Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Tiêu Dật và Kỳ Ngôn cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, tay xách nách mang một đống đồ linh tinh vừa mua trở về.
Kỳ Ngôn xuống bếp, chuẩn bị nấu những món đồ lung tung đó. Nhân cơ hội này, Tiêu Dật mở một chai rượu vang đỏ. Đối diện ánh mắt ‘nhìn chằm chằm ——’ của Kỳ Ngôn, hắn cười tự nhiên: “Em uống nước trái cây, tôi uống rượu vang đỏ.”
Thấy Kỳ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, ý cười của Tiêu Dật càng nhiều.
Món lẩu hải sản nóng hổi được đặt ở giữa bàn, trong lúc nước vẫn còn đang sôi, nước miếng Kỳ Ngôn đã muốn chảy ra rồi.
Tiêu Dật giả bộ cầm một cái chén để dưới cằm Kỳ Ngôn, rước lấy một chuỗi tinh bột dạng lỏng của Kỳ Ngôn.
Tiêu Dật rót một ly rượu vang đỏ cho mình, rồi rót nước trái cây cho Kỳ Ngôn, tất cả đã chuẩn bị xong. Khi hắn còn đang nghĩ cách đốt nến để tạo bầu không khí cho bữa tối một chút, thì phát hiện Kỳ Ngôn đã thèm đến không nhịn được.
——Giờ thì hay rồi, hàng xóm của hắn quá ngốc, không hiểu tình thú gì hết, cứ như vậy mà muốn ăn thôi.
“Ăn đi, ăn xong rồi tiếp tục xoát phó bản.” Tạm thời chỉ có thể sử dụng ‘trò chơi’ để lấy lòng hàng xóm, Tiêu Dật quyết đoán phải bắt được điểm yếu của Kỳ Ngôn.
Quả nhiên, khi nghe Tiêu Dật nói vậy, cậu càng có thêm nhiều động lực.
Kỳ Ngôn phát hiện ra một con tôm lớn, cậu muốn gắp nó, nhưng vì quá nóng nên không thể nào đưa vào miệng, sau vài lần thử há miệng cắn nhưng đều thất bại.
Tiêu Dật gắp lấy con tôm lớn mà cậu bỏ qua sang bên cạnh, ngâm trong nước lạnh, rồi bắt đầu lột vỏ tôm ra, sau đó đặt vào đĩa Kỳ Ngôn, “Ăn đi, tôi lột cho em rồi.”
“Anh đúng là người tốt!” Kỳ Ngôn cảm kích kêu một tiếng, gắp thịt tôm lên đưa vào cái miệng nhỏ nhấm nháp.
—— Chời moá nó, ngon gì đâu á!
Tiêu Dật được phát tấm thẻ người tốt nên nhẹ giọng thở dài, trong lòng tự trấn an bản thân: Không cần gấp gáp, tương lai còn dài.
Bữa tiệc hải sản đã được dọn sạch một nửa, Kỳ Ngôn cầm chai nước trái cây đã hết sạch, có chút hối hận nói: “Ài, lúc nãy mua thêm một chai nữa thì tốt rồi.”
Hết đồ uống mất rồi, Kỳ Ngôn không muốn thay thế bằng nước sôi để nguội đâu……
“Có muốn thử cái này không?” Tiêu Dật đột nhiên chỉ vào chai rượu vang đỏ: “Em cũng 23 tuổi rồi, có thể uống một chút mà.”
“Rượu vang đỏ sao……” Thật sự trong lòng Kỳ Ngôn vẫn không thích lắm, dù chỉ là một chút cậu cũng không có hứng thú với loại đồ uống mang tên ‘rượu’ này.
“Uống thử đi, lúc tôi đủ mười tám tuổi đã bị ba rót đầy hai ly đó.”
Nghe Tiêu Dật nói vậy, Kỳ Ngôn cũng cảm thấy mình nên tiến thêm một bước, nếm thử một chút.
Tiêu Dật đứng dậy đi lấy thêm một cái ly rượu chân cao từ trong ngăn tủ ra, lúc quay trở lại thì thấy Kỳ Ngôn ngồi đối diện đang lắc cái ly kia của mình liên tục.
“Làm sao vậy?”
“Đang nghiên cứu……” Kỳ Ngôn đặt trở lại, nhận lấy ly rượu Tiêu Dật đưa qua.
“Đừng nghiên cứu, mà phải uống thử!” Tiêu Dật cười khẽ một tiếng, rót nửa ly cho cậu.
Kỳ Ngôn cầm ly rượu, nhìn kỹ một vòng, sau đó trong ánh mắt của Tiêu Dật, nhấp miệng nhỏ.
“Ý……” Kỳ Ngôn phát ra một đoạn âm dài, nhún nhún chóp mũi: “Uống hổng ngon lắm……”
“Vậy không cần uống nữa, để đó đi.” Tiêu Dật nói: “Để tôi đi mua thêm một chai nước trái cây nữa cho em?”
“Không cần không cần!” Kỳ Ngôn xua tay: “Uống một nửa mà bỏ thì có gì hay chứ, dù sao tui cũng muốn uống hết!”
Kỳ Ngôn chuẩn bị tư thế ‘tôi chiến đấu với nó đây’, lần này cậu uống một hớp lớn. Uống xong thì nhíu mày, chép miệng, đột nhiên nhướng mày.
“Ha ha, cũng không tệ lắm nha!”
“Uống vài lần thì quen thôi.” Mặt Tiêu Dật giãn hẳn ra, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Trước đây, tôi uống vài lần cũng cảm thấy rất khó uống, nhưng quen rồi thì cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.”
“Vậy anh đã uống rượu trắng với bia chưa?”
“Rượu trắng thì chưa, bia thì có uống một chút, không thích vị bia cho lắm.”
