• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao, không dám đi?"

"Bây giờ tôi tan làm rồi." Nói xong tôi liền xoay người chuẩn bị ra ngoài.

"Xem ra cô thực sự sợ tôi."

Câu nói ấy không sai, kẻ địch thường hiểu bạn rõ hơn chính bản thân bạn, Trương Mật đã tìm ra nhược điểm của tôi.

Trong phòng bao của hội sở, trước khi gặp khách hàng tôi gửi cho Đồng Tiểu Táp một tin nhắn, vốn dĩ tôi đồng ý xế chiều sẽ vào thăm anh, bởi vì ngày mai Đồng Tiểu Táp xuất viện, sau đó anh sẽ bay thẳng đến Hàn Quốc cùng đồng đội và Lâm Sa để tranh giải. Cuộc thi diễn ra trong vòng gần một tháng, nếu như hôm nay không gặp mặt, lần gặp tiếp theo thì phải đợi đến khi giải đấu kết thúc. Vì không muốn Đồng Tiểu Táp lo lắng, tôi mượn cớ nó Ngải Lị bị bệnh phải chăm sóc cô ấy không thể đi được.

Rất lâu sau đó Đồng Tiểu Táp mới trả lời lại, anh nói, Thẩm Lam, có phải em không thể tha thứ cho anh không.

"Dĩ nhiên không phải,"

Tin nhắn chưa được gửi đi, điện thoại trên tay tôi bị Trương Mật cướp mất, tôi không muốn phí sức cãi nhau với cô ta, nhưng nghĩ đến Đồng Tiểu Táp có thể bị tổn tương thì lòng tôi rất khó chịu.

"Uống ly này rồi tôi trả điện thoại lại cho cô."

Tôi nhận lấy ly rượu uống cạn trong một hơi, rượu vừa được mở đặt trước mặt tôi, cái tình tiết bỏ thuốc vào rượu gì đó chỉ có trên phim, Trương Mật chỉ muốn chuốc cho tôi say mà thôi. Nhưng quả thật cô ta không hiểu tôi, khi tâm trạng tôi tồi tệ tửu lượng rất kém, uống một ly đã thấy khó chịu như sắp chết đến nơi, khi tâm trạng tốt thì trên căn bản uống ngàn ly cũng không say.

Lấy lại điện thoại di động, tôi gửi cho Đồng Tiểu Táp một cái tin.

"Đồ ngốc, đừng nghĩ bậy, em rất nhớ anh, thật đấy. Tối em đến thăm anh."

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì bên ngoài cửa phòng bao có người mở cửa đi vào, đối phương toàn là đàn ông, khi bọn họ ngồi xuống Trương Mật liền kêu mấy cô gái vào.

Đây chính là nói chuyện làm ăn, Dư Thiên đã cho tôi biết qua tình huống này, mà tôi ngoại trừ việc tiếp tục uống rượu ra thì anh ta không uy hiếp thêm gì cả.

"Lão tổng chúng tôi có chút việc đến tối mới đến được." Đối phương giải thích.

"Ồ, không sao cả, chúng ta từ từ nói chuyện." Trương Mật cười cười trả lời, sau đó không quan tâm đến đối phương đang chơi oẳn tù tì cùng cô gái trong lòng mà mang tài liệu ra bắt đầu giải thích.

Trương Mật như vậy tôi chưa từng thấy qua, bắt đầu có chút khâm phục trong lòng, không uống vài năm uống mực nước ngoài, cô ta không giống với người của mấy năm trước.

Trương Mật toàn gọi rượu mạnh, bọn họ uống mấy chén liền say, hành động sau đó không còn nghiêm túc như lúc đầu nữa, tôi bị một người đàn ông trong số đó kéo qua rót cho nửa bình rượu nhỏ, Trương Mật thoáng lộ ra biểu cảm đắc thắng vui mừng hưởng thụ.

Tôi mắng cô ta torng lòng vô số lần.

"Tôi đi rửa tay."

Rời khỏi phòng bao tôi tìm phục vụ gọi một ly trà giải rượu lớn, tự đánh giá cao bản thân mình, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi những thứ rượu Trương Mật gọi là vì đối tác hay là vì tôi.

Khi đó tôi đã muốn chạy trốn, nhưng nghĩ lại để một mình Trương Mật trong đó thì không hay cho lắm. Chuyện sau đó chứng mình sự quan tâm của tôi chỉ là dư thừa và tự chuốc đau khổ vào mình.

Ở cửa phòng tôi gặp được một người khách hàng trong số đó, anh ta say khướt nhìn về phía tôi.

"Ha ha, cô quay lại rồi, mau vào đi, còn mỗi mình cô là chưa tới đỉnh thôi đấy."

Dạ dày của tôi cồn cào, tay chân cơ bản không thể dùng được chút sức lực nào. Khi tôi bị kéo trở lại phòng bao, rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi.

Tàn nhẫn, nực cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK