Mục lục
Nhà lao chi vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Băng chạy lấy đà hai bước rồi tung người bay lên khỏng, một chiêu phi cước nhám ngay mặt Hỏa Phượng mà đá tới. Một chiêu phi cước này của lão Băng không bởi vì Hỏa Phượng là phụ nữ mà sức mạnh và tốc độ có chút tiết chế lại, nói cho cùng thì đứng thứ hai trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ cũng không phải là hư danh. Cái chân
nặng nề này của lão Băng xen lẫn tiếng gió rít gào của nó mà quét thẳng tới sườn mặt trái của Hỏa Phượng, khóe môi Hỏa Phượng gợi lên nụ cười. Cô ấy tung người bay lên không trung tại chỗ, lão Băng không biết một người tung người tại chổ lại có thể đạt được độ cao như vậy. Một chiêu phi cước này cứ thế theo cú tung người lên không của Hỏa Phượng mà bị cô ấy dễ dàng tránh thoát, chiêu phi cước này của lão Băng thất bại, nhưng chiêu phi cước của Hỏa Phượng không hề thất bại.
Hỏa Phượng đang tung người lên không vậy mà lại bắt lấy chân của lão Băng đang quét qua, trong nháy mắt nhẹ nhàng đạp lên đầu gối chân phải của lão Băng, mượn lực tung lên không lần nữa. Chắng qua lần này không phải là thẳng đứng mà là hai chân đá thẳng tới mặt của lão Băng. Nhìn thấy cách ứng biến vạn người không được một của Hỏa Phượng, lão Băng thầm than một tiếng tốt. Cô ấy có thế dưới ánh sáng yếu ớt như vậy mà bắt được quỹ đạo phi cước của mình, không có sơ hở mà sử dụng chiêu mượn lực dùng lực này. Lão Băng tự hỏi có thế làm được, nhưng mà thoải mái thản nhiên như Hỏa Phượng vậy, thì lão Băng thừa nhận bất kế như thế nào cũng không làm được.
Nhưng có vẻ như Hỏa Phượng không cho lão Băng kịp phản ứng lại, hai chân giống như bánh xe Phong Hỏa của Na Tra mà “bịch” “bịch” đá tới trước ngực của lão Băng. Lão Băng ngay lập tức dùng hai khủy tay chán ngang trước ngực đế ngăn chặn thi cước như cuồng phong bão táp của Hỏa Phượng, hoàn toàn không cho lão Băng một chút cơ hội đế phản kích. Cơ thế Hỏa Phượng trên không trung vẽ ra một đường cong vô cùng đẹp mắt, ngay khoảnh khắc Hỏa Phượng sắp rơi xuống đất, mũi chân Hỏa Phượng nhẹ nhàng đạp lên cánh tay lão Băng, cô ấy muốn sử dụng chiêu thức mượn lực lần nữa đế rút lui.
Dường như Lão Băng nhìn ra được ý đồ của Hỏa Phượng, anh ta cười gian xảo, ngay lúc mũi chân Hỏa Phượng chạm đến
cánh tay của mình thì đột nhiên hai cánh tay lão Băng thuận thế rơi xuống, trong lúc chốc lát hai chân Hỏa Phượng mất đi điếm tựa, toàn bộ cơ thế rất nhanh hướng tới trước người lão Băng rơi xuống.
Cánh tay phải của lão Băng rút về, tay phải nắm chặt thành quyền, dồn lực nắm đấm vào lòng bàn tay, anh ta xem đúng thời cơ đấm mạnh vào bụng của Hỏa Phượng. Nếu như cú đấm này của lão Băng đấm trúng Hỏa Phượng, cho dù Hỏa Phượng không chết thì chắc chẳn cũng bị thương nặng. Người bình thường vào lúc này bởi vì mất đi điếm chống đỡ mà cơ thế mất đi trạng thái cản bằng, có thể duy trì trạng thái cản bằng của bản thân đã là tốt rồi, nói chi đến việc sẽ phản đòn. Nhưng mà đối thủ của lão Băng là Hoàng Phượng, là sát thủ xếp thứ hai của mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ, Hỏa Phượng với kinh nghiệm quyết đấu phong phú cho nên có vẻ như đã dự đoán được chiêu thức tiếp theo của lão Băng.
