“Chỉ cần cậu đừng suốt ngày đi theo giám sát tôi, núi đao biển lửa gì tôi cũng đi.”
Nghe tôi nói như vậy, tiểu Đồng cười sang sảng một tiếng mạnh mẽ, hơi có chút gian manh như được theo ý nghĩ. Tôi lười so đo với anh, lại nói tiếp, “Còn nữa, chân tôi đã khỏe lắm rồi.”
Không biết có phải do cảm giác của tôi bị nhầm lẫn hay không, sau khi biết tôi hoàn toàn hồi phục chức năng đi lại không cần sự chăm sóc đặc biệt của anh, trong mắt Đồng Tiểu Táp có chút gì đó thất vọng.
Thế là tôi cứ như vậy một lúc, tôi nhìn rất chăm chú, nhưng không thấy.
Cuối tuần nên bệnh viện khá đông người, Đồng Tiểu Táp còn đặc biệt cố chấp nhất quyết đi đến bệnh viện lớn, vừa đi vào liền thấy hàng chờ dài kia liền đi lui về phía sau xếp hàng có trật tự.
Sau đó Đồng Tiểu Táp đi gọi điện thoại, tiếp đó nói tôi chờ một chút sẽ có người lấy số thứ tự đến, chúng tôi không cần xếp hàng. Tôi bán tín bán nghi, cũng chỉ có thể ở đó chờ đợi.
Cứ như vậy chưa tới mấy phút, trước mắt tôi có người bị đẩy vô đẩy ra, từ nhỏ tôi đã sợ mấy loại tình cảnh như vậy. Đúng lúc này Đồng Tiểu Táp nắm tay tôi.
Anh ta nói bằng giọng kiên định, “Đừng sợ.”
Đừng nói, câu nói ấy, thật sự khiến cho người ta vững lòng trông cậy. Vì để tâm trạng của tôi được thoải mái, Đồng Tiểu Táp nói chuyện phiếm vài câu với tôi. Ngoài dự định, anh thông hiểu rất nhiều chuyện, trời nam đất bắc, gần như có thể nói từ hành tinh cổ đại đến nghịch lý thời gian.
Tôi vỗ vai Đồng Tiểu Táp, “Không ngờ rằng một học sinh trung học lại hiểu biết nhiều đến vậy. Cậu so với Lâm Cánh đúng là giỏi hơn nhiều.”
Lần này đổi lại là tiểu Đồng chau mày.
“Ai nói với cô tôi là học sin trung học.”
“Cậu không phải là bạn học của Lâm Cánh à?”
Gương mặt anh tối sầm lại, thế nhưng không giải thích gì, mà trực tiếp lấy ví tiền trong túi quần ra, rút một tấm thẻ đưa cho tôi.
Là thẻ căn cước.
Tôi nhìn Đồng Tiểu Táp, rồi lại nhìn vào tấm ảnh trên thẻ căn cước, hình dáng không thay đổi gì nhiều. Chỉ là trên thẻ căn cước học sinh nhỏ này có mái tóc màu đen ngắn, biểu cảm hơi đờ đẫn. Ra đời năm 1995, Đồng Tiểu Táp đã hai mươi tư tuổi.
“Lần này tin chưa?”
Tôi gật đầu, trong lòng vẫm còn cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhìn thế nào cũng cảm thấy Đồng Tiểu Táp mới có mười mấy tuổi.
“Cho nên mấy ngày nay cô cứ phập phồng lo sợ trốn tránh, bởi vì cô cảm thấy tôi là cậu học sinh trung học không thể chăm sóc cho cô?”
“Ừ---”
“Ngốc, sau này muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi thẳng tôi.”
Đồng Tiểu Táp vừa nói, vừa đưa cánh tay thon dài mềm mại xoa xoa đầu tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy mình ở trước mặt anh cứ như một vật bé nhỏ.
Mặc dù không ghét cảm giác ấy lắm, nhưng mà anh ta dựa vào đâu mà nói tôi ngốc, dựa vào đâu mà dám nói chuyện của sau này.
Để trả thù, tôi trả thẻ căn cước lại cho anh, đồng thời cố ý than thở, “Đứa bé này thật tốt biết bao, đáng tiếc.”
Đồng Tiểu Táp nhận lại, sau đó cúi thấp đầu, dáng vẻ rất u ám.
“Này, sao anh không nói gì?”
Tôi đẩy đẩy vai Đồng Tiểu Táp, anh lập tức trưng ra bộ mặt vui vẻ, vốn dĩ người này cũng học được chiêu đó của tôi, nhưng mà thật đáng yêu.
“Anh nhé --- “ Giọng tôi hơi ngập ngừng.
“Thế nào, không thoải mái à?” Đồng Tiểu Táp nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lo lắng.
Tôi lắc đầu, “Không có gì.”
Đúng là không có chuyện gì nghiêm trọng, chạm mặt người quen thôi, không phải người lạ, chỉ là Lộ Phi mà thôi. Có điều là Trương Mật cũng đi cùng.