“Thẩm Lam.”
“Hả?”
Tôi đứng thẳng, lần này càng chắc chắn hơn, Dư Thiên thât sự đang cười.
“Mang đủ đồ chưa? Nam Phương mùa này tương đối ấm áp.”
“Ừ, mang đủ rồi, chúng ta đại khái phải đi mấy ngày?”
“Có lẽ là nửa tháng, cần phải xem hạng mục lần này mất bao lâu. Nếu cô không muốn đi, có thể --- “
“Tôi không có vấn đề gì.”
Tôi sợ sau này dư Thiên trở mặt sẽ nói với tôi, không muốn đi thì có thể từ chức. Nhưng lần này, Dư Thiên lại lộ ra một nụ cười, khiến tôi cảm thấy anh ta như có âm mưu gì đó.
Bởi vì mấy ngày trước ngủ không đủ giấc, nên trên đường đi từ công ty đến sân bay, tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ đông, mãi cho đến khi Dư Thiên đưa vé máy bay tôi mới sực tỉnh, quan hệ giữa trợ lý và ông chủ đã hoán đổi vị trí cho nhau.
Bởi vì đầu óc không được tỉnh táo, nên thái độ của tôi với Dư Thiên cũng hơi càng rỡ một chút, ví dụ như khi ăn sáng trên máy bay, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt bị anh ta vớt sang một bên.
Sau đó Dư Thiên hào phóng đưa bánh ngọt tới, chỉ có điều khi tôi vừa ăn một miếng, anh ta nói thêm một câu, “Năng lượng của một cái bánh ngọt cần ít nhất 60 phút chạy bộ mới có thể tiêu hao hết.”
Tôi lén liếc mắt nhìn anh ta, vẫn cứ tận hưởng món ăn. Hơn nữa, sau khi ăn no, không chỉ không vận động, mà còn mơ mơ màng màng thiếp đi.
Máy bay hạ cánh, tôi mới phát hiện mình không nghe lời Dư Thiên đến mức nào. Không biết lúc nào, tôi bắt đầu dựa vào bờ vai anh ta. Tôi còn mơ thấy mình chê cái gối này sao lại cứng như vậy.
Khi chuẩn bị lấy hành lý, tôi nhìn bàn tay Dư Thiên rồi nắm chặt lấy một ngón, hơn nữa còn cảm kích anh ta vì cả bàn tay tê rần mà không đẩy tôi ra.
Bắt đầu từ ngày đó, quan hệ cấp trên cấp dưới của tôi với Dư Thiên bước vào kỉ nguyên mới, anh ta không còn tìm cách bắt chẹt tôi nữa, tôi cũng không còn xem anh ta như người xấu nữa.
Trước khi đi công tác hai ngày, tôi vừa nghỉ ngơi vừa tiếp tục làm nô lệ của Dư Thiên, anh ta mượn danh nghĩa đi công tác, trên thực tế lại đem tôi đi ăn ăn uống uống, thậm chí ở một vài quầy ăn vặt, anh ta không quan tâm đến hình tượng mà ngồi trên ghế dài ven đường để ăn. Còn tôi vì vô duyên vô cớ mặc quần cụt, nên chỉ dám đứng sau lưng anh ta.
Dư Thiên lại cười với tôi.
Sau khi trở lại khách sạn, tôi gửi đi vài tấm hình chụp phố xá, rất nhanh sau đó, Đồng Tiểu Táp gửi tin nhắn trả lời lại.
“Chỗ đó thế nào, đã quen với cảnh vật xung quanh chưa?”
“Ừ, ổn lắm.”
“Khoảng bao lâu thì về nhà?”
“Không biết nữa, có thể mất nửa tháng.”
“Ừ.”
Sau đó, không có sau đó nữa. Tôi biết rằng thái độ lạnh nhạt của tôi khiến Đồng Tiểu Táp rất khó để tiếp tục đề tài, thế nhưng, tôi còn chưa suy xét kỹ nê trả lời thế nào với câu tỏ tình ngày hôm ấy của anh.
Ngay sau đó tôi trùm chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở trong mơ, tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn, mãi đến lúc sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng, trong phòng ăn của khách sạn nhìn ra sắc mặt không ổn của Dư Thiên tôi mới hiểu được chân tướng mọi chuyện.
“Tôi hôm qua có bão quét, một công trình của công ty chúng ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì, nhưng ít ra biểu cảm của Dư Thiên nói cho tôi biết đây là một bi kịch. Cùng lúc đó, khi tôi lén nhìn điện thoại di động, quả nhiên nhận được một tin nhắn.
Đồng Tiểu Táp nhắn với tôi, thời tiết không tốt đừng ra ngoài, thời gian là buổi tối hôm qua trước khi tôi đi ngủ.
Cảm giác khi được quan tâm ấy, khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Nhận ra tôi vẫn chưa hiểu được hết tình trạng hiện giờ, Dư Thiên đặt tách cà phê trong tay xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng quét khắp người tôi một lượt.