Nhưng tình hình trước mắt này, cho dù là Hỏa Phượng thì cũng không thế nói được việc phản kích, cho nên chỉ có thể lựa chọn tránh né mũi nhọn. Hỏa Phượng nương theo cơthể đang không ngừng rơi xuống của mình, cơ thể trên không trung làm ra một hình dáng lắc lư gợn sóng, động tác có độ khó cao này có lẽ chỉ có Hỏa Phượng mới có thể sử dụng ngay tình huống này thôi. Như vậy, thoáng chốc làm cho cơ thể Hỏa Phượng nghiêng về phía trước, mười ngón tay của hai tay Hỏa Phượng giao nhau, vừa vặn đón nhận cú đấm thép của lão Băng.
Cú đấm thép của lão Băng dễ dàng đấm vào hai tay của Hỏa Phượng, nhưng cảm giác của lão Băng lại giống như đấm vào một nắm bông gòn vậy, toàn bộ sức lực của nắm đấm đều bị hai tay của Hỏa Phượng triệt tiêu. Hỏa Phượng nương theo nắm đấm của lão Băng, trên không trung lật người làm ra một cú lộn nhào đẹp mắt, nửa quỳ rơi xuống bên vách núi. Vị trí này vừa vặn là nơi Hỏa Phượng vừa đứng ban nãy. Giao thủ trong
nháy mắt của hai người cứ như vậy kết thúc, nhưng trình độ sấm sét chớp nhoáng này lại khiến cho hai bên có một đánh giá hoàn toàn mới đối với tài nghệ của nhau.
Hỏa Phượng đứng lên, nhìn lão Băng cách đó không xa, hờ hững nói: “Đây chỉ là làm nóng người thôi”.
Lão Băng hoạt động các đốt ngón tay của hai nẳm đấm một chút, trả lời: “Tôi cũng chỉ mới bắt đầu thôi.”
Hỏa Phượng cười duyên một tiếng, nhún người bay lên, hướng thắng đến lão Băng. Đây là lần đầu tiên Hỏa Phượng chủ động tấn công lão Băng, thanh thế to lớn. Chỉ thấy bóng dáng Hỏa Phượng như một tia chớp của bầu trời đêm này, lão Băng vừa cảm nhận được bóng dáng trước mắt lóe lên thì Hỏa Phượng đã đến gần trước mặt.
Tốc độ này, lão Băng tự hỏi khố cực cả đời có lẽ cũng không có cách nào đạt được.
Hỏa Phượng đi theo lối tấn công tự nhiên, mà cách tấn công của lão Băng giống với Lý Thế Vinh, đều là đánh đâu chắc đấy. Hai người quyết chiến với nhau, Hỏa Phượng giống như một đoàn hỏa diễm bùng cháy vây quanh lão Băng, giống như vây quanh tim đèn. Bất kể lão Băng tấn công hướng nào đi nữa thì Hỏa Phượng đều có thể dựa vào cơ thể linh hoạt của bản thân mà né tránh, nhưng trong trận đấu này đối với với lão Băng mà nói, tấn công của Hỏa Phượng quả thực là quá khó để phòng bị. Bởi vì tấn công của Hỏa Phượng có thế từ tất cả mọi góc độ, với tốc độ bắt đầu khác nhau mà đột kích mình, có đôi khi lão Băng cảm thấy đối với tấn công của Hỏa Phượng chỉ có khả năng chống đỡ. Có lẽ lúc này, tốc độ quyết chiến đã vượt xa sức mạnh uy hiếp mà kỹ năng chiến đấu mang lại.
Hai người vừa chạm vào đã lập tức tách ra, đứng ở hai bên vách núi đối diện nhau.
