Tôi đã thấy Thẩm Lam khóc rất rất nhiều lần, đầu vùi vào trong chăn, tiếng khóc lớn thê thảm. Còn lúc nãy, lần đầu tiên tôi thấy em thất vọng như vậy, về tôi.
Thế là, tôi cẩn thận tiến lại gần, đứng sau lưng em một lúc lâu mới dám lấy áo khoác lên vai em. Tôi nhìn thấy em ôm đầu, trên gương mặt ướt đẫm một khoảng, hàng mi cong cong còn níu giữ vài giọt nước, cổ tay em trầy xước một chút vệt máu, tôi hốt hoảng ôm lấy em quay lại chỗ chúng tôi từng ở cùng nhau.
Đã từng như thế, chỉ sau khi Thẩm Lam bước vào tôi mới cảm thấy nơi đó là nhà, thế nhưng tôi tựa như không giữ được em, hết lần này đến lần khác bắt đầu trốn tránh, bắt đầu cự tuyệt em trước sự lạnh lùng để bảo vệ mình.
"Đừng khóc. Đừng khóc."
Tôi không biết như vậy có phải là cách để em cảm thấy an toàn chút ít, song khi Thẩm Lam ôm chặt lấy cổ tôi, tôi cảm nhận đó không phải là cảm giác khi đạt được thành tựu, mà là một cảm giác đau khổ sâu sắc và tự trách. Tôi đã cho rằng tôi có thể dùng mọi sức lực để đối xử tốt với em, đáng tiếc là tôi không làm được, tôi đã làm tổn thương em.
Trong dự đoán, khi những người khác thấy tôi ôm Thẩm Lam quay về, bọn họ ríu rít ném qua ánh mắt phẫn nộ. Tôi biết bọn họ không phải là không thích Thẩm Lam, họ chỉ không thích chúng tôi ở cạnh nhau, ngay cả Lâm Cánh cũng nói Thẩm Lam là một cô gái quá tự cao, ở canh cô ấy có lẽ tôi sẽ rất cực khổ, có lẽ cái tôi mất đi sẽ rất nhiều, thậm chí đến cuối cùng có thể rằng không còn gì cả.
Nhưng tôi, vẫn yêu em.
Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của em, đầu óc tôi trống rỗng, có thể nhìn ra rõ ràng em rất khó chịu nhưng vẫn giả vờ kiên cường đi lướt qua người tôi.
Lần thứ hai, em khóc rất thê lương, em nói em trách tôi, em hận tôi.
Cô gái đầy những góc cạnh này đã đi vào tâm trí tôi, hoặc cũng có thể bởi vì những gai góc phóng khoáng ấy của em khiến tôi ghi khắc sâu sắc trong lòng làm thành kí hiệu. Có lẽ thích là không cần lý do, một ngày nào đó bừng tỉnh, tôi phát hiện có em trong giấc mơ, suốt mấy ngày chiến tranh lạnh không nói lời nào, tôi phát hiện tôi bắt đầu yên lặng chú ý đến mọi thứ của em rồi.
Nếu như mọi người không hiểu Thẩm Lam, vậy thì sẽ cảm thấy cô gái này vốn dĩ không cần phải đến quan tâm, chung quy em vẫn có thể tìm được cách thích hợp để bản thân mình ở trước mặt người khác làm cây độc bất phạm, vì vậy, em vô tình để lộ ra vẻ mặt yếu đuối của mình, đều trở thành nguyên nhân khiến tôi động tâm vào khoảnh khắc đầu tiên.
Tôi không muốn gặp lại dáng vẻ hàng lông mày nhíu chặt lại của em, tôi không muốn em phải vì người khác mà đau khổ hay vui vẻ, có lẽ tôi không thể so đo tình yêu bỏ ra hồi đáp em, thế mà tôi còn tham lam hy vọng mọi hỷ nộ ái ố của Thẩm Lam chỉ xoay quanh mỗi mình tôi.
"Tại sao anh lại không để ý đến em, em còn nghĩ rằng anh không yêu em." Thẩm Lam ôm lấy tôi, dùng lực để nước mắt cọ vào người tôi, em tỏ vẻ đáng thương hỏi, giống như là động vật nhỏ bị bỏ rơi vậy.
"Anh không hề không thích em. Anh thích em."
Nói đúng hơn, tôi chưa từng dừng lại sự yêu mến đối với Thẩm Lam. Chỉ là khi đối mặt với người tôi yêu, tôi lại thiếu can đảm. Tôi đã từng rất trông mong sự hồi đáp của em, nhưng tôi không có tự tin rằng em sẽ yêu tôi. Tôi sợ em chỉ xem tôi là một bến cảng tạm thời, tôi sợ mọi sự lệ thuộc mà em dựa vào tôi chỉ do tôi tốt với em mà thôi.
Thế nên, tôi cố tình không để ý đến em, cố tình vờ như không nhìn thấy em ở sân bay, tôi suy xét hàng trăm hàng vạn lần nhưng chỉ cảm thấy thực sự thì em không phải là không để tâm mà là tôi không thể. Hóa ra, sự quan tâm của em không hề giống với của tôi. Điều buồn cười là, tôi cố ý để em bỏ đi trong đau khổ, tôi muốn tìm một lý do lớn lao nào đó để nổi giận rồi nói hết mọi sự với em. Tôi mong đợi em sẽ đảm bảo với tôi rằng em sẽ tránh xa tất cả đàn ông ngoại trừ tôi.
Bây giờ suy nghĩ lại, những ý nghĩ ích kỷ ấy thật buồn cười, thì ra tôi là một người tệ đến thế.
Tôi thậm chí dốc hết tất cả để đối tốt với em, chỉ mang theo một hi vọng ích kỷ rằng em sẽ xem tôi như một thói quen, một thói quen mà em không thể từ bỏ, từ thói quen ấy mà thực lòng yêu anh.
Tôi nhìn Thẩm Lam, nhưng không dám nói ra ý nghĩ hèn hạ của tôi.
Tôi cứ ôm Thẩm Lam, cho đến khi em ngủ gục trong ngực tôi, tay em vẫn siết chặt lấy cổ áo tôi không chịu buông. Tôi nhẹ nhàng tách từng ngón tay em ra, đặt em nằm thẳng trên giường, lấy một ít rượu thuốc giúp em xử lý vết thương. Khi tôi vừa định cởi quần áo của em ra, phát hiện em mặc rất ít quần áo mặc chạy ra ngoài dù trời lạnh như thế này, thật ra thì bên trong vẻ ngoài kiên cường và tự cao tự đại của em vốn chỉ là một tấm lòng yếu ớt. Tôi cần phải bảo vệ em, như vậy mới là điều đúng đắn.
"Đồng Tiểu Táp..."
Tôi ở đó, nghe thấy Thẩm Lam gọi tên mình, tôi vội vàng đến bên cạnh em, có lẽ em vẫn chưa tỉnh hẳn chẳng qua là nhắm chặt mắt gọi tên tôi, dáng vẻ em nhíu chặt chân mày, giống như đang gặp một cơn ác mộng dài vậy. Tôi vén chăn ôm em vào trong ngực mình, lúc ấy em mới dần bình tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Lam tựa như ngủ rất ngon, còn tôi lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Sắc trời dần tối lại, điện thoại di động của Thẩm Lam ở trên bàn bắt đầu phát ra tiếng nhạc liên tục, tôi bước qua cầm điện thoại em lên, nhìn vào màn hình.
* * * * *
Giữa cơn mộng mị, tôi cảm giác Đồng Tiểu Táp ở bên cạnh mình, anh cẩn thẩn bôi thuốc giúp tôi, nước thuốc lành lạnh chạm vào vết thương có hơi đau nhói, mà tôi vì muốn duy trì hình ảnh ấm áp này nên không dám tỉnh lại. Tôi sợ Đồng Tiểu Táp sẽ tức giận, quay lại bộ dạng lạnh nhạt trước đó. Tôi cũng không biết từ lúc nào mình lại không có khí chất như vậy, thậm chí tôi hi vọng mình ngã nghiêm trọng hơn một chút, tôi có thể hưởng thụ cảm giác được anh cưng chiều.
Cơn gió lạnh từ cửa sổ ùa vào, bờ vai tôi không tự chủ được mà run rẩy một cái, thế là Đồng Tiểu Táp đi đóng cửa sổ rồi quay lại với tôi, sau khi đắp chăn ngay ngắn cho tôi thì thở dài một hơi, tôi vẫn không dám mở mắt ra nhìn. Sau đó anh cúi đầu xuống, nhẹ hôn lên gò má tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi sáng bừng như mùa xuân đến.
Tỉnh dậy, là vào buổi sáng ngày thứ hai, tôi cho rằng Đồng Tiểu Táp sẽ ngủ chung một phòng với tôi, lần đó sau khi dọn đi thì phòng tôi ở trước đó đã trống không, cho nên Đồng Tiểu Táp đưa tôi về phòng anh. Có lẽ là anh không ở chỗ này.
Tôi ôm chăn cảm nhận cảm giác mất mác, cánh cửa bị mở ra, Đồng Tiểu Táp mỉm cười đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi làm bộ dạng đáng thương nhìn anh, ánh mắt khó hiểu bắt đầu ê ẩm. Anh chưa mở miệng đã bị tôi ôm chặt.
"Trước đây em không biết, nếu như có một ngày nào đó anh không để ý đến em, em sẽ khổ sở như vậy."
"Ngốc, sao anh lại không quan tâm em. Anh xin lỗi, tha thứ cho anh được không?"
Tôi lắc đầu, "Anh không có lỗi gì cả."
Đồng Tiểu Táp lẳng lặng nhìn tôi, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Anh muốn bữa sáng ăn gì, em làm cho anh." Tôi định bật dậy khỏi giường, kết quả do dùng nhiều sức quá khiến đầu gối hơi đau suýt chút nữa ngã xuống.
"Có ổn không?" Đồng Tiểu Táp cau mày khẩn trương nhìn tôi.
Nhưng tôi bật cười, "Vậy anh ôm em xuống dưới nhé."
"Ừ."
Tôi tựa như tìm được cảm giác khi gặp Đồng Tiểu Táp lần đầu trong căn nhà này, lần đó tôi bị trật khớp anh cũng chăm sóc một cách nghiêm túc và cẩn thận như vậy. Khi ấy tôi còn không có thói quen để người khác đỡ mình, bây giờ rõ ràng chân tôi chẳng bị đau, nhưng vẫn cố ý để anh ôm mình đi xuống.
"Có cần đến bệnh viện khám không? Còn đau không, chờ một lát anh bôi thuốc cho em, anh đi làm bữa sáng, em muốn ăn gì?"
"Không cần, anh cứ ôm em đi như vậy là được rồi."
Khi đến lầu một, tôi phát hiện trong phòng khách có chút bất đồng, không thể nói là ở đâu, nhưng cảm giác có gì đó khác với trước, nhìn kĩ mới phát hiện hóa ra mấy cái bàn kê máy tính đều không thấy đâu. Trước cửa còn có hai rương hành lý lớn.
Tôi suy đoán chuyện gì có thể xảy ra, ngay khi tôi đỉnh mở miệng hỏi Đồng Tiểu Táp, Lâm Cánh lại kéo một cái cặp đi xuống. Cậu ta đi qua chúng tôi vài bước rồi dừng lại, sau đó nói với Đồng Tiểu Táp, "Lão đại, tôi đi đây."
Tôi đột nhiên rất khó chịu, thật ra thì tôi biết Lâm Cánh nhỏ hơn Đồng Tiểu Táp, mặc dù ở trường bổ túc tôi là giáo viên còn cậu ta là học trò, tôi lớn hơn cậu ta mấy tuổi nhưng cũng xem nhau là bạn, còn bây giờ tôi phát hiện sau khi biến thành bạn gái trong mắt Đồng Tiểu Táp, sự tồn tại của tôi như biến thành sự bài xích, thậm chí ngay cả Lâm Cánh cũng không nói chuyện với tôi.
"Lâm Cánh."
Tôi gọi tên cậu ta, nhưng cậu ta vẫn đi về phía trước không dừng bước, mãi cho đến khi tiếng cửa nặng nề đóng lại.
"Đừng nghĩ nhiều thế, cậu ta muốn dọn đến trường học ở, năm nay cậu ta lớp mười hai rồi. Trừ Lâm Cánh ra, Lương Tử và Tiểu Châu sau cuộc tranh tài cũng giải ngũ, cho nên về sau chỗ này không phải là chỗ luyện tập nữa."
Nói cách khác, LTS chỉ còn lại Đồng Tiểu Táp và Gary.
"Vậy còn anh? Sau này anh...?"
"Trước mắt khoan nói những chuyện này, em muốn ăn gì? Anh làm." Đồng Tiểu Táp nói đầy ân cần, đặt tôi ngồi lên ghế sa lon rồi quay sang rót nước cho tôi.
"Ừm," Tôi gật đầu một cái, "Gì cũng được, anh làm gì em cũng thích ăn."
"Đồng Tiểu Táp," khi anh xoay người, tôi đột nhiên gọi tên anh.
Đồng Tiểu Táp hơi ngẩn ra, xoay người lại, "Thế nào?"
Mặt tôi nóng bừng lên, "Anh có thể đến đây một lát không."
"Hử?" Trong mắt anh đầy nghi vấn nhưng vẫn đi đến.
"Có thể cúi người xuống được không." Tôi đoán Đồng Tiểu Táp đang nghĩ đến chuyện tôi chuẩn bị làm.
Khi anh cúi người khiến tôi bối rối mặt đầy lo lắng, tôi ngẩng đầu, hôn lên môi anh.
Mùi vị vẫn thánh mát như thế. Chúng tôi ôm nhau rất chặt, Đồng Tiểu Táp nhanh chóng đè bờ vai tôi rồi ngẩng đầu lên, anh nhìn tôi thật sâu, sau đó cúi đầu dùng nụ hôn phỏng tỏa khoang miệng tôi lần nữa.
Hơi nóng của chúng tôi từ từ hòa quyện vào với nhau, lớp râu lún phún chưa kịp cạo sạch của anh chà xát vào mặt tôi nhưng tôi không hề cảm thấy khó chịu. Nhịp tim đập của anh, cùng hòa nhịp với trái tim tôi.
Sự dây dưa đầy ngọt ngào như thế này, khiến tôi cảm nhận được cái gọi là choáng váng trong hạnh phúc.