Khang Duệ ôm Kỳ Ngôn hồi lâu, vùi đầu vào cổ cậu, hít thật sâu cảm nhận từng nhịp thở.
Nếu nhất định phải chết, thì hai người sẽ chết cùng nhau, dù có hay không cũng không đáng hâm mộ đâu.
Thời gian dường như dừng lại một lúc, hình ảnh hai người ôm nhau, hai trái tim chung nhịp đập, bỗng một sự sống khác tiến đến, ánh mắt lạnh như băng không tiếng động. Hai trái tim ấm áp ấy bị một thế lực vô hình cắt đứt tuyến tình cảm.
"Các cậu còn định ôm nhau đến chừng nào, không muốn rời đi nữa à?"
Một âm thanh lạnh lẽo quen thuộc bỗng dưng vang lên, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhanh chóng tách ra rồi nhìn quanh, chỉ thấy giáo sư Lưu đang nghiên người cắm đôi tay vào túi áo, đứng trước cửa phòng thí nghiệm số 7, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.
Trong lòng Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn giáo sư Lưu, hỏi: "Ông cố ý tha cho chúng tôi đi, phải không?"
"Tôi tha các cậu?" Giáo sư cười lạnh một tiếng: "Là các cậu tự chạy trốn đấy chứ."
"Vậy xin hỏi giáo sư, vì sao ông còn đứng đây nói chuyện với chúng tôi?" Kỳ Ngôn hơi mỉm cười: "Giáo sư, tuy rằng tôi không biết vì sao ông lại giúp, nhưng tôi muốn cảm ơn."
Giáo sư Lưu hừ một tiếng, xoay người, Kỳ Ngôn với Khang Duệ cùng làm mặt hề, còn ông thì mở cánh cửa phòng thí nghiệm số 7 ra.
Cánh cửa phát ra một tiếng vang thật lớn, sau tiếng vang đó là từng đợt cương thi kêu rên.
Kỳ Ngôn sửng sốt, không kịp ngăn cản: "Ông làm gì vậy!"
"Thả cương thi ra." Giọng giáo sư Lưu lộ ra một tia tang thương cùng mỏi mệt: "Chạy hay không, là do các cậu."
"Ông làm vậy vì cái gì?" Kỳ Ngôn lại hỏi.
"Không có liên quan tới cậu!!" Giáo sư Lưu trừng đôi mắt, đầu bạc bị màu đỏ của chiếc đèn cảnh báo chiếu rọi chợt lóe lên.
Trong chớp mắt, Kỳ Ngôn nhìn vị giáo sư già nua đó, ẩn hiện một nỗi lòng nhẹ nhõm nhưng cũng vô cùng đau khổ.
Âm thanh cương thi gào rống ngày càng gần, Kỳ Ngôn vừa định xoay người chạy, thì phát hiện vị giáo sư kia căn bản không có ý định rời đi.
Mặc kệ thế nào, Kỳ Ngôn không thể trơ mắt nhìn một người đang ở trước mắt mình bị cương thi cấu xé. Cậu không nói lời nào kéo giáo sư Lưu với Khang Duệ chạy về hướng phía hậu cần.
Kỳ Ngôn có cảm giác, giáo sư Lưu không muốn sống nữa. Nguyên nhân là gì thì không rõ lắm. Nhưng cách hành động của giáo sư, chứng minh việc đang muốn từ bỏ tính mạng của mình.
Tiếng cảnh báo ở hành lang nổi lên có tác dụng rất lớn, nghe và nhìn đều lẫn lộn. Đúng lúc, nếu nơi nơi đều là tiếng cảnh báo, khả năng cương thi cũng sẽ đuổi theo những tiếng chuông đó, kéo dài được thời gian.
Hơi thở càng lúc nặng nề, hai chân bắt đầu lao đao muốn bỏ cuộc. Kỳ Ngôn cố nén không ngã, từng bước một chạy vội.
Giáo sư Lưu đơn giản không làm vướng chân, tuy rằng việc bị Kỳ Ngôn kéo đi, chạy cùng nhau có hơi khiếp sợ, nhưng tốt hơn vẫn là nên đi theo.
Hành lang phía sau đã truyền đến tiếng kêu của cương thi, Kỳ Ngôn và Khang Duệ liếc nhìn nhau, kéo giáo sư trốn đến một căn phòng.
Giáo sư và Kỳ Ngôn đều thở hồng hộc, Khang Duệ thì đỡ, tim hắn không đập, cũng không tiêu hao thể lực quá mức. Bọn họ tránh trong phòng vài giây, có thể nghe thấy tiếng gào rống của cương thi từ ngoài cửa đi ngang qua.
Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở ra không dám nói lời nào, Khang Duệ cũng im lặng.
Giáo sư Lưu liếc mắt nhìn hai người một cái (Trans: bằng đôi mắt nhìn thấu hồng trần:)), thình lình mở miệng.
"Con người với cương thi không có kết quả đâu."
Dứt lời, không khí càng thêm khó xử, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhìn nhau, gục đầu xuống yên lặng.
Giáo sư nói không sai, thế giới lúc trước, đồng tính luyến ái bị chống đối, chửi bới, nhân loại không thể chấp nhận việc này, bị coi là vi phạm luân thường đạo lý; còn thế giới hiện giờ thì cương thi không đáng được tha thứ, đáng ghét, đáng hận......
Hai dạng này, Kỳ Ngôn và Khang Duệ, đều có.
"Bất quá......" Giáo sư chuyển lời: "Cứ kiên trì đi, biết đâu sẽ có người chấp nhận."
"Một người chấp nhận rồi, sẽ có người thứ hai, sau đó là thứ ba, thứ tư......"
"Chuyện này phải xem quyết tâm của các cậu là chính. Không có người sẽ làm dao động tình yêu của các cậu, càng sẽ không có người sẽ bỏ đi vì cái chuyện này mà làm tổn thương các cậu."
"Có thể các cậu sẽ bị người đời xem thường và cười nhạo. Cái này không giống với công kích vật lý, mà loại ma pháp thấu hiểu nhân tâm, không cần vũ khí làm bị thương cũng có thể hành hạ cậu đến chết tâm."
"Sống chỉ có một lần, mỗi một lựa chọn, đều phải quyết định thận trọng, nếu không hối hận cả đời."
......
Tuy nói chỉ mấy câu ngắn ngủn, nhưng Kỳ Ngôn cảm thấy cả đời này đều khắc ghi trong tâm. Hiếm có một người lớn tuổi nào lại đồng ý đối với tình yêu đồng tính còn nói: Cần kiên trì.
Kiên trì ở chỗ, chính là quang minh chính đại yêu nhau. Những lời này tuy rằng đã cũ kỹ, nhưng lại là sự thật không thể thay thế.
Giáo sư nói không sai, bọn họ đã chịu nhiều lời lẽ xem thường, dị nghị nghe nhiều riết cũng quen giờ xem chúng như gió thoảng, mây bay, chỉ cần tâm ý thuộc về nhau, những thứ khác đều không quan trọng.
"Giáo sư, ông......"
"Tôi đã từng có một người vợ, cũng có một đứa con." Đột nhiên giáo sư Lưu kể chuyện xưa của chính mình, lời nói bình yên, phảng phất như lời kể chuyện trước khi ngủ: "Gia đình viên mãn hạnh phúc, tôi còn là giáo sư đã về hưu, cái gì cũng không thiếu, cũng không bận tâm việc gì."
"Rồi tận thế bùng nổ, vợ tôi biến thành tang thi. Tôi và con tôi trói cô ấy lại, dùng thịt heo nuôi sống hằng ngày......"
"Sau này, chính phủ tìm được tôi, hy vọng tôi có thể nghiên cứu ra loại thuốc giải làm giảm bớt tang thi, vì vợ nên tôi đồng ý. Nhưng điều kiện của tôi là nhất định phải bảo vệ tốt con tôi."
"Tôi vừa đến phòng thí nghiệm ngày thứ ba, có người nói con tôi đã chết trên xe trước khi tới căn cứ. Toàn bộ xe đều bị thất thủ, mọi người đều tử vong."
"Tôi đau khổ, lại cũng không thể quản ngại khó nhọc."
Một lần tình cờ, giáo sư Lưu thấy tên lính nhận lệnh đi vận chuyển con mình vào binh trường, tên đó không chết, hơn nữa còn sống rất tốt. Sự nghi ngờ với cảm giác như bị lừa gạt, phẫn nộ lan khắp toàn thân, ông lặng lẽ trói tên kia lại, lợi dụng một ít dược hóa học ép hỏi, mới biết được chân tướng sự việc.
Lúc đó trong xe có con quan lớn, người nọ đó là Trần Gia Thắng. Hắn đối với mọi người trên xe trong đó có con của giáo sư Lưu cảm thấy hứng thú, trong lúc nghỉ ngơi, hắn cùng thuộc hạ hắn làm loạn, đem con cương thi là vợ của giáo sư Lưu đang bị giam thả ra, sau đó......
Đẩy con của giáo sư Lưu xuống.
Ở trong xe nhìn đống người làm mồi cho cương thi hồi lâu, bọn chúng nghĩ đấy là trò khôi hài rồi nghênh ngang bỏ đi.
Dăm ba câu là có thể nói ra chuyện cũ, giáo sư Lưu nghẹn lại một chút cũng chưa thể nói thành lời.
Mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng đó, lòng giáo sư Lưu ngập đầy sự chua xót. Nhìn con mình đang tuyệt vọng, bị mẹ nó cắn nuốt từng chút, mà chiếc xe ấy - thứ gọi là xe cứu viện của chính phủ, tuyệt tình bỏ đi.
Đã không còn gì vướng bận, thì tức là mất đi ý nghĩa sống.
Kỳ Ngôn thấy giáo sư Lưu im lặng, không hỏi nhiều, ngồi xổm xuống bên cạnh Khang Duệ, không biết từ lúc nào lấymột bộ quần áo khác mặc vào.
"Nghỉ ngơi một tí rồi đi thôi." Kỳ Ngôn nhìn giáo sư, ngừng một lúc, nói: "Giáo sư hay ông đi cùng chúng tôi đi."
Giáo sư Lưu nhìn bọn họ, đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Đúng là tuổi trẻ, không có chút phòng bị."
"Phòng bị thì để giành lại cho cương thi đi."
Kỳ Ngôn cũng cười, nụ cười mang theo một tia ấm áp.