Edit + Beta: Vũ
———————————–
Dinh thự của bá tước Hilal nghênh đón một vị khách mà bá tước Kerry cực kỳ coi trọng. Khi hầu gái đang dọn dẹp ở sảnh trước thì thấy ngài bá tước thường ngày âm trầm đột nhiên tươi cười đầy mặt, còn dẫn theo một người đàn ông đẹp trai phi phàm tới sảnh ngoài.
“Nơi này là sảnh trước của dinh thự, nếu em mệt thì có thể nghỉ ngơi ở đây, muốn ăn muốn uống cái gì cứ kêu hầu gái tới là được.”
Kerry nắm tay Kỳ Ngôn ngồi xuống ghế sô pha, gọi hầu gái tới: “Pha một ấm trà đen đem tới đây.”
Hầu gái tuân lệnh lui ra, trước khi rời đi, cô có quay lại nhìn Kỳ Ngôn vài lần. Rốt cuộc người này tuấn mỹ đến mức nào mà được ngài bá tước chiêu đãi như vậy, vì thế đám gia nhân bọn họ khó tránh khỏi có chút tò mò.
Sau khi hầu gái rời đi, Kerry mới tươi cười lần nữa, bộ dạng như đang làm nũng nói với Kỳ Ngôn: “Có thích nơi này không? Nếu thích, em có thể ở luôn chỗ này, coi như đây là nhà của mình!”
——Hết thảy mọi thứ ở đây đều cho em, tôi cũng là của em.
Kỳ Ngôn nghiêm túc nhìn một vòng, trầm ngâm nói: “Quá mức hoa lệ.”
“Em không thích như vậy sao?” Kerry vội vàng nói: “Tôi cũng không thích! À, đúng lúc tôi muốn sửa sang chỗ này lại cho đẹp!”
“Kerry, cậu phải làm theo tâm của bản thân.” Kỳ Ngôn nhìn anh nghiêm túc nói: “Không cần để ý tôi, tôi sống ở đâu cũng được.”
“Nhưng tôi muốn em được hạnh phúc.”
Lời Kerry nói khiến Kỳ Ngôn câm lặng, Kerry luôn luôn nghĩ về cậu. Ngay khi vừa chuẩn bị đổi đề tài, đột nhiên một giọng nữ đoan trang dịu dàng vang lên từ cầu thang phía sau lưng cậu.
“Ối chà, trong nhà có khách tới à.”
Nasha bước xuống từ lầu hai, đôi má thanh tú được thoa một lớp phấn trắng, lộ ra gương mặt ửng hồng, môi mềm bôi son, phả ra hơi thở của phu nhân quyền quý.
Kỳ Ngôn cảm thấy sắc mặt của Kerry lập tức trở nên âm trầm ngay khi nhìn thấy Nasha.
Nasha đi tới trước mặt Kỳ Ngôn bằng những bước đi của một quý cô thanh lịch ưu nhã, tiếp đón cậu với tư thế là chủ nhà.
“Tôi là phu nhân của Kerry, Nasha Hilal.” Nói xong, nàng hành lễ chào: “Thật thứ lỗi cho chúng tôi đã thất lễ khi không chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến ghé thăm đột ngột của ngài.”
Kỳ Ngôn mặt không đổi sắc trả lời: “Không phải đột nhiên đến thăm, Kerry đã biết rồi nên người không cần phải cảm thấy thất lễ đâu.”
Vốn chỉ là vì có khách quý tới nhà nhưng cô lại không nhận được thông báo gì từ Kerry, Nasha rất tức giận nên mới tới đây, không nghĩ đến lại bị Kỳ Ngôn làm cho nghẹn họng. Lúc này Nasha mới nhìn chính diện Kỳ Ngôn, quan sát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.
Người đàn ông này cực kỳ tuấn mỹ, không giống người mà giống tinh linh hơn. Nhưng anh ta không có đôi tai nhọn, còn có đôi mắt xanh pha lê nữa…… Không phải tinh linh, cũng không phải địa tinh, càng không phải chủng tộc người lùn thô tục kia.
Trong lòng Nasha khôn khéo tính toán, trên mặt làm đủ tư thái: “Thì ra là Kerry đã biết rồi!”
“Vâng.” Kỳ Ngôn lên tiếng, quay đầu nhìn Kerry, dò hỏi: “Phu nhân của cậu à?”
Kerry đen mặt, anh trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Thì ra là thế. Nhưng mà cậu không nói với cô ấy về việc cậu đưa tôi đến đây ghé thăm sao?”
Kerry quay đầu đi: “Không cần thiết.”
Mặt Nasha tái đi với vẻ chán ghét thẳng thắn như vậy, nàng trừng mắt nhìn Kerry, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kerry, khách vẫn còn ở đây đó!”
Trong ấn tượng của Nasha, đối với việc giao tiếp bên ngoài, Kerry vẫn cần phải cư xử đúng mực với cô……
Tuy nhiên, những lời nói vừa rồi của Kerry gần như là giáng một đòn vào nàng.
“A Ngôn không phải là khách.” Kerry lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ta với A Ngôn còn thân mật hơn cả nàng nữa.”
