Bên trong phòng thí nghiệm giờ đây là một mớ hỗn loạn, tang thi ở phòng thí nghiệm số 7 đột nhiên bị thả ra, việc này đã làm cho tất cả mọi người đều lâm vào tình trạng khủng hoảng.
Khắp nơi đều có tiếng thét chói tai, tiếng chân chạy trối chết. Sinh mạng và trách nhiệm là hai ngã rẽ, dĩ nhiên bọn họ lựa chọn tính mạng.
Cửa hậu cần là nơi tương đối hẻo lánh, chủ yếu chứa vật phẩm được vận chuyển, lúc lựa chọn thời điểm thích hợp để chạy trốn, vậy mà tự nhiên bỏ qua cửa xuất khẩu, thống nhất chạy tới hướng cửa chính. Nơi nào có âm thanh càng lớn, cương thi sẽ theo tới nơi đó, hiện giờ ngoài cửa là một mảnh yên tĩnh.
Kỳ Ngôn và Khang Duệ đều là người trẻ tuổi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khôi phục lại thể lực, họ lập tức bắt đầu đi xung quanh phòng tìm kiếm những công cụ có thể sử dụng được.
"Cái này là dụng cụ cắt gọt có thể dùng, còn có ống thép và một cây chích điện." Kỳ Ngôn đem đồ vật đưa cho Khang Duệ phía sau, Khang Duệ ngoan ngoãn cầm.
Giáo sư Lưu nhìn bọn họ phối hợp hành động, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
"Giáo sư, ông hãy đi cùng chúng tôi." Kỳ Ngôn đem trường đao của mình đưa cho giáo sư Lưu: "Cái này tương đối ổn, dùng để phòng thân."
Giáo sư không cự tuyệt, tiếp nhận trường đao, đặt ở bên hông: "Vậy kế tiếp các cậu muốn đi đâu?"
"Không biết." Âm thanh Kỳ Ngôn đột nhiên trở nên lạnh: "Chúng tôi cũng có một tiểu đội, nhưng việc này là việc riêng của tôi và Khang Duệ, không thể làm liên lụy bọn họ."
"Hừ, suy nghĩ nhiều quá!" Giáo sư Lưu hừ lạnh một tiếng: "Nếu bọn họ rời bỏ các cậu, vậy không tính là tiểu đội."
Kỳ Ngôn cười lắc đầu: "Bọn họ thật sự thực rất tốt, chẳng qua thân phận không giống Khang Duệ...... Anh em và người nhà của bọn họ, đều từng bị cương thi hãm hại, việc này không thể trách bọn họ."
Đặt vị trí của mình vào đối phương thì bọn họ không sai, ngược lại Kỳ Ngôn và Khang Duệ thì như giấu giếm, có mục đích riêng.
Nhưng là bằng hữu chân chính, đều sẽ không nghĩ vậy. Mà là tách nhau ra, từng người mạnh khỏe.
Bên ngoài không một chút âm thanh, Khang Duệ cũng cảm nhận được không có hơi thở của cương thi. Kỳ Ngôn lặng lẽ đẩy cửa ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhanh chân chạy tới hướng cửa hậu cần, giáo sư Lưu theo phía sau, Khang Duệ ở sau cùng.
Cửa hậu cần cũng có người, Kỳ Ngôn sợ vừa mới chạy tới kia sẽ gặp cương thi ở cửa hậu cần mà dừng lại. Hoặc là những người đó ở bị cắn lúc sau biến thành tang thi, gia tăng số lượng tang thi.
Càng chạy càng nhanh, không xem không để ý tới những thứ xung quanh, hết thảy đều như mây bay, tốc độ mới là quan trọng nhất.
Phía trước có hai lối rẽ, thông thường bên trái là hướng cửa hậu cần, mà bên phải là đường ống dẫn nước. Còn một khoảng cách là ngã rẽ, đột nhiên Khang Duệ gọi Kỳ Ngôn lại, ba người hướng sang bên cạnh chợt lóe mắt thấy một tên cương thi mặc đồng phục hậu cần chậm rì đi qua. Cả ba ngừng thở, không dám phát ra tiếng động quá lớn, Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, trong lòng dự cảm không ổn.
Hẳn cửa hậu cần đã thất thủ, có lẽ có cương thi đã chạy ra. Nếu bọn họ lại không nắm chặt cơ hội mà rời đi nhanh, khả năng sẽ bị nhiễm thành cương thi chôn thây ở chỗ này, cả đời cũng ra không được.
"Cửa hậu cần không thể đi rồi." Đột nhiên Lưu giáo sư thấp giọng nói: "Còn đường ống dẫn nước."
"Đường ống dẫn nước?" Kỳ Ngôn hỏi lại.
"Ừ, là đường ống dẫn nước, nếu từ đó đi ra sẽ dẫn trực tiếp đến ngoài thành."
Nói xong, tinh thần giáo sư Lưu phấn chấn mà vụt đi, Kỳ Ngôn ngây người, vội vàng đi theo.
Cương thi nghe thấy động tĩnh liền hướng tới, may mắn chỉ có một con.
Sợ tiếng động của con này sẽ càng đưa nhiều cương thi thêm, Khang Duệ hung hăng cầm lấy ống thép đập vào đầu nó, óc não văng đầy đất, con cương thi kia ngã xuống, Khang Duệ mới đuổi theo.
"Đường ống dẫn nước này đi một hồi sẽ dẫn ra ngoài, các cậu đi trước." Giáo sư Lưu lập kế hoạch: "Đường ống dẫn nước có trang bị một xung lượng, các cậu đều không biết, chỉ có tôi mới biết. Vì tiết kiệm thời gian, ngàn vạn lần đừng để xô xát!"
Kỳ Ngôn không nói gì, Khang Duệ liếc mắt kỳ quái nhìn giáo sư Lưu, muốn nói rồi lại thôi, há miệng thở dốc, cũng không thể nói ra lời nào.
Khoảng cách từ đường ống dẫn nước không giống với khoảng cách gần cửa hậu cần, cái này làm Kỳ Ngôn thật sự đau đầu, chỉ có thể đi theo giáo sư Lưu.
Tiếng chuông cảnh báo càng nhỏ tiếng dần, không biết là thiết bị kêu đã bị phá hư hay có người tắt đi. Hiện tại hành lang im ắng, chỉ có bọn họ chạy hết sức mang theo tinh thần uy phong và nhẹ nhàng.
"Toàn bộ phòng thí nghiệm có khả năng đều bị thất thủ." Kỳ Ngôn thở dài.
"Đừng lo buồn vô cớ, cậu cho rằng trong W thị có bao nhiêu người?" Trong âm thanh của giáo sư Lưu mang theo một tia ngạo mạn và lạnh nhạt.
Kỳ Ngôn nghi hoặc, hỏi: "Nơi này hẳn là sẽ có rất nhiều người?"
"Rất nhiều người?" Giáo sư Lưu khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một cái sự thật kinh người: "Người chân chính sống sót, chỉ có nhà của mấy người đó mà thôi."
Phải biết rằng, đôi mắt nhìn lướt qua, nhà dân chỉ chiếm được một mảnh, nhiều nhất cũng chỉ hai trăm gian. Nếu tính mỗi gian sáu người, thì mới chỉ có 1200 người, hiện tại người sống sót sao có thể chỉ có vậy? Huống chi mỗi gian nhà không nhất định là sáu người!
"Quan chức cấp cao và người nhà chính phủ."
"W thị lớn như vậy! Sao có thể chỉ có quan chức cấp và người nhà của họ thôi chứ?"
"Chính phủ nói nếu có thể lấp đầy thì phải lấp đầy." Giáo sư Lưu mỉa mai thành tiếng, làm Kỳ Ngôn á khẩu không trả lời được.
Thật nực cười khi nói rằng, những người sống sót trong nhà riêng là những người gần thành phố hy vọng nhất, nếu [Thành hi vọng] thất thủ... Ha ha, những tên quan lớn cấp cao đó thật sự là đang tự chặn đường sống của chính mình đấy.
Dường như bởi vì ba người chạy tốc độ khá nhanh, tiếng bước chân bọn họ cực kì vang dội trên hành lang yên tĩnh. Thoắt cái, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng cương thi gào rống, âm thanh này rõ ràng không phải chỉ có một hay hai con cương thi.
Kỳ Ngôn đã không còn nhiều sức, chạy đường dài lại còn vội vàng làm tim cậu đập càng nhanh, sắc mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp, đôi khi còn không thể điều khiển được nhịp thở.
"Cố lên!" Giáo sư Lưu cũng sắp không thể chạy được nữa, nhưng ông lại rất kiên trì: "Phải đi tiếp, đã đến nước này rồi chẳng lẽ cậu muốn bỏ cuộc sao?!"
Giáo sư Lưu cổ vũ Kỳ Ngôn, hơn nữa Khang Duệ cũng đỡ lấy cậu, Kỳ Ngôn không thể để bước chân dừng lại, cố chống tay tiếp tục chạy.
Không thể thua, không thể thất bại...... Vì mình, vì Khang Duệ.
Miệng đường ống là một gian phòng, trong phòng chất một đống đồ vật linh tinh, vách tường có một tấm lưới sắt hình tròn rất lớn, chỉ một cái chớp mắt thôi thì thấy miệng dòng nước phía dưới đó, nhưng hiện tại lại không có nước, giờ phút này nhìn xuống quả thật là đen như mực, sâu không thấy đáy
Khang Duệ đóng cửa lại, dùng ống thép đặt ngang hai tay cầm cửa ra vào, tạm thời vậy là an toàn.
Kỳ Ngôn cùng giáo sư Lưu hợp sức dỡ miếng lưới sắt xuống, giáo sư Lưu đi đến một bên đống đồ vật, đẩy ra cái hộp ra, để lộ ra một thiết bị kì lạ ở phía sau.
"Dòng nước sẽ chảy ào ào từ trên xuống dưới, một lát nữa tôi sẽ xả nước, các cậu phải lập tức nhảy xuống." Khuôn mặt già nua, tinh tế, rơi xuống vài giọt mồ hôi, giáo sư Lưu lúng túng lau đi một chút, vài sợi tóc màu trắng ẩn hiện một ông lão sắp vào đêm hoàng hôn.
"Theo dòng nước xuống dưới, có lực cản của nước, các cậu sẽ không sao đâu."
Giáo sư Lưu đột nhiên lải nhải, trong lòng Kỳ Ngôn bất an, cậu đứng ở phía sau giáo sư Lưu, hỏi: "Ông sẽ cùng đi với chúng tôi chứ?"
Tay giáo sư đùa nghịch đống thiết bị một hồi, gần thế kia mà mắt thường không nhìn thấy liền chớp mắt một cái: "Đương nhiên, tôi không muốn chết sớm như vậy."
Kỳ Ngôn gật đầu, vừa định đang nói gì đấy, thì ống thép đang chặn cánh cửa kia bị một lực bên ngoài đột nhiên va chạm, tiếp sau đó là tiếng Tử Thần đòi đến lấy mạng không chút ngừng lại gầm rú tông vào cánh cửa.
Âm thanh của cương thi, nghe một lần là ghê tởm ám ảnh nhiều lần.
"Nhanh, nhanh......"
Tiếng trong miệng giáo sư Lưu nhỏ nhẹ, khớp xương, nếp nhăn ở tay cũng nhanh chóng di chuyển.