Dường như tôi không tìm được lý do để ở lại, chiếc vali được sắp xếp trước đó hóa ra là được mang đến phòng khách, tôi cố gắng không quấy rầy Đồng Tiểu Táp, chuẩn bị xách vali lên rời đi.
Lúc ra cửa tôi thấy xe của Dư Thiên đã không có ở đây, trong lòng lập tức hiểu anh ta có lẽ lanh chanh muốn tác hợp tôi và Đồng Tiểu Táp. Nhưng tôi phải đi, nhất là sau chuyện lúng túng xảy ra tối hôm qua.
Khi ở bên cạnh Đồng Tiểu Táp, anh không có ngẩng đầu nhìn tôi, anh cầm điều khiển lên mở TV.
Tin tức giải trí, chuyện trên mặt Lạc Vi bị thương đã lên trang đầu của các báo chí lớn và tạp chí, bây giờ có vẻ như truyền hình cũng không chịu bỏ qua cho tin tức nổ tung này.
Tôi chột dạ, chắc hẳn Đồng Tiểu Táp cũng bởi vì chuyện Lạc Vi mà oán hận tôi, cho dù anh không có hành động gì quá đáng ngoài mặt, nhưng tôi luôn cảm thấy anh không hy vọng nhìn thấy tôi. Vốn là thả chậm bước chân lại tăng nhanh một chút, tôi lấy vali hành lý chuẩn bị tông cửa xông ra ngoài.
Đồng Tiểu Táp mới vừa vẫn ngồi ở trên ghế sa lon thế nhưng vội đứng lên, trực tiếp ngăn ở trước mặt của tôi.
"Em xách vali làm gì?" Anh ngẩn người một chút mới mở miệng hỏi, sắc mặt rõ ràng mất tự nhiên.Sun520 - DDLQĐ
"Tôi không phải đã từ chức à. Tôi phải đi."
"Không được đi! Ai cho em đi!"
Đồng Tiểu Táp trực tiếp nắm cổ tay của tôi, anh nhẹ nhàng gạt tôi ra thiếu chút nữa ngã xuống. Thật vất vả ổn định bước chân, thế nhưng tôi thấy một chút xíu áy náy trên mặt của anh, nhưng chẳng mấy chốc tôi tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, có lẽ anh cố ý muốn tìm tôi phiền toái đấy.
Tôi lui về phía sau: "Tôi xin lỗi vì chuyện của bạn gái của anh, nhưng cảnh sát đã tìm được video giám sát trong phòng làm việc, thật sự không phải là tôi cố ý đẩy cô ta. Là ngoài ý muốn mà thôi."
"Tôi không nói những chuyện này." Đồng Tiểu Táp phiền não nắm đầu của mình: "Tóm lại bây giờ em không thể đi."
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian đã không còn sớm, tôi không có ý định giải thích nữa chuẩn bị trực tiếp đoạt lấy vali hành lý vội vàng rời đi. Đồng Tiểu Táp cũng sẽ không gây khó khăn gì cho tôi.
Nhưng tôi nghĩ quá đơn giản.
Anh không để cho tôi thuận lợi lấy vali hành lý, ngược lại trực tiếp mở nút vali, vali mở tung ra, tất cả đồ vật bên trong đều rơi rải rác ra ngoài.
Thật ra thì hành lý của tôi cũng không nhiều, mấy bộ quần áo mà thôi, khi tôi cùng Đồng Tiểu Táp đi thành phố B tôi căn bản không có thời gian dọn dẹp, sau đó Dư Thiên giúp tôi thu dọn xong và gửi đến đây.
Điều tôi thật sự quan tâm chính là cái hộp lớn trước mặt.
Lúc vali hành lý được mở ra, cái hộp cũng rơi trên mặt đất, đồ bên trong rải rác đầy đất.
Vòng chìa khóa, dây chuyền, tay. Đều là một chút vật nhỏ nhặt. Lúc Đồng Tiểu Táp thấy những thứ đó sắc mặt tái nhợt, tiếp đó anh khom người xuống nhặt lấy.
Nhưng tôi giành lấy cái hộp trước anh một bước.
Những thứ kia tôi không muốn cho anh nhìn thấy, đó đều là quà tặng nhỏ Đồng Tiểu Táp mua cho tôi ở thành phố N cách đây hai năm. Mỗi một lần tôi lấy ra những vật nhỏ này chính là cảm thấy không có tác dụng gì nhưng lại không bỏ được. Tôi tự nói với mình nên quên Đồng Tiểu Táp đi, nhưng lòng tham muốn lưu lại những thứ này làm kỷ niệm.
Tôi cũng nghĩ tới, nói không chừng Đồng Tiểu Táp thấy những thứ này sẽ nghĩ đến chuyện gì đó.
"Thẩm Lam ——"
"Đó là đồ tôi chuẩn bị vứt bỏ. Tôi không có thời gian để bỏ nữa."
Tôi vừa cúi đầu dọn dẹp hết đồ trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy sau lưng an tĩnh rất nhiều. Quay đầu đi, tôi thấy Đồng Tiểu Táp dùng sức ấn huyệt thái dương, vẻ mặt rất khổ sổ.
Tôi do dự một chút, vẫn là buông những thứ trên tay đi.
"Anh làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?"
Đồng Tiểu Táp ngẩng đầu nhìn tôi: "Tôi không sao, nhức đầu, bệnh cũ thôi. Xin lỗi tôi không thể tiễn em đi, còn có ngày đó tôi biết rõ chuyện không liên quan đến em, thật ra thì em không cần phải tự trách mình."
Đột nhiên Đồng Tiểu Táp thay đổi thái độ trong lúc nhất thời tôi không có cách nào tiếp nhận được, anh đưa tay ý bảo tôi im lặng.Sun520 - DDLQĐ
Tôi xoay người tiếp tục dọn dẹp, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy chỗ nào không đúng, cho nên tôi quay lại thì nhìn thấy Đồng Tiểu Táp cầm một lọ thuốc màu trắng đổ ra rất nhiều viên thuốc vào lòng bàn tay.
"Anh làm gì đấy!" Tôi chạy tới giành lấy lọ thuốc trên tay anh, mặc dù nói không biết anh uống thuốc gì, nhưng một lần uống nhiều viên nhất định là có vấn đề.
Đồng Tiểu Táp híp mắt, vẻ mặt rất khổ sở: "Cho tôi đi."
"Tôi giúp anh tìm bác sĩ."
"Tôi không sao, chính là nhức đầu. Tôi đã thành thói quen, là di chứng sau tai nạn xe cộ."
Nghe anh vừa nói như vậy, tôi lại mềm lòng. Tôi đỡ Đồng Tiểu Táp ngồi xong, sau đó rót cho anh một ly nước ấm: "Anh trước chờ một chút, tôi mua thức ăn rồi, tôi đi nấu cơm, ăn chút đồ sau đó sẽ uống thuốc. Còn nữa một lần không thể uống nhiều viên như vậy, chờ anh khá hơn một chút nhớ đi bệnh viện xem một chút."
"Cám ơn em." Đồng Tiểu Táp nhìn tôi, ánh mắt của anh trở nên nhu hòa, giống như chúng tôi lúc mới quen vậy.
Tôi không dám nhìn anh, xoay người thật nhanh trốn vào trong phòng bếp.
Lúc tôi nấu cháo xong đi ra lại phát hiện trong phòng khách không có người.
"Đồng Tiểu Táp? Anh ở đâu?" Tôi rất lo lắng anh không thoải mái, kết quả tôi lại thấy Đồng Tiểu Táp đang nhíu mày ở trên sân thượng.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Anh chỉ vào ga giường tôi phơi trên sân thượng.
Tôi hít một hơi thật sâu, tim đập rộn lên: "Anh quên ư, ngày hôm qua anh uống rất nhiều rượu, cho nên ——"
"Vậy tôi có phải đã làm chuyện gì hay không? Tôi dường như nhớ ——" Đồng Tiểu Táp thử dò hỏi tôi.
"Đúng vậy, ngày hôm qua anh uống say náo loạn cả đêm, anh tửu lượng rượu rất kém, sau này không nên uống nhiều rượu như vậy nữa. Sau đó anh lại mặc quần áo đang ở ngủ trên giường rồi, ga giường cũng bị anh làm dơ. Tôi mới giặt quần áo và ga giường của anh." Tôi nói dối không mạch lạc chút nào, cuối cùng lại bổ sung một câu: "Tôi không có nhìn lén anh, tối hôm qua tôi luôn ở trong phòng khách. Anh suốt đêm đều ngủ như chết, lại còn nói mớ, anh có thể nằm mộng thấy gì. Trong mộng chuyện đã xảy ra không nên tin."
"Là thế này phải không?" Đồng Tiểu Táp rõ ràng không tin lời nói của tôi.
"Đương nhiên là như vậy rồi." Tôi đi vòng qua trước mặt anh thu lại ga giường, sợ bị anh nhìn thấy dấu vết gì: "Tôi nấu cháo xong rồi, anh đi ăn đi. Sau đó uống thuốc, vậy thì tôi đi trước, tôi không còn kịp rồi."
Tôi vừa mới nói xong thì Đồng Tiểu Táp lại bắt đầu xoa trán: "Thẩm Lam em có thể khoan hãy đi được không, tôi muốn mời được trợ lý mới thì cũng cần phải đợi một thời gian nữa."
"Xin lỗi, tôi đã từ chức."
"Nhưng tôi thật rất không thoải mái, lát nữa em có thể đưa tôi đi bệnh viện không."
"Tôi ——" thôi, thời gian đã trễ rồi, đi đến sân bay cũng đã bỏ lỡ chuyến bay rồi: "Vậy cũng được, tôi đưa anh đến bệnh viện sau đó mới đi. Anh đi trước đi, tôi thu dọn một chút."
"Ừ." Đồng Tiểu Táp gật đầu một cái rồi đi qua bên người tôi, lúc tôi xoay người vừa lúc nhìn thấy anh cũng xoay đầu lại nhìn tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi thậm chí cho là cho tới bây giờ anh cũng chưa từng quên tôi.
Chẳng lẽ nói, anh đã nhớ ra rồi sao? Tôi lắc đầu một cái, chuyện này không thể nào.
Tôi thu ga giường sau đó trở lại trong phòng ăn, không may mắn chính là Đồng Tiểu Táp lại đang nghe điện thoại.
"Được rồi anh biết rồi, em trước nghe lời của bác sĩ nghỉ ngơi thật tốt. Đừng sợ, đừng khóc, mặt của em không sao đâu mà."
Chỉ có một câu nói, tôi biết ngay người đang nói chuyện điện thoại với Đồng Tiểu Táp chắc chắn là Lạc Vi.
Hóa ra anh không nhớ cũng không quan trọng, anh nói câu đừng khóc cũng không phải là nói với một mình tôi.
Lúc tôi đi tới vẻ mặt Đồng Tiểu Táp rất lúng túng, anh nói với điện thoại: "Trước tiên cứ như vậy đi, anh còn có chuyện tối nay sẽ đến gặp em."
Sau đó cúp điện thoại.
"Anh khá hơn rồi sao? Lát nữa tôi sẽ đi với anh đến bệnh viện." Tôi làm bộ như không có nghe được lời nói trước đó của anh.
"Ừ." Đồng Tiểu Táp gật đầu, rất nhanh lại bắt đầu lắc đầu: "Tôi vẫn rất không thoải mái, cho nên ——"
"Công ty sẽ sắp xếp trợ lý mới cho anh, nhiều người sẵn sàng làm công việc này."
Tôi không có ý định nói quá nhiều với Đồng Tiểu Táp, anh giống như thật sự muốn tôi ở lại, nhưng tôi không phân biệt được mục đích của anh, tự nhiên cũng không dám nghĩ về phía tốt đẹp.
Sun520 - DDLQĐ
Thấy Đồng Tiểu Táp lại cúi đầu, tôi đi phòng bếp, tìm túi mua hàng mà buổi sáng đi ra ngoài mua được. Phía dưới cùng của túi xách là thuốc tránh thai.
Tôi rót cho mình một ly nước uống thuốc, dùng sức nhắm mắt lại, mắt khô khốc thấy đau.
Vì không muốn để Đồng Tiểu Táp phát hiện lọ thuốc này, tôi uống sau đó sẽ để như thuốc tùy thân, thật sự không nghĩ đến tay vừa trượt lọ thuốc đã rơi trên mặt đất.
Tôi cúi đầu, thấy chân của Đồng Tiểu Táp.
Anh đứng ở trước mặt tôi, tôi khom người xuống nhặt lên lọ thuốc trước tôi một bước.