Cuối cùng Dư Thiên không nói gì nữa, bởi vì lúc trước vẫn ở trong trạng thái hoảng loạn suốt đêm nên không có nghỉ ngơi thật tốt, Dư Thiên để cho tôi nghỉ ngơi một buổi chiều sau khi trời tối mới lái xe đưa tôi đến nhà của Đồng Tiểu Táp.
Từ dưới lầu nhìn lên trên, cửa sổ lớn sát đất trong bóng tối, nghĩ đến Đồng Tiểu Táp có thể không có ở đây, vì thế nên tôi yên tâm rất nhiều.
"Tôi đi lên với em?"
Tôi lắc đầu: "Không cần, tự tôi có thể, đồ đã thu thập xong để ngay cửa ra vào. Chờ tôi năm phút đồng hồ là tốt rồi."
"Thẩm Lam, em suy nghĩ thật rõ ràng chưa?"
"Đúng, tôi sẽ không hối hận."
Nói xong tôi nhanh chóng xuống xe, thật ra thì Dư Thiên không nợ tôi cái gì, nếu như nói đoạn thời gian trước tôi còn có lời oán hận anh ta, bây giờ nhiều hơn chỉ là cảm kích.
Khi tôi đứng ở trước cửa, tôi gần như không do dự lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, không cần phải đi vào, lấy được đồ của tôi trực tiếp rời đi là được rồi.
Nhưng chuyện hình như không thuận lợi như kế hoạch của tôi.
Lúc mở cửa phòng đó, mùi rượu nồng nặc cùng mùi thuốc lá đập vào mặt tôi. Trong trí nhớ Đồng Tiểu Táp chưa bao giờ sẽ hút thuốc uống rượu, nhưng lúc này trong cả căn phòng đều là hơi thở sa đọa của hỗn hợp của rượu và thuốc lá.
Tôi đưa tay chuẩn bị kéo vali hành lý đã thu thập xong đặt ở cửa lại sờ trống không. Đồ hình như bị người chuyển đi rồi. Lúc cô muốn mở đèn, tay của tô đã bị người ta nắm lấy rồi.ủi
Lòng bàn tay lành lạnh lại giăng đầy mồ hôi.
"A, em đã đến rồi." Là giọng của Đồng Tiểu Táp, anh thật sự uống rượu, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Men theo ánh trăng ngoài cửa sổ tôi thấy rõ mặt của anh.
Anh lười biếng híp mắt đứng cách tôi chỗ không xa.
Sau một lúc, tôi đã bị anh dùng sức kéo vào trong ngực. Tôi ở trước ngực anh, nhịp tim quen thuộc xâm nhập ý chí của tôi một lần nữa.
"Anh buông tôi ra." Tôi nhỏ giọng nói một câu sau đó cố gắng đẩy Đồng Tiểu Táp ra, nhưng anh không chỉ có không nghe lời của tôi nói, ngược lại gia tăng sức lực trên tay, ôm eo của tôi hết sức chặt.
Nếu như Đồng Tiểu Táp tỉnh táo, anh chắc chắn sẽ không đối với tôi như vậy. Giải thích duy nhất là, anh coi tôi như Lạc Vi bạn gái của anh. Nhất định là bởi vì chuyện Lạc Vi bị thương nên Đồng Tiểu Táp mới có thể phiền lòng đến say rượu.
"Đồng Tiểu Táp, anh nhận lầm người rồi." Tôi nhấn mạnh lại một lần, trong giọng nói mang theo một chút tức giận.
Tôi khẳng định tôi không phải là ghen tị, tôi thật sự đã từng yêu Đồng Tiểu Táp thậm chí hai năm sau cũng khó quên được anh, nhưng người trước mắt này, mặc dù có vẻ mặt giống anh như đúc, nhưng chúng tôi không có chung ký ức.
Anh đã trở thành một người khác.
Hình như Đồng Tiểu Táp không vừa lòng khi tôi phản kháng, anh tiến lên nữa một bước, trực tiếp đẩy tôi tới góc tường, tiếp đó nhanh chóng cúi đầu, dùng một nụ hôn tàn bạo ngăn trở tôi thiếu chút nữa nói ra khỏi miệng lời tuyệt tình.
Có lẽ bởi vì say rượu và tức giận, nụ hôn của anh rất không lưu loát, thậm chí tay giống như lo lắng không ngừng di chuyển ở trên người tôi.
Tôi vừa giãy giụa đột nhiên nghĩ tới nhược điểm của Đồng Tiểu Táp. Là tay phải của anh.
Thật ra thì tôi không cần làm cái gì, tôi chỉ là nhẹ nhàng đụng tay kia của anh một cái, cả người anh giống như bị hút hết hơi sức vậy.
Cách này quá tàn nhẫn, mà tôi hết cách rồi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì với Đồng Tiểu Táp, sợ rằng người hối hận hơn là anh mà thôi.
Khi tôi nghĩ là mình đã khôi phục tự do chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Đồng Tiểu Táp ôm lấy tôi từ sau lưng một lần nữa.
Lần ngày anh càng quyết tâm hơn, không để cho tôi phản kháng được. Tôi bị Đồng Tiểu Táp chặn ngang ôm lên phòng ngủ trên lầu hai, anh ném tôi ở trên giường sau đó dùng thân thể ngăn chặn tôi, đồng thời khó chịu xé quần áo trên người cô.
Khi đó tôi mới phát hiện, mặc dù Đồng Tiểu Táp nhìn rất cao và gầy, nhưng trên thực tế anh đã rắn chắc rất nhiều, sau khi cởi quần áo ra phơi bày bắp thịt đường cong trên thân thể cân xứng xinh đẹp ra ngoài.ủi
Trên người anh, còn có một tlớp mồ hôi thật mỏng.
Đầu óc của tôi trống rỗng, hoàn toàn không để mắt đến mình cũng sắp bị Đồng Tiểu Táp lột sạch sự thật. Biết thân thể của anh dán lên, mồ hôi mịn cọ ở trên người của tôi, tôi mới hiểu được tình cảnh trước mắt.
"Đồng Tiểu Táp, anh nhận lầm người rồi."
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở, thật ra thì tôi bán đứng mình suy nghĩ thật sự của mình. Tôi vẫn không có cách nào từ chối anh. Sau đó trong toàn bộ quá trình tôi đều không có phản kháng.
Hành động của Đồng Tiểu Táp cũng từ từ mà trở nên dịu dàng, anh chống đỡ lấy thân thể ánh mắt sương mù theo trên cao nhìn xuống tôi.
Nhưng anh từ đầu đến cuối không có nói chuyện, một câu cũng không có. Mãi cho đến sau khi anh dịu dàng xâm chiếm, tôi mới rốt cuộc nghe được một tiếng thở dốc buông lỏng xuống.
Đồng thời, nước mắt của tôi cũng chảy xuống.
Đồng Tiểu Táp nhíu mày nhìn tôi, anh không vội động tác ở nửa người dưới, mà anh cúi đầu hôn khóe mắt tôi: "Đừng khóc. Không được khóc nữa."
Câu nói kia giống như ma chú giựt giây tôi quên sợ hãi, chủ động vươn tay ôm lấy cổ của Đồng Tiểu Táp, tôi vùi đầu ở cổ anh, làm bộ anh vẫn là Đồng Tiểu Táp của hai năm trước, anh vẫn còn yêu tôi.
"Không được." Ngón tay Đồng Tiểu Táp di chuyển đến trên lưng của tôi, anh ghé vào bên tai của tôi nói với giọng khàn khàn: "Anh nhẫn nhịn không được, nếu như không thoải mái thì nói cho anh biết."
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng anh lại đã bắt đầu động tác kịch liệt.
Mồ hôi theo thân thể đụng nhau không ngừng chảy xuống trên người của chúng tôi, trong phòng ngủ nhỏ hẹp hoàn toàn là tiếng va chạm đầy phóng túng.
Đột nhiên, Đồng Tiểu Táp dừng động tác lại, ngón tay của anh sờ trên bụng của tôi, anh ngây ngẩn cả người. Nơi đó có một vết sẹo nho nhỏ, cho tới bây giờ, mỗi một lần khi đụng chạm tôi đều nhạy cảm khác thường.
"Đừng đụng nơi đó." Tôi nhắm thật chặc mắt đẩy tay Đồng Tiểu Táp ra, bất chấp tất cả quấn lên thân thể của anh.
Tôi chủ động hôn lên đôi môi của Đồng Tiểu Táp, tôi hôn môi anh rất nghiêm túc, cẩn thận và cẩn thận cảm thụ môi của anh, mặc dù có mùi rượu và mùi thuốc lá nhưng tôi vẫn không nỡ buông ra.
Bởi vì tôi chủ động nên động tác Đồng Tiểu Táp càng thêm kịch liệt, giống như là lấy được khích lệ vậy, anh lôi kéo tôi đổi một vị trí để thân thể tiếp xúc càng thêm xâm nhập, gần như mỗi một cái va chạm cũng làm cho tôi nhẫn nhịn không được muốn khóc gọi ra. Nhưng anh thủy chung dây dưa miệng của tôi, nghiền nát tiếng áp vào trong cổ họng.
Không biết đã trải qua bao lâu, tất cả lúc kết thúc, ngoài cửa sổ đã có một chút ánh sáng.
Đồng Tiểu Táp còn ngủ ở bên cạnh tôi, loại cảm giác đó thật tốt, anh đang ngủ say và không khác với ngày trước là mấy, tôi tham lam vuốt mặt của anh, anh rốt cuộc buông lỏng chân mày, trên cổ anh bị tôi lưu lại dấu ấn.
Tôi ngẩn người nhìn anh thật lâu, cuối cùng vẫn là hít một hơi thật sâu lấy tay anh vẫn đặt trên eo tôi.
Anh giống như giãy dụa phản kháng một chút, chẳng qua tôi vẫn nhanh chóng thoát đi cái ôm trong ngực này.
Tôi trốn vào trong phòng tắm, toàn thân đều là dấu vết lưu lại cả đêm phóng túng, chất lỏng giữa hai chân đã khô cạn. Dùng sức siết ngón tay, móng tay gần như cắm vào trong lòng bàn tay.
Đau đớn để cho tôi khôi phục lại lý trí.
Sau khi vọt vào tắm tôi mặc quần áo nhăn nhăn nheo nheo vào trên người lần nữa.
Trong phòng ngủ Đồng Tiểu Táp vẫn ngủ ngon như cũ, tôi ghé vào bên cạnh anh nghe được tiếng hít thở đều đều chậm rãi của anh.
"Nếu như anh luôn hạnh phúc là tốt."
Có lẽ Đồng Tiểu Táp nghe được lời nói của tôi, nhẹ nhàng lật người, trán của anh vừa lúc đụng vào trên trán của tôi. Tôi vội vã đứng lên, nhân cơ hội rút ga giường dưới người anh ra.
Ga giường nhăn nheo không chịu nổi và vô số dấu vết chính là chứng cứ tôi phạm tội đêm qua. Tôi chột dạ ôm nó đi vào phòng vệ sinh, vì không muốn đánh thức Đồng Tiểu Táp nên tôi không dùng máy giặt quần áo, mà lấy tay giặt sạch sẽ ga giường.
Thời tiết ngày đông giá rét, ngâm nước lập tức trở nên lạnh lẽo, sau khi tôi giặt sạch sẽ ga giường thì hai tay cũng đông lạnh đỏ bừng.
May mắn là kiểu dáng ga giường của Đồng Tiểu Táp đều giống nhau, cho nên sau khi giặt sạch sẽ ga giường rồi lấy ga giường sạch sẽ giống như vậy từ trong tủ quần áo.
Tôi đứng ở bên giường cúi người xuống, đặt một bên, sau đó tìm cách khiến Đồng Tiểu Táp nhích người qua bên kia. Tôi nhẹ nhàng đẩy nhưng anh hoàn toàn không hề cử động, tôi sợ đánh thức anh bằng vũ lực.
Cuối cùng, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng một cách rất ngốc, tôi nằm xuống trên giường, quả nhiên Đồng Tiểu Táp lật người nằm sát vào bên cạnh tôi.
Tôi nhân cơ hội đứng lên, thật nhanh trải ga giường phía kia.
Tôi thậm chí dùng khăn lông ấm lau sạch sẽ toàn thân của anh, lại cẩn thận giúp anh mặc bộ quần lót sạch sẽ. Khi làm những điều kia, trong lòng tôi rốt cuộc lại vẫn cảm thấy hạnh phúc xa xôi.
Trước kia đều là anh chăm sóc tôi, nhưng lúc này đây, hình như tôi có thể chăm sóc anh duy nhất một lần.
May mắn chính là, tôi đã bận rộn hơn một giờ, cuối cùng Đồng Tiểu Táp cũng mở mắt, anh không có tỉnh, nhưng giống như nằm mơ vui vẻ, tôi thấy được khóe miệng anh cũng nhẹ nhàng giơ lên.
Trước khi tới nhà Đồng Tiểu Táp tôi đã đặt xong vé máy bay chuẩn bị rời đi thành phố B, thời gian máy bay cất cánh còn mấy tiếng nữa, tôi lòng tham nghĩ nấu cho anh thêm một bữa ăn sáng.
Nhưng đến phòng bếp tôi mới phát hiện bên trong rất hỗn loạn. Mấy ngày này tôi luôn mang chức vụ trợ lý của Đồng Tiểu Táp, trên thực tế lại không thế nào chuyên tâm chăm sóc anh, tôi vẫn luôn là có tư tâm, tôi không muốn tốt cho anh ấy.
Thở dài một cái, tôi mặc vào áo khoác ra cửa. Trước khi Đồng Tiểu Táp tỉnh lại phải chuẩn bị xong tất cả, tôi chỉ đi siêu tị bên trong tiểu khu, dùng tốc độ nhanh nhất mua xong đồ vật cần thiết sau đó tôi chuẩn bị trở về.
Lúc đi qua hiệu thuốc, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, do dự một chút tôi vẫn đẩy cửa đi vào.
Tôi nghĩ rằng chưa đến nửa tiếng Đồng Tiểu Táp chắc sẽ không tỉnh, nhưng khi tôi mới vừa chuẩn bị mở cửa đã nghe được âm thanh hỗn loạn bên trong.
Sau khi mở cửa, tôi thấy được căn phòng được dọn dẹp trước đó giờ lại trở nên hỗn loạn.
Dưới thời tiết âm mười độ, Đồng Tiểu Táp chỉ mặc một cái quần lót đứng ở giữa phòng khách, anh nhíu mày thật chặt mở ra toàn bộ cửa phòng.
"Anh tìm cái gì ở đây?"Sun520 - DDLQĐ
Lúc nhìn thấy tôi, Đồng Tiểu Táp giống như thở phào nhẹ nhõm. Anh mím môi ngồi xuống ở trên ghế sofa, lại kéo qua một cái mền đắp lên trên người mình.
Điều kì lạ là, anh không chịu đi lên lầu, mà mở ti vi nhìn chằm chằm quảng cáo.
Thật ra thì tôi cũng muốn chung đụng với anh nhiều hơn nữa, nhiều hơn một chút nữa