Nhưng tôi không phải là người ngồi lê đôi mách, tôi không đi tìm hiểu trong lọ đó chứa thuốc gì, Dư Thiên có dị ứng với thức ăn, anh mang thuốc bên mình là bình thường.
Nhưng sao anh hốt hoảng giấu đi thứ đó vậy chứ, lại làm cho tôi cảm thấy không được bình thường.
"Tôi cảm thấy được gần đây anh đặc biệt suy yếu."
"Hả? Thật sao? Nói không chừng tôi mắc phải bệnh nguy hiểm rồi đó." Dư Thiên thản nhiên trả lời.
"Vậy cũng rất tốt, tránh cho anh khỏi gieo họa cho các cô gái nhỏ."
Lúc nói lời này tôi có chút không được tự nhiên, tôi nhớ tới trong ngăn kéo tủ của Dư Thiên có mấy lọ thuốc và mấy hộp đồ dự bị mà đàn ông trưởng thành nào cũng có.
Tôi chưa bao giờ nghe nói Dư Thiên có bạn gái, cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì về phụ nữ trong căn hộ của anh ta.
Như vậy, đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện.
Bởi vì chuyện này, nét mặt của tôi lúng túng hơn. Những từ ngữ cấm đoạn giữa anh trai và em trai chuyển rồi chuyển trong đầu tôi. Chẳng lẽ nói Dư Thiên luôn muốn phá hư tôi và Đồng Tiểu Táp trước đây, là bởi vì anh ta coi tôi như tình địch sao?
"Thẩm Lam, cô suy nghĩ bậy bạ nữa cẩn thận tôi hại cô ngay bây giờ —— hại —— rồi." Dư Thiên cố ý tăng thêm hai chữ kia, anh ta thật là quá thông minh, ý nghĩ của tôi hoàn toàn chạy không khỏi mắt của anh ta mà.
"Thật ra thì Dư Thiên, tôi còn có chuyện muốn biết."Sun520 – DĐLQĐ
"Hả?" Dư Thiên nhíu mày.
"Tại sao anh làm những việc trước đây vậy, tôi biết rõ anh hoàn toàn không ý tứ với tôi, nhưng nhiều lần anh làm chuyện gì đó cũng đặc biệt làm cho người ta hiểu lầm. Ban đầu tôi không hiểu, sau đó tôi nhận ra rằng anh chính là cố ý khiến Đồng Tiểu Táp hiểu lầm tôi đấy."
"Em thật sự muốn biết?"
"Ừ." Tôi chắc chắn gật đầu.
"Nếu như tôi không tiện nói cho em biết thì sao?"
"Nhưng tôi phải biết."
"Tôi nghĩ chân tướng rất tàn nhẫn." Dư Thiên cười nói.
"Tôi không sợ tàn nhẫn."
"Ý của tôi là, nó rất tàn nhẫn với tôi."
Cuối cùng Dư Thiên cũng không nói lý do anh ta làm cho tôi biết, nhưng anh ta nói với tôi, anh ta thật sự trăm phương ngàn kế muốn phá hư tôi và Đồng Tiểu Táp, nhưng người mà anh ta chân chính muốn hãm hại chính là Đồng Tiểu Táp.
Đối với câu trả lời như vậy, tôi không cách nào hiểu nổi, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi. Bọn họ là anh em họ, cho dù máu mủ cũng không thân thiết như vậy, nhưng Đồng Tiểu Táp vẫn luôn hết sức kính trọng người anh họ này.
Tôi nhìn Dư Thiên, càng ngày càng đoán không ra suy nghĩ của anh ta.
Nhưng Dư Thiên còn nói, sau vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, cuối cùng thì anh ta cũng hiểu rõ mình làm tất cả hoàn toàn không có ý nghĩa, có lẽ anh ta trả thù đã thành công rồi, nhưng anh ta không vui và càng thêm bắt đầu oán hận chính mình.
Dư Thiên không có nói láo, lúc anh ta nói những điều kia vẫn luôn nhìn bàn tay phải của mình.
Cho nên, tôi quyết định mỉm cười với Dư Thiên.
Có lẽ tôi mới thật sự có thể cởi ra khúc mắc của Dư Thiên, nhưng tôi vẫn không thể nào đối mặt với tình yêu của mình như lời của anh ta được. Dư Thiên không thể thuyết phục được tôi, sau bữa ăn sáng tôi yêu cầu anh ta đi cùng với tôi đến Đồng Tiểu Táp dọn dẹp hành lý.
Mấy ngày nay tôi đều sống như khách trọ, vừa đi vừa nghỉ, vĩnh viễn đều không tìm được một nơi có thể dừng lại dài lâu. Nói như Dư Thiên chỉ là một vấn đề mà thôi, mặc dù trong công việc tôi vấp phải trắc trở khắp nơi, nhưng trong khi làm việc Đồng Tiểu Táp thật sự hiểu lầm Dư Thiên.
Tôi không dám đưa ra quyết định như vậy, tôi sợ mình cũng sẽ cảm thấy rằng tôi cố tình muốn Đồng Tiểu Táp tức giận vậy.
Nhưng anh hoàn toàn không nhớ tôi chút nào, không biết tôi là ai, tôi đang giận ai đây?
Nhưng Dư Thiên thay tôi đưa ra quyết định, thậm chí không nói trước cho tôi biết. Quyết định của anh ta không phải là chuyện công việc của tôi, mà là lúc Đồng Tiểu Táp cẩn thận nhìn tôi thu dọn đồ. Dư Thiên trực tiếp đi tới thân mật ôm bả vai của tôi.
"Chúng ta về nhà đi."
Chúng ta, nhà.
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai từ này, nếu như không phải là sáng sớm nói chuyện một lần rồi nếu không tôi khẳng định cảm thấy Dư Thiên không có ý tốt. Nhưng gương mặt Đồng Tiểu Táp đau khổ làm cho tôi đã hiểu ra điều gì đó.
Tôi vẫn còn ngây ngẩn thì Dư Thiên đã ôm tôi đi ra ngoài, anh ta xách theo va ly hành lý của tôi, trong đầu tôi trống rỗng thậm chí quên nói hẹn gặp lại với Đồng Tiểu Táp.
Lúc đi được nửa đường, Dư Thiên nhỏ giọng nhắc nhở ở bên tai tôi, đừng quay đầu.
Sau khi trở lại nhà trọ của Dư Thiên tôi mới biết anh ta nghĩ gì, lúc tôi đi mở cửa, tôi đã nhắc anh ta đi nhầm phương hướng rồi, nhưng Dư Thiên cười một cái: "Không đi sai."
Thật không đi sai sao, cánh cửa được mở ra, nhưng bên trong cảm thấy không phải là nhà của Dư Thiên.
"Tháng trước anh đã thuê nó, Thẩm Lam, em tạm thời làm bạn gái của anh thôi."
"Đùa gì thế." Tôi thiếu chút nữa chạy trối chết.
Nhưng Dư Thiên rất là bình tĩnh, anh đặt va ly hành lý vào trong phòng mới: "Em không phải nói với Đồng Tiểu Táp em là bạn gái của anh ư."
"Tôi. . . . . ."
"Ngày mai bắt đầu anh đưa em đi làm, em tiếp tục làm trợ lý của cậu ấy, tan việc anh đón em."
"Anh có ý gì."
"Ý trên mặt chữ."
"Tôi không đi, tôi cũng không ở đây, tôi cũng không cần anh đưa."
"Em quên bản hợp đồng trên tay Đồng Tiểu Táp sao hả?"
"Là anh!" Một phút kia tôi nhìn Dư Thiên hận nghiến răng, hóa ra là anh ta luôn tính toán tôi.
※※※
Những ngày làm hàng xóm với Dư Thiên trở thành khoảng thời gian khó quên đối với tôi, khi lần đầu tiên anh ta đưa tôi đến công ty trò chơi thì tế bào toàn thân tôi đều phản đối.
Nhưng anh ta không cần tốn nhiều sức đã đưa tôi vào trong xe, thậm chí lợi dụng khuyết điểm da mặt mỏng của tôi khiến tôi không cách nào phản kháng lại và đi với ta vào phòng làm việc suốt một đoạn đường.
Đồng Tiểu Táp đến sớm hơn tôi, vết thương trên người anh gần như đã được hồi phục nên anh trở về tiếp tục đi làm, mặc dù cả ngày anh cũng không có việc gì ở đây, nhưng phần lớn thời gian Đồng Tiểu Táp vẫn ngây ngô ở công ty. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ hướng dẫn thao tác trò chơi cho một số người.
Tôi không hiểu đến tột cùng trong một bức tranh nhỏ có thứ gì thu hút họ quanh đi quẩn lại mấy ngày, nhưng lúc Đồng Tiểu Táp nhìn hình ảnh trò chơi đầy khát vọng đều khiến tôi đặc biệt đau lòng.
Tay phải của anh không thể nào cầm con chuột được nữa rồi.
So với việc khi ánh mắt nhìn vào máy vi tính, khi Đồng Tiểu Táp thấy tôi và Dư Thiên xuất hiện cùng nhau, rõ ràng sắc mặt càng khó coi hơn.
Anh tắt một nữa video game, trực tiếp đi tới bên cạnh tôi: "Về sau đừng đến trễ nữa đó."
Khẩu khí kia giống như lại trở về cách đây không lâu, cứng rắn, lạnh lẽo.
Tôi trôi qua thật sự khó khăn, Dư Thiên lại mỉm cười không lên tiếng, trước khi đi anh ta còn đặc biệt tiến tới bên tai tôi nói một câu tan việc anh tới đón em.
Trên thực tế, âm lượng câu nói kia sợ rằng có thể ghi lại trong video giải thích của Đồng Tiểu Táp rồi.
Quả nhiên, cả ngày thái độ của Đồng Tiểu Táp đối với tôi cũng đặc biệt kém, tâm tình của tôi cũng đi theo thay đổi kém hơn. Chỉ là ngày nay Đồng Tiểu Táp thật giống như có rất nhiều công việc, nhưng trước đây anh sẽ không mang tôi theo, lần này thì khác, anh đi đến đâu cũng đều không quên gọi tôi.
Buổi sáng phải ghi lại hai đoạn giải thích, tôi phụ trách ghi lại toàn bộ nội dung anh nói. Buổi trưa phải tiếp nhận một cuộc phỏng vấn, tôi cùng với anh đi chọn quần áo để tạo hình.
Trước ống kính Đồng Tiểu Táp phong quang vô hạn, chỉ khi nào camera không quay về phía anh, anh sẽ đặc biệt phiền não kéo cổ áo.
Ngay những lúc này anh không quên kêu tôi
"Thẩm Lam tôi muốn uống nước."
"Thẩm Lam tôi đói rồi."Sun520 – DĐLQĐ
"Không được không cần em đi mua, em phải phụ trách rót nước cho anh."
Một cuộc phỏng vấn ghi lại trong hai giờ, mỗi lần thời gian nghỉ ngơi Đồng Tiểu Táp nhất định phải uống một chai nước rất lớn, tôi nói: "Buổi sáng, lúc anh ghi hình giảng giải miệng vẫn động không ngừng cũng không nên uống nhiều nước như vậy."
Khuôn mặt Đồng Tiểu Táp ủ rũ và không nói lời nào.
Rõ ràng sau cuộc phỏng vấn cũng không có những công việc nào nữa, Đồng Tiểu Táp trở lại công ty nhưng cố ý để cho tôi đi cùng với anh phân tích trò chơi video.
Tôi không biết gì về game, khi nhìn đến mấy đứa nhỏ xoay tới xoay lui bên trong, lúc đó tôi nhớ đến cách chơi của Đồng Tiểu Táp khi so tài lúc trước vậy.
Nhìn một chút, tôi chỉ vào một nhân vật tóc vàng bên trong nói: "Đây là anh."
Đó không phải Đồng Tiểu Táp, chỉ là một anh hùng trong trò chơi mà thôi, mỗi người cũng có thể thao tác, nhưng đối với tôi mà nói đó chính là Đồng Tiểu Táp.
Tôi không nghe thấy Đồng Tiểu Táp trả lời, lúc quay đầu mới phát hiện anh đang cầm con chuột trong tay. Sau khi thất bại, anh tức giận dùng một cái tay khác đập con chuột xuống đất.
Khi tôi nhặt con chuột lên thì Đồng Tiểu Táp đã đi ra ngoài rồi, lúc anh đi tới cửa quay đầu lại nói với tôi một câu thật xin lỗi.
Lúc Dư Thiên đến đón tôi thì tôi vẫn ngồi ở trong phòng làm việc ngẩn người một mình, anh ta đi tới nhẹ nhàng đóng cửa lại ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Anh còn tưởng rằng không có ai?"
"À?"
"Đi sao?"
"Ừ." Tôi đứng lên thu thập một tý đồ, nhưng không thể nào gỡ con chuột ra được.
Khi tôi và Dư Thiên đi ra ngoài vừa lúc đụng phải Đồng Tiểu Táp trở về, tôi theo bản năng tách ra một khoảng cách với Dư Thiên, Đồng Tiểu Táp hình như không có chú ý những thứ kia, anh chỉ là đi tới nói: "Tăng ca."
Dư Thiên không hề phản đối: "Vậy anh đi trước."
"Nhưng. . . . . ."
Dư Thiên nói với Đồng Tiểu Táp: "Sau đó em giúp anh đưa cô ấy về nhà được không?"
Đồng Tiểu Táp không trả lời mà đi vào phòng làm việc một mình, tôi im lặng một lát cũng đi theo vào.