Ngắt cuộc gọi với Lâm Sa, tôi vùi mình vào trong chăn. Tôi bỗng nghĩ, vốn dĩ tình cảnh này có thể khiến tình cảm càng ngày càng sâu đậm, một tháng trước còn có thể không chút nghĩ ngợi gì mà cam kết, đến bây giờ lại bắt đầu do dự.
Tôi rơi vào một vòng luẩn quẩn tự mình tạo ra, Đồng Tiểu Táp vẫn không gọi điện đến, điện thoại di động từ một khối kim loại lạnh giá bị tôi giữ chặt thành ấm áp.
Sau đó, khối kim loại tựa như mang theo bốn chữ lớn, tự làm tự chịu.
Không biết qua bao nhiêu giờ, khi tôi cuối cùng mở mắt không nổi và chọn cách đi ngủ, thì tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Tôi vuốt mặt phát hiện hóa ra trời đã sáng, sau đó khoác đại một bộ quần áo chạy ra phòng khách nghe điện thoại.
Thế là tôi nghe được tiếng con khỉ liều mạng gào lớn tiếng, “Thẩm Lam, chị làm gì thế hả, sao di động lại tắt máy, sao lâu như vậy chị mới nhận điện thoại?”
“Chờ một chút.” Tôi tiếp tục vuốt mặt, lần này là Lâm Cánh gọi đến, chút hy vọng trong lòng tôi tan biến thành mây khói.
Tôi về phòng cắm sạc điện thoại, sau đó nói vào điện thoại, “Hết pin, tôi quên mất. Có chuyện gì không?”
“Có chuyện gì?” Giọng của Lâm Cánh càng gấp gáp hơn, tôi đoán cậu ta giận tôi là vì chuyện cái điện thoại, “Chị không nhớ hôm nay bọn em về sao? Không cần nói em cũng biết giờ này chị chưa ra khỏi cửa.”
“Tôi,“ thần trí của tôi tỉnh táo ngay lập tức, “Các cậu đang ở đâu?”
“Sân bay.” Lâm Cánh nhả ra hai chữ đó, kèm theo một tiếng thở dài.
Tôi quẳng điện thoại, xém chút nữa mặc quần áo ngủ lao ra khỏi cửa, may mà Lâm Cánh hét lớn trong điện thoại, “Sân bay Nhân Xuyên.”
“Cảm ơn cậu Lâm Cánh.”
Nói thế thì chỉ còn hơn hai tiếng đồng hồ, thế nhưng giao thông thành phố vào sáu giờ sáng thì kẹt xe vốn dĩ không thể chờ mong bất kì điều gì.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nhà Ngải Lị rồi mất vài phút để bắt taxi, sau đó dùng một loạt câu khẩn cầu cùng câu mệnh lệnh nói, “Xin anh đưa tôi đến sân bay, càng nhanh càng tốt.”
Cả đoạn đường ấy, không được xem là thuận lợi, sương mù buổi sớm khiến chúng tôi giống như xuyên vào mê cung, tuy nhiên đường đi khá ngay thẳng, ngay khi xe vừa chạy đến trước sảnh lớn, bởi vì không nhìn thấy đường nên xe đâm vào bậc thềm. Cả xe chấn động một trận, sau đó quay nghiêng đến 45 độ.
Khi tôi đưa tiền cho lái xe, ông ta nói, “Thủng lốp rồi.”
Tôi chỉ lấy thêm vài tờ tiền đưa cho ông ta, không ngờ rằng lốp xe bị lủng rồi. Vừa mới thoát khỏi tình huống suýt chút nữa bị lật xe, tôi kéo tay áo nhìn đến một màu đen lớn trên cánh tay.
Sau khi vượt qua đoạn đường khó khăn hiểm trở, điều may mắn duy nhất là tôi không bị trễ giờ.
Tôi đứng ở chỗ cửa máy bay xuống, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của nhóm Đồng Tiểu Táp, chỉ có điều là Đồng Tiểu Táp dọc đường đi đều cúi đầu, thế nhưng, ngay khi tôi quay đầu, bắt gặp Gary đã phát hiện ra mình, anh ta híp mắt lại, cho dù còn cách hơn cả trăm thước nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự căm ghét sâu sắc, anh ta quay sang nói gì đó với chàng trai mặc đồ thể thao bên cạnh sau đó lại nhìn tôi đầy trào phúng, rồi đi đến trước mặt Đồng Tiểu Táp, thẳng thừng chắn tầm nhìn của tôi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi còn đang suy nghĩ phải chào đón anh thế nào.
“Cô là Thẩm Lam?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, là chàng trai mặc đồ thể thao lúc nãy, những người khác đều đã đi lấy hành lý kí gửi, chỉ có một mình người này đi đến.
Mặc đồ kiểu này, tôi không thể nào liên tưởng anh ta có chút gì giống với các nhân viên bảo vệ.
Nhưng mà tôi không để ý rằng trên đời này còn có một kiểu nghề nghiệp khác, nghiêm túc mà nói, anh chàng mang đồ thể thao là đồng nghiệp của tôi, sau này tôi mới biết anh ta được mời đến để làm trợ lý cho cậu lạc bộ LTs, cho nên ngay khi anh ta kéo tôi vào một góc và nói tôi không cần phải đứng đợi như thế, trong đầu tôi vẫn còn mụ mị.
Sau khi bị anh ta túm kéo sang một bên, cửa đón khách càng lúc càng chật kín người, tuy lần này LTS không giành được quán quân, nhưng đạt được vị trí á quân cũng mang đến cho họ một phần fan.
LTS, thật sự biến thành minh tinh rồi. Ngoại trừ các fan mang quà theo thì còn có vài phóng viên, nhưng ngay khi họ bắt đầu đưa đủ loại máy móc để chụp ảnh, một góc vốn dĩ yên tĩnh liền trở nên càng lúc càng náo nhiệt, rất nhiều người không am hiểu gì về nhóm LTS cũng cho rằng có Đại minh tinh nào đó xuất hiện ở đây.
Hình ảnh trước mắt hệt như một vở kịch, giống hệt như trên ti vi, những điều này khiến anh chàng quản lý bên cạnh tôi cảm thấy bất ngờ.
“Chờ một lát chúng ta ra ngoài gặp bọn họ, bây giờ mà quá đó thì phiền lắm.” Anh ta nhắc nhở tôi.
“Được.” Tôi gật gật đầu, tiếp tục nán lại chờ đợi.
Đúng là khi LTS xuất hiện lần nữa, bên cạnh bọn họ tựa như có rất nhiều nhân viên làm công tác giữ trật tự sân bay, cho dù như thế, bọn họ vẫn bị đám đông bao vây chật kín.
Nhìn bên ngoài, hoàn toàn trái ngược so với một tháng trước, LTS bây giờ đã sáng bừng lên. Rất nhiều người đều vì chuyện nhóm của bọn họ đến Hàn Quốc mà lập thành một nhóm hâm mộ.
Trong khi bị tầng tầng lớp lớp bao quanh, tôi nhìn thấy Đồng Tiểu Táp, anh vốn đang nhìn vào ống kính mỉm cười vài cái sau đó ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, tôi chuẩn bị đáp lại anh thì bị tên trợ lý kia cản lại.
“Cô không thấy bên kia có rất nhiều phóng viên à?”
“Nhưng mà,“ Tôi không kịp phản bác, đám người ở cửa đón khách đã không thấy nữa. LTS bị vây quanh, giống như một đội quân lớn di chuyển đến.
Tôi bỏ qua anh chàng quản lý ấy rồi vội vàng đi theo, nhưng không dám đến quá gần. Tiếp tục đi về phía trước thì đám người ấy thưa dần, thế nhưng đám phóng viên thì không chịu rời đi. Thế là nhân viên công tác dẫn bọn họ đi lối đi chuyên biệt, khi tôi muốn cùng đi chung thì đã đuổi theo không kịp nữa rồi.
Đi theo đến bãi đỗ xe, xe của họ đã rời đi, tôi nhìn thấy bóng lưng của Đồng Tiểu Táp qua khung cửa.
Tôi gọi điện thoại cho Lâm Cánh, cậu ta nghe máy rất nhanh, sau đó nhỏ giọng nói, “Sao lại không đến? Không phải lúc nãy em nhắc chị rồi sao? Em chuyển máy cho lão đại, chị nói với anh ấy đi. Tâm trạng lão đại không được tốt cho lắm.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Vài giây sau, đầu dây bên kia vẫn không có tiếng gì, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt, tiếng cười nói trong xe cũng dần trở nên yên lặng.
Dũng khí trong tôi trỗi dậy khiến tôi mở miệng nói trước.
“Đồng Tiểu Táp, là anh à?”
“Ừm.”
“Thật ra, em -- “
Tôi định nói với Đồng Tiểu Táp rằng tôi đang ở bãi đỗ xe, thì đầu dây bên kia không biết có ai đó gọi tên Đồng Tiểu Táp nói rằng bây giờ anh phải nhận một cuộc phỏng vấn và thời gian chuẩn bị rất gấp gáp để cho nhóm đưa ra vấn đề, sau khi anh đồng ý thì hỏi tôi, “Có chuyện gì không?”
Giọng điệu nhạt nhẽo, tôi ngây ra một lúc vì cảm thấy không theo kịp.
“Bây giờ anh hơi bận -- “
“Em không sao.”
Tôi lật đật cúp điện thoại, phía Đồng Tiểu Táp hình như nói thêm gì đó nhưng tôi không thể nghe được. Có lẽ tôi vẫn không quen được với cảm giác bị người khác xem thường.
Mười phút sau, tôi lên taxi, cũng giống như lúc đi, một thân một mình. Sự chờ mong bị cảm giác mất mát to lớn thay thế, bên ngoài cửa sổ vẫn là màn sương mù giăng kín thành phố, tôi đang nghĩ có phải Đồng Tiểu Táp cũng đang ngắm cảnh giống như tôi không? Có phải anh cũng có cảm giác thất vọng khi không nhìn thấy tôi không?
Tôi không cố gọi điện lại lần nữa, Lâm Cánh hay Đồng Tiểu Táp cũng không gọi đến, dọc đường đi cực kì yên tĩnh. Trong radio phát một bài hát rất cũ:
Vì lời hứa của anh (em)
vào lúc em (anh) tuyệt vọng nhất
đều chịu đựng mà không bật khóc
Trong bầu trời bão táp
nhìn anh (em) đi xa
Em (anh) bất giác bị tổn thương
“Cô gái, đến nơi rồi,“ Tài xế nhắc tôi phải xuống xe rồi.
“Ừm, cảm ơn chú.” Tôi mở ví tiền ra mới phát hiện có chút phiền phức, khi đi bởi vì xe gặp vấn đề nên tôi lấy hết tiền ra ngoài, bây giờ trong ví chỉ còn chút tiền lẻ.
“Có lỗi quá, cháu gọi điện kêu bạn mang tiền xuống.”
Tuy bác tài không làm khó tôi, nhưng đương nhiên đối với hành vi không mang tiền mà còn gọi xe thì có chút bất mãn, bác tài quay kiếng xe xuống bắt đầu hút thuốc.
Tôi lo lắng gọi điện cho Ngải Lị, điện thoại vẫn không có ai nhận, lúc này chỉ sợ cô ấy không chịu rời khỏi giường, như thế này thì tôi không tin mình có thể dùng cách bình thường của nhân loại để đánh thức cô ấy dậy được.
Ngay khi tôi tuyệt vọng định hỏi bác tài có thể theo tôi lên nhà lấy tiền không, thì cửa kính bên cạnh có người gõ vài cái, tôi quay qua thấy mặt của Dư Thiên.
Sau khi Dư Thiên trả tiền thay tôi, tôi cực kỳ bất ngờ suy nghĩ làm sao anh ta có thể đột ngột xuất hiện ở đây thế này.
“Cô quên rằng xe của tôi vẫn ở chỗ này à?”
Tôi bừng tỉnh ngộ ra, “Không ngờ anh lại sang đây, cảm ơn.”
“Giận dỗi gì với bạn cùng phòng à?”
Câu nói đùa như thế của Dư Thiên, tâm trạng tôi vốn dĩ mù mịt tựa như trở nên sáng suốt.
“Sáng sớm cô đi đâu thế? Lại còn mặc ít như vậy?” Dư Thiên vừa hỏi vừa kéo cổ tay áo tôi.
Lúc nãy va chạm ở trên xe không tính là nghiêm trọng, nhưng bị nắm như vậy thì vẫn cảm thấy đau khiến tôi cau mày rụt tay về, động tác này ngược lại còn làm cho Dư Thiên chú ý nhiều hơn.
Anh ta thẳng thừng kéo tay tôi qua rồi xắn tay áo tôi lên cao. Hơn hai tiếng trôi qua, chỗ xanh xao ban đầu sưng lên càng rõ hơn.
“Sao lại thế này?”
“Không sao cả.” Tôi rút tay về, “Thời tiết xấu, lái xe không nhìn rõ đường nên vừa nãy đụng một cái.”
“Lên lầu đi, bôi thuốc vào nếu không lại nghiêm trọng hơn.”
“Ừ. Tôi lên đây.”
Tôi xoay người đi nhưng phát hiện Dư Thiên vẫn ở sau lưng tôi, “Anh còn có việc gì à?”
“Chìa khóa của tôi còn ở trên nhà cô.”
Có một lần Dư Thiên say khướt không thể lái xe mà còn đến bãi đỗ xe, mỗi lần anh ta ở nhà Ngải Lị uống say tôi đều xấu chìa khóa của anh ta đi.
“Ừ, lên đi.”
Tôi và Dư Thiên một trước một sau đi vào. Rất nhiều khi, chúng tôi biết trước chuyện ngoài ý muốn luôn bất chợt phát sinh, ví dụ như, bất kể thế nào tôi vẫn không tưởng tượng được rằng đứng cách đó không xa sau tôi và Dư Thiên còn có một người khác. Anh ta đang nghĩ rất nhiều cách mâu thuẫn để làm rõ chuyện này.