Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Tiêu Dật âu yếm nhìn gương mặt Kỳ Ngôn, trong lòng hắn bỗng trầm mặc, bi thương trào dâng.
Có lẽ nhân lúc tình cảm này còn chưa bộc phát ra, nên đè nén toàn bộ xuống……
Trong căn phòng trống trải, yên tĩnh không chút tiếng động, bỗng dưng vang lên một tiếng than thở phiền muộn, đánh vỡ bầu không khí ấm áp mờ mịt.
Đôi môi nhẹ nhàng hạ xuống trán cậu, một nụ hôn nhẹ tựa như lông vũ.
Trái tim Tiêu Dật lại bắt đầu do dự.
“Mình nên làm gì bây giờ……”
—— Em nói tôi nghe, như thế nào mới là tốt nhất?
Quang cảnh trong mơ cực kỳ mỹ diệu và huyền ảo, là thế giới cầu vồng sặc sỡ. Trong thành phố, có vẻ Kỳ Ngôn nhỏ bé hơn mọi khi.
Mọi thứ ở thành phố rất lớn, đường cái ngang dọc đan xen nhau. Kỳ Ngôn mờ mịt đứng ở một góc, không biết đi đâu.
Bên đường toàn là dòng người đang vội vàng, hối hả, Kỳ Ngôn muốn hỏi họ một chút nơi này là nơi nào, nên đi đâu, nhưng bọn họ thì giống như xem Kỳ Ngôn hoàn toàn vô hình, cũng không quay đầu lại nhìn.
Kỳ Ngôn nghĩ thật là kỳ lạ, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi mà cuốn theo dòng người.
Thành phố trong mơ tựa như một thành phố chân chính ngoài đời thật, mỗi người đều có nơi mà họ muốn đến. Chỉ có Kỳ Ngôn, không mục đích, lại đi khắp nơi, cậu hoàn toàn bất lực và hoảng hốt, kèm theo một cơn gió lạnh lẽo đánh úp lại, lạnh đến toàn thân.
Kỳ Ngôn biết, mình đang nằm mơ. Nếu không có người tới đánh thức cậu, chắc chắn cậu không tỉnh được.
Đột nhiên, một bóng người quen thuộc đứng xa ở bên kia đường đang cười với cậu, còn vẫy tay. Kỳ Ngôn híp mắt, nhìn kỹ lại, phát hiện đó là Tiêu Dật, hắn mặc một chiếc áo khoác màu sợi đay.
“Tiêu Dật!” Kỳ Ngôn kêu một tiếng, chạy tới: “Tui nằm mơ vậy mà có thể mơ thấy anh!”
Khóe miệng Tiêu Dật chỉ cười nhẹ, không nói lời nào.
“Này, anh làm sao vậy?” Kỳ Ngôn hỏi xong, đầu óc chợt có ý tưởng: “À à, vì ở trong mơ nên anh không thể nói chuyện đúng không?”
Lần này, Tiêu Dật nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ một cái trên trán cậu, giống như ngày thường vậy. Kỳ Ngôn che cái trán lại, bất mãn nói: “Đừng gõ đầu tui nữa.”
Dứt lời, Kỳ Ngôn thấy Tiêu Dật đi ngược về phía sau, từng bước một, mặt hướng phía hắn, chậm rãi lùi về sau.
Phía sau là dòng xe tấp nập như nước chảy, mắt Kỳ Ngôn trừng lớn, vươn tay muốn túm chặt hắn, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân không di chuyển được.
“Tiêu Dật!” Kỳ Ngôn kêu: “Đằng sau có xe!”
Tiêu Dật không nghe, bước chân vẫn tiếp tục lui về sau, sắc mặt Kỳ Ngôn trắng bệch, không ngừng kêu hắn dừng lại.
Dường như có một đoạn âm thanh ngắn bị mất tiếng, Kỳ Ngôn không nghe thấy giọng nói của mình nữa, cũng không nghe thấy âm thanh của thế giới này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Dật đứng giữa đường, bên cạnh còn có thứ gì đó đang chạy như bay đến, là một chiếc xe tải lớn chứa đầy hàng hóa.
Trong nháy mắt chiếc xe tải sắp tông phải Tiêu Dật, bỗng Kỳ Ngôn bừng tỉnh.
Đầu cậu đau đến không chịu được, tay sờ trán kêu lên ‘Ai da’ một tiếng.
Sau một lúc giảm đau hơn chút, Kỳ Ngôn mới bắt đầu xem xét xung quanh, phát hiện nơi này không phải ổ ngủ của mình, mà là một căn phòng tương đối lớn hơn. Ô cửa sổ chỉ che nửa tấm rèm sát đất, có thể thấy được ngọn đèn neon rực rỡ hoà cùng bầu trời đen nhánh và đường phố thành thị huy hoàng bên ngoài.
……Hình như cậu ăn lẩu hải sản ở nhà Tiêu Dật, uống một ít rượu vang đỏ……Sau đó thì say?
Cậu bị tửu lượng ‘kinh người’ của bản thân doạ cho khiếp sợ, Kỳ Ngôn nhìn kỹ lại bản thân, có mặc quần áo, cũng không phát sinh những chuyện mà do say rượu làm loạn……
Kỳ Ngôn nghĩ lại cảnh trong mơ vừa rồi của mình, vội vàng kêu: “Tiêu Dật!”
Không có tiếng trả lời.
Kỳ Ngôn ngây ngốc, chịu đựng cơn đau choáng váng, mạnh mẽ đứng lên đi ra ngoài.
“Tiêu Dật!”
Vẫn không có người trả lời, cậu bước tới gần cửa phòng, liền nghe thấy có chút động tĩnh bên ngoài phòng ngủ mơ hồ truyền đến.
“Tiêu Dật, anh ở bên ngoài sao?”
Kỳ Ngôn mở cửa phòng ngủ ra, bên trái là nơi thông với phòng khách, không có tiếng động. Mà còn lại cuối bên phải là phòng tắm, nơi đó có âm thanh truyền tới.
Thì ra là đang tắm à.
Không biết tại sao, sắc mặt Kỳ Ngôn đỏ lên, lặng lẽ lùi về trong phòng, nhưng tâm lý thì tiếng lòng đang kêu gào.
——Đi nhìn lén đi! Cơ hội trời cho như vậy mà không nhìn trộm thì đáng tiếc lắm đó nha!
Kỳ Ngôn tỏ vẻ mình vẫn còn lý trí, ít nhất không bị loại dục vọng quỷ dị này thúc đẩy đi làm chuyện ‘nhìn trộm’ kia!
Đương nhiên, nếu là một mỹ nhân với dáng người phổng phao như cuộn sóng, có lẽ cậu sẽ đi nhìn một cái á!
Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hồng nhuận trên mặt Kỳ Ngôn vẫn không bớt được, ngược lại cảm giác càng ngày càng đỏ.
“A a a không cần đỏ lên thêm đâu mà……”
Kỳ Ngôn gục trên giường, vùi đầu dưới gối để che dấu gương mặt càng ngày càng nóng lên của mình.
“Em đang làm gì đó? Nín thở sao?”
Một âm thanh cười khẽ từ phía sau truyền đến, không biết từ khi nào, phần thân dưới của Tiêu Dật được khăn tắm quấn lại bước vào.
“A, úi da!” Sắc mặt Kỳ Ngôn vừa giảm bớt, quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy dáng người cường tráng nhưng không dữ dội dưới ánh đèn mờ ảo như đang phát ra ánh sáng trong bóng tối kia.
Thấy bộ dạng này của cậu, Tiêu Dật tươi cười càng nhiều: “Làm sao vậy?”
“Tại sao anh không mặc quần áo đầy đủ mà đã ra đây rồi?!”
“Quần áo của tôi ở phòng ngủ mà.” Tiêu Dật nói xong, mở tủ quần áo ra, làm trò trước mặt Kỳ Ngôn, cởi chiếc khăn tắm duy nhất đang che thân thể trên người ném xuống dưới.
Kỳ Ngôn: “A ——!”
——Cậu đã thấy cái gì vậy?! Mông loã thể a a a a!
Từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười sung sướng, Tiêu Dật mặc quần lót vào, rồi lấy một chiếc áo ngủ khoác lên, sau đó mới xoay người, phát hiện Kỳ Ngôn đã co người ở góc giường, hệt như chú sóc nhỏ đang hoảng hốt trừng mắt nhìn mình.
“Làm sao nữa vậy?” Tiêu Dật đi tới, vươn tay chọt chọt cái trán cậu.
“…… Sao mà anh không tránh ra chỗ khác chứ.” Kỳ Ngôn khóc không ra nước mắt: “Tuy, tuy là bạn bè, nhưng cũng không nên như vậy mà.”
“Hửm? Kiểu nào?”
“Thì, thì việc thay quần áo đó……”
Ánh mắt cực nóng của Tiêu Dật dường như muốn thiêu đốt trái tim Kỳ Ngôn. Cậu liền né tránh, muốn thoát khỏi ánh mắt đốt người kia.
“Kỳ Ngôn, nhìn vào mắt tôi.” Giọng nói Tiêu Dật mang theo chút mị hoặc mê người: “Nói cho tôi, tại sao mặt lại đỏ.”
Đôi mắt Kỳ Ngôn trốn tránh nhìn qua, ấp úng nói: “Không, mặt không có đỏ.”
“Nói dối.” Tiêu Dật bao lấy cậu vào trong góc, âm thanh trầm thấp mà từ tính: “Nói thật đi.”
Kỳ Ngôn nghẹn một hồi, sắc mặt nóng lên: “Là vì anh……”
Câu nói kế tiếp bởi vì âm thanh quá nhỏ, một chữ Tiêu Dật cũng không nghe.
Tiêu Dật bất đắc dĩ thở dài, buộc chặt lấy tay cậu, ôm vào trong lòng.
“Tôi không nghe rõ.”
Kỳ Ngôn cứng người ở trong lòng ngực hắn, không dám lộn xộn, thoáng tăng âm lượng: “Dáng người anh thật đẹp……”
“Phụt……” Tiêu Dật ôm chặt hắn, tiếng cười từ trong miệng nhịn không được mà tràn ra: “Em thật sự quá đáng yêu.”
“Vậy sao anh còn nói tui ngốc?” Đột nhiên nhớ tới việc hôm nay mình vừa qua đây đã bị đóng sầm cửa ngay trước mặt, Tiêu Dật đã nói là cậu ngốc!
Trong lòng ngực Kỳ Ngôn không hiểu sao nhớ lại thù cũ, tâm tình Tiêu Dật sung sướng, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Em nghe lầm rồi, phía sau chữ ‘ngốc’ còn một chữ nữa mà.”
“Cái gì?”
Dứt lời, một cảm giác ấm áp mềm mại chạm vào môi.
Hết TG8 Chương 12