Khi nghĩ đến hai chữ quan tâm này, đầu óc tôi đột nhiên đình trệ vài giây, hóa ra tôi bắt đầu quan tâm anh rồi.
* * * * *
Nhóm người của chúng tôi chơi ở làng du lịch một ngày một đêm, còn tôi mặc dù không yên lòng nhưng không thể không đi, khi trời sáng tôi mới quay về phòng của mình, thấy điện thoại lòi ra dưới gối mới nhớ mình quên mang theo nó.
Tôi thử gọi lại cho Đồng Tiểu Táp. Tôi đoán chắc Đồng Tiểu Táp khá tức giận, quả nhiên vào lúc anh nhận điện thoại, giọng chỉ nhàn nhạt.
“Ngày hôm qua anh làm gì?”
“Anh đang làm việc.”
“Công việc gì mà suốt đêm cũng không thể nghe điện thoại?”
“Đồng Tiểu Táp, anh dùng giọng điệu gì vậy hả?”
“Anh muốn nói thế nào mà chẳng được, em nói xem cả tối qua đến giờ em đã làm gì.”
“Dựa vào đâu mà em phải nói cho anh nghe!” Tôi vừa tức giận với thái độ Đồng Tiểu Táp dành cho tôi, vừa nghĩ đến chuyện anh đánh nhau với Lộ Phi, “Còn nữa, sau này chuyện của em anh đừng nhúng tay vào.”
“Ờ, anh biết.”
“Anh -- “
Đồng Tiểu Táp vốn dĩ không cho tôi có cơ hội nói lại, anh đã cúp điện thoại.
Đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử, tôi còn cho rằng thỉnh thoảng anh quật cường môt chút nhưng vẫn rất nhún nhường tôi.
Khi tôi gọi lại, Đồng Tiểu Táp đã tắt máy.
Khi đó, tôi cũng biết trước tâm trạng của anh, không thể nói rõ, tôi lại không thể trách anh được, ngược lại chỉ có chút khó hiểu và cảm giác mất mát. Giống như có một người vẫn luôn đối tốt với bạn, bỗng một ngày thì trở nên lạnh nhạt.
Tôi đang nghĩ, anh chẳng qua chỉ là tạm thời thế thôi, lại còn bày trò, hai chúng tôi nước sông không phạm nước giếng.
Tôi mở cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh thổi ùa vào, nhưn không thấy bản thân được tỉnh táo. Đồng Tiểu Táp không gọi điện lại, có lẽ chúng tôi sẽ lại chiến tranh lạnh như lần trước. Nhưng chiến tranh lạnh kiểu này, một hiệp cũng có mấy lần, nếu hai người chưa quen biết nhau, lạnh nhạt một hai lần, bình thường thì cũng là mỗi người môt ngả.
Sau đó tôi nằm thẳng tay thẳng chân trên giường, trùm tấm chăn dày ép bản thân phải ngủ.
Và lần này, tôi lại không mơ thấy Lộ Phi. Xuất hiện trong giấc mơ của tôi lại là một chàng trai rất sạch sẽ. Anh ta đứng ở phía xa, nhìn về phía tôi mà cười ngọt ngào.
Trong lòng tôi cảm thấy rất tốt, sau đó anh ta chạy đến, nắm tay của tôi, ha chúng tôi cùng ôm nhau xoay tròn trong biển hoa, tóm lại là hình ảnh ấy rất duy mỹ.
Anh ta hái một chùm hoa nói với tôi, “Thẩm Lam, anh thích em.”
Hình ảnh tiếp theo chạy đến trước màn hình máy tính, anh ta nắm tay tôi, dạy tôi đánh Lol, chúng tôi tiêu diệt hết địch rồi cùng nhau chúc mừng.
Anh ta ôm mặt tôi nói, “Thẩm Lam, anh thích em.”
Trong giấc mơ đó, tôi có cảm giác mình được niềm hạnh phúc bao bọc, tất cả mọi chuyện đều len vào sơ hở để tấn công. Rồi cuối cùng, chính là giọng nói của tôi.
Tôi nói, “Đồng Tiểu Táp, em cũng thích anh.”
Chính nhờ những lời này, khiến tôi thức tỉnh từ trong giấc mộng. Bên trong căn phòng chỉ là mọt mảng tối mù, tôi bật đèn bàn sau đó xoa xoa hai bên thái dương.
* * * * * *
Ngày trở về nhà khi công việc kết thúc tôi không thông báo trước cho Đồng Tiểu Táp, tôi định cho anh một sự ngạc nhiên, hơn nữa còn tự mình làm bánh bích quy.
Anh dễ dỗ dành như vậy, nhất định sẽ vui lắm. Tôi tự cho rằng mình đúng khi nghĩ ra ý tưởng đó, cho đến khi tài xế nhắc tôi có thể xuống xe.
Khi tôi đang vất vả đem mấy túi lớn túi nhỏ lên lầu, nhưng phát hiện trong phòng chỉ là mảng đen. Bình thường Đồng Tiểu Táp và Lâm Cánh ngủ rất trễ, lúc này chắc bọn họ còn đang chơi game.
Tôi không chắc chắn nên nhìn đồng hồ, mới vừa qua mười hai giờ một chút. Đặt mọi hành lý xuống, tôi chỉ mang bánh bích quy lên lầu.
Đứng trước cửa phòng Đồng Tiểu Táp rõ lâu, lại suy nghĩ xem nên nói gì với anh. Có nên lạnh nhạt một chút không? Hay là giả vờ làm một cô gái đơn thuần khả ái?
Tôi không rõ tại sao Đồng Tiểu Táp lại thích tôi, giống như tôi cũng không biết tại sao bản thân lại động lòng với anh hết lần này đến lần khác vậy.