• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ĐỒNG TIỂU TÁP.

Nhưng khi tôi thực sự chứng kiến hình ảnh ấy, cả cơ thể tôi đều bị sự đau khổ và thù hận xâu xé.

Tôi thừa nhận, tôi ghen, tôi cũng hận. Đối mặt với người anh họ mà tôi hoàn toàn ngưỡng mộ tôn trọng, tôi không có cách nào trách móc anh ta. Thế là tôi đổ hết mọi sự tức giận phát tiết lên người Thẩm Lam. Em chạy đuổi theo tôi, cho dù không quay đầu lại tôi cũng có thể đoán được bây giờ em nhất định đang khóc rất thương tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi không thể hoàn thành lời mình hứa.

Đôi lúc, hai chữ tin tưởng nói ra rất dễ dàng, hoặc là tôi đã đánh giá mình quá cao.

Tôi không hề dừng bước khi Thẩm Lam đuổi theo, mặc kệ tất cả cứ thế băng qua đường bắt một chiếc taxi, em đi theo sau chiếc xe một lúc lâu, hệt như lần ở sân bay.

Có lẽ tôi thực sự là một người đàn ông nhỏ mọn, nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi không thể giữ được bình tĩnh để nghe em giải thích hay có ý định tha thứ. Tôi chỉ cho rằng mình đã bị lừa dối và bị đùa bỡn.

"Làm phiền chú lái nhanh một chút."

Tài xế nhìn tôi, rồi nhìn qua kính chiếu hậu thấy Thẩm Lam đang đuổi theo sau, "Chàng trai, trẻ tuổi gây gổ cũng không nên nói đi là đi như vậy được."

Tôi không trả lời, tài xế cũng hết cách chỉ có thể tăng tốc xe, sau đó Thẩm Lam không đuổi theo kịp, tôi tựa như vẫn có thể nghe được tiếng khóc khàn khàn của em.

"Chàng trai à, hay là tôi đưa cậu quay về đó, bây giờ để mặc một cô gái trên đường lớn không an toàn đâu, hơn nữa quanh đây xe chạy cũng rất loạn..."

Câu nói sau đó, tôi không nghe rõ, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt tôi, tiếng gọi lớn, tiếng thắng xe, tiếng xe va chạm.

Cả thế giới như chỉ còn lại một màu trắng, cơ thể đau đớn tê liệt, tựa như bị xé ra làm vô số mảnh. Vào giây phút đau đớn nhất ấy, trong đầu tôi xuất hiện gượng mặt của Thẩm Lam, em nhìn tôi mỉm cười, nhưng khi tôi cần em nhất em lại quay lưng bỏ đi.

* * *

Đồng Tiểu Táp đi rồi, không có chút lưu luyến nào.

Thế nhưng tôi không trách Đồng Tiểu Táp một chút nào, nếu là tôi, tôi cũng không có cách nào tha thứ hay tin tưởng, tôi thậm chí sẽ hận anh đến chết.

Khi chiếc xe chở anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi, Dư Thiên đứng sau lưng tôi.

Anh ta cúi người đỡ tôi từ dưới đất lên, cả cơ thể tôi run rẩy, giống như trước mặt tôi là thần chết đang giơ lưỡi hái tử thần lên vậy.

Hay là Dư Thiên đáng sợ hơn cả tử thần.

"Chúng ta quay vào thôi." Dư Thiên lầu bầu nói, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, "Thẩm Lam, xin lỗi. Nếu như cô hận tôi..."

Trong khuôn miệng ân hận của hắn toàn là sự thương hại, câu nói xin lỗi ấy có vẻ như rất chân thành.

"Đồ điên!"

