Lần này, Đồng Tiểu Táp im lặng. Thật ra tôi nên sớm nghĩ đến, đến bây giờ anh anh vẫn là Đồng Tiểu Táp đối tốt với tôi, còn ở trước mặt anh, tôi lại là người tùy tiện lại còn phách lối. Đồng Tiểu Táp cũng giống gary vậy, sau khi nhìn thấy tình cảnh đó, như một lẽ đương nhiên cho rằng tôi vì ghen tuông mà cố ý đẩy Lâm Sa.
Tôi không nghĩ đến chuyện cẩu huyết như vậy lại đang diễn ra sờ sờ trong cuộc sống tôi. Mà sự thật là bị hiểu lầm và không được tin tưởng, thật sự rất khó chịu.
Ngay cả không không khí cũng tĩnh lặng lại.
Lúc này Lâm Sa đã quay lại, Gary chưa đến. Cô ấy thấy tôi và Đồng Tiểu Táp trong tình trạng như vậy thì mở lời nói, "Lúc nãy là em vô tình bị ngã, em đã giải thích với Gary rồi. Hai người -- "
"Không cần lòng tốt của cô." Tôi đẩy Lâm Sa rồi đi ra cửa.
"Thẩm Lam em càn quấy gì chứ!"
"Anh dựa vào đâu mà gọi em như vậy." Đồng Tiểu Táp bỗng nhiên thay đổi tông giọng khiến tôi cảm thấy rất tủi thân, "Sau này em không quay lại nữa, hai người muốn nói chuyện gì cả ngày thì cứ nói với nhau, mấy trò chơi em không biết sau này hai người cứ chơi cùng nhau."
Tôi không ngờ rằng, Đồng Tiểu Táp lại không đáp lại bất cứ lời nào, cứ như thể đang ngầm đồng ý, giống như đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên, tôi liếc màn hình, là Ngải Lị gọi đến.
Tôi cố ý nghe điện thoại trước mặt bọn họ, nói rất lớn tiếng, "Mình tới ngay, tối nay không về."
Đồng Tiểu Táp đi đến trước mặt tôi.
"Em lại đi gặp đàn ông?"
Tôi không hiểu anh đang muốn nói gì trước đó, mà trả lời lại rất nhanh, "Đúng vậy, có điều là không liên quan đến anh."
Đồng Tiểu Táp đột nhiên lùi về sau một bước, cười tự giễu, "Gary nói không sai, có phải Thẩm Lam em luôn lừa dối anh không? (-s-hai) Ngày ấy sau khi từ bệnh viện về, buổi tối em ra ngoài đúng không? Cả đêm em ở chung với ai? Bây giờ em lại muốn đi gặp anh ta đúng không?"
Trong nháy mắt, toàn bộ niềm tin giữa tôi và Đồng Tiểu Táp vỡ tan tành.
"Đúng vậy, họ nói đúng, cho nên anh vốn dĩ không muốn tin lời em nói."
Sau khi rời phòng bệnh tôi lại khóc, khóc rất thê thảm, bởi vì Đồng Tiểu Táp không đuổi theo tôi, cho nên tôi cũng không lo lắng cho anh.
Khi Ngải Lị chạy đến, tôi đã khóc sưng hai mắt.
Cô ấy vừa mắng tôi vừa nói phải đi tìm Đồng Tiểu Táp tính sổ. Tôi ngăn cô ấy, "Không cần."
"Cậu trở nên dễ bị bắt nạt từ khi nào thế?"
Tôi lắc đầu, "Không có ai bắt nạt mình cả."
Lâm Sa không bắt nạt tôi, Đồng Tiểu Táp cũng không, toàn bộ đều là hiểu lầm, một hiểu lầm đặc biệt buồn cười, nhưng tôi không muốn giải thích. Tôi nói chuyện xảy ra ở cầu thang cho Ngải Lị nghe.
Cô ấy đi ra cười một cách hồn nhiên, "Thẩm Lam, cậu không chọc mình đấy chứ? Mấy người đóng phim gì vậy? Đúng là chuyện tình tay ba đầy cẩu huyết."
"Đúng vậy, mình cảm thấy mình thật kém cỏi."
Nói qua nói lại, tôi lại bắt đầu khóc. Lần này, so với lúc bị Lộ Phi bỏ rơi thì tôi khóc còn dữ dội hơn, có thể là cuối cùng tôi đã phóng thích toàn bộ khổ sở và uất ức bấy lâu nay đổ ra ngoài hết một lượt. Ngải Lị vỗ về tôi từ đầu đến cuối, khi cô ấy lau nước mắt cho tôi, tôi lại nghĩ đến hình ảnh Đồng Tiểu Táp từng ngồi bên cạnh nói tôi đừng khóc, thế là tôi lại khóc càng nhiều hơn.
Một lát sau, điện thoại trên tay tôi bắt đầu vang lên, không cần nhìn tôi cũng biết là Đồng Tiểu Táp, tôi nhấn nút từ chối.