"Ha ha." Tôi cười toét miệng, không kiểu cách nhưng đặc biệt miễn cưỡng, hoàn toàn chạy không khỏi ánh mắt của Dư Thiên, cho nên khi anh ta chất vấn thì tôi đoạt nói trước: "Tôi khẳng định không thể để cho anh tìm được tôi."
"Cũng được thôi." Dư Thiên từ trên giường bệnh đi xuống rót cho mình một ly nước, tiếp đó rót cho tôi một ly. Sau đó anh ta không nói gì nữa, mà đi đến cửa sổ trước mặt đưa lưng về phía tôi.
Qua một giờ, bác sĩ đến giúp Dư Thiên kiểm tra và sau đó nói anh ta có thể rời đi. Trong trọn cả quá trình cũng không có bất kỳ người nào tới thăm Dư Thiên cả, trong phòng bệnh có chút lạnh tanh. Tôi không biết giữa kiêu ngạo và cô độc hai người này gộp lại có phải tương đương với cao ngạo không nữa, thế nhưng Dư Thiên để cho tôi không hận nổi.
Lúc cùng nhau đi thang máy, cuối cùng thì tôi muốn tìm một đề tài hóa giải bầu không khí ngột ngạt, mà khi tôi rốt cuộc tìm từ để tạo thành một câu hoàn chỉnh thì lại thấy Dư Thiên đang nhìn tôi, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
#Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
Nói thật, tôi rất ghét Dư Thiên cười như vậy, bộ dáng kia của anh ta bí ẩn giống như tùy thời cũng có thể nhìn thấu người khác.
"Thẩm Lam, ngày đó lúc gặp mặt tôi cảm thấy được em thay đổi rất nhiều. Nhưng bây giờ xem ra, thật ra thì vẫn tốt."
"Vậy sao." Tôi cúi đầu, đột nhiên rất muốn trốn tránh đề tài này, thậm chí chuẩn bị cười đùa hí hửng. Tôi không muốn đồng tình càng không hy vọng vui vẻ, cũng không có ý muốn nói xin lỗi.
"Như vậy đi Thẩm Lam, bây giờ tôi cần một trợ lý, chiều nay ba giờ gặp ở quán cà phê khách sạn."
Cửa thang máy mở ra, Dư Thiên không hỏi tôi có đồng ý hay không đã đi ra ngoài, đợi đến lúc tôi lấy lại tinh thần đuổi theo ra thì đã sớm không thấy được bóng dáng của anh ta rồi.
Sau khi trở lại nhà trọ, tôi phân tích cẩn thận thật nhiều lần về câu nói của Dư Thiên, tôi vừa đúng cần một công việc, nhưng đối phương là Dư Thiên, có đi hay là không, tôi do dự thật lâu, một đêm gần như không ngủ ngon. Buổi chiều ngày hôm sau, tôi vẫn đến quán cà phê đúng giờ. Gọi điện thoại cho Dư Thiên mà không gọi được, tôi không thể làm gì khác hơn là đặc biệt đi một chuyến đi cám ơn ý tốt của anh ta.
Dĩ nhiên, vẫn là từ chối.
Mà tôi đợi trong quán coffee rất lâu nhưng không thấy anh ta xuất hiện. Đang lúc tôi chuẩn bị lúc rời đi, tôi thấy được Đồng Tiểu Táp đi tới.
Tôi ngẩn người một chút, ngẩng đầu lên lẫn nữa, anh chạy tới trước mặt của tôi.
"Thẩm Lam?"
Tôi thiếu chút nữa thì muốn chạy trốn, nhưng hai chân không chấp nhận đại não chỉ huy.
"Hoá ra cô chính là Thẩm Lam, thật không nghĩ tới anh họ để cô đến làm trợ lý cho tôi." Lúc Đồng Tiểu Táp nói chuyện luôn nhìn tôi, không có chút nào khác thường: "Đừng có ngây người như vậy, tôi bị muộn rồi, đi thôi."
"À?" Tôi không hiểu lời nói của Đồng Tiểu Táp.
"Làm sao cô còn ngẩn người?" Đồng Tiểu Táp buồn bực nhìn tôi, đã vươn tay ra lôi kéo cổ tay của tôi đi ra bên ngoài quán cà phê.
Chúng tôi cùng nhau vào thang máy, tôi thấy được anh ấn nút xuống, là tầng lầu phòng khách sạn ngày ấy, sau khi thang máy dừng lại anh đi nhanh ra ngoài, tôi vẫn còn ngẩn người ở bên trong, Đồng Tiểu Táp không có cách nào đành phải vòng trở về kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi bị anh một đường kéo vào trong phòng. Lúc cửa bị đóng lại tôi mới tỉnh táo lại, mà Đồng Tiểu Táp lại thay áo trước mặt tôi.
"Tại sao cô vẫn nhìn tôi?" Đồng Tiểu Táp nhìn tôi một cái không giải thích được đặt câu hỏi: "Anh họ không có nói cho cô biết nội dung công việc hay sao?"
Tôi lắc đầu một cái, suy tư hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của anh ta.
Sau khi Đồng Tiểu Táp thay quần áo xong than thở đi tới trước mặt của tôi: "Dáng vẻ của cô xinh đẹp, sao không thể thông minh trước sau như một vậy. Làm phiền cô giúp tôi sắp xếp đồ vật trong phòng, 15 phút sau chúng ta lên đường ra sân bay."
"Tôi không phải ——"
Lần này, tôi tin tưởng Đồng Tiểu Táp và Dư Thiên thật sự là anh em họ rồi, anh và Dư Thiên chỉ lo nói hết lời mình muốn nói rồi bỏ đi, tôi mới mở miệng thì Đồng Tiểu Táp đã đi ra khỏi phòng rồi.
Cửa đóng phịch một tiếng, tôi mới hơi tỉnh táo một chút.
Tôi đi tới bên trên giường, nhìn áo len Đồng Tiểu Táp mới vừa cởi ra.
Đồng Tiểu Táp đã quên mất tôi rồi, còn tôi thật ra thì càng rất muốn quên đi anh, quên mất tất cả mọi chuyện hai năm qua. Nhưng tôi vẫn không quản được thân thể mình khom xuống cầm lên quần áo của Đồng Tiểu Táp ôm vào trong lòng.
Vừa lúc đó, cửa lại mở, Đồng Tiểu Táp đứng ở cửa cau mày nhìn tôi: "Cô làm gì đấy?"
"Không có." Tôi dụi mắt: "Tôi xếp quần áo."
"Cô chẳng lẽ thật sự ngốc như vậy sao? Thay cho đi cũng không cần ngốc như vậy. Cô nhanh lên một chút đi, sau khi sắp xếp xong đến quán cà phê tìm tôi."
"Ừ." Tôi gật đầu, đồng thời để áo len xuống, tiếp đó mở ra vali hành lý, từ trong tủ quần áo lấy quần áo ra bắt đầu xếp, Đồng Tiểu Táp lại nhìn tôi một chút, xác định lần này tôi nghiêm túc giúp anh sắp xếp mới yên tâm rời đi.
Lúc ấy, trong lòng tôi ê ẩm không hiểu dâng lên một chút xúc động, nhưng tôi không có khóc, vừa nhìn những quần áo kia của Đồng Tiểu Táp đã biết là hàng hiệu rồi, tôi sợ làm dơ quần áo của anh.
Sau khi xếp quần áo tôi lại đi phòng vệ sinh, cái ly bàn chãi đánh răng kem đánh răng dao cạo râu của anh đều đặt gọn gàng, điểm này cũng giống Đồng Tiểu Táp như trước đây, cho dù đi nhiều chỗ xa hay gần thì đồ dùng cá nhân của anh cũng chuẩn bị hết, cho tới bây giờ đều không cần đồ dùng trong khách sạn. Tôi lấy dao cạo râu, mấy kiểu nhỏ râu ria phía trên cũng làm cho lòng tôi thắt lại. Trước kia tôi luôn cười nhạo anh là thích sạch sẽ, anh phản bác nói đồ dùng đã lâu đều có tình cảm, anh không muốn đổi lại.
Bây giờ, không biết cái ly mà hai năm trước tôi không cẩn thận để lại trên miệng ly một vết nứt. Không biết Đồng Tiểu Táp từng có bị vết nứt đó cắt qua hay không nữa.
Khi tôi sắp xếp toàn bộ vật sở hữu xong kéo theo vali hành lý chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên tôi thấy phía dưới gối đầu còn đè một bộ quần áo. Tôi để vali hành lý xuống quay lại, cầm gối đầu lên.
Đây thật sự là một bộ quần áo, kiểu quần nữ tơ tằm, vải mỏng đến nỗi tôi tưởng lầm là chiếc khăn tay.
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng khăn giấy cầm bộ đồ ngủ đó chuẩn bị nhét vào túi chứa áo len mà Đồng Tiểu Táp mới vừa thay ra, nhưng sau đó lại do dự, cho nên lần nữa cầm bỏ vào một túi khác.
Trong lòng tôi càng buồn bực khó chịu, nhưng tôi lại giả bộ làm như không sao cả.
Khi Đồng Tiểu Táp nhìn thấy tôi, tôi đã nhét hai cái túi vào trong vali hành lý của anh rồi. Anh đang muốn mở miệng, tôi đã nói: "Đồ của anh tôi đã sắp xếp lại cho anh rồi đó, nhưng tôi lại cảm thấy anh có thể nhận lầm người."
Đồng Tiểu Táp nhíu mày: "Cô không phải là Thẩm Lam sao?"
Tôi nắm chặt tay: "Tôi là."
"Là anh họ tôi mời cô đến làm trợ lý cho tôi?"
"Anh họ của anh sao?" Tôi giống như đã hiểu ra cái gì: "Ý của anh là, là Dư Thiên để cho tôi tới làm trợ lý sao?"
"Nếu không thì sao?" Đồng Tiểu Táp đã đứng lên, không nhịn được nhìn tôi: "Tôi không có thời gian, chúng ta đi thôi."
Tôi ném túi xuống đất: "Thật xin lỗi, tôi không phải là trợ lý của anh, tôi đi đây."
Lần này đến lượt tôi tiêu sái bỏ đi, nhưng trên thực tế, tôi đi mấy bước đã không nhịn được dừng bước lại rồi, tôi núp phía sau cửa vụng trộm mà nhìn anh.Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
Sau này có thể cũng không cơ hội như vậy nữa, nhìn thêm mấy lần cũng không quá đáng mà.
Đồng Tiểu Táp ở nguyên chỗ lặng im rồi sau đó mới bước đi, anh một tay kéo vali hành lý, cũng không có tiếp tục động tác. Phục vụ đi qua: "Tiên sinh, cần giúp không?"
Đồng Tiểu Táp ngẩng đầu, lại nhìn túi trên đất: "Không cần."
Tôi không biết tại sao anh lại ngẩn người, mãi cho đến khi anh khom người xuống nhặt hai túi lên, tôi thấy được, tay của anh, tay anh cố gắng cầm cái túi, nhưng thử đi thử lại nhiều lần cũng không có cách nào nắm chặt, túi được cầm lên lại rơi xuống đất. Cuối cùng, anh không có cách nào đành phải vụng về lấy cổ tay cố gắng xách cái túi.
Khi tôi không biết mình đang làm gì, tôi đã chạy trở về trước mặt của Đồng Tiểu Táp, đoạt lấy vali hành lý trong tay anh, lại dùng cái tay còn lại nhặt lên hai cái túi.
"Đi thôi, không phải anh không có thời gian à."
Đồng Tiểu Táp nhìn tôi, nhưng không nói gì.
Dọc theo đường đi, anh đi trước tôi đi sau, anh đi rất nhanh, trên tay tôi cầm nhiều đồ như vậy chỉ có thể chạy chậm mới theo kịp anh.
Xe taxi đã sớm ở cửa chờ, sau khi Đồng Tiểu Táp lên xe một mình tôi cố hết sức bỏ vali hành lý vào cóp sau. Vốn là tôi không muốn cùng đi, nhưng suy nghĩ một chút lại sợ sau đó Đồng Tiểu Táp không thể xách đồ vật đi ra nên tôi đành phải nhắm mắt lại lên xe ngồi ở bên cạnh Đồng Tiểu Táp.
Khi đó anh đã cúi đầu nhìn điện thoại di động, mà tôi thỉnh thoảng nhìn chằm chằm tay phải của anh. Từ ngày đó ở khách sạn tôi đã chú ý tới, anh luôn dùng tay trái ký tên.
Cũng không phải là tôi nhiều nhạy cảm, chỉ là hai năm qua tôi đã từng vô số lần nhớ đến Đồng Tiểu Táp, mỗi lúc anh càng khắc thật sâu vào trong đầu tôi, hơi có một chút bất đồng tôi đều có thể phát ra hiện.
Mới vừa rồi Đồng Tiểu Táp lại nhặt không nổi túi, chẳng lẽ nói tay của anh......
Đồng Tiểu Táp cũng phát hiện tôi luôn nhìn tay của anh, có lẽ là anh ngại, nhẹ nhàng siết quả đấm, nhưng nắm không kín hoàn toàn.
Tôi đành phải quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Từ khách sạn đến sân bay khoảng hơn một tiếng đồng hồ, khi đi tới nửa đường Đồng Tiểu Táp đã ngủ rồi. Vào lúc này Dư Thiên lại gọi điện thoại đến.
Vì không muốn đánh thức Đồng Tiểu Táp, tôi rất nhỏ giọng nói: "Anh cố ý."
"Hả? Tôi cố ý cái gì?" Giọng Dư Thiên nhẹ nhõm, thậm chí hài lòng.
"Anh rõ ràng nói là trợ lý."
"Thật sự là trợ lý của tôi thay tôi chăm sóc em họ."
"Anh!!!"
"Thẩm Lam, bây giờ cô vẫn cùng cậu ấy đúng không."
"Tôi, " Tôi nhìn Đồng Tiểu Táp một chút: "Đúng vậy."
"Cô quả nhiên vẫn là không thay đổi rất nhiều. Tôi thừa nhận với em là tôi cố ý an bài em đi chăm sóc Đồng Tiểu Táp, trong lúc nhất thời có thể em không có cách nào tiếp nhận, nhưng Thẩm Lam, đây coi như là tôi chuộc lỗi bởi những chuyện tôi đã từng làm. Em nên chú ý tới, Tiểu Táp trừ mất đi một phần trí nhớ, tay phải của cậu ấy cũng bị thương. Tôi hi vọng em có thể chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, nếu như em vẫn còn yêu cậu ấy."
"Anh nói cái gì đấy." Tôi lên tiếng phủ nhận: "Anh ấy rõ ràng đã ——"Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn
"Cậu ấy và bạn gái cãi nhau, hiện tại cô gái kia đã trở về Hàn Quốc. Tôi biết tôi như vậy là không có đạo đức, nhưng mục đích của tôi là thừa cơ hội này tác hợp cho hai người. Về phần em không phải cần bất kỳ áy náy lo lắng, hai người vốn là...... Tóm lại tôi hi vọng em nắm chặt cơ hội này thật tốt, ba tháng sau cậu ấy cũng sẽ trở lại Hàn Quốc. Em chỉ có 3 tháng mà thôi."
#Sun520 – DĐ.Lê.Quý.Đôn