Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
“Quay phim có thuận lợi không?”
Giọng Giản Thanh vang lên từ phía đầu dây bên kia điện thoại, Kỳ Ngôn hơi mỉm cười, nói: “Khá tốt.”
Đột nhiên hôm nay Giản Thanh gọi tới làm Kỳ Ngôn rất ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại thì việc bạn bè gọi điện nói chuyện cũng không có gì mà. Quả thật, câu đầu tiên Giản Thanh hỏi là về vấn đề quay phim.
“Cậu phải chú ý sức khỏe, gần đây tôi khá rảnh nên đến thăm cậu được không?” âm thanh cười khẽ của Giản Thanh truyền đến.
Kỳ Ngôn đang ngồi nghỉ chờ cảnh quay, nghe thấy Giản Thanh nói vậy bèn cười nói: “ Vất vả lắm mới có thời gian rảnh rỗi, lãng phí cho tôi thật sự được à? Cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, thời gian của diễn viên không dễ có đâu.”
“Tôi muốn tới thăm cậu mà, cũng không phải là đi mỗi ngày đâu.”
“Vậy đến đây đi, tùy cậu thôi, dù sao ngày nào tôi cũng ở đoàn phim.”
……
Xem như đây là nguyên nhân gây ra sự cố nào đó đi ha, bởi vì ngày Giản Thanh quyết định muốn tới thăm, vừa vặn là……
Ngày mà có cảnh quay tình cảm ngắn nhưng cực kỳ mãnh liệt của Úc Không Cảnh và Kỳ Ngôn.
Nói đến cũng lạ, người tên Giản Thanh này thật sự rất giỏi tạo chuyện tình cờ, hôm trước đạo diễn còn nói cảnh quay đó sẽ bị hoãn đến hôm nay, vậy mà Giản Thanh canh tới đúng ngày luôn.
Khi có người tới thăm ngay lúc phải diễn mấy đoạn tình cảm nồng nhiệt, Kỳ Ngôn vẫn có chút mâu thuẫn nho nhỏ. Nhưng điều hiển nhiên, Úc Không Cảnh còn mâu thuẫn hơn cả cậu!
“Cậu ta tới chi vậy?” Úc Không Cảnh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu bất mãn nói.
Kỳ Ngôn bất đắc dĩ cười trừ: “Giản Thanh tới thăm tôi.”
“Chọn đúng lúc này mà tới, đúng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*.” Úc Không Cảnh làm ra vẻ tiền bối: “Cậu cách xa cậu ta ra một chút, cẩn thận bị bán lúc nào không hay, ở giới giải trí này thì làm gì có cái gọi là bạn bè thật lòng?”
*say rượu không có nghĩa là vì rượu: Ý nghĩa ban đầu của người say, đó là sở thích của tác giả câu nói ý không phải để uống rượu mà là để thưởng thức cảnh vật trong núi; về sau nó được dùng để thể hiện rằng ý định ban đầu không phải ở đây mà ở những khía cạnh khác, hoặc có những động cơ thầm kín
Kỳ Ngôn nhướng mày, tùy ý gật đầu: “Ừ, tôi sẽ chú ý.”
Cảnh diễn hôm nay chủ yếu lấy đoạn tình cảm nồng nàn là chính. Kiều Tân từng chút một tìm ra bí mật của mỹ nhân mỗi đêm đều xuất hiện rồi lại lặng yên biến mất không một tiếng động, ngay từ đầu còn nghĩ việc nhớ nhung con trai nhà người ta là linh ta linh tinh, về sau mới phát hiện sự tình không đơn giản.
Mỗi ngày, ông lão chủ nhà âm trầm sẽ luôn làm một hành động khó hiểu đó là lấy một cây bùa vàng từ chiếc rương da cũ xưa ra; còn cái cô Triệu Tỷ Nhi điên điên khùng khùng kia cũng thường xuyên nhìn mình ngây ngốc, trong miệng còn lẩm bẩm ‘Thủy Sinh, đừng sợ……’; Người trên cái thị trấn nhỏ này cực kỳ ác cảm với cụm từ ‘người yêu đồng tính’, thậm chí không muốn nhắc tới; cũng không biết lý do gì mà hàng xóm láng giềng không muốn nói chuyện với ông lão……
Khi Kiều Tân cố gắng quơ bàn tay rắn chắc đẩy làn sương mù ra, hình ảnh chỉ cách mỹ nhân trong đêm này càng ngày càng gần, vậy mà anh có một giấc mộng xuân.