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, để bản thân mình ngã trên mặt đất lần nữa, tôi còn cho rằng anh ta sẽ không nể nang gì tôi như trước đây nữa, thế mà anh ta lại nhíu mày một cái rồi lại đỡ tôi lên. Tôi bị Dư Thiên ôm quay lại phòng bệnh, dọc đường đi tôi rất kích động, vô số ánh mắt xung quanh dò xét chúng tôi. Trên mặt Dư Thiên là mấy vết xước nhỏ do tôi gây ra, anh ta ngoài việc dùng sức để giữ lấy tôi thì không có cử động nào khác.

Tôi gần như điên loạn cào mặt anh ta, thấy trên mặt anh ta có nhiều vết đỏ đỏ tôi cảm thấy lòng mình cũng đau không kém.

Dư Thiên ghé vào tai tôi, hơi thở anh ta phả vào mặt tôi, "Được rồi Thẩm Lam, đừng làm loạn, cô như bây giờ cũng chẳng làm được chuyện gì đâu."

Hơi thở dịu dàng của anh ta dán vào gò má tôi, trong đó tựa như mang theo khí lạnh.

Tôi nhớ đến một câu nói được nghe trước đây: Suốt đời cũng không thể tính toán hay thăm dò tâm tư của một ác ma, mọi chuyện anh ta làm có lẽ chỉ là vì nhàm chán mà thôi.

Nhưng mà tôi, thực sự chưa từng làm gì để Dư Thiên hận thấu xương đến thế.

Cả thế giới này lúc nào cũng thay đổi đến khó hiểu như vậy, một Trương Mật, một Dư Thiên, tại sao cuộc sống của tôi lại xuất hiện một rồi lại thêm một người quỷ quái, hơn nữa còn không hề báo trước.

Bác sĩ và y tá đến, sau khi tôi bị đè nằm trên giường bệnh, bác sĩ bước qua, tiêm cho tôi một liều thuốc an thần, tôi gào thét không ngừng, nhưng mi mắt càng ngày càng nặng.

Dư Thiên đứng bên cạnh tôi, tôi gần như nghe được tiếng thở nhàn nhạt của anh ta, lại tựa như nghe được anh ta nói, anh ta nói xin lỗi.

Tỉnh lại lần nữa, đã là đêm khuya, không thấy Dư Thiên đâu, mọi thứ trong phòng bệnh hệt như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngải Lị ngồi trước giường bệnh, nhìn bộ dạng chống tay đỡ đầu của cô ấy có vẻ rất mệt mỏi, thấy tôi mở mắt liền đứng dậy đi đến gần.

Ngải Lị rót cho tôi một cốc nước.

"Thẩm Lam, cậu thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không, sao lại đột ngột chạy ra ngoài như thế?"

Chạy ra ngoài?

Tôi nghĩ rất lâu mới nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, Đồng Tiểu Táp đâu? Anh đang ở đâu, nhưng ý nghĩ ấy lướt qua rất nhanh, tôi lại nghĩ đến mẹ tôi.

"Ngải Lị, mình phải đi trông mẹ. Bà ấy giờ thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không?"

Tôi kích động muốn bật dậy khỏi giường, giọng nói cũng đầy hoảng loạn. Ngải Lị giữ tôi lại.

"Thẩm Lam, cậu tỉnh táo lại chút đi. Cậu cần nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, bây giờ đã hơn ba giờ rồi, bác gái đã có bác trai chăm sóc." Thấy tôi bình tĩnh một chút, Ngải Lị tiếp tục nói, "Buổi chiều có mấy cảnh sát đến, bác trai đi theo mấy người đến cục cảnh sát, mình vẫn ở đấy chăm sóc mẹ cậu. Lúc quay lại thì thấy cậu ngủ ở đây, bác sĩ nói cậu chạy ra ngoài, rồi được một người đàn ông ôm trở lại. Là Dư Thiên? Có phải anh ta lại làm chuyện gì với cậu không?"

"Không có gì cả, anh ta không làm gì cả." Tôi chỉ có thể gật gù, nhưng không có cách nào để nói cho Ngải Lị chuyện đã xảy ra trong phòng bệnh hay là chuyện của Đồng Tiểu Táp. "Vậy lúc nào mình có thể sang thăm mẹ?"

