Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
Cũng không biết là Tôn Nhiêu thật sự thích người em trai nhỏ Kỳ Ngôn này, hay là muốn giành được ánh mắt của đoàn phim, tóm lại cô thường xuyên ở cạnh Kỳ Ngôn, cố ý hay vô tình kéo cậu vào vòng Weibo của mình, làm nhiều người biết đến cậu hơn.
Hiện tại việc quay phim chỉ vừa mới khởi bước nên Kỳ Ngôn từ chối mấy việc sau, bởi vì giờ này khắc này căn bản cậu không cần phải giành ánh mắt của đoàn phim.
Chỉ có thể nói rằng Tôn Nhiêu là một tiền bối ngay thẳng, là nữ hán tử biết thưởng thức giá trị nhan sắc.
Nói chung phần diễn của Kỳ Ngôn không nhiều lắm, hơn nữa cho dù có diễn thì phần lớn cũng là diễn nội tâm. Nam nữ chính đã tương ngộ nên phần diễn tương đối quan trọng, tới một số cảnh sau Kỳ Ngôn mới có vai diễn phối hợp.
Khi Kỳ Ngôn không có cảnh quay, cậu cũng mặc gió, mặc mưa mà đến trường quay, đứng phía sau đạo diễn xem các tiền bối, học hỏi kinh nghiệm và sự chỉ dạy. Ngay cả biên kịch cũng nói, đứa nhỏ Kỳ Ngôn này có lẽ không phải diễn tốt nhất, nhưng nhất định là người nghiêm túc nhất.
Hôm nay, một chiếc xe dừng ở cửa sân đoàn phim, lúc Kỳ Ngôn đến, cậu đối mặt với chiếc xe chắn ngang đường nọ, suy nghĩ thật lâu.
—— Đây không phải là chiếc xe đã kéo cậu lên giường Úc Không Cảnh sao.
Biết được Úc Không Cảnh tới thì Kỳ Ngôn nhướng mày, hoàn toàn không rõ nguyên do.
Ở đây không có vai diễn của tên đại ảnh đế, hắn tới đây làm gì chứ? Kỳ Ngôn dừng suy nghĩ vòng qua xe tiến vào trong.
Hôm nay có một đoạn diễn giữa ‘Lý An Lương’ và ‘giáo viên’, có lẽ là vì Lý An Lương thấy chị mình quá mức thân mật với Tiếu Dung, trong lòng có chút phiền muộn nên dẫn tới thành tích thụt lùi, giáo viên đành phải tâm sự cùng cậu.
Tôn Nhiêu đang đối diễn với Giản Thanh, Kỳ Ngôn nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên thấy Úc Không Cảnh ngồi ở trên ghế tựa. Trợ lý hắn ở một bên còn đang quạt gió cho hắn.
Kỳ Ngôn mặt không cảm xúc dời mắt, đi đến chỗ đạo diễn.
“Đạo diễn, khi nào thì có cảnh quay của em? Bây giờ đi trang điểm được chưa ạ?”
“Ui cậu đã đến rồi à.” Đạo diễn nói: “Vừa lúc tôi đang tìm cậu đây. Giờ cậu nhanh chóng đi trang điểm đi, vai ‘giáo viên’ đối diễn với cậu đã đổi người rồi!”
“Đổi người?” Kỳ Ngôn nghi hoặc nói, nội bộ đã sớm quyết định là một diễn viên gạo cội hơn 50 tuổi rồi mà ta.
“Ừ, đổi thành Úc Không Cảnh.” Đạo diễn hướng về phía Úc Không Cảnh rồi hất cằm: “Tôi đã nói với anh ta rồi, sau khi cậu trang điểm xong thì diễn cùng anh ta, một lát nữa là quay hai người đó.”
Kỳ Ngôn nhìn qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt Úc Không Cảnh quay sang.
Rõ ràng hắn chạm ánh mắt của đối phương nên liền hiện lên một chút mỉa mai, khóe miệng trên mặt lại cong lên, bố thí cho cậu một nụ cười tươi.
Mặt Kỳ Ngôn không đổi sắc, đáp lại nụ cười nhẹ rồi xoay người đi trang điểm.
Trợ lý Trương Mại của Úc Không Cảnh thấy Kỳ Ngôn không qua đây, ngược lại xoay người đi mất thì có chút ngạc nhiên, trừng mắt: “Tiểu minh tinh này cậu ta có chuyện gì vậy, cũng không qua đây chào hỏi một tiếng nữa.”
Úc Không Cảnh khẽ cười một tiếng: “Lạt mềm buộc chặt, như vai hề nhảy nhót mà thôi.”
Hắn nói vậy làm Trương Mại dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, tiến đến bên tai Úc Không Cảnh nói: “Nói tiếp thì…… Khụ, lần trước cậu ta chỉ được giới thiệu đến đây thôi, cũng không muốn tài nguyên nào cả.”
Úc Không Cảnh nhướng mày: “Thì tính sao, cho cậu ta tài nguyên còn tốt hơn sau này bị cậu ta đeo bám la liếm.”
Trương Mại dừng một chút rồi yên lặng tiếp tục quạt gió cho Úc Không Cảnh.
—— Anh Cảnh anh có biết không, anh như vậy thật sự rất tra nam đó nha!
Trang điểm xong Kỳ Ngôn ra khỏi phòng, bước chân vững vàng mà đi đến bên cạnh Úc Không Cảnh, cung kính khom lưng 90 độ.
“Úc tiền bối, lát nữa xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Vầng trán đầy đặn đón ánh sáng, một vài sợi tóc rơi xuống, lộ ra phía sau gáy một màu ngọc trắng tuyết, càng thêm mê người.
Tưởng tượng đến việc bản thân đã từng lưu lại một chuỗi ấn ký màu đỏ trên cái cổ lộ ra nét quyến rũ kia, Úc Không Cảnh nheo mắt lại.
“Không cần khách khí với tôi, nếu đã gọi tôi một tiếng tiền bối rồi thì đương nhiên phải chiếu cố cậu thật tốt.” Úc Không Cảnh đứng lên, đỡ hờ Kỳ Ngôn một chút, cố ý nhấn mạnh ở hai chữ ‘chiếu cố’ này thật nặng, sâu trong lời nói lộ ra đầy ý châm chọc.
Kỳ Ngôn biết, hắn nói ‘chiếu cố’ hiển nhiên là đang cười nhạo cách cậu tự mình trèo lên giường hắn, được hắn ‘chiếu cố’ mới có được tài nguyên.
Đúng rồi, Úc Không Cảnh thật sự rất chán ghét người nào giống Tần Diệu lại làm ra loại chuyện này. Tuy rằng, chính hắn mới là người khởi xướng.
Kỳ Ngôn giả vờ không nghe thấy gì hết, khóe môi treo lên nụ cười nhẹ: “Vậy cảm ơn tiền bối Úc.”
Nói xong, cậu cầm lấy kịch bản, không có ý muốn nói chuyện phiếm, bắt đầu đối diễn cùng Úc Không Cảnh.
Úc Không Cảnh không hổ là ảnh đế, mặc kệ việc chán ghét Kỳ Ngôn như thế nào, hắn cũng không cố ý làm khó dễ. Đối với việc diễn, trước nay hắn đều là người nghiêm túc nhất.
[Độ hảo cảm của Úc Không Cảnh đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: -15]
Độ hảo cảm không ngoài ý muốn của Kỳ Ngôn bất ngờ xảy ra. Rất hiển nhiên, Úc Không Cảnh bị cậu hấp dẫn bởi sự chú tâm cho vai diễn này, cả người tự cộng thêm điểm cho mình.
