Mục lục
Nhà lao chi vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Hòa thượng thấy Tiêu Chấn Long không đế ý tới gã ta như vậy, cơn giận lập tức bùng lên. Còn chưa chờ gã ta mở miệng, mấy đàn em đã nhìn không nối mà nói trước: “Má! Tiêu Chấn Long, mày tỏ vẻ cái rắm á!” Gã nói xong đã nâng chân lẽn muốn đá vào đầu của Tiêu Chấn Long, bởi vì tất cả mọi người không ngờ tới nhóm người hòa thượng nói ra tay là ra tay ngay, nên đều híp mắt lại nhìn Tiêu Chấn Long, cho rằng Tiêu Chấn Long nhất định bị đá cho phụt máu mũi. Bởi vì người ra tay chính là một trong mười tám vị la hán, nhất là người có sở trường về cước pháp, trước kia có rất nhiều người đều bị thương nặng bởi hai chân của gã.
Ai biết được Tiêu Chấn Long lại coi như khỏng có việc gì, tiếp tục gắp thức ăn trên bàn, ngay lúc cước pháp nhanh chóng đá tới thì chợt có một người lóe lên sau lưng Tiêu Chấn Long, đưa tay phải như kìm sắt tóm lấy chân trái đang đá tới. Mọi người thấy người bắt lấy chân là một người trẻ tuổi, mặt mày nghiêm túc, người này chính là Trương Anh Tú. Người kia muốn rút chân về nhưng bất đắc dĩ là tay phải của Trương Anh Tú lại như mọc ởtrên đùi của gã, Trương Anh Tú không ngừng gia tăng sức mạnh, mặt của người kia cũng dằn trở nên tím tái, hiến nhiên là nhận phải khố sở cực lớn. Trương Anh Tú xuất thân là sát thủ, sức lực của tay phải lớn tới nối không gì sánh nổi, có đôi khi ngay cả Lý Thế Vinh cũng phải bái phục chịu thua, huống chi là người này.
Hòa thượng nhìn Trương Anh Tú, trong lòng lại tiến hành đánh giá về Tiêu Chấn Long một lần nữa, xem xét mấy người bẽn cạnh Tiêu Chấn Long. Ngoại trừ Tiêu Chấn Long là chướng ngại lớn nhất thì muốn trừ bỏ anh phải diệt trừ luôn cả mấy người này, về phần Tiêu Chấn Long, thân thủ của anh cũng chỉ
như mấy người này thôi. Nếu như hòa thượng biết thực lực bây giờ của Tiêu Chấn Long, như vậy gã ta nhất định sẽ không dám đưa ra kết luận sai lầm sớm như vậy.
Bây giờ trong nhà ăn xuất hiện cảnh tượng vô cùng kỳ dị, ngoại trừ Nam mặt sẹo thì hai nhóm người đều đang vây xem mấy người Tièu Chấn Long, Tiêu Chấn Long lại không có nhìn bọn họ, vẫn ăn đồ ăn của mình, đồng thời còn thỉnh thoảng chậc chậc khen đồ ăn rất ngon, dường như thứ anh đang ăn chính là sơn hào hải vị. Mà phía sau vần là cái chân nằm ngang bên cố, bị một cái tay nắm chặt không thế nhúc nhích được.
“Hiểu lằm! Hiểu lầm rồi! Chúng tôi chỉ tới xem anh bạn Tiêu thế nào thôi! Nghe nói anh bạn Tiêu đã khỏi rồi nhỉ?” Nhìn thấy việc ra oai phủ đằu mất đi tác dụng, hòa thượng lập tức thay đối thành sắc mặt khác, giả vờ hỏi thăm: “Lão Nam, anh nhìn cái này…” Gã ta nói xong thì lại dùng đôi mắt nhìn chằm chằm tẻn đàn em bị Trương Anh Tú tóm chặt, ý là nhanh thả người ra cho tôi, đừng có mà chọc tôi không vui.
Thấy hòa thượng như vậy, Nam mặt sẹo thật sự muốn đánh tới một quyền, trong lòng tưởng tượng ồn ào tiếp nữa thì không ai được tốt cả, không bằng lui một bước. Quay đầu nói với Tiêu Chấn Long: “Anh em Tiêu, cậu xem…” Nam mặt sẹo biết mây người Lý Thế Vinh nghe theo Tiêu Chấn Long nhất. Tiêu Chấn Long thấy hôm nay như vậy cũng không chiếm được lợi ích gì, cũng không quay đầu lại, vung tay lên ra hiệu Trương Anh Tú thả đàn em của hòa thượng ra. Trương Anh Tú nhìn thấy Tiêu Chấn Long lên tiếng, buông lỏng tay phải ra, người kia giống như bị điện giật vội vàng rút chân trái lại, sợ Trương Anh Tú lại đổi ý.
Tiêu Chấn Long đứng lên, lau miệng, chợt mặt mày nghiêm
túc, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người của hòa thượng, như thể muốn nhìn thấu nơi bí ẩn nhất trong lòng của gã ta. Hòa thượng tiếp nhận ánh mắt này của Tiêu Chấn Long, trong lòng hơi căng thẳng, trong lòng nghĩ thầm ánh mắt thật là ghê gớm.
Tiêu Chấn Long nhìn chằm chằm hai mắt hòa thượng nói: “Tôi có thế còn sống ra khỏi phòng tối không phải khiến đại ca hòa thượng rất thất vọng sao? Tôi nhớ rõ phần quà lớn mà anh đưa, có cơ hội tôi sẽ trả lại gấp đôi cho anh. Chúng ta đi.” Tiêu Chấn Long nói xong, cũng không quay đầu lại mà dẫn mấy người Lý Thế Vinh đi. Ngay lúc Tiêu Chấn Long nói xong câu kia đã bày tỏ chính thức kết thù với nhóm người đại ca hòa thượng ở Bắc viện, sau này không thế hòa hợp được nữa.
Nghe xong lời Tiêu Chấn Long nói, hòa thượng thay đổi sẳc mặt mấy lần. Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như thế với gã ta, trong lòng hòa thượng ngầm nổi giận, nhưng dù sao cũng là đại ca một phương, nhìn Tiêu Chấn Long đi xa, vẻ mặt hòa thượng vẫn bình thường nói với Nam mặt sẹo: “Lão Nam, nhà giam thành Bắc đã lảu chưa ầm ĩ như vậy, không bằng đánh võ đài một trận chơi?’1
Nam mặt sẹo nghe xong, đột nhiên sắc mặt thay đối, mấy câu của hòa thượng đã thế hiện Bắc Viện sẽ chính thức tuyên chiến với Nam Viện, địa điểm chính là tâng hai Tử Lôi dưới mặt đất.
“Tử Lôi?” Tiêu Chấn Long nghi ngờ hỏi.
Sau khi Nam mặt sẹo trở lại Nam Viện thì nói ước hẹn Tử Lôi với mấy người Tiêu Chấn Long: “Đúng, là Tử Lôi. Tử Lôi ở nhà giam thành Bắc đã lâu rồi chưa tổ chức, Tử Lôi này hơi giống sân thi đấu của thời La Mã cố đại, bất kế sống chết. Toàn bộ
tội phạm bên trong Bắc Viện đều coi là kẻ liều mạng, thân thủ khồng tệ, nhất là tứ đại hộ pháp, nghe nói chưa từng thất bại. Mấy năm nay, Nam Viện chưa từng có mấy người biết đánh nhau, cho nên trước kia hoạt động này đều là có cũng được mà không có cũng không sao. Thế nhưng kế từ khỉ nhìn thấy cậu và thân thủ của mấy người anh em cậu, gã ta đã ôm ý định muốn diệt trừ các cậu, đồng thời cũng muốn làm suy yếu thực lực của Nam Viện. Thật ghê tởm!” Giọng nói của Nam mặt sẹo đầy căm tức.
“Ồ! Muốn diệt trừ tôi hả? Vậy cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh này hay không, tôi đã từng nói người muốn diệt trừ tôi, tôi sẽ phải cho gã trả giá bằng máu!” Tiêu Chấn Long nói xong có một loại tự tin lan tràn khắp nhà giam, ngay cả Nam mặt sẹo cũng có cảm giác được ý chí chiến đấu mãnh liệt sâu trong thân thế của Tiêu Chấn Long.
Anh ta chỉ biết mấy người Lý Thế Vinh có thể đánh nhau, lại không rõ thực lực của Tiêu Chấn Long thế nào. Nam Viện cũng có người báo cáo với anh ta, trong mấy ngày mà Tiêu Chấn Long hỏn mê, thường xuyên có tiếng đánh nhau từ trong phòng của anh, nhưng sau đó anh ta cũng không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao tới lúc Tiêu Chấn Long muốn nói cho anh ta thì tự nhiên anh sẽ nói cho anh ta biết.
Nhưng Nam mặt sẹo đã cảm giác được một luồng khí kiêu ngạo bấm sinh toát ra từ trên người Tiêu Chấn Long, khiến người ta không thế thế nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của anh mà phải tin tưởng theo.
Tử Lôi, lôi đài Tử Lôi! Sợ gì? Tôi là Tiêu Chấn Long mà.




















Nội dung khóa


Vui lòng liên hệ để lấy password!












">




- NhayHo.Com







Nội dung khóa


Vui lòng liên hệ để lấy password!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK