Chúng tôi trở lại thành phố B.
Tôi cùng Đường Phi lên học đại học thành phố này, tôi biết nơi ở của Đồng Tiểu Táp. Lần đầu tiên sau hơn hai năm, tôi lại nhìn thấy bầu trời nơi này, thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó, chuyện giống như tôi đoán, Đồng Tiểu Táp nói địa chỉ với tài xế cũng là nơi chúng tôi đã từng sống. Khi tôi đứng trước cánh cửa đó lần nữa, tôi cảm thấy rằng mọi chuyện phát sinh trước kia vẫn còn trong tầm mắt, trong nhà vẫn còn một Thẩm Lam bốc đồng và Đồng Tiểu Táp yêu cô ấy.
Thực tế là, khi cánh cửa không được mở trong một thời gian dài, chỉ có bụi bặm lơ lửng trong không khí mà thôi.
Trong phòng vẫn giống như hai năm trước vậy, đồ đã bị lấy sạch.
Đồng Tiểu Táp lấy điện thoại di động ra: "Anh họ, chúng em đã đến, nhưng anh chắc chắn em phải ở đây sao?”
"Vậy em sẽ đi khách sạn thôi."
"Được rồi, em biết rồi tất cả nghe theo anh."
Tôi không biết Dư Thiên thuyết phục Đồng Tiểu Táp ra sao, sau khi anh cúp điện thoại nhìn tôi nói: "Anh họ bảo ngày mai mới có thể đưa tới đồ dùng trong nhà, trên lầu có một phòng có giường, cô lên trước đi, tôi ở dưới này một ngày."
"Nhưng ——"
"Nếu như cô cảm thấy hoàn cảnh không tốt thì có thể đi một mình." Đồng Tiểu Táp xoay người sang chỗ khác cầm máy vi tính không nhìn tôi nữa.
"Không có, tôi không có ý đó. Nếu không, anh ngủ trên lầu đi, thật ra thì tôi ở đây ——"
Đồng Tiểu Táp nhìn tôi một cái, tiếp tục dọn dẹp máy vi tính của anh, anh căn bản không có ý tứ muốn nói chuyện với tôi, tôi đành phải đặt vali hành lý của anh và dựng nó lên.
Đồ dùng còn giữ lại là phòng của tôi, nhưng bên trong cũng không có chăn, trước khi gặp Đồng Tiểu Táp, Dư Thiên không tiết lộ một chút tin tức nào với tôi, tôi đã đi theo Đồng Tiểu Táp lên máy bay rồi, cũng không có hành lý, vừa là mùa đông, tôi nằm ở trên giường nhưng lạnh quá không ngủ được.
Có lẽ, còn có một chút cảm xúc đau lòng.
Sau khi nằm xuống một lúc, tôi vẫn không thể ngủ được, đột nhiên rất muốn đi xem Đồng Tiểu Táp có ngủ hay không, không biết anh có lạnh không nữa. Tôi lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy anh dựa vách tường ngồi trên sàn nhà.
Vì vậy tôi vịn lan can từng bước từng bước cẩn thận đi xuống cầu thang xoay.
Lúc đi một nửa, đột nhiên Đồng Tiểu Táp quay đầu lại nhìn tôi. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tươi sáng và xinh đẹp của anh ta, anh cau mày: "Thẩm Lam, cô lại đang làm cái gì?"
#Sun520 – DĐ.
Tôi vừa nghe đến anh gọi là tôi đã thất thần, trên chân cũng đạp hụt.
Lúc tôi té xuống Đồng Tiểu Táp đã chạy đến và muốn đỡ tôi. Nhưng đột nhiên anh sững sờ nhìn tay của mình.
"Cô có sao không?"
Tôi lắc đầu một cái: "Tôi không sao." Nhưng lúc tôi chống mặt đất đứng lên thì không được, trên đất không biết trước rớt thứ gì, đầu gối tôi va vào một phát và sau đó rất đau.
Cuối cùng vẫn là Đồng Tiểu Táp đi tới bên cạnh tôi.
Anh dùng tay trái kéo một cái chân của tôi. Tôi đau toét miệng.
"Cô còn rất yếu ớt." Anh cúi đầu nói.
"Tôi sợ đau."
"Cô ôm tôi...tôi cõng cô đi lên."
"Tôi ——"
"Nhanh lên một chút, các cô gái không phải là không thể ngồi trên đất lạnh hay sao?”
"Ừ, vậy cũng được."
#Sun520 – DĐ. Đồng Tiểu Táp đã xoay người, tôi ôm cổ của anh dính vào trên lưng của anh, tim của tôi đập rất nhanh, có lẽ anh cũng cảm ứng được, anh im lặng cõng tôi lên lầu.
Sau khi vào phòng anh đặt tôi ở trên giường và bật đèn lên.
Tôi cho là sau đó anh sẽ đi nhưng anh lại quay trở lại đến bên cạnh tôi, kéo chân tôi qua và cuốn lên ống quần.
"Bị đụng đầu, còn có chút rách da, không tính là nghiêm trọng."
Nói xong anh đi tới tủ treo quần áo bên cạnh mở ra ngăn kéo lấy thuốc bên trong vali.
Hai chúng tôi đều ngẩn ra, cái hòm thuốc Đồng Tiểu Táp đặt ở đây hai năm trước, lúc ấy anh mua rất nhiều loại thuốc mà tôi thường dùng, còn nói tôi cả ngày trách trách hô hô luôn làm bị thương mình để cho anh không yên lòng.
Lúc tôi rời đi không mang theo cái hộp thuốc của anh ấy, bây giờ Đồng Tiểu Táp quen cửa quen nẻo tìm được cái này cái hộp thuốc, tôi cho là anh còn nhớ rõ. Nhưng anh ngẩn người một chút, sau đó anh dường như đang tự hỏi về hành động kỳ lạ này.
"Trước kia, tôi có thể đã từng sống ở đây."
"Ừ." Tôi gật đầu một cái.
Đồng Tiểu Táp kéo chân của tôi qua, thoa dầu hoa hồng lên trên và bắt đầu xoa bóp. Cảnh tượng giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt ở đây vậy, lông mi của anh thật dài.
Khác biệt duy nhất chính là thủ pháp đấm bóp tốt hơn so với trước kia rồi.
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy không chữa trị cho cô thì không ai giúp tôi quét dọn phòng vào ngày mai." Anh cúi đầu, giọng nói đặc biệt lạnh nhạt.
"Khá hơn chút nào không?"
"Tôi thật ra thì không có việc gì." Tôi ngồi dậy đẩy tay Đồng Tiểu Táp ra, ôm đầu gối di động đến góc đầu giường.
Đồng Tiểu Táp giương mắt nhìn tôi, nét mặt kia giống như đang nói tôi không biết điều.
Lúc này điện thoại di động của anh lại vang lên. Sau khi, Đồng Tiểu Táp nhìn mã số thì chân mày nhíu lại, lúc anh nhận điện thoại giọng nói cũng không quá tốt: "Nếu em không muốn trở lại thì đừng trở lại, tôi sẽ không đi đón em. Muốn chia tay cũng tuỳ em thôi!”
Sau khi cúp điện thoại anh phát hiện tôi luôn nhìn anh, lại trợn mắt nhìn tôi một cái. Tôi rụt cổ lại, bên tai quanh quẩn vẫn là những lời mà anh vừa nói kia.
Dư Thiên nói không sai, bây giờ Đồng Tiểu Táp đang cãi nhau với bạn gái.
Tôi không thể nói rõ cảm xúc của mình, có một chút nhẹ nhõm, nhưng tôi không dám biểu hiện quá rõ ràng. Tôi cũng rất khinh bỉ mình, lúc biết Đồng Tiểu Táp cùng bạn gái anh gây gổ thậm chí đang nháo nỗi muốn chia tay, tôi thế nhưng hi vọng bọn họ không nên cùng được, ít nhất sẽ không hoà hợp sớm như vậy.Sun520 – DĐ.
“Cô không nên nhìn tôi như vậy?”
"À?"
"Thôi, cô là bạn gái của anh họ tôi? Ngày đó tôi nhìn thấy các người cùng nhau vào phòng. Sao anh ấy lại cho cô đi đến làm trợ lý cho tôi?”