"Này, Dư Thiên! Anh chờ một chút ——"
Dư Thiên đã sớm cúp điện thoại, tôi quay sang nhìn thấy Đồng Tiểu Táp vẫn còn ngủ sâu, cho dù ở trong mộng anh hình như cũng không thoải mái, chân mày nhíu rất chặt.
Tôi ngồi bên cạnh anh, giả vờ nhìn cảnh vật qua cửa sổ, nhưng tầm mắt luôn bay tới bay lui trên người của anh, cuối cùng tôi dứt khoát hết sức chăm chú nhìn anh. Tôi luôn không thấy đủ khi nhìn anh một lúc lâu.
Tình trạng Đồng Tiểu Táp ngủ say vẫn kéo dài đến trên máy bay, lúc mới vừa đến sân bay anh tỉnh lại một lát, sau đó đặc biệt công thức hóa đeo mắt kính khẩu trang, tôi vừa xách hành lý vừa ngạc nhiên nhìn anh.
Đồng Tiểu Táp thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, anh vẫn giúp tôi chia sẻ một vali hành lý, thậm chí lần này đặc biệt thả chậm bước sóng vai đi cùng với tôi.
Sau khi đổi thẻ lên máy bay, nhân viên hỏi chúng tôi là tách ra ngồi hay là ngồi cùng nhau.
Khi đó, tôi còn chưa tiêu hóa tốt lời của Dư Thiên, trên thực tế tôi chỉ muốn xách hành lý đi gửi vận chuyển và sau đó đi trở về.Sun520 – DĐ.
Nhưng, khi tôi đang ngẩn người không có trả lời thì Đồng Tiểu Táp đã thay tôi trả lời: "Chúng tôi muốn ngồi cùng một chỗ."
Cuối cùng, tôi vẫn lên máy bay với Đồng Tiểu Táp, nhưng sau khi anh ngồi xuống lại ngủ thiếp đi, trên máy bay nhiều người như vậy, tôi không thể trắng trợn nhìn anh được.
Khi nữ tiếp viên hàng không tới đưa nước uống, tôi giúp Đồng Tiểu Táp lấy nước táo mà anh thích uống, một lát sau tôi lại yêu cầu một cái mền đắp lên cho anh. Tôi mượn cơ hội chăm sóc anh để nhìn mặt anh, trong lòng không biết là hạnh phúc hay là khổ sở nữa.
Tôi chỉ là có chút lòng tham.Sun520 – DĐ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, khi tôi thất thần tôi lại không cẩn thận đụng phải tay Đồng Tiểu Táp, anh lập tức tỉnh dậy. Lúc ấy khoảng cách hai chúng tôi đặc biệt gần đặc biệt mập mờ, anh trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi sợ nên thu tay lại ngồi xong. Lúc quay đầu lại, Đồng Tiểu Táp đã cố ý nghiêng đầu qua đưa lưng về phía tôi rồi.
Tôi không biết anh có ngủ thiếp đi nữa hay không, nhưng tôi thật sự có chút mệt nhọc, bởi vì câu nói của Dư Thiên làm tôi mất ngủ suốt đêm, sau đó lại mang mang giơ giơ cả ngày đã sớm kiệt sức rồi.
Tôi miễn cưỡng chống mí mắt nhìn ngoài cửa sổ, cũng không lâu lắm thì ngủ mất rồi.
※※※
"Đồng Tiểu Táp —— Đồng Tiểu Táp —— anh đừng đi ——"
"Này! Cô làm gì đấy, nhanh buông tôi ra."
"Đồng Tiểu Táp ——"
"Cô nổi điên làm gì!"
Đồng Tiểu Táp dùng sức đẩy tôi ra, tôi mới tỉnh lại, sau khi tôi ngồi xong, tôi vuốt mắt nhìn anh: "Đồng Tiểu Táp, anh trở lại......"
Anh không để ý tôi, lúc này trong radio nói máy bay đã chuẩn bị hạ cánh, tôi thấy được Đồng Tiểu Táp cố hết sức đeo dây nịt an toàn, đột nhiên cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, lúc này mới nhớ tới những gì đã xảy ra trong ngày này.
Nếu tôi đổi lại như trước kia thì tôi đã gào to với Đồng Tiểu Táp vì anh không để ý đến tôi, tôi sớm đã nhảy lên, ít nhất cũng sẽ sập cửa mà đi. Nhưng bây giờ tôi vẫn cúi đầu, thứ nhất chúng tôi vẫn còn ở trên máy bay, tôi chạy không thoát được, thứ hai tôi hiểu rằng nếu tôi bỏ đi, có thể về sau cũng không có cách nào gặp mặt nữa.Sun520 – DĐ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái gì gương vỡ lại lành, tôi chỉ biết rằng thời gian trôi qua con người sẽ thay đổi, tôi sớm cũng không hy vọng xa vời đối với Đồng Tiểu Táp, cho nên mỗi ngày trong ba tháng cũng đều không có khác nhau gì mấy, tôi chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh anh, đến khi anh rời đi.
Như vậy, không coi là hy vọng xa vời.
Sau khi xuống máy bay Đồng Tiểu Táp lại trở về như mới bắt đầu, anh đi ở phía trước tôi, anh không giúp tôi xách đồ cũng không cố ý chờ đợi tôi … tôi thậm chí nhìn thấy anh gọi điện thoại, nhìn vẻ mặt anh cũng biết tâm tình của anh không phải quá tốt.
Tôi cúi đầu nhìn túi trong tay, chợt nghĩ đến cái gì. Nhưng tôi không dám suy nghĩ nhiều, nếu tôi nghĩ về điều đó thì tôi sẽ buồn, những cảm xúc không nên đó sẽ đập vào mặt của tôi.
"Cô có thể nhanh lên một chút hay không?" Đồng Tiểu Táp xoay người lại tức giận rống tôi.
Anh không chỉ quên mất tôi, tính khí cũng thay đổi. Chẳng qua tôi cảm thấy như vậy rất tốt, Đồng Tiểu Táp anh cũng sẽ không bị người ức hiếp, anh chắc chắn sẽ không thích cô gái tùy hứng không nói lý giống như tôi.
"Cô lại ngẩn người cái gì!"
"Tôi ——"
"Thôi, đi nhanh một chút thôi."
Đồng Tiểu Táp cầm lấy túi trong tay tôi, xem đồ vật bên trong sau đó ném chiếc túi chứa bộ đồ ngủ của phụ nữ, khi anh đi về phía tôi, tôi vẫn còn đứng nguyên chỗ đó.
"Chúng ta đi."
Anh lại siết cổ tay của tôi một lần nữa, tôi không có giãy giụa, cẩn thận cảm thụ nhiệt độ của ngón tay anh cọ ở trên tay tôi. Anh là bạn trai của người khác rồi, nhưng tôi lại có lòng tham vì điều này, chỉ mấy ngày là được.