Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
Tần Diệu cũng không tiện hỏi thêm nhiều nên chỉ biết cười trừ, làm bộ rất lý giải, nói: “Em biết em biết mà, mọi người ở trong cái giới này đều phải nói dối hết đúng không? Được rồi, không muốn nói cho em biết thì em không hỏi nữa…… Nhưng mà để căn hộ của anh lại cho em ở, có thật sự được không vậy?”
“Không sao cả, người yêu tôi sẽ không để ý.” Úc Không Cảnh trả lời xong, xoay người nói với Trương Mại đang cầm lái ở phía trước: “Về chung cư, tôi sẽ không xuống xe, cậu vào dọn đồ của tôi rồi cùng nhau đi.”
“Được.” Trương Mại đồng ý.
Tần Diệu có chút nôn nóng nói: “Ơ, anh không lên à?”
“Không được.” Úc Không Cảnh cự tuyệt: “Nếu cùng đi lên với cô mà bị người khác phát hiện sẽ rước thêm nhiều phiền toái không cần thiết.”
Thần sắc Tần Diệu bỗng chốc tối tăm, nhưng lại tỏ ra thấu hiểu lòng người nói: “Đúng vậy, bây giờ anh là ảnh đế rồi, không còn là anh trai nhà bên tùy ý quậy phá em lúc tụi mình còn nhỏ nữa.” Nói xong, vành mắt ửng chút hồng hồng.
Úc Không Cảnh nhìn cô ta một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Đều đã qua hết rồi, về sau cố gắng sống thì sẽ tốt thôi.”
Không biết đây là tình huống khéo léo từ chối hay là ngăn giữ khoảng cách, tóm lại, lúc sau hai người cũng không nói thêm gì nữa, vì mặc kệ là nói cái gì cũng đều tồn tại bầu không khí ngượng ngùng, xấu hổ như vậy cả.
Đã tới dưới lầu chung cư rồi, Tần Diệu theo Trương Mại xuống xe, không biết có thật sự là ảo giác của Trương Mại không, vì anh cứ có cảm giác Tần Diệu đang như có như không cố níu giữ Úc Không Cảnh lại, tuy Úc Không Cảnh tỏ ra hỏi cái gì cũng không biết, nhưng Trương Mại luôn cảm thấy anh Cảnh nhà mình có thể là đang từ chối khéo đó.
Ờm, dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã, xé mặt cũng không tốt lắm thì phải?
Sau khi vào thang máy, Tần Diệu tỏ ra không vui, lạnh nhạt không còn buồn nói chuyện với Trương Mại nữa.
Thật ra Trương Mại thấy không có gì cả, anh lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô ta: “ Trước khi Tần tiểu thư có chỗ ở mới thì tạm thời ở đây đi.” Nói xong, anh rút ra thêm một tấm thẻ ngân hàng: “Đây là của anh Cảnh nói tôi đưa cho cô, cô tự đặt mua một ít quần áo, đồ dùng gì đó đi ha.”
Tần Diệu gật đầu nhận chìa khóa, trong lòng suy nghĩ đôi chút xong thì lấy luôn thẻ ngân hàng. Sau đó không nói một lời, nép người đứng ở một bên trong thang máy.
Trương Mại đảo mắt, thầm nghĩ tố chất người phụ nữ này đúng thật là chẳng ra gì.
Sau khi đã vào căn hộ rồi, Trương Mại mở tủ lấy chiếc vali lớn của Úc Không Cảnh ra, bắt đầu xếp tất cả quần áo thêm cả đồ dùng vệ sinh cá nhân gì đó nữa của hắn bỏ vào trong. Trương Mại không hổ là cái máy chiến trong tất cả các trợ lý, về phương diện thu thập đồ dùng này thì siêu cấp nhanh, hầu như khi Tần Diệu còn đang cảm thán về sự xa hoa và to lớn của căn hộ này thì anh đã xếp xong xuôi mọi thứ đâu vào đấy rồi, không chừa lại cho Tần Diệu một món đồ khả nghi nào.
“Chào Tần tiểu thư.” Trương Mại một trước một sau đeo hai túi, trong tay kéo thêm cái vali, một tay khác còn xách cái túi lớn: “Tôi đã dọn đồ xong rồi, đi trước đây, cô tự nhiên ha.”
Nói xong, Trương Mại cũng không quay đầu lại mà chui nhanh vào thang máy vừa đúng lúc đang đi lên, ngay cả cho Tần Diệu cơ hội nói chuyện cũng không có.
Tần Diệu đóng cửa phòng lại, đi một vòng nhìn xung quanh căn hộ to lớn này, cuối cùng than nhẹ một tiếng rồi ngã ngửa cả người vào chiếc sô pha mềm như bông.
—— Quả nhiên, Úc Không Cảnh thích mình mới đúng.
Nhưng mà anh ấy nói anh ấy có người yêu ư? Tần Diệu khẽ cười một tiếng, người yêu mà không biết thì muốn tách ra khi nào mà chả được, có cái gì đáng lo chứ?
Lúc bị Lý Minh Hạo đuổi ra khỏi nhà, cô ta vô cùng nhục nhã, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Úc Không Cảnh là người duy nhất có thể dựa vào.
Ngẫm lại thì trước kia, Úc Không Cảnh đã đối xử với mình tốt như thế nào, giờ thì cô ta hối hận rồi nên sẽ không từ bỏ đâu, nhất định sẽ vì tương lai của bản thân mà độc chiếm một vùng trời riêng.
Tần Diệu ngồi dậy từ trên sô pha, nhìn chính mình trong gương: Một đầu tóc loạn xà ngầu, sắc mặt hơi vàng như nến, cùng với bộ dạng như bà nội trợ……
Bản thân mình nhìn tồi tàn như vậy, sao có thể được Úc Không Cảnh chú ý đến chứ?
Trong tay đã có thẻ ngân hàng, Tần Diệu hạ quyết tâm, muốn thay đổi chính mình!
–
Trong một căn phòng ấm áp và tràn ngập ánh nắng, Kỳ Ngôn pha một ly cà phê, cậu ngồi trên chiếc ghế mây làm bằng gỗ ở trước ô cửa sổ sát đất, tay cầm một quyển tiểu sử danh truyền của nước Anh, vừa mới mở ra trang thứ nhất thì bị tiếng đập cửa bất thình lình cắt ngang.
Hơi thở dài, tiếng gõ cửa không hề báo trước này, khẳng định chỉ có thể là Úc Không Cảnh.
Cậu bước ra mở cửa, quả nhiên là hắn, chỉ có thêm một bất ngờ mới là phía sau còn có Trương Mại, tay anh ta xách theo vài túi lớn túi nhỏ.
“Hai người làm gì vậy?” Kỳ Ngôn ngạc nhiên hỏi.
Úc Không Cảnh nhếch môi cười nói: “ Bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh đã không còn chỗ ở nữa rồi, chỉ có thể ở ké với em thôi à!”
Nói xong, Trương Mại hướng mắt về phía Kỳ Ngôn nở nụ cười xin lỗi rồi đi vào buông đồ xuống hết, sau đó tông cửa xông ra ngoài đi mất dạng nhanh như chớp.
Một loạt động tác không chút dư thừa này, hiển nhiên là đã được Úc Không Cảnh dặn dò xong trước đó rồi.
Nhìn hắn khom lưng mở vali soạn đồ ra, cậu đi qua hỏi: “Đường đường là ảnh đế mà không có chỗ ở sao?”
“Đừng chọc anh mà.” Úc Không Cảnh đứng lên, xoay người nhanh chóng ôm Kỳ Ngôn vào lòng: “Hôm nay Tần Diệu tới tìm anh, chồng cô ta đuổi cô ta ra ngoài nên không có nơi nào để đi, anh để căn hộ đó cho Tần Diệu ở rồi.”
Lúc nghe được Úc Không Cảnh muốn dọn vào đây, Kỳ Ngôn đã biết nhất định Tần Diệu đã tìm đến Úc Không Cảnh. Nhưng không nghĩ tới việc hắn lại thẳng thắn nói trắng mọi chuyện ra với cậu như vậy, hơn nữa còn nói rất tự nhiên, trong lòng Kỳ Ngôn thoáng trở nên vui sướng.
“Vậy cứ để cho cô ta ở đi.” Kỳ Ngôn mềm giọng nói: “Chồng của cô ta cũng hơi quá đáng rồi, nếu như vậy, cũng không còn cách nào mà.”
Úc Không Cảnh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu: “Cảm ơn em.”
Tính cách Kỳ Ngôn như vậy, mới chân chính gọi là thấu hiểu lòng người.
“Tần Diệu là thanh mai trúc mã của anh, còn là người con gái anh từng thích. Anh có thể nói chuyện này thẳng thắn với em như vậy, nên em mới phải là người cảm ơn anh.” Kỳ Ngôn hơi nhón chân, đầu lưỡi liếm một chút ở trên môi Úc Không Cảnh, mang ý định dụ dỗ mười phần.
Quả nhiên, Úc Không Cảnh thành công bắt giữ môi Kỳ Ngôn, đôi môi cả hai lại lần nữa chạm vào nhau.
Dần dần, nụ hôn đơn thuần nhiễm lên một sắc thái khác, bàn tay to của Úc Không Cảnh lả lướt trên eo Kỳ Ngôn, nhiệt độ không khí xung quanh tăng cao, hành động vô cùng ái muội.
Đúng lúc này, Kỳ Ngôn đột nhiên cắn Úc Không Cảnh một cái, hắn ăn đau nên lui ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu.
Kỳ Ngôn thở hổn hển, ôn nhu cười: “Anh còn chưa trả lời em mà?”
“Cái gì?” Úc Không Cảnh trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
“Nói đi, anh đường đường là ảnh đế làm gì mà không có chỗ ở chứ? Sao lại tới đây?”
Mặt Úc Không Cảnh một bộ biểu cảm ‘Em tha anh đi mà’, nói: “Chỉ vì việc này thôi hả? Không được, đêm nay em nhất định phải bồi thường anh.”
“Vậy anh trả lời trước đi.” ngón tay Kỳ Ngôn nhẹ nhàng trêu đùa hầu kết của hắn.
Úc Không Cảnh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: “Anh chỉ muốn sống cùng em thôi, không được sao?”
Kỳ Ngôn dùng tay chặn lại đôi môi của hắn đang cố đòi hỏi thêm: “Tại sao không nói trước cho em biết?”
“Anh chỉ mới quyết định tạm thời thôi à.” Úc Không Cảnh vỗ vào mông Kỳ Ngôn một cái thật mạnh.
Kỳ Ngôn nghĩ thoáng nhẹ qua, rồi ngẩng đầu lên cọ vào cằm hắn, thở ra một ngụm khí nóng: “Được rồi, xem như anh qua cửa. Nhưng mà……”
Dứt lời, Kỳ Ngôn nhéo eo Úc Không Cảnh một cái, lúc hắn còn đang ăn đau thì nhanh chóng thoát khỏi bờ ngực vững chắc trong lòng hắn, đi vào phòng.
“Vì trừng phạt anh, nên đêm nay ngủ ở phòng khách đi.”
Úc Không Cảnh: “……”
Nhưng mà, giờ anh đang cứng lắm a a a a a!
(Khả: đọc ở trên móa nó tình thú quá :>>)
______Hết chương 15 TG9________