“Một người đàn ông ư?!” Giọng Nasha đột ngột cất lên, đặc biệt bén nhọn.
Kerry không vui đứng lên, không nói gì với Nasha nữa, chỉ kéo Kỳ Ngôn đi về phía lầu hai.
“Kerry!”
Nasha ở phía sau kêu tên của anh.
“Kerry! Ta muốn chàng đứng lại!”
Kerry không chút nào dừng lại, cứ như vậy để nàng ở lại tiếp tục nháo.
Ngày càng có nhiều hầu gái và người hầu nấp trong rèm và góc tường, chỉ trỏ và thì thầm to nhỏ về Nasha.
Nasha thở dốc, nàng đợi bóng lưng của Kerry và Kỳ Ngôn, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh ٩(◕‿◕。❀)۶]
Kerry đưa Kỳ Ngôn đến phòng ngủ mà anh đã dọn dẹp sáng nay. Sau khi vào phòng thì khóa cửa lại rồi xoay người ôm lấy Kỳ Ngôn.
Vùi mặt vào cổ Kỳ Ngôn, Kerry hít sâu hơi thở độc nhất của cậu.
“Kerry?” Một giọng nói thắc mắc vang lên.
—— muốn ôm em, đã phải suy nghĩ hết hai năm.
Kỳ Ngôn cũng ôm anh, không nói gì mà lẳng lặng chờ tâm tình của anh bình tĩnh trở lại.
Những người có tính cách như Kerry không cần sự cảm thông và phớt lờ, mà chỉ yêu cầu được kết bạn.
Lẳng lặng làm bạn là đủ rồi, chính vì vậy mà Kerry mới quan tâm đến Kỳ Ngôn nhiều đến thế.
“A Ngôn……”
Thật lâu sau, giọng điệu buồn bã và trống rỗng của Kerry vang vọng khắp căn phòng.
“Tôi vô cùng yêu em.”
—— cực kỳ yêu em, tình yêu này không thể tự kiềm chế được. Tôi thật sự muốn như bây giờ, ôm em suốt cả đời…… Em ở trong vòng tay tôi, em chỉ được phép ở trong vòng tay của tôi thôi.
“Kerry……”
“Em nói em cũng yêu tôi, mau nói đi, tôi đang chờ.”
Kerry không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ có thể cảm thấy trong cổ họng xẹt qua chút chua xót, dần dần chảy vào trong máu.
—— mau nói em yêu tôi đi, nếu không…… Tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Kỳ Ngôn ánh mắt vô thần, nhàn nhạt ngắm nhìn đồ trang trí màu bạc lộng lẫy trên kệ tủ phía xa, hai tay đang ôm lưng Kerry chậm rãi rơi xuống.
“Kerry, cậu đã có vợ rồi.”
Một sự thật khiến Kerry như rơi xuống địa ngục, không thể trở người.
Ánh mắt Kerry trở nên ảm đạm, rồi sâu thẳm giống sương mù, tối đen như mực, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đó.
“Đây không phải những gì tôi muốn đâu, A Ngôn……” Sự khẩn cầu và hoảng loạn vừa biến mất, đột nhiên giọng nói của Kerry bình tĩnh trở lại, nghe không rõ cảm xúc: “Đây không phải cuộc hôn nhân tôi mong muốn, tôi yêu em, tôi muốn em.”
“Kerry, mọi việc đều có một sự khởi đầu và kết thúc.” Kỳ Ngôn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân của cậu, nàng ấy ỷ lại vào cậu nhiều hơn cậu tưởng đấy.”
“Không liên quan tới tôi!” Giọng Kerry đột nhiên trở nên điên cuồng, anh nắm lấy bả vai Kỳ Ngôn, con ngươi màu đen gắt gao nhìn chằm chằm cậu: “Tại sao lại nói chuyện về cô ta chứ?! Bất luận thế nào nàng ta cũng đâu có liên quan tới em! Em chỉ cần nhìn mỗi tôi thôi là được rồi!”
Bả vai như thể bị kìm sắt kẹp lấy, Kerry dùng rất nhiều sức, Kỳ Ngôn đau đớn, giữa mày khẽ nhăn lại: “Kerry, cậu……”
“A Ngôn……” Bỗng nhiên, thái độ của Kerry dịu đi, anh nhìn Kỳ Ngôn thật cẩn thận, giọng nói tràn đầy hối lỗi mang theo chút nức nở: “Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi, chắc tôi đã làm đau em rồi…… Thực xin lỗi, đừng giận tôi……”
Thay đổi như vậy làm Kỳ Ngôn có linh cảm chẳng lành, cậu chậm rãi đẩy tay Kerry ra, lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách.
“Kerry, cậu quá mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
“A Ngôn……”
Nếu giọng nói trầm thấp của cún con khiến trái tim Kỳ Ngôn khẽ run thì khi Kerry ngẩng đầu, Kỳ Ngôn ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt tuấn tú và cương nghị che kín bởi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, giống như đâm thẳng trong lòng Kỳ Ngôn.
—— người đàn ông này, đang khóc.
___end chương 11 TG7___