“Chỗ này cậu không nên diễn như vậy.” Úc Không Cảnh nhíu mày, một bên cầm lấy bút, chỉ vào kịch bản của cậu: “Chỗ này có thể thêm một chút nội tâm, bởi vì cậu đang suy xét có nên nói với thầy hay không, chuyện này không phải tùy tiện tâm sự cùng ai là được.”
Kỳ Ngôn trầm mặc gật đầu, cũng không đánh giá bất cứ cái gì.
Úc Không Cảnh lạnh lùng nói: “Tuy tôi là khách mời hữu nghị mà tới, nhưng không rảnh đến mức có thể giúp cậu toàn bộ. Tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong thì ném kịch bản xuống xoay người đi đến xe riêng. Trương Mại nhìn thoáng qua Kỳ Ngôn, trong lòng dâng lên sự đồng tình, cũng chạy chậm theo ra đó.
Kỳ Ngôn tiếp tục đứng tại chỗ xem kịch bản, thể hiện việc như người chọc giận Úc Không Cảnh không phải cậu vậy.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Úc Không Cảnh trở lại, hắn cũng không nhìn Kỳ Ngôn lấy một cái, lập tức đi đến giữa sân.
Lúc này biên kịch chạy tới, kêu lên với Kỳ Ngôn: “Đi thôi, diễn thử một đoạn này. Đạo diễn cho đủ thời gian, một lần không được cũng không sao.”
Kỳ Ngôn cười, đôi chân bước nhanh đến vị trí quay.
Đập clapper board bắt đầu! Việc đối diễn giữa ảnh đế và tiểu đơn thuần vẫn rất thú vị, vốn dĩ hôm nay Tôn Nhiêu và Giản Thanh đã xong vài cảnh quay nhưng họ không rời đi ngay, mà đứng ở bên cạnh quan sát.
Ống kính tập trung ở văn phòng giáo viên, bên trong chỉ có một vị thầy giáo trẻ tuổi cùng một cậu học sinh cúi đầu không nói.
Người quay phim đặt ống kính cận cảnh cho Kỳ Ngôn, tập trung vào bộ dáng cúi đầu cô đơn của cậu.
“Lý An Lương, gần đây em đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói thầy giáo mang theo đầy sự khó hiểu: “Nếu có việc cần nói thì có thể nói với thầy, dù sao thành tích hiện tại của em……”
Bộ dáng người thầy giáo tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, mà chỉ cầm lấy phiếu điểm ở một bên rồi đưa cho Lý An Lương.
Lý An Lương trầm mặc nhận lấy, nhìn thoáng qua con số trên phiếu điểm, yên lặng nắm chặt nắm tay.
“Em có gì muốn nói không? Thầy sẽ lắng nghe.”
Lý An Lương vẫn im lặng trước sau như một.
Úc Không Cảnh đối với Kỳ Ngôn rũ đầu không nói lời nào thì rất bực bội, nhưng bất đắc dĩ còn phải tiếp tục đối diễn.
Thầy giáo nhẹ nhàng than một tiếng, lúc đang chuẩn bị nói gì đó thì Lý An Lương đột nhiên nâng đầu lên, trong mắt lập lòe màu ánh sáng khác.
“Thầy ơi, có lẽ em bị bệnh rồi.”
Âm thanh Lý An Lương nhàn nhạt, dường như không mang theo chút cảm xúc nào. Trong mắt cậu không có sự rối rắm, mà là nỗi hoang mang và buồn rầu, thậm chí còn có chút oán hận.
Cậu buồn rầu với tình cảm của mình đối với chị gái, hoang mang với con đường nhân sinh của bản thân, oán hận vì Tiếu Dung sắp cướp đi người chị thân yêu vốn chỉ thuộc về chính mình ……
Trong nhiều cảm xúc như vậy, lại không có một chút ‘rối rắm’ mà ngay từ đầu Úc Không Cảnh đã chỉ dạy.
___Hết chương 3 TG9____