"Trễ như vậy mà ai còn gọi đến."
Tôi vuốt mắt, nghe Đồng Tiểu Táp nói, "Anh cúp trước nhé, không có chuyện gì thì nghỉ sớm đi. Ngày mai không cần đến sớm đâu, trong bệnh viện có đồ ăn sáng."
"Ừ."
Tôi vừa thấy ấm áp trong lòng, Đồng Tiểu Táp sao lại dịu dàng đến như vậy, tính cách của anh sẽ dễ bị ức hiếp, mặc dù trước mắt tạm thời giống như chỉ có một mình tôi có thể bắt nạt anh.
Khi nhận điện thoại tôi còn mang theo nụ cười, cho đến giọng nói cũng tươi phơi phới. Nhưng mà đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh hoàn toàn không có hứng thú.
"Đến đón tôi."
"... "
Là Dư Thiên, nửa tiếng sau tôi mặc áo độc áo sơ mi xuất hiện ở quán rượu Dư Thiên nói, khi đưa thẻ ra thanh toán mà lòng tôi rất không tình nguyện.
Dư Thiên uống cái gì thế này? Có mấy chai mà đến ba nghìn đồng, tôi lấy hóa đơn sau đó quay đầu lại nhìn Dư Thiên nằm uể oải trên ghế sa lon, trong ngực còn có mỹ nữ tóc dài eo thon.
Tôi đi tới ngẩn người tại chỗ, không biết nên đưa tay hay đưa chân.
"Này, tôi tính tiền rồi đấy, anh có thể đi chưa?" Tôi vỗ vai Dư Thiên mấy cái, anh ta hoàn toàn không phản ứng. Tôi thở dài một cái, dời tầm mắt đến mỹ nữ trong người Dư Thiên.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt tôi, tôi vừa cúi người Dư Thiên đột nhiên mở mắt, tôi sợ hãi lùi về sau hai bước.
"Trước khi mở mắt anh không thể nói à."
"Sao cô lại đến đây?"
Tôi cầm hóa đơn thanh toán trong tay, đoán rằng Dư Thiên có thể sẽ quỵt nợ.
"Anh nhìn điện thoại của anh đi, tôi vừa chuẩn bị đi ngủ thì anh gọi kêu tôi ra. Đi tán gái mà không mang theo túi tiền." Chỉ khi Dư Thiên trong trạng thái không đủ tỉnh táo như vậy tôi mới dám kêu la om sòm với anh ta.
Có thể tôi đã đánh giá sai về hắn.
"Này, anh làm gì vậy hả?!" Nếu không phải tôi ngăn lại, người phụ nữ kia tuyệt đối ngã sấp mặt xuống đất. Rõ ràng cô ta còn bất tỉnh nhân sự hơn cả Dư Thiên.
Thấy dáng vẻ chật vật của chúng tôi, Dư Thiên cười xì một tiếng. Anh ta cười một tiếng như điên vậy, tiếng cười càng lúc càng lớn, nếu như không phả sau đó nhìn thấy khóe mắt anh ta ươn ướt tôi nhất định bỏ mặc anh ta.
Dư Thiên sau khi cười đủ rồi thì đỡ người phụ nữ kia lên ghế sa lon. Mấy người chúng tôi không nói lời nào, trong gian phòng yên tĩnh trở lại. Tôi gọi điện tìm lái xe thuê. Dư Thiên nhân cơ hội đó đi rửa mặt, lúc đi ra sắc mặt anh ta đặc biệt nhợt nhạt.
"Chúng ta đi."
"Hử." Tôi sững sờ gật đầu, sau đó xoay người đở người phụ nữ say khướt dậy, cô ta còn siết chặt chai rượu trong tay không chịu buông ra.
"Nhanh lên." Dư Thiên lại thúc giục tôi lần nữa, tôi chỉ có ý tốt muốn đỡ cô gái kia ra ngoài thôi mà.
Hình ảnh ấy cũng thật mờ ám, hai cô gái một chàng trai từ trong gian phòng đi ra, hơn nữa Dư Thiên xuất hiện giống như mang theo luồng chớp vậy, mọi người xung quanh đều nhìn lại, tôi cúi đầu vì không được tự nhiên cho lắm.
Kết quả Dư Thiên lại mặt đầy gian manh cười đễu, "Cô sợ cái gì?"
Tôi đẩy anh ta lúng túng nói, "Anh tránh xa tôi chút."
Ba người chúng tôi bước ra ngoài đón nhận ánh mắt của nhiều người như vậy, may mà lái xe thuê đã đánh xe đến quán rượu, tôi vừa định đỡ người phụ nữ kia lên xe, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó cười một tiếng.
Chuyện bi thảm nhất đã xảy ra.