Hỏa Phượng khoanh hai tay trước ngực, cô ấy đứng đó thờ ơ nói: “Anh không phải là đối thủ của tôi, nhưng lại là một đốt thủ rất khá”.
“Nói nhảm!” Lão Băng lạnh lùng nói.
“Nếu như tôi đoán không sai thì vừa nãy anh ít nhất đã sử dụng tám phần mười năng lực tấn công. Nhưng anh biết tôi đã sử dụng bao nhiêu không?” Cô ấy nói. Hai mắt Hỏa Phượng nhìn lão Băng giống như bầu trời đêm đầy sao sáng rực.
Tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thế không khâm phục ánh mắt sâc bén của Hỏa Phượng. Trong một vòng tấn công vừa nãy, lão Băng đã sử dụng khoảng chừng tám phần công lực, nhưng vẫn không có cách nào nắm lấy Hỏa Phượng, thậm chí cũng không có cách nào bắt được quỷ kế hành động của Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng chìa ra năm ngón tay với lão Băng, “Năm phần?” Lão Băng buột miệng thốt lên.
Hỏa Phượng nhìn thoáng qua một góc ánh trăng lộ ra từ mây đen trên bầu trời đêm, cỏ ấy quay đầu nói với lão Băng: “Chưa tới năm phần”.
“Sao chứ? Chưa tới năm phần?” Lão Băng có chút thẹn quá hóa giận, kết quả thật quả thật khiến cho anh ta khó mà tiếp nhận được. Nếu Hỏa Phượng nói cô ấy sử dụng sáu phần, bảy phần thì lão Băng có lẽ cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng cô ấy chỉ sử dụng chưa đến năm phần sức lực mà có thế khiến bản thân anh ta lâm vào tình cảnh gay go như vậy.
“Tôi không tin!” Lão Băng lớn tiếng quát.
“Nếu là trước đây, tôi muốn đánh bại anh có lẽ cần đến chín phần công lực. Nhưng bây giờ, cho dù anh có tin hay không thì tôi nhận ra tôi chỉ cần dùng bảy phần công lực là đủ rồi” Hỏa Phượng nói.
“Tỏi không tin!” Lão Băng gằn từng chữ nói, lão Băng lúc này có chút điên cuồng.
“Vậy được thôi, hôm nay tôi sẽ khiến cho anh thua tâm phục khẩu phục!”
Hỏa Phượng vừa nói xong, nét mặt đột nhiên lạnh lẽo, cùng với đó là áp lực xung quanh đột ngột giảm xuống. Lão Băng đứng trong vòng nhìn Hỏa Phượng, đột nhiên anh ta phát hiện lổ tai của mình trở nên khỏng ốn, bởi vì tiếng sóng biến dưới vách núi đang dần nhỏ lại, thậm chí đã bắt đầu biến mất. Cảnh vật chung quanh cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, nhất là vầng trăng sáng trên bầu trời đêm cũng nhanh chóng ấn trốn sau mây đen, khiến cho toàn bộ bầu trời đêm nhất thời tối tăm, tối đến nối lão Băng mở to hai mắt cũng không thế nhìn rõ phạm vi ba thước xung quanh, nhưng lại có thế nhìn rõ Hỏa Phượng cách đó không xa.
Vừa nhìn Hỏa Phượng, trong lòng lão Băng lập tức khiếp sợ.
Lúc này Hỏa Phượng đang nắm chặt hai nắm đấm, cúi đầu, mái tóc xõa tự nhiên ở hai bên cố, trong phút chốc trên vách núi bổng trở nên yên tĩnh.
Trong mắt lão Băng chỉ có Hỏa Phượng cách đó không xa. Lão Băng đứng trong phạm vi này cảm giác hỏ hấp của bản thân bắt đầu trở nên có chút khó khăn, đối với Hỏa Phượng đứng
cách đó không xa, anh ta thế nhưng lại không dâng lẽn được một chút chiến đấu nào, chỉ có thế mặc cho Hỏa Phượng đang tích tụ sức mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK