Khang Duệ nhìn Kỳ Ngôn không chớp mắt, dường như mong muốn Kỳ Ngôn nói gì đó.
Kỳ Ngôn giật khóe miệng, nhìn Khang Duệ: "Bọn họ đi rồi, vậy chúng ta...... " còn chưa nói xong, Khang Duệ đã gật đầu lia lịa.
Kỳ Ngôn mỉm cười, tiếp tục: "Dọn vệ sinh."
Khang Duệ: "...... "
Hu hu bọn họ đi rồi chúng ta ở lại vui vẻ dọn vệ sinh? Không thích đâu...... Ấm ức quá......
Nhưng Khang Duệ cũng không phản đối, yên lặng làm ướt khăn lau, vắt khô rồi nghiêm túc lau bàn.
Kỳ Ngôn cầm chổi quét phòng, nhìn hắn nghe theo ý mình chịu khó làm việc, bóng lưng có chút đau thương.
Kỳ Ngôn để chổi sang một bên, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Khang Duệ, vươn tay, ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào vai hắn.
Toàn thân Khang Duệ cứng lại, sau đó nắm lấy tay Kỳ Ngôn, xoay người ôm cậu vào trong ngực.
"Có được không?" Giọng Khang Duệ có chút run rẩy, mang theo một tia hy vọng.
Kỳ Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, nhịn không được liền cắn xuống cằm hắn, hàm hồ nói: "Không được."
Khang Duệ ỉu xìu xuống, không để ý tới dấu răng trên cằm, gật đầu hôn lên môi Kỳ Ngôn.
Đừng liên tưởng tới nụ hôn kiểu Pháp, tên ngốc này chỉ đơn thuần là chạm môi thôi, ngay cả âm thanh gì cũng không có.
Trong mắt Kỳ Ngôn tràn ngập hạnh phúc, Khang Duệ nhìn vậy mà mang đến cho cậu rất nhiều ấm áp. Chính là kiểu bình yên chậm rãi, chứ không phải cuộc sống sa hoa đầy đủ vật chất, chỉ đơn thuần một cuộc sống bình thường, quây quần ấm áp sinh hoạt bên nhau.
"Đợi ổn định đã." Kỳ Ngôn hứa hẹn: "Chờ cuộc sống ổn định lại rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau đúng nghĩa."
Tuy môi kề môi, nhưng những lời Kỳ Ngôn nói vẫn truyền rõ ràng vào tai Khang Duệ.
Khang Duệ không nói gì chỉ ôm chặt lấy Kỳ Ngôn, thể hiện tâm trạng của hắn.
Khi bọn Dương Trách trở về, nhìn thấy căn phòng nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ bóng loáng, liền kinh ngạc.
"Mẹ kiếp ông đây tạo điều kiện cho mấy người, mà mấy người lại lãng phí nó như vậy?" Khương Đại Thành nhìn khung cửa sổ: "Ây da! Ngay cả nơi này cũng lau sạch sẽ!"
"Các anh đang quá lãng phí cơ hội!" Tiểu Thiên nhìn vào mà muốn khóc ròng: "Tôi còn sốt ruột thay cho các anh...... Tạo điều kiện cho các anh một thế giới riêng, vậy mà mấy người lại đi dọn dẹp phòng ở? Còn dọn...... Sạch sẽ bóng loáng thế?"
"Kỳ thật các cậu...... có thể tự do một chút." Dương Trách gật đầu.
Long Thăng nhìn chiếc chăn đã được phơi nắng của mình, hừ nhẹ: "Lãng phí cơ hội."
Kỳ Ngôn cạn lời với đám người này, gấp gáp một cách thái quá, nếu gấp thì các người tới làm đi!
"Là tôi không đồng ý."
Ngay khi mọi người đang than trách, Khang Duệ vốn đang im lặng đột nhiên trầm giọng nói.
"Là tôi không đồng ý, tôi muốn chờ cuộc sống ổn định, sẽ cùng Kỳ Ngôn ở bên nhau."
Âm thanh oán than lập tức dừng lại, bọn họ ngẩn ngơ nhìn Khang Duệ đang nghiêm túc, đột nhiên không biết nói gì.
Kỳ Ngôn nhìn bọn họ cười, chờ bọn họ hoàn hồn lại, liền thể hiện màn ân ái ngay: "Không có người yêu thì sẽ không hiểu được cảm giác này đâu."
Long Thăng, Khương Đại Thành, Tiểu Thiên: "...... " Được, hai người giỏi lắm. (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Sau giờ trưa, ánh nắng chan hòa, từng tia nắng chiếu xuống bức tường vây quanh căn cứ hy vọng. Mỗi người, đều giống như con cá trong ao, vùng vẫy sinh tồn.
Thế giới đã bị tàn phá, mỗi giờ mỗi phút ở khắp mọi nơi đều là những hình ảnh nguy hiểm. Có người đang vì sinh tồn mà phấn đấu, cũng có người đã lưu lạc thành những cái xác không hồn.
Không cần lo lắng đào vong (*), không phải đi thu thập vật tư, tiểu đội rất nhàn rỗi.
(*) Đào vong: Chạy trốn, trốn mất.
Có điều, nhàn đến mức có chút buồn chán.
Ở cửa địa ngục sinh tồn một thời gian dài, tự nhiên chuyển đến chỗ an toàn, có chút không quen.
" Cốc cốc cốc "
Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh buổi trưa, có chút chói tai.
Tiểu Thiên vốn đang vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng đập cửa, mơ màng bò dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, đập vào mặt là một gương mặt đẫm nước mắt.
Tiểu Thiên bị dọa cho nhảy dựng, nhìn rồi kêu lên: "Sao là cô? Cô tới đây làm gì? "
Tô Xán Xán nức nở, ả khóc trôi lớp trang điểm trên mặt, trên người cũng không còn mặc áo khoác lông, chỉ ăn mặc mỏng manh mà đứng ở cửa, đáng thương đến cùng cực: "Anh Tiểu Thiên......"
" Mẹ kiếp! Ai là anh cô?" Tiểu Thiên bực mình quát: "Mau cút đi, tôi không quen biết cô!" Nói xong, lập tức chuẩn bị đóng cửa lại.
Mọi người trong phòng đều bị âm thanh ồn ào làm tỉnh giấc, Khang Duệ cũng từ giường tầng trên bò xuống dưới, ngồi cạnh Kỳ Ngôn.
Thấy Tiểu Thiên muốn đóng cửa, Tô Xán Xán vội vàng chặn lại, không cho hắn đóng, kêu khóc nói: "Anh Tiểu Thiên! Trước kia là em sai, em xin lỗi, cầu xin các anh đừng bỏ rơi em được không?"
"Cái gì?" Tiểu Thiên trợn mắt: "Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã mang hai bao đồ ăn đi rồi còn gì? Giờ cô còn vác cái mặt về đây cho tôi xem à? Về đi, rồi tôi sẽ suy nghĩ xem có nên cho cô gia nhập tiểu đội của chúng tôi một lần nữa hay không!"
Mặt Tô Xán Xán trắng bệch, ả không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Lúc mang hai bao đồ ăn đi, ả cho rằng mình sẽ sống rất tốt. Tìm được người mình thích, người đó còn có quyền có thế, dù cho ở mạt thế, bản thân cả đời cũng không phải sầu lo mà vượt qua kiếp này......
Nhưng lại không nghĩ tới rằng, người ả thích kia lại là thằng con trai tồi vốn chỉ coi ả như đồ chơi.
Lúc bị đuổi đi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách trở lại tiểu đội mới có thể sinh tồn...... Tuy rằng mất mặt, nhưng vì sự sống, ả ta có thể làm tất cả!
Thấy Tiểu Thiên dùng vẻ mặt mỉa mai nhìn mình, tuy trong lòng oán giận nhưng mà ả vẫn phải vờ tỏ ra đáng thương, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Khang Duệ đang ngồi cạnh Kỳ Ngôn trong phòng.
Sao lại quên mất chứ, Khang Duệ vì ả làm nhiều chuyện như thế!
"Tiểu Khang!" Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Tô Xán Xán mạnh mẽ đẩy Tiểu Thiên ra, chạy vào trong phòng.
Không nghĩ rằng Tô Xán Xán sẽ đột nhiên xông vào, Tiểu Thiên không đề phòng bị đẩy một cái lảo đảo đập lưng vào tường.
Dương Trách kinh ngạc, vội vàng đi qua xem Tiểu Thiên, cũng may là chỉ bị đụng nhẹ một chút, không có gì đáng ngại.
"Tiểu Khang!" Tô Xán Xán chạy tới, túm lấy cánh tay Khang Duệ bắt đầu khóc: "Tiểu Khang, đừng bỏ rơi em, hu hu......"
(Vũ: Xin lỗi mùi trà xanh này nồng quá, tôi ngồi beta mà nuốt không trôi đoạn này:v)
"Này, cô thật là quá đáng!" Khương Đại Thành gào lên bước lại, một tay túm lấy tóc Tô Xán Xán kéo về phía sau.
"Áhhhhh!" Tô Xán Xán hét lên, cũng không biết đau thật hay giả bộ.
"Nhanh chóng cút đi! Đừng ép tôi phải đánh phụ nữ!" Khương Đại Thành cố nhịn xuống, không động thủ, cũng chỉ túm tóc ả ta kéo về phía sau một chút, sau đó thả tay ra.
Tô Xán Xán khóc càng hăng say, ả ngồi bệt dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa gào: "Tôi không đi! Tôi muốn ở cùng Tiểu Khang!"
Trong phòng đều toàn đàn ông, đối với một người phụ nữ lì lợm như thế, thật sự không có biện pháp, lại không thể động thủ đánh ả, bọn họ chỉ có thể tức giận trợn mắt nhìn Tô Xán Xán.
Kỳ Ngôn lạnh lùng nhìn Tô Xán Xán, đột nhiên ngồi xuống, khóe miệng giương lên mỉm cười, ôn nhu nói: "Đừng khóc nữa, cả đời này cô và Khang Duệ không bao giờ có thể ở bên nhau."
Dứt lời, liền tươi cười, pha lẫn một chút ý nghĩ đen tối.
"Bởi vì Khang Duệ là của tôi."