Chương 11
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
-----------------------------------
"Cậu... Mấy ngày qua tốt không?"
Lạc Hàn không biết vì sao, chỉ là muốn hỏi người này có sống tốt không....
Nhưng sắc mặt cậu quá kém, tái nhợt lại trong suốt.
Kỳ Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới hồi thần, hướng Lạc Hàn nở một nụ cười.
"Cậu đã xuất viện à.... Giờ đến trường không phải quan trọng hơn sao?"
Lạc Hàn không biểu tình, nhàn nhạt nhìn vành mắt mắt phiếm xanh của cậu.
Cậu ta... Hình như không được tốt, là bởi vì chia tay với mình sao?
Kết luận như vậy lại khiến nội tâm Lạc Hàn vừa vô thố lại mê mang.
Hắn không rõ lắm tình cảm giữa mình và đối phương, bởi vì bản thân không nhớ được gì, tất cả đều như một tấm ảnh ố vàng theo năm tháng, sau đó nằm dưới đáy chiếc hộp phủ đầy bụi, bị người lãng quên.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Thật lâu sau, Lạc Hàn cũng không trả lời, Kỳ Ngôn xấu hổ nhìn về hướng khác, cứng nhắc đổi đề tài.
"Đã quen với trường học chưa?"
"Không, nhưng cũng dễ tiếp thu."
"Vậy à... Không sao, đi lại nhiều một chút là sẽ quen thôi."
Kỳ Ngôn cứng ngắt đi đến bàn làm việc, sửa sang văn kiện tán loạn trên bàn, miệng không ngừng nói.
"Đây đều là tài liệu quản lý học viện. Trước kia hai ta phân chia nhau cùng quản lý, sau lại..."
Sau lúc chúng ta bên nhau, toàn là cậu quản. Mình còn từng chơi xấu, nhưng cậu chỉ dung túng lắc đầu, thuận tay tiếp nhận tất cả văn kiện...
Những lời này, Kỳ Ngôn chưa nói ra.
Yết hầu bị nghẹn đến phát đau, mũi chua xót khiến Kỳ Ngôn phải cố gắng đè xuống nhưng hốc mắt lại tràn đầy nước mắt.
Nặng nề thở một hơi, Kỳ Ngôn ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy ra, chỉ muốn nhanh thoát khỏi nơi này.
Đằng sau cậu, ánh mắt quạnh quẽ của Lạc Hàn vẫn luôn dán trên người Kỳ Ngôn. Cậu ẩn nhẫn, thống khổ, hoài niệm, tất cả hắn đều thu vào mắt. Kỳ lạ thay, trong lòng hắn cũng khó chịu theo, nhưng lại không biết vì sao khó chịu.
Thật lâu sau, Kỳ Ngôn điều chỉnh cảm xúc, quay đầu lại, hướng Lạc Hàn cười.
"Mình phải đi học, bye bye."
Nói xong người đã biến mất ở cửa.
Đi chưa được mấy bước, thanh âm của Lạc Hàn đột nhiên truyền đến, khiến cậu ngừng bước.
"Trước kia chúng ta tốt lắm sao?"
Thanh âm lãnh đạm giống như gió đêm mùa hè, dù cho ban ngày nóng thế nào, buổi tối vẫn sẽ sẽ khiến người lạnh run.
Kỳ Ngôn dừng bước, rũ mắt nói: "Hỏi câu này... còn có ích gì?"
"Chỉ là muốn biết."
"Vậy cậu muốn mình sẽ trả lời thế nào?"
Kỳ Ngôn tự giễu cười ra tiếng.
"Mình nói không tốt, cậu sẽ hoài nghi, tìm hiểu tận gốc. Mình nói thật tốt, cậu lại chẳng nhớ rõ cái gì."
"Lạc Hàn, thật xin lỗi."
"Câu xin lỗi này là vì khi cậu bị thương mình đã không bên cậu."
"Nếu có thể, mình nguyện ý thay cậu gánh nỗi đau này."
"Cậu không hề có ấn tượng với mình giống như đào tim mình ra thiên đao vạn quả nó, lại còn vẻ mặt chả có gì hỏi mình cảm giác thế nào."
"Từ lúc bắt đầu, mình đã comeout. Không phải cậu thì vẫn sẽ có người khác."
"Quên cậu, chỉ là vấn đề thời gian."
"Còn có... nỗi đau khiến mình muốn chết đi."
...
Kỳ Ngôn rời đi không quay đầu lại, để lại cho Lạc Hàn một bóng dáng cô tịch.
Khiếp sợ trừng to mắt, tâm Lạc Hàn kêu gào. Cái loại cảm xúc muốn khóc nhưng lại không có nguyên do cứ quanh quẩn trong tim. Phảng phất như có gì đó nổ tung trong hư không, muốn tìm kiếm nó nhưng lại không thấy tung tích.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lạc Hàn đột nhiên ôm đầu, cơn đau lại đến, đau đến tột cùng.
Một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trong ký ức hỗn độn. Tất cả của người đó, bộ dạng ôn hòa lễ độ, bộ dạng làm nũng ủy khuất,... tất cả nhất nhất hiện lên trong não...
Nhưng là, nhưng là không thấy mặt người kia....
...
===0===
Tiểu kịch trường Kỳ Ngôn + Lạc Hàn.
Lạc Hàn: Sắc mặt em kém vậy, nhất định là rất nhớ anh phải không?
Kỳ Ngôn: Ha ha ha, anh nghĩ nhiều quá, đó là quầng thâm, quầng thâm đó.
Lạc Hàn: [Híp mắt] Cưng nói gì?
Kỳ Ngôn: Vì xây dựng hiệu quả gia đây cường chống thức hai ngày hai đêm cày game online! Nợ này chờ anh khôi phục trí nhớ tính!
Lạc Hàn: [Cười xấu xa, tiến đến ôm eo] Đem anh bồi thường cho em hai ngày hai đêm được không?
Kỳ Ngôn: Bản tình ca buồn! Buồn a!
~~ vote this ~ Cmt this ~