“Ừa, đúng rồi. Uống nước trái cây thì tốt hơn uống rượu đó nha.”
Tiêu Dật cười, gật đầu: “Đúng vậy, uống nước trái cây tốt hơn.”
Hiện nay, đa số các thanh thiếu niên thường uống nước có ga là phổ biến. Nhưng con trai giống Kỳ Ngôn đã 23 tuổi này còn thích nước trái cây thì rất ít, hơn nữa vừa rồi lúc đi siêu thị, Kỳ Ngôn cũng tỏ vẻ không có hứng thú với nước có ga.
Nước trái cây đổi thành rượu vang đỏ, Kỳ Ngôn cũng đã ăn không ít hải sản. Người không đói bụng chính là Tiêu Dật, đa phần đều dành thời gian nhìn Kỳ Ngôn ăn, thấy cậu ăn ngon lành, trong lòng đã có chút ngọt ngào giống như mình đã ăn rồi vậy.
Trong lúc không hay biết, ly rượu vang đỏ đã dần thấy đáy, Kỳ Ngôn suy nghĩ, tự lấy chai rượu rót nửa ly cho mình.
“Rượu vang đỏ có dễ say không?” Kỳ Ngôn hỏi.
Tiêu Dật suy nghĩ một chút: “Không biết, tuỳ vào tửu lượng của mỗi người. Tôi uống ba ly sẽ không say, bốn ly thì hơi nhiều.”
Tiêu Dật cũng không phải người biết uống rượu, nhưng vì xã giao, ba ly là giới hạn cho dù có ít hay nhiều đi nữa.
Kỳ Ngôn không nói nữa, Tiêu Dật nghĩ trong lòng chắc cậu sẽ có cân nhắc nên không để ý.Cho tới khi Kỳ Ngôn cầm chai rượu rót vô cái ly không của mình lần thứ ba, cuối cùng Tiêu Dật mới phát hiện có gì đó không ổn.
Gương mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ hồng đang chu lên, đôi mắt mông lung, mơ màng cùng với ý thức mơ hồ, Tiêu Dật ngây ngẩn cả người.
—— Rõ ràng hàng xóm ngốc manh này đang say mà!
“Em không được uống nữa.” Tiêu Dật đoạt lại chai rượu: “Em say rồi.”
“Buông tui ra……” Trong miệng Kỳ Ngôn giống như ngậm kẹo, ấp ửng nói: “Chai rượu……”
Tiêu Dật dở khóc dở cười: “Cái gì mà chai rượu của em chứ. Ngoan nào, tôi lột tôm cho em ăn nhé.”
Kỳ Ngôn nhăn khuôn mặt nhỏ lại, âm thanh bỗng dưng nâng cao: “Anh muốn bị mù sao?! Anh là kẻ lừa đảo!”
“Là lột tôm không phải bị mù……” Tiêu Dật kiên nhẫn lột thịt một con tôm, bỏ vào trong miệng của cậu: “Ăn đi.”
( 扒瞎Bā xiā: bị mù ; 剥虾Bō xiā: Lột tôm )
Kỳ Ngôn bẹp miệng, nhai nhai, bắt đầu gào lên: “Đây là cái gì vậy, toàn là mùi rượu không à! Anh đúng là kẻ lừa đảo mà! Hèn gì anh muốn bị mù là đúng!”
Tiêu Dật bật cười thành tiếng, hàng xóm xuẩn manh sao lại có thể thú vị như vậy chứ!
Kỳ Ngôn ầm ĩ xong, ngồi tựa lưng vào ghế, vô thức gật đầu lên xuống, cơ thể cứ như sống không còn gì luyến tiếc, mơ mơ màng màng nhìn ánh đèn mờ nhạt kia, ồn ào nói tiếp.
“Tại sao chỗ đó có ánh sáng màu vàng vậy?”
“Bởi vì đó là đèn tường.”
“Tại sao đèn tường lại có ánh sáng màu vàng dọ?”
“…… Không biết.”
“Tại sao anh không biết chứ!”
“Vì anh không phải là người trang trí cho căn chung cư này mà.”
“Ơ, tại sao anh không phải là người trang trí cho căn chung cư này chứ!”
“……”
Cứ như vậy một hỏi một đáp, cho đến khi Kỳ Ngôn mở miệng ra nhưng không nói thành lời nữa, rồi ngủ quên luôn, Tiêu Dật mới bước tới, động tác nhẹ nhàng bế cậu lên, đi vào phòng ngủ.
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 75]
Ánh mắt Tiêu Dật nhu hoà dừng trên đôi gò má đỏ bừng của người đang ở trong lòng ngực kia, khóe miệng hắn cong thành một độ cung.
Hắn đặt cậu ở trên chiếc giường lớn mềm mại, rồi tự cảm thấy chính mình rất kỳ quái.
Rõ ràng hắn không xác định được tình cảm, nhưng bất cứ khoảnh khắc nào cũng vì buồn vui của cậu mà nội tâm luôn bị tác động. Trên thế giới này, ở xã hội này, yêu người đồng tính chính là phải chịu sự xa lánh nhất không phải sao?
Nhưng mà…… Nhưng bản thân hắn lại không ngăn được trái tim.
Một cặp đồng tính nam yêu nhau, thì có gì sai chứ?
Tiêu Dật trìu mến vuốt ve gương mặt mượt mà của Kỳ Ngôn, trong mắt hiện lên một nỗi bi thương.
Hãy giấu tình cảm này, ở đáy lòng đi……
Em ấy sẽ vì tình yêu của mày, mà phải chịu sự cười nhạo bên ngoài và áp lực dư luận.
—— Chắc chắn em ấy sẽ bị tổn thương.
Hết chương 11 TG8