Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 15]
Ăn sáng xong, trong sự im lặng của Kỳ Ngôn, Tiêu Dật nói lời cảm ơn lần nữa, sau đó rời đi.
Tiêu Dật gọi điện thoại liên hệ giám đốc chung cư, giám đốc cầm thẻ dự phòng giúp Tiêu Dật mở cửa, hơn nữa còn cho hắn thêm một thẻ.
Thay vì đổi khoá cửa, Tiêu Dật vừa vào nhà là lập tức đi tắm rửa cho thoải mái dễ chịu, rửa sạch hết mùi rượu còn sót lại. Dựa trên sô pha, nhìn hai túi đồ ăn trên bàn trà kia, Tiêu Dật không biết nên nghĩ gì.
Người gọi là dì Lý đó, là kẻ thứ ba. Trong lúc cha mẹ hắn chưa ly hôn, đã là kẻ thứ ba……
Nhưng ở một mức độ nào đó, bà ta lại không giống như kẻ thứ ba. Bởi vì cha thích bà ấy, mà dưới tình huống bà ấy biết đối phương có gia đình, lựa chọn cự tuyệt và trốn tránh, thậm chí chạy ra nước ngoài, hy vọng cha không tìm thấy.
Mọi sự kiêu ngạo và tự tôn của người phụ nữ, bà ấy đều giữ lại cho bản thân.
Vấn đề, vẫn là ở người cha. Nhưng Tiêu Dật lại không muốn thừa nhận.
Mỗi lần đối mặt với mình, bà ấy đều sợ hãi, hết thảy lần này đến lần khác đều nhìn sắc mặt mình mà cư xử, tuy bà ấy không sai, nhưng vẫn ôm tâm trạng áy náy đền bù cho hắn……
Với bà, Tiêu Dật hận không được mà yêu cũng không xong.
Trái cây đều là loại mình thích ăn, người phụ nữ này thật thông minh, bà ấy mua đồ cho mình nhưng chưa bao giờ dùng tiền của cha, mà là tích cóp của bản thân.
Rõ ràng một người phụ nữ tốt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Tiêu Dật suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào túi hoa quả kia, đột nhiên đứng dậy, xách túi trái cây lên nhanh chóng đi ra ngoài.
Tiếng đập cửa bỗng dưng vang lên, Kỳ Ngôn buông máy hút bụi trong tay bước ra. Cửa vừa mở thì phát hiện Tiêu Dật vừa mới đi tay không về giờ quay trở lại với vẻ mặt tươi cười.
Kỳ Ngôn ném cho ánh mắt xem thường, âm thanh nặng nề: “Anh muốn làm gì?”
“Trái cây.” Tiêu Dật xách trái cây lên quơ quơ: “Cùng nhau ăn đi, xem như tôi cảm ơn cậu vì tối hôm qua đã giúp dì của tôi.”
Sắc mặt Kỳ Ngôn tốt hơn một chút, sau mọi chuyện, cậu mua xong đồ ăn vặt cũng không còn dư tiền sinh hoạt để mua trái cây nữa rồi!
“À, đương nhiên. Đối với việc tối hôm qua cậu đã giúp tôi, chờ hôm nào tôi mời cậu ăn cơm ha.” Tiêu Dật bổ sung thêm một câu.
—— có bữa tiệc miễn phí lớn như vậy thì càng tốt!
Trong mắt Kỳ Ngôn hiện lên tia vui mừng, nhưng ngoài mặt thì vẫn như cũ: “Khụ, vậy anh vào đi.”
Trong phòng vẫn sạch sẽ như thường, tuy rằng không lớn nhưng cũng trang trí đầy đủ, gọn gàng ngăn nắp, cảm giác ấm áp của một ổ nhỏ có khác. Tiêu Dật đặt trái cây trên quầy bar, Kỳ Ngôn vòng qua đi vào bên trong, bắt đầu rửa sạch trái cây.
Vì chung cư khá nhỏ, phòng ngủ, hành lang, phòng bếp, phòng tắm đều gói gọn. Phòng bếp là dạng mở ra, không có bàn ăn, chỉ có một quầy bar, hai bên quầy có bốn cái ghế chân cao, vậy đã xem như là bàn ăn rồi.
Sáng nay Tiêu Dật ngồi ở vị trí kia, hắn cao hứng nhìn Kỳ Ngôn rửa trái cây, đáy mắt hiện lên ý cười.
“Cần tôi giúp không?”
“Không cần.”
Không quay đầu lại trả lời một câu, phòng bếp vốn dĩ đã nhỏ, mấy người cao to 1 mét 8 mấy như hắn mà vào thì chiếm hết chỗ.
Tiêu Dật nhún vai, không nói gì, mà chỉ quan sát kỹ lưỡng cái chung cư nhỏ này.
Lúc trước tới thuê nhà, giám đốc đã dẫn hắn xem qua mô hình này, bởi vì quá nhỏ nên hắn quyết định chọn một mô hình khác. Quả thật giờ thì xem ra, mô hình “nhà nghèo” như vậy có lẽ cũng không tồi.
“Kỳ Ngôn, một tháng tiền thuê căn chung cư này là bao nhiêu?”
“Chắc hai ba ngàn.” Kỳ Ngôn đáp: “Tiền thuê mẹ tui đóng, không cần tui lo.”
“Ừa……” Tiêu Dật như suy tư gì đó, hai ba ngàn sao, dường như cũng không ít.
Sau khi rửa sạch trái cây, hai người ngồi đối diện nhìn nhau, người ở kia cầm một quả táo lên nhai.
Kỳ Ngôn thân là trạch nam, đối với hắn mà nói đây là chuyện thường ngày. Nhưng Tiêu Dật lại không cảm thấy vậy.
Đang định tìm đề tài, nhưng không biết nên nói gì, Tiêu Dật xấu hổ nhìn một vòng, phát hiện một góc của quầy bar có đặt một quyển album, trên bìa có ba chữ《 Đông Phương kỷ 》rồng bay phượng múa thu hút sự chú ý của hắn.
“Đông Phương kỷ?”
Kỳ Ngôn nhìn theo tầm mắt hắn: “Ừa, tranh mua album đó đó.”
“Là trò chơi rất nổi tiếng kia hả.” Tiêu Dật nghiêng đầu: “Không ngại cho tôi xem một chút chứ?”
Kỳ Ngôn gật đầu: “Cứ tự nhiên.”
Tiêu Dật lấy quyển album qua, lật một tờ rồi một tờ, phát hiện bên trong có rất nhiều bức ảnh do đồng nghiệp bên chính phủ lấy được từ người hâm mộ, còn có một ít đoạn ngắn viết linh tinh. Đặt album qua một bên, Tiêu Dật nhìn Kỳ Ngôn, hơi mỉm cười: “Tôi có người bạn tham gia chế tác trò chơi này, cậu ấy luôn nói với tôi về cái này, mà tôi chưa để ý tới.”
Kỳ Ngôn đang ăn quả táo trong tay bỗng dừng một chút, đôi mắt trừng lớn: “Bạn của anh có thể lấy được mã gói beta mở sao?!”
Tiêu Dật bị ánh mắt hưng phấn của cậu đột nhiên dọa đến, gật đầu, lại lắc đầu: “Tôi không biết……”
“Vậy anh hỏi một chút đi !” Kỳ Ngôn thật sự siêu cấp hưng phấn: “Anh không cần mời tui ăn cơm đâu ! Chỉ cần hỏi được mã gói beta mở là được rồi!”
Mã gói beta mở không phải ai cũng có, chỉ có nhân tài chơi trong thời gian beta kín mới có. Nghe nói mã gói không tồi, tiếc rằng Kỳ Ngôn cũng không chơi đến vòng beta kín, hắn còn đang chuẩn bị tích cóp tiền mua mã gói với giá cao đó chứ.
Trò chơi có thể làm cho hàng xóm ngốc manh hưng phấn như vậy, Tiêu Dật đột nhiên nổi lên hứng thú.
Hắn gật đầu, lấy di động ra, trong ánh mắt chờ mong của Kỳ Ngôn, gọi cho Lương Từ.
“Lương Từ?” Kết nối được rồi, Tiêu Dật cũng không vòng vo: “Lần trước cậu nói cậu tham gia chế tác trò chơi kia, có thể lấy được…… Ờm…… Mã gói beta mở không?”
“Ôi ôi, Tiêu thiếu gia của chúng ta muốn chơi rồi hả?” Giọng nói Lương Từ cà lơ phất phơ từ bên kia truyền đến: “Không thành vấn đề, cậu muốn mấy cái?”
Miệng Kỳ Ngôn đã kéo đến bên tai, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Tiêu Dật.
Tiêu Dật nhìn bộ dáng hưng phấn của cậu, tâm tình cũng tốt lên: “Hai cái.”
“Chỉ có hai cái?” Lương Từ kêu lên: “Tốt xấu gì cậu cũng có ‘cửa sau’ là tôi ở đây đó, muốn thêm mấy cái cũng không có sao đâu!”
“Một tài khoản chỉ có thể đổi một cái đúng không? Tôi muốn hai cái là vì vừa lúc ở đây có hai người muốn chơi.”
Tiêu Dật nói xong, liền thấy vẻ mặt Kỳ Ngôn mờ mịt nhìn thoáng qua xung quanh, tựa hồ như đang tìm ‘người thứ hai’ kia.
Tiêu Dật phụt ra một tiếng cười, vội vàng nói với Lương Từ: “Được được, không nói nữa, lát nữa cậu gửi mã gói qua di động của tôi là được rồi.”
Lương Từ còn muốn nói thêm nữa, Tiêu Dật dứt khoát cúp điện thoại luôn.
Kỳ Ngôn ngây người nhìn hắn: “Còn ai muốn chơi nữa à?”
Tiêu Dật chỉ chính mình: “Tôi”
“Ơ……” Sau đó Kỳ Ngôn hưng phấn lên tiếng: “Có mã gói rồi sao?!”
“Ừ, cậu ấy có thể lấy được.”
“Thật tốt quá!” Kỳ Ngôn hưng phấn gặm quả táo, mơ hồ không rõ nói: “Hai chúng ta có thể ở chung khu vực, tui chơi trò này lợi hại lắm, có thể dắt anh đi cùng.”
Đôi mắt Tiêu Dật cong lại, cười vui vẻ: “Ừ, được.”
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 25]
Giống như một lời ước định, tựa như hạt giống chôn trong đáy lòng, dần dần lớn mạnh trở thành một cây đại thụ che trời.
Từ sau lần đó, Kỳ Ngôn với Tiêu Dật chưa gặp lại nhau.
Kỳ Ngôn vẫn không ra khỏi nhà như cũ, Tiêu Dật cũng tiếp tục đi sớm về trễ.
Vào buổi tối ngày công bố đó, phía chính phủ tải lại trang chủ, nếu không phải nhờ kỹ thuật của các nhân viên thời thời khắc khắc cứu giúp, không chừng đã sớm tê liệt. Mà mấy trạch nam giống như Kỳ Ngôn này đã chờ rất sớm từ lúc bắt đầu, thuận lợi tiến vào.
Lựa chọn dịch vụ ở khu A, tên nhân vật đã chọn xong, là【 Điểm tam khẩu 】, chọn gương mặt nhân vật có chút thư sinh văn nhược một chút, sau đó chọn chức vụ là…… Vú em.
Ngay lúc này Kỳ Ngôn cũng không biết, cậu sẽ trở thành ba bỉm sữa tàn khốc lãnh huyết đại danh đỉnh đỉnh ở khu vực —— Điểm tam đánh mã.
(*) Close Beta được định nghĩa là giai đoạn thử nghiệm mà hạn chế đối với các nhóm nhỏ. Ví dụ như chọn lọc ra một số lượng người đăng ký tham gia thử nghiệm nhất định sau đó phát code cho số lượng người đó để họ trải nghiệm game trước… Cái này quen thuộc đối với những ai từng săn các loại giftcode game mới mở cửa.
(*) Open Beta thì là giai đoạn thử nghiệm lớn hơn, quy mô hơn. Ví dụ như một tựa game thì tất cả các người chơi đều được tải về để chơi và trải nghiệm không hạn chế.
___hết chương 6 TG8___