• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt đầu từ ngày hôm đó, phòng bệnh của Đồng Tiểu Táp chính là nơi tôi thường xuyên ra vào nhất.

Người đến thăm anh đặc biệt nhiều, ít nhất là ngoài dự đoán của tôi, tôi luôn cho rằng anh chỉ là một chàng trai tơ chơi game, kết quả mỗi ngày đều có một vài nam nữ sinh trẻ tuổi mang hoa tươi trái cây đến.

Bọn họ sẽ nghi ngờ thân phận của tôi, mỗi lần như vậy Đồng Tiểu Táp đều chiều theo suy nghĩ của tôi mà nói rằng tôi là bạn.

Lâm Cánh nói, vậy cũng là fan của Đồng Tiểu Táp.

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng tìm ra vẻ đắc ý trên mặt Đồng Tiểu Táp, cái này làm cho tôi có cảm giác có phải nên hiểu anh rõ hơn không. Đúng lúc sau kh đi công tác về Dư Thiê cũng cho tôi nghỉ, cho nên mỗi ngày ngoại trừ thỉnh thoảng cùng người môi giới đi xem phòng ốc ra, những lúc còn lại tôi đều ở bên cạnh Đồng Tiểu Táp, bên nhau có có chút buồn chán nào. Bởi vì vết thương trên người nên anh chỉ có thể nằm trên giường bệnh, tôi cầm máy tính gõ tên Đồng Tiểu Táp.

Anh thực sự là một game thủ sáng giá, không lớn không nhỏ, cũng xem như có chút sức ảnh hưởng. Trên mạng còn có rất nhiều video quay lại lúc anh tranh giải đấu, mỗi lần tôi xem cũng là lúc Đồng Tiểu Táp muốn giải thích với tôi, kết quả anh vừa nhúc nhích thì chân mày lập tức nhíu lại.

Tôi làm điệu bộ cười nhạo anh, thật ra trong lòng dần dần có chút ngưỡng mộ.

Đồng Tiểu Táp, giống như có thể mang tôi về lại độ tuổi mười tám vậy, bình thướng anh xấu hổ đáng yêu như một đứa trẻ, vừa chạm đến trò chơi liền biến hình, tự tin cao lớn. Cũng khó trách trong đám người hâm mộ anh lại có nhiều cô gái nhỏ xinh đẹp đến vậy. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy chua xót.

Mà Đồng Tiểu Táp giống như biết lòng tôi vậy, mỗi lần sau khi đám người hâm mộ rời khỏi, anh lặng lẽ nói bên tai tôi, “Thẩm Lam, anh chỉ thích một mình em.”

Khi bác sĩ cho Đồng Tiểu Táp đi kiểm tra, tôi biết điều đi theo bên cạnh anh, so với anh có phần hồi hộp hơn, còn khi những vị bác sĩ y tá dùng hai cái miệng nhỏ nói hai chữ để hình dung chúng tôi, mặt Đồng Tiểu Táp so với tôi lại đỏ hơn.

Bác sĩ nói, phải hai tuần nữa Đồng Tiểu Táp mới có thể xuất viện, nhưng để hồi phục hoàn toàn thì cần một khoảng thời gian. Điều này làm cho Lâm Cánh phiền não, cậu ta nói tháng mười là trận đấu tranh tài lớn nhất của bọn họ, cấp thế giới, đội của Lâm Cánh và Đồng Tiểu Táp đã vào vòng kế tiếp, tình trạng bây giờ của Đồng Tiểu Táp, rất có khả năng phải vắng mặt.

Ban đầu tôi còn nghe không rõ, Lâm Cánh lại nói cho tôi biết, kiếm sống bằng chơi game tuổi đời không dài, mà Đồng Tiểu Táp được xem như là có tuổi lớn nhất trong đó, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội đứng ở vị trí như bây giờ, có thể sẽ là lần cuối cùng.

Khi Lâm Cánh nói những điều này với tôi, Ngải Lị cũng ở đó, cô ấy nghe thì hàng lông mày liền nhíu lại. Ngày hôm đó Ngải Lị nói với tôi rất lâu.

Cô ấy nói, “Thẩm Lam, có thật là cậu không còn sống chung với Đồng Tiểu Táp không?”

Tôi ngẩn người, “Ý cậu là gì?”

“Mình cảm thấy Đồng Tiểu Táp vô cùng tốt, nhưng cậu cũng biết cái gọi là môn đăng hộ đối rồi đấy, bốn chữ này tuyệt đối không phải cổ hủ. Sau này hai cậu sống chung sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, lần này Đồng Tiểu Táp không đi tranh giải đấu kia, nhưng sau đó thì sao? Chẳng lẽ cả đời này cứ chơi game mãi như thế?”

“Thật ra thì mình cũng nghĩ qua chuyện đó, nhưng mà -- “

“Cậu nên suy nghĩ thì hơn, nếu như có một ngày, Đồng Tiểu Táp cũng khiến cậu bị chủ nhà đuổi đi như khi sống cùng Lộ Phi, cậu có hối hận với quyết định bây giờ không.”

“Mình biết, mình sẽ nghĩ thật nghiêm túc.”

Trong lời nói của Ngải Lị, đúng là tạo ảnh hưởng rất lớn, bởi vì tôi vốn dĩ là một người thực dụng như vậy, đây cũng là lý do vì sao lâu như vậy tôi mới thử tiếp nhận Đồng Tiểu Táp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK