"Em không phản đối sao?"
"Phản đối."
"Thẩm Lam, thật ra thì anh -- "
"Bởi vì anh thích, cho nên tạm thời em ủng hộ anh. Nhưng anh còn nhớ anh nói gì không? Anh phải nuôi em. Đồng Tiểu Táp, chờ đến lúc anh có thể nuôi em, em sẽ làm bạn gái anh. Cho nên anh nhất định phải nhanh lên, lần tranh giải này, em sẽ đến cổ vũ anh."
Nói ra câu nói ấy chính tôi còn cảm thấy bất ngờ, tôi thậm chí nhìn anh muốn xin lỗi. Đồng Tiểu Táp cười liên tục, giống như anh có lòng tin lớn vào chuyện này.
"Vậy thì em trốn không thoát rồi."
Tôi lấy bánh ngọt cho anh, Đồng Tiểu Táp dựa vào giường ngồi yên, duỗi hai cánh tay ra, tôi ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh. Hình ảnh ấy nếu như có thể ngưng lại thì tốt biết mấy, vào cuối mùa hè, chúng tôi đã trải qua mùa hè hạnh phúc đơn thuần như thế.
Hai chúng tôi ôm nhau trên giường bệnh một lúc như thế, sau đó đút bánh cho nhau ăn, Đồng Tiểu Táp chùi vệt bơ dính trên mặt tôi.
Quậy phá đủ rồi tôi mới để cho anh ngồi yên, tôi nhìn Đồng Tiểu Táp tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh gầy hơn trước.
"Sau này buổi sáng anh có thể cùng mấy người kia tập luyện, buổi chiều em muốn chăm sóc anh."
Đồng Tiểu Táp bật cười, "Anh thấy em muốn anh ở cạnh em thì đúng hơn."
"Có gì khác nhau à?"
"Không, nhưng thú thật thì anh nghĩ em muốn giúp anh." Đồng Tiểu Táp dụ dỗ, chìa tay ra chạm vào gò má tôi.
"Tối anh ngủ sớm một chút, sau khi xuất viện cũng vậy. Ngày trước anh thường thức khuya, sau này không được như vậy nữa."
"Nghe em hết."
"Đến giờ phải ăn cơm."
"Tuân lệnh."
"Không được kích động, không được đánh nhau với người ta."
"Chỉ khi không có ai xem thường em."
"Đồng Tiểu Táp."
"Ở đây."
"Anh đối với em tốt quá."
Đồng Tiểu Táp hôn lên mu bàn tay tôi, sau đó nói, "Anh chỉ muốn đối xử tốt với em. Thời học trung học anh chưa từng yêu ai, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là thấy mấy người anh em bên cạnh đều có bạn gái hết rồi, cũng có cô gái thích anh, anh cũng hẹn người ta đi ăn cơm. Nhưng chung quy không tìm được cảm giá gì. Lên đại học, anh bắt đầu chơi Liên minh huyền thoại, không có thời gian yêu đương. Mãi đến khi biết em, Thẩm Lam, bất kể có chuyện gì phát sinh, chỉ cần anh có thể gặp được em, anh chắc chắn, anh nhất định sẽ thích em."
Đồng Tiểu Táp nói rất nghiêm túc, tôi nghe cũng rất nghiêm túc.
"Em có điểm gì tốt đáng để anh thích?"
"Vậy tại sao em thích anh?"
"Em?" Tôi suy nghĩ rất lâu, đại khái là vì Đồng Tiểu Táp rất tốt với tôi, ngày trước tôi thích Lộ Phi cũng là vì cậu ta tốt với tôi đó thôi. Còn trên thực tế, tôi không biết tại sao giữa hai người, đột nhiên lại bị một loại ưu tư níu kéo dính vào với nhau. Tôi không hiểu.
Ngày đó sau khi về nhà, trong đầu tôi chỉ toàn Đồng Tiểu Táp, không biết chúng tôi như vậy có tính là bắt đầu hay không. Mãi đến lúc trước khi ngủ, tôi cầm điện thoại gọi video nói chuyện phiếm với anh, tôi thích ngắm anh, thấy anh tôi rất vui, một vài điều không muốn suy nghĩ liền thuận lý thành chương quên mất.
Khi không được thấy anh, giống như có một loại nhớ nhung nhọn hoắc khiến cả người tôi rất khó chịu.
Vào lúc mắt không thể mở ra được nữa, Đồng Tiểu Táp nói, "Hôn anh đi, sau đó chúng ta cùng ngủ."
"Ừ." Tôi mơ mơ màng màng đồng ý, sau đó tiến đến gần màn hình.
Đây chính là yêu, chuyện yêu đương của tôi. Đồng Tiểu Táp mang đến cho tôi một loại hạnh phúc mới tinh, tôi nghĩ, tôi nguyện ý mạo hiểm một lần nữa vì anh.