"Chờ cậu không còn kích động nữa là được. Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có thể vào được một người, bây giờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai mình đưa cậu qua đó. Không cần lo lắng, dì đả qua cơn nguy hiểm rồi, bác sĩ nói trong vòng ba ngày nữa nếu tỉnh lại thì có thể đưa qua phòng bệnh bình thường rồi."

"Ngải Lị, cậu đừng gạt mình."

"Sao mình lại gạt cậu, đừng sợ Thẩm Lam, cho dù có chuyện gì xảy mình đều ở bên cạnh cậu."

"Ừm." Tôi vừa gật đầu, nước mắt lại tuôn ào ạt, Ngải Lị đi đến ôm lấy tôi, tôi tựa vào người cô ấy, cẩn thận không để cho nước mắt dây vào quần áo cô ấy.

"Ngải Lị." Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện khi mẹ tôi bị thương có Lộ Phi ở bên cạnh, "Cậu có biết, ai làm mẹ mình bị thương không?" Giọng tôi run rẩy hỏi, trong lòng có suy đoán nhưng không dám kết luận, là do tôi quá khủng hoảng, nếu quả thật là Trương Mật, tôi nhất định sẽ oán trách mình, nên mới không dám nghĩ đến cảnh đó. Hơn nữa, bất kể Trương Mất có ghét tôi đến thế nào, cô ấy cũng không dám làm chuyện này.

Ngải Lị thở dài một hơi, "Chuyện này đợi bác gái tỉnh lại rồi nói sau. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là chăm sóc tốt cho bác gái, cậu đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Mình đã xin nghỉ ở công ty, mấy ngày tới ở đây giúp cậu."

"Ngải Lị..." Tôi nắm vạt áo của cô ấy.

"Không có chuyện gì đâu, ổn cả thôi."

"Tôi cũng cho rằng, chuyện tình cảm bết nát nhất cũng đã kết thúc rồi.

Sau khi Ngải Lị rời phòng bệnh, tôi cầm điện thoại gọi cho Đồng Tiểu Táp, nhưng anh lại tắt máy, tôi thử gọi về nhà anh, nhưng không có ai nhận.

Kết quả như thế cũng không ngoài dự đoán của tôi, sợ rằng lúc này Đồng Tiểu Táp đang hận tôi đến thấu xương.

Còn bây giờ, tôi gần như không có thời gian để quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, mẹ tôi vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi không thể bỏ hết tất cả để chạy đi tìm anh.

Đêm đó, tôi không thể ngủ được, mỗi lần nhắm mắt lại đều cảm thấy trời đất quay cuồng, cái cảnh máu đỏ tươi đến đáng sợ lướt qua, tôi hốt hoảng dựa vào tường, lại gọi cho Đồng Tiểu Táp.

Kết quả vẫn như trước, những hồi âm thanh báo bận cứ kéo dài từ một nơi xa xôi đen tối như thể nguyền rủa đâm vào màng nhĩ tôi đến đau nhức.

Tôi soạn một tin nhắn rồi gửi đi: Đồng Tiểu Táp, anh đang ở đâu, có phải anh không tin em không, em rất sợ, anh đang ở đâu?

Đồng Tiểu Táp, em xin lỗi, em rất sợ, em rất nhớ anh.

Sau đó, tôi nằm trên giường nhìn bầu trời tối mịt đến khi mắt không thể mở ra được nữa, tiếng cánh cửa bị mở ra khiến cả người tôi căng thẳng đến mức nín thở, cơ thể chết lặng không thể điều khiển được.

Tôi cảm giác có người đang đến gần, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tạo của người ấy nhưng tôi không thể tỉnh lại. Người đó nắm bàn tay đang để bên ngoài chăn của tôi.

Qua một lúc lâu, tôi cảm nhận được một chút ướt át trên mu bàn tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK