Nói xong, Đồng Tiểu Táp nhanh chóng chạy vào lầu một của căn hộ, mấy phút sau, chuông cửa reo lên.
Tôi từ phòng đi ra vừa đúng lúc Dư Thiên đi đến cửa, tôi chạy đến dùng sức giữ cánh tay anh ta lại sau đó nhỏ giọng kêu anh ta không được lên tiếng, rồi đẩy anh ta vào phòng bếp.
Khi mở cửa, Đồng Tiểu Táp đứng trước mặt tôi, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, khóe miệng khẽ mím lại có chút hạnh phúc.
Nhưng tôi lại chột dạ. Dư Thiên đang ở ngay trong phòng bếp phía sau tôi, tôi thực sự sợ rằng anh ta sẽ ló đầu xuất hiện sau cánh cửa, đến lúc này tôi mới ý thức được sự phiền phức khi có một người khác giới thường xuyên đến nhà.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cho dù là cảm giác đồng cảm hay là cảm giác che chở gì đó, tôi sẽ mặc kệ hết mà ném Dư Thiên ra ngoài.
Tôi và Đồng Tiểu Táp đứng ở cửa một lúc lâu tôi mới nhớ phải để cho anh vào trong, nhưng anh lại xấu hổ, đây là lần đầu tiên Đồng Tiểu Táp đến nhà Ngải Lị, tôi liếc nhìn thấy giày của Dư Thiên bày ở trong góc, thế là thẳng thừng kéo anh vào phòng tôi. Sau khi đóng chặt cửa phòng tôi mới yên tâm được một chút.
Nhưng lúc này, Đồng Tiểu Táp lại mở to đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, tựa như một là một yêu nữ không chịu để anh yên.
Tôi lúng túng cười một tiếng, đi đến bên cạnh anh, hơi dùng sức đẩy anh, tôi nói, "Anh ngồi xuống đi."
Thế nhưng kết quả, không biết là do tôi dùng nhiều sức hay là Đồng Tiểu Táp lúc nãy chạy nhanh quá nên thể lực yếu đi, tóm lại là anh bị tôi đẩy nằm trên giường, còn tôi vì mất trọng tâm mà ngã đè trên người anh.
Tôi cho rằng, đây chính là kết thúc. Nhưng khi tôi vuốt tóc, nhúc nhích muốn đứng dậy từ trên người anh, Đồng Tiểu Táp lại dùng rất nhiều sức giữ lấy eo tôi, anh chỉ cần dùng chút sức, vị trí của chúng tôi liền bị tráo đổi. Trong phòng tôi chỉ mở một ngọn đèn bàn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, gò má dần đỏ lên của Đồng Tiểu Táp cũng đặc biệt đáng yêu, yết hầu của anh di chuyển liên tục.
"Thẩm Lam, anh chờ câu nói ấy của em rất lâu rồi."
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm động đến rơi lệ.
Tôi cảm thấy lần đầu tiên mình cảm nhận được tình yêu, khi còn sống chung với Lộ Phi tôi chưa từng nói ra ba chữ tôi yêu anh, có lẽ con người của tôi quá ích kỉ, có lẽ vì tôi cảm thấy ba chữ ấy quá kiểu cách. Có thể ngày vừa lúc nãy, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ khi tôi gặp lại Đồng Tiểu Táp, miệng tôi căn bản không chống đối lại được tâm trí.
"Vậy em nói lại lần nữa được không?" Khóe mắt tôi cay cay hỏi anh.
"Hử?"
"Đồng Tiểu Táp, đồ ngốc, lúc nào cũng đối xử với em tốt như vậy. Em rất rất rất yêu anh. Sau này nếu anh giận dỗi mà không để tâm đến em, nếu phải nói ra ba chữ này thì chúng ta liền hòa hợp, được không?"
Đúng thế, liên quan đến chuyện xảy ra trước đó tôi vẫn còn chút sợ hãi, sau lần đầu tiên nhìn thấy tính cách lạnh nhạt và hờ hững của Đồng Tiểu Táp, khi tôi đã rơi vào lưới tình, sự tự tin của tôi chẳng còn bao nhiêu nữa.
"Không có tình huống như vậy đâu."
Đồng Tiểu Táp chống tay xuống giường cúi đầu nhìn tôi đắc đuối, khi đó bầu không khí cực kì lãng mạn, hô hấp của chúng tôi cũng trở nên dồn dập, tựa như học sinh trung học yêu nhau lén lút trốn phía sau gốc cây đại thụ hôn tình yêu bé nhỏ của mình vậy, Đồng Tiểu Táp cúi đầu thấp xuống, trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng lúc ấy, tiếng cửa bị gõ nhẹ nhàng vang lên.
Đồng Tiểu Táp và tôi đều ngẩn ra, chúng tôi tưởng rằng mình nghe nhầm nên lại sáp vào nhau lần nữa, nhưng ngoài cửa lại vang lên. Đồng Tiểu Táp nhăn mặt đứng bật dậy, tôi cũng vội vàng sửa sang quần áo rồi đi đến cửa.
Khi chuẩn bị mở cánh cửa ra, trái tim tôi đập rộn ràng, sau khi quay về tôi không thấy Ngải Lị đâu, chắc hẳn cô ấy đã đi ngủ, người gõ cửa chẳng lẽ là --
Lúc tôi còn đang do dự, Đồng Tiểu Táp dùng ánh mắt kinh ngạc và mâu thuẫn nhìn tôi. Đúng lúc này, nắm cửa đã bị người ở bên ngoài mở ra.
Tôi hít một hơi sâu, cầu nguyện.
"Có phải mình đến không đúng lúc không?"
Ngải Lị đứng giữa tôi và Đồng Tiểu Táp, trện mặt là nụ cười cay nghiệt. Nhưng khi tôi nhìn qua khe cửa thấy cửa phòng bếp đã được mở ra, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt hết sức cảm kích.
Sau đó, Ngải Lị đi đến bên cạnh Đồng Tiểu Táp, cô ấy ghé vào tai anh nói câu gì đó, mặt Đồng Tiểu Táp hoàn toàn đỏ lựng lên, lần này không phải là đỏ ửng, mà là đỏ gắt.
Đứng cách một khoảng mà tôi còn cảm thấy gò má của anh nhất định đang rất nóng.
"Hai người đừng đứng đây mà căng thẳng như vậy. Nếu tôi mà không đến sớm một chút thì nơi này đã bị phá hoại ta tành mất rồi."
Thế là tôi đoán được điều Ngải Lị vừa nói. Chúng tôi quen nhau lâu nên ăn ý nhau, hay là vì cô ấy ủng hộ chuyện của tôi và Đồng Tiểu Táp nên mới làm chuyện cảm động như vậy.
Ngải Lị đẩy Đồng Tiểu Táp về phía tôi. Sau khi anh đứng cạnh tôi, cánh tay bám lấy eo tôi một cách rất tự nhiên, rồi nói thầm bên tai tôi, "Chúng ta về nhà."
Lần này, đổi lại thành tôi là người đỏ mặt.
Ngải Lị ở phía đối diện đã ôm bụng bật cười, cô ấy dùng giọng nói như đã trải qua sa trường mà nói, "Hai người bây giờ đang đóng vai học sinh tiểu học đấy à? Không phải đang ở trong bệnh viện đấy chứ?"
Tôi suýt chút nữa ngất xỉu, Đồng Tiểu Táp phải xả thân, anh nói, "Chúng tôi về trước, lần sau mời cô ăn cơm."
Tôi đắc ý giang hai tay hưởng thụ sự cưng chìu của bạn trai, Đồng Tiểu Táp dùng áo khoác bọc lấy tôi, rồi lấy một đồng khăn quàng và mũ len choàng lên người tôi nhằm chọc tức Ngải Lị.
Cứ như vậy, hai mươi phút sau trên đường xuất hiện một cô gái được trang trí như cây thông giáng sinh đi cạnh một chàng đẹp trai.
Anh chàng đẹp trai vì mắc quá ít nên khi gió rét lùa qua đã rùng mình một cái, thế là cây thông giáng sinh hóa thành con gấu không đuôi ôm lấy anh.
"Đồng Tiểu Táp, anh cảm thấy hạnh phúc không?" Qua lớp khăn dày, giọng của tôi trở nên rất nhỏ.
"Ừm, rất hạnh phúc."
Tôi nhớ tôi từng xem một bộ phim điện ảnh, đối với tôi mà nói đó là một bi kịch, nam nữ chính sau khi chia tay, nữ chính đã viết trên bảng đen một câu, "Anh có từng hạnh phúc không?"
Nam chính trả lời ở phía sau, "Đã từng rất hạnh phúc."
Bộ phim ấy tôi đã xem qua rất nhiều lần, mỗi lần thấy hai câu ấy đều khóc đến sưng cả mắt, thậm chí còn than thở với Ngải Lị.
Tôi vụng về xoay người, bởi vì mang bao tay bằng lên nên bàn tay trở nên rất lớn, tôi đưa tay sờ gò má Đồng Tiểu Táp, tôi phải dùng sức kiễng mũi chân mới có thể đến gần anh, "Chúng ta bây giờ hay sau này cũng phải hạnh phúc nhé!"
Anh trả lời, "Em sẽ khiến em hạnh phúc hơn bất cứ ai."
Tôi và Đồng Tiểu Táp cùng nhau đỏng đảnh đi về nhà, tôi ở bên cạnh anh bướng bỉnh tung tăng, còn thì ngoài việc bày ra nụ cười dịu dàng ấm áp thì còn lại đều ở sát bên sẵn sàng bảo vệ tôi mấy lần suýt ngã từ trên bậc thang xuống.
Khi về đến nhà thì tôi cũng sức cùng lực kiệt, những hình ảnh xuất hiện trong đầu Ngải Lị đương nhiên chúng tôi không thể thực hiện được, nhưng tôi vẫn đẩy Đồng Tiểu Táp vào phòng tắm, tự tay (cầm vật đàn ông) giúp anh tắm, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh quẫn bách và xấu hổ cộng thêm hình dàng môi lưỡi khô khốc thì lòng tôi sẽ thầm thoải mái.
Hai chúng tôi nằm trên giường cùng nhau, anh bị tôi lột sạch sẽ, còn tôi chỉ mặc mỗi áo thun của anh không biết sống chết cứ thế dán vào người anh, sau khi tìm được một tư thế thoải mái thì bình yên chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì tư thế này, ngày hôm sau tỉnh dậy tôi nhìn thấy đầy tia máu đỏ hiện trong mắt Đồng Tiểu Táp, tôi nhìn mà cảm thấy cực kì đau lòng.
Khi đang ăn điểm tâm thì Ngải Lị gọi đến, lúc nhận điện thoại tôi còn tưởng cô ấy chuẩn bị nhiều chuyện, nhưng giọng Ngải Lị ở đầu bên kia lại nghiêm túc đến lạ, "Thẩm Lam cậu nghe cho rõ đây, lát nữa Đồng Tiểu Táp sẽ đến câu lạc bộ, sau khi anh ta đi mình sẽ đến tìm cậu. Cậu không hồn thì đừng có mà trốn chạy, nghe rõ không?"
Tôi nghĩ rằng Ngải Lị vì không muốn để cho Đồng Tiểu Táp nghe được nên giọng cô ấy mới nhỏ như vậy, nhưng mà khí thế thì không nhỏ chút nào. Tôi đại khái cũng đoán được ý cô ấy muốn nói cùng tôi, thật ra thì Ngải Lị không đến tìm tôi thì tôi cũng tìm cô ấy thương lượng, qua mấy ngày Dư Thiên không có động tĩnh gì, càng ngày càng không có manh mối, tôi thậm chí còn cảm thấy anh ta giống như đang cố ý chế tạo ra thứ gì đó vậy.
Sau khi cúp điện thoại, tôi thấy Đồng Tiểu Táp đang nhìn tôi sững sờ, vì vậy tôi giơ điện thoại lên ý bảo Ngải Lị vừa gọi đến.
Anh nhíu chân mày lại rồi nói lời xin lỗi.
"Có gì mà anh phải xin lỗi. Ngải Lị hẹn em ra phố đi dạo."
"Ừm, có muốn anh đưa em đi qua đó không, lát nữa anh còn có cuộc họp với câu lạc bộ!" Đồng Tiểu Táp vừa hỏi vừa rót cho tôi một cốc sữa.
"Ừ, cũng được."
Tôi gọi lại cho Ngải Lị nói về sự sắp xếp của chúng tôi, thế là ăn sáng xong tôi đi cùng Đồng Tiểu Táp ra khỏi cửa, sau khi xác nhận người tôi gặp là Ngải Lị, anh gần như thở phào nhẹ nhõm, nói không còn nhiều thời gian, tan họp sẽ đến tìm tôi.
Tôi bảo anh cứ đi làm việc đi tôi không sao.
Sau khi Đồng Tiểu Táp rời khỏi, Ngải Lị lập tức thay đổi sắc mặt, kéo tôi vào xó xỉnh của một quán cà phê.
"Mình cảm thấy anh ta đã nhìn ra được gì đó."
Chuyện đó, anh là Đồng Tiểu Táp, tôi và Ngải Lị có ý nghĩ đó, có thể giải thích sự sợ hãi của tôi như thế này ngược lại chỉ khiến mọi chuyện trở nên vụng về, hoặc là sau này bỏ Dư Thiên vào danh sách đen thì có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cậu có biết tại sao hôm qua mình đột nhiên gõ cửa phòng không?"
"Ừm." Tôi gật đầu một cái.
"Chuyện là, Dư Thiên, trước đó mình cho rằng anh ta muốn theo đuổi cậu, nhưng bây giờ mình cảm thấy mục đích của anh ta không hề đơn giản như vậy. Tối hôm qua anh ta nhất quyết ở lại chờ cậu, còn cố ý làm quần áo của bản thân bị dơ, sau đó mình thấy anh ta vào phòng cậu. Lúc ấy mình không để ý, nhưng sau đó đúng lúc mình đi ra, thấy anh ta đứng ở cửa phòng cậu gõ cửa. Biểu cảm của anh ta lúc ấy, mình không biết phải hình dung như thế nào. Người này quả thật quá đáng sợ, Thẩm Lam, cậu nghĩ kĩ lại xem, có phải cậu gây thù gì với người ta không? Chẳng lẽ Dư Thiên chính là biến thân của Trương Mật?"
Nửa câu đầu của Ngải Lị tôi còn hơi nghi ngờ, nửa câu sau, tôi hoàn toàn bị làm cho sặc nước