Trong mộng, anh và người ấy triền miên hoang lạc giữa giường chiếu. Làn da bóng loáng nhẹ nhàng lướt qua trong tay, tiếng rên ưm a uyển chuyển một cách mê hồn ở thân dưới, Kiều Tân chưa từng trải qua tình yêu giữa hai người con trai, vậy mà trong nháy mắt, anh hoàn toàn chìm đắm trong cơn khoái lạc này.
Đoạn này đối với Kỳ Ngôn và Úc Không Cảnh mà nói đều là một hồi…… hương diễm khiêu chiến đặc biệt.
Kỳ Ngôn bắt đầu cởi áo, lộ ra bờ ngực gầy trắng nõn nhưng rắn chắc, hai đầu quả hồng nhạy cảm run run đứng trước gió.
Ban biên tập cắt nối chỉ tập trung lấy tấm lưng đẹp đẽ của cậu, nói cách khác đây là mỹ cảnh duy nhất, chỉ cần quay đúng chỗ là ngay lập tức có thể kết thúc công việc. Trong lúc này đây, ngực và biểu cảm của Kỳ Ngôn hoàn toàn đối diện với hắn, mọi thứ đều được lột tả không che giấu chút cảm xúc nào.
Trước mắt là một hình ảnh cực kỳ quyến rũ, Úc Không Cảnh không khống chế được mà âm thầm nuốt nước miếng. Tư thế cưỡi lên người này có cần mê hoặc dụ người đến vậy không chứ!
“Chuẩn bị xong! Úc Không Cảnh, cậu lên giường nằm trước đi, cởi quần áo ra hết.” Đạo diễn chỉ huy: “Kỳ Ngôn, cậu chỉ cần cởi áo ra là được, sau đó ngồi ở trên eo Úc Không Cảnh.”
Cơ thể Kỳ Ngôn trắng nõn không chút dấu vết, cậu thở ra một hơi, đối mặt với cả người Úc Không Cảnh đã cởi hết quần áo chỉ cười nhạt rồi nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn, tiền bối.”
Lời nói ấy, làm hắn lại nhớ đến đêm Kỳ Ngôn đẹp như yêu tinh, rên rỉ ở dưới thân mình.
“Không có gì.” Đây là chuyện tôi nên làm mà đúng không?
Úc Không Cảnh hơi cong nhẹ môi, động tác gần như không thể nhìn thấy, hắn nằm trên giường, bắt đầu cởi hết đến khi chỉ còn lại chiếc quần đùi.
Phân cảnh này không cần lộ ra quá nhiều, Kỳ Ngôn lộ lưng, Úc Không Cảnh lộ cánh tay và hai chân là được.
Giản Thanh ở bên ngoài đứng xem, sắc mặt không tốt lắm nhìn hai người làm ra hành động ái muội, cùng với động tác lên xuống nồng nhiệt, bèn xoay người rời đi.
Úc Không Cảnh cảm thấy huyết mạch của mình sắp phun trào rồi, hai người phải làm vài động tác ân ái mà còn phải biểu hiện chúng một cách không xấu hổ nữa. Đối diện ánh mắt bình tĩnh lạ thường của Kỳ Ngôn, không hiểu sao hắn lại thất thần mất rồi.
“Dừng! Úc Không Cảnh sao cậu không nói lời thoại vậy?”
Úc Không Cảnh bị đạo diễn gọi cho hoàn hồn, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”
“Giữ vững trạng thái đi! Nào, tiếp tục!”
Tuy rằng đây không phải là việc cố ý, buộc cậu và hắn phải diễn lại một lần nữa cái hành động khiến cả người mặt đỏ tai hồng này.
Cơ thể kia đẹp đến nỗi khiến người khác hít thở không thông đang ngồi trên eo mình, cả hai bắt đầu làm vài động tác ân ái lúc lên lúc xuống. Úc Không Cảnh cảm giác đầu óc đang nóng lên, đôi tay không tự giác xoa nhẹ chiếc eo thon của y.
“Em là ai……”
Cảm giác lời thoại này, càng thêm mê mang, nghi hoặc.
Cơ thể người ngồi trên nhún theo nhịp điệu lên xuống không nói lời nào mà chỉ nhẹ cong khóe miệng, chậm rãi cúi xuống, hôn lên môi anh.
“Cực kỳ tốt ——!”
Đạo diễn hô cắt một tiếng, Kỳ Ngôn nhanh chóng đứng dậy từ trên người Úc Không Cảnh, vớ tay phủ thêm quần áo mà trợ lý đưa qua.
Trong lòng Úc Không Cảnh dường như trống vắng một mảnh, hắn mất hồn mất vía ngồi dậy, nhanh tay mặc quần áo vào.
Cảnh diễn này cứ vậy kết thúc, vốn dĩ thời lượng quay đã rất ngắn rồi mà khi đưa qua biên tập cắt nối xử lý thì thật sự cảnh quay cũng chỉ còn mấy chục giây mà thôi, có lẽ sẽ không có âm thanh nào cả, chẳng qua lời thoại đó là để đề phòng bất trắc.
Sau khi phân cảnh này đã qua, trong lòng Kỳ Ngôn nhẹ nhàng hẳn, cậu chỉ còn quay thêm vài đoạn ngắn rùng rợn ở ngoài hành lang rồi là xong việc.
Trái ngược với cậu, phần diễn của Úc Không Cảnh lại nhiều lên.
Sau khi ‘Kiều Tân’ và ‘Mạc Thủy Sinh’ hành sự xong thì anh vô cùng nhớ nhung chàng trai ấy, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của y lần nào nữa. Để có thể gặp lại người mình yêu, Kiều Tân bắt đầu đi hỏi thăm tình hình xung quanh, cuối cùng cũng hóng được một số chuyện xưa bị thời gian che giấu từ miệng của một vài người già trong trấn.
Ngày trước, ở thị trấn nhỏ này có một chàng trai tên là Mạc Thủy Sinh, lúc sinh thời phát hiện bản thân vậy mà thích con trai. Trong sự chỉ trích và kì thị ngày càng mãnh liệt của mọi người xung quanh, y dần dần bị trầm cảm.
Nói đúng hơn chàng trai này là mỹ nhân đứng số hai không ai đứng số một ở trấn nhỏ. Đúng vậy, là mỹ nhân, dùng từ ngữ để miêu tả con gái, nhưng khi dùng ở trên người y lại không quá đáng chút nào. Hơn nữa xu hướng tính dục của y có vấn đề, rất nhiều người đều nói do kiếp trước y làm bậy, đầu thai sai giới tính rồi.
Sau này y mất tích, không biết đã đi đâu, có lẽ là do chịu không nổi sự dị nghị nên đã rời khỏi trấn nhỏ rồi.
Nghe xong câu chuyện, Kiều Tân tin chắc là chàng trai kia không có rời đi, hơn nữa y chính là cái người mà mình tâm niệm suốt mấy ngày nay!
Anh bắt đầu dồn tâm huyết tìm kiếm tung tích Mạc Thủy Sinh, nhưng thời gian sắp phải về càng ngày càng gần. Kiều Tân không có cách nào đành bắt đầu có ý giao tiếp thử với ông lão chủ nhà âm dương quái khí và Triệu Tỷ Nhi điên điên ngốc ngốc, nhưng mọi thông tin đều ch.ết từ trong trứng nước.
Ngay khi Kiều Tân bị dập tắt mọi hy vọng, anh muốn từ bỏ thì vào đúng đêm trước lúc rời đi, người đàn bà Triệu Tỷ Nhi ngây ngốc kia đứng ở một bên luôn miệng gọi mình là ‘Thủy Sinh ’, một bên tay kéo anh đi đến chỗ cổng vòm nhỏ ở lầu một.
Trước nay, Kiều Tân chưa từng quan sát lầu một quá kỹ, bởi vì ông lão không cho phép.
Và thứ xuất hiện ở cổng vòm, khiến anh đứng sững cả người tại chỗ.
—— Một bộ xương đã bị gió hong khô!
______Hết chương 11 TG9________