Mục lục
Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Khả Tịch Nguyệt.

Beta: GBear

Thế giới 08.

“Có lẽ, nó không muốn gặp dì lắm……”



Giọng nói cô đơn của người phụ nữ vang lên ở hành lang trống trải, mang đến cảm giác đau buồn vang vọng.



Kỳ Ngôn cúi đầu, nhìn thần sắc mất mát của bà, âm thanh yếu ớt, nhàn nhạt: “Cháu hiểu rồi. Nếu dì muốn chờ anh ta về, vậy thì vào nhà của cháu trước đi. Còn nếu không thì cháu sẽ đem đồ của dì đưa cho anh ta sau.”



Người phụ nữ cân nhắc sau một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn vế sau: “Đứa trẻ ngoan, phiền con vậy.”



“Không ạ, cũng không phiền gì cả.” Ngoài miệng thì Kỳ Ngôn nói vậy, rồi nhìn theo bóng người phụ nữ ấy đứng trong thang máy rời đi. Cậu trở vào trong nhà, đặt hai túi đồ trên bàn, cậu lập tức nổi khùng!



—— a a a cái tên tiểu tử ngốc Kỳ Ngôn nhà cậu này tự nhiên nhận cục nợ rối rắm này làm gì!!



Chẳng qua đã hứa với người ta rồi, cũng không thể không làm được đúng không? Kỳ Ngôn coi như đang nhàn rỗi, ngồi nhàm chán không có gì làm nên trông cửa vậy!



Đã qua buổi trưa, Tiêu Dật cũng chưa về. Kỳ Ngôn cố gắng dựng lỗ tai lắng nghe âm thanh đối diện, phát hiện ngoài cửa, vẫn luôn tĩnh lặng không có tiếng động.



Kỳ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua đống trái cây thầm nghĩ, nếu trái cây mà không thừa dịp còn tươi ăn thì sẽ đánh mất ý nghĩa tồn tại của nó đó……



Đúng vậy, đúng là Kỳ Ngôn đang suy nghĩ xem có nên thay Tiêu Dật ăn hết đống trái cây đó hay không !



Sắc trời gần tối, Kỳ Ngôn tựa người vào sô pha mơ màng sắp ngủ. Cũng chưa thấy Tiêu Dật trở về, nhất định phải chờ, do buổi trưa Kỳ Ngôn chưa ngủ nên đã sớm mệt người, nếu Tiêu Dật còn không chịu về nữa, có thể cậu sẽ quên mất chuyện này……



Rốt cuộc, lúc gần 9 giờ tối, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh lưa thưa của chìa khóa va chạm vào nhau.



Kỳ Ngôn giật mình, xách hai túi đồ ăn lên, giữ cửa mở một chút.



“Tiêu Dật! Dì anh đưa cho anh——”



Câu nói kế tiếp bị Kỳ Ngôn nuốt vào trong bụng, cậu ngơ ngẩn nhìn sắc mặt Tiêu Dật đang ửng hồng và mùi rượu nồng nặc bám đầy, cả người cậu đều sững sờ tại chỗ.



—— anh ta uống, uống rượu hả?!



Tiêu Dật quay đầu, thần sắc mê ly nhìn Kỳ Ngôn, đột nhiên cười: “Hàng xóm?”



“Hử…… Không phải tui, anh nhìn lầm rồi.” Nói xong, Kỳ Ngôn liền đóng cửa lại.



Tiếc rằng Tiêu Dật nhanh hơn một bước so với cậu, nhanh chóng đi tới chặn cửa lại, đè Kỳ Ngôn trên cửa, thỏa mãn đứng bên cạnh.



Hơi thở nóng bỏng phà vào gò má của Kỳ Ngôn, chọc đến gương mặt trắng sữa của cậu, nháy mắt đôi gò má ấy đã đỏ hồng.



“Anh anh anh anh muốn làm gì!” Trong lòng Kỳ Ngôn đang cổ vũ chính mình: “Mau buông tôi ra! Nếu không tui, tui sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”



Nghe tiếng cậu uy hiếp, Tiêu Dật cười khẽ một tiếng, so với âm sắc trong sáng trước đây, vậy mà hiện giờ lộ ra một tia khàn khàn câu người.



“Quả nhiên, ngay cả uy hiếp người cũng ngốc như vậy.”



“…… Ngốc?” Kỳ Ngôn phản bác: “Anh nói tui ngốc?! Anh mới ngốc! Anh là tên ngốc á!”



“Ừm……” Tiêu Dật thế mà dùng giọng mũi đồng ý: “Tôi là tên ngốc.”



Hắn thừa nhận thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến Kỳ Ngôn không biết nên làm thế nào mới tốt.



Sau khi hai người duy trì tư thế này một lúc lâu, Kỳ Ngôn vặn vẹo cổ tay, chuẩn bị từ trong khe hở chui ra thì nghe thấy âm thanh không rõ đang giận hay vui của Tiêu Dật vang lên.



“Cậu vừa mới nói dì của tôi?”



“…… À, là dì của anh tặng đồ ăn, anh không ở nhà, nên gửi nhờ ở chỗ tui.”



Dứt lời, Tiêu Dật trầm mặc.



Kỳ Ngôn buồn bực nhìn sườn mặt hắn đang ửng đỏ, mùi rượu xông vào mũi, thân là tiểu trạch nam thuần khiết, Kỳ Ngôn nhăn mặt, tỏ vẻ không thích hương vị này.



Uống rượu thì cũng được đi nhưng uống phải biết điểm dừng mới tốt. Uống kiểu như muốn chết này cũng không biết là có thù oán gì với số phận hay là có thù oán với tiền đây.



“Bà ta không phải dì của tôi.”



Giọng Tiêu Dật đột nhiên hoài niệm, mang theo chút mờ mịt thê lương.



“Bà ấy là vợ của cha tôi.”



Kỳ Ngôn dừng một chút, trong lòng hiện lên một tia thấu hiểu.



Vợ của cha tôi, mà không gọi là mẹ…… tình trạng gia đình như thế nào vừa nghe là hiểu ngay.



Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng hiểu, vì sao người phụ nữ kia lại có vẻ mặt mất mát nói cho mình, Tiêu Dật không muốn gặp bà ấy.



Có lẽ Tiêu Dật dọn ra ở riêng, một nửa nguyên nhân, cũng là vì như thế.



Tiêu Dật lại nỉ non gì đó một chút, Kỳ Ngôn nghe không rõ, giống như sau khi hắn say rượu mới lầm bầm lầu bầu, thanh âm nhỏ dần không nghe được gì, cứ như đang ngậm ở trong miệng vậy.



Một bên vai nặng xuống, Kỳ Ngôn nhe răng, hung tợn mà trừng mắt với cái ót hắn.



—— Ông đây vì chờ anh cả một buổi trưa nên không ngủ được! Đậu xanh nhà anh vừa trở về là dựa vào bả vai tui ngủ mất đó hả?!



Kỳ Ngôn lao lực đem Tiêu Dật kéo vào trong nhà của mình, vốn dĩ cậu muốn đem về nhà của hắn, nhưng với thân thể nhỏ nhoi này của cậu, thật sự không có cách làm được nên đành một bên kéo Tiêu Dật một bên mở cửa ném hắn vào trong.



Cậu hồng hộc thở dốc nhanh chóng lôi Tiêu Dật túm lên sô pha. Kỳ Ngôn ngồi dưới đất một hồi, đứng lên, về phòng cầm cái mền đắp lên cho Tiêu Dật, sau đó trở lại phòng, quần áo cũng chưa cởi đã mệt mỏi đặt lưng xuống giường ngủ luôn.



Kỳ Ngôn nằm mơ, trong mơ cậu đang săn thú, cậu đánh được một con gấu lớn. Kỳ Ngôn hưng phấn chạy tới, chuẩn bị kéo con gấu về nhà, lại phát hiện dù dùng sức như thế nào, con gấu ấy vẫn không chút di chuyển, Kỳ Ngôn tức đến…… Khóc.



Đúng vậy, không sai, ở trong mơ, cậu khóc hết một phen nước mắt nước mũi. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)



Bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, Kỳ Ngôn sờ mặt mình, tốt quá, là mồ hôi chứ không phải nước mắt.



Kỳ Ngôn nhìn ra bên ngoài, toàn bộ mặt trời đã mọc hết, chắc là tầm 8-9 giờ gì đó. Cứ theo thói quen như thường ngày đi rửa mặt, sau đó lấy bánh mì từ trong ngăn tủ ra, lấy thêm sữa bò ra khỏi tủ lạnh pha một chút, làm nóng chảo, chiên trứng, chân giò hun khói rất hợp với bánh mì cùng sữa bò đó…… Ừaaaa, quả thực là buổi sáng hoàn mỹ.



“Có thể làm thêm một phần như vậy cho tôi được không?”



Một âm thanh bỗng dưng vang lên, Kỳ Ngôn sửng sốt, đại não nhanh chóng chuyển động, tất cả từng màn đã phát sinh tối hôm qua bất chợt tràn về.



—— Tiêu Dật!



Chỉ thấy Tiêu Dật day ấn đường đi tới, ngồi trên quầy bar, hoàn toàn không khách khí nói.



Trên trán Kỳ Ngôn nhảy ra từng chữ một: “Anh về nhà anh ngay cho tui!”



Tiêu Dật cười khổ: “Tuy tôi cũng rất muốn, nhưng tối hôm qua…… hình như tôi làm mất chìa khóa cửa rồi.”



Lúc Tiêu Dật tỉnh lại Kỳ Ngôn còn chưa thức, hắn nhìn quanh bốn phía, tuy rằng tối hôm qua hắn say rượu nhưng chưa xảy ra việc gì, chuyện xảy ra cũng biết rất nhiều. Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là mình đang ở nhà của cậu hàng xóm ngốc manh này rồi.



Tiêu Dật nhắc mãi trong lòng, mình đang nợ người ta một ân tình lớn, hắn bắt đầu sờ chìa khóa, phát hiện trong một chuỗi chìa khóa kia …… cũng không có chìa khóa cửa nhà mình.



Nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua, Tiêu Dật cảm thấy có lẽ chìa khóa rơi ngoài hành lang, hoặc là bị ném đi rồi. Hắn mở cửa, quét mắt một vòng ngoài hành lang, cũng không thấy chìa khóa…… Ừ, tốt lắm, ném mất rồi.



Đúng là chuyện xấu gần đây đều có đôi có cặp.



Kỳ Ngôn tròn mắt xem thường, đặt bánh mì cùng sữa bò tới trước mặt hắn.



“Tự mình ăn đi, không ai hầu hạ anh đâu.”



Tiêu Dật cũng không bắt bẻ, cầm bánh mì lên ăn.



Kỳ Ngôn đang chiên trứng, suy nghĩ một hồi, vẫn là lấy từ trong tủ lạnh thêm một cái trứng gà ra lần nữa.



Làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên.



Nhìn bộ dáng cậu mặc tạp dề, Tiêu Dật khó mà nghĩ đến việc cậu vậy mà là một trạch nam. Tiêu Dật câu môi cười, âm thanh tràn ngập thành khẩn.



“Cảm ơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK