Giờ phút này thanh niên vẫn dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng hé ra, chóp mũi hơi động ngửi vài cái thì nhăn chặt mày, tuy giọng nói mềm như bông không nghe ra chút ghét bỏ nào, nhưng quả thật thanh niên đang chê mồ hôi trên người hắn.
Thật ra người Thẩm Thu Kích không hề hôi, cho dù ra mồ hôi thì hắn cũng không có mùi, Cố Nhung dựa vào ngực hắn là có thể ngửi được mùi chanh thơm mát lưu lại trên quần áo, chẳng qua là Cố Nhung không thích mồ hôi, cậu nhìn thấy nó sẽ theo bản năng mà muốn rời xa.
Mà khi nói xong những lời đó, Cố Nhung thấy Thẩm Thu Kích trừng mình, lập tức nghĩ tới việc cái mạng nhỏ này còn phải nhờ Thẩm Thu Kích bảo vệ, lập tức nhu nhược cứu vớt tình hình: “Nhưng mà cậu dùng sữa tắm Lux cũng rất thơm, nhất là mùi hoa anh đào, tôi thích lắm.”
Thẩm Thu Kích: “Ha ha.”
Cố Nhung lập tức ngậm miệng, câm như hến.
Cậu được Thẩm Thu Kích ôm vào trong ngực, ấm áp trên người thanh niên không ngừng truyền qua nơi hai người dán vào nhau, xua tan sự lạnh lẽo dọc hành lang xanh lục, chẳng sợ cậu vừa chết hai lần, chẳng sợ bây giờ phía trước còn có nữ quỷ dẫn đường, đưa bọn họ đi lang thang trong không gian của quỷ, Cố Nhung cũng không thấy sợ hãi.
Bởi vì bên cạnh cậu vẫn có người luôn làm bạn, tựa như trước đó khi chưa tới bệnh viện, thanh niên đã cõng cậu trên tấm lưng rắn chắc, đưa cậu tới bệnh viện tìm kiếm cơ hội sống ít ỏi.
Thẩm Thu Kích cơ hồ là kéo Cố Nhung đi suốt một đêm —— hết ôm lại đỡ rồi lại dìu, thậm chí còn cõng cả một đoạn đường.
Bởi vì bọn họ không thể dừng bước, một khi dừng lại, huyết lệ nữ quỷ kia sẽ dùng đôi mắt không tròng nhìn bọn họ chằm chằm, ở đó có máu thịt lẫn lộn, hốc mắt trống trơn, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung sau khi bị cô ta nhìn chằm chằm một lần thì không dám dừng lại nữa, dù sao bọn họ cũng không biết nếu cứ đứng im đó thì hậu quả sẽ là gì.
Đương nhiên bọn họ cũng không xác định được có phải đã đi cả đêm rồi hay không, bởi vì thậm chí bọn họ còn không biết mình có còn ở trong bệnh viện thành phố hay không, huyết lệ nữ quỷ dẫn bọn họ đi suốt hành lang màu xanh lục vừa dài lại vừa tối, âm khí lạnh lẽo, nhìn không thấy điểm cuối. Cho dù bọn họ đi bao lâu, chỉ cần vừa quay lại đều chỉ có thể thấy cánh cửa thang bộ cách họ không xa, cứ như bọn họ chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn giẫm chân tại chỗ.
Tình huống này khiến con người tuyệt vọng nhất, cũng dễ dàng khiến người ta nổi điên nhất, bởi vì nó không có điểm cuối.
Nhưng Cố Nhung không điên, cậu đã sớm bị nhốt trong một vòng tuần hoàn chết đi có thể sống lại, mấy ngày nay theo khía cạnh nào đó, chết đi sống lại đã rèn luyện tâm trí Cố Nhung, đối với cậu mà nói, chỉ cần bất tử, có lẽ tất cả đều vẫn có hy vọng. Bây giờ cậu chỉ sợ Thẩm Thu Kích phát điên, dù sao có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Thu Kích trải qua những chuyện thần quái như vậy.
Nhưng tạm thời cậu vẫn chưa có ý định nói mình có năng lực sống lại cho Thẩm Thu Kích, bởi vì cậu không biết, một khi biết được mình có năng lực này, Thẩm Thu Kích có thể giết cậu để giải vây khốn cục không.
Nhưng suy cho cùng cũng vì cậu nên Thẩm Thu Kích mới bị liên lụy, tạm thời Cố Nhung không nói ra bí mật này, nhưng cậu đã tính toán cả rồi —— nếu Thẩm Thu Kích phát điên, cậu sẽ tự sát, sau đó sống lại, nghĩ cách giúp Thẩm Thu Kích chạy trốn.
Nhưng ngoài dự kiến của Cố Nhung là, tinh thần của Thẩm Thu Kích còn tốt hơn cậu nhiều, thanh niên này vậy mà còn tâm trạng nói chuyện với cậu, hơn nữa còn không nói được lời hay ho gì: “Nhung bé con, tôi cảm thấy chúng ta đi lâu như vậy rồi mà không tìm được con của cô ta, chắc chắn xác con của cô ta đã sớm lạnh rồi.”
Cố Nhung: “……”
“Cậu nói chuyện cẩn thận chút, đừng để cô ta nghe thấy.” Cố Nhung sợ Thẩm Thu Kích kích thích huyết lệ nữ quỷ, nhanh chóng hạ giọng nhắc nhở hắn, “Bằng không cô ta giận lên sẽ làm thịt hết chúng ta đấy.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy thì nhếch mày, dùng giọng khinh thường nói: “Có tôi ở đây, cô ta còn làm gì được cậu?”
Cố Nhung cũng không biết Thẩm Thu Kích lấy tự tin đó đâu ra, vậy mà còn mặt mũi dõng dạc như thế, cậu đang muốn nói vài câu bảo Thẩm Thu Kích tỉnh táo lại đi, tự xem lại bản thân có năng lực gì, đáy mắt bỗng thoáng nhìn thấy huyết lệ nữ quỷ dừng bước chân.
Chẳng lẽ cô ta nghe thấy lời của Thẩm Thu Kích thật, muốn giết người?
Cố Nhung hoảng sợ hít sâu một hơi, nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Thẩm Thu Kích, gác đầu lên vai hắn, cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình trước mặt huyết lệ nữ quỷ xuống mức thấp nhất.
Nhưng cũng vì dựa gần tới như vậy, cho nên dù da cậu và Thẩm Thu Kích không tiếp xúc bao nhiêu, nhưng Cố Nhung vẫn có thể cảm nhận được độ ấm truyền từ trên người thanh niên.
Thẩm Thu Kích… ấm áp quá.
Cơ thể Cố Nhung đã bị dọa lạnh, không phải nói cậu đã chết, mà cơ thể người bình thường trong hoàn cảnh như vậy rất khó duy trì nhiệt độ bình thường, rõ ràng Thẩm Thu Kích là một ngoại lệ. Cố Nhung còn đang ngẩn ra, Thẩm Thu Kích đã nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ bên tay phải hành lang, giọng nói đều đều trầm thấp lại mang theo chút bất cần của hắn truyền đến từ đỉnh đầu Cố Nhung: “Trời sáng rồi.”
“Cái gì?”
Giọng nói nghi hoặc của Cố Nhung vừa dứt, toàn bộ hành lang quỷ quái như bị ánh mặt trời chiếu sáng, lạnh lẽo rút đi, biến thành vách tường trắng như tuyết, Cố Nhung chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện không biết mình và Thẩm Thu Kích đã quay về phòng bệnh từ bao giờ, mà huyết lệ nữ quỷ cũng biến mất.
Nhưng trở về thì trở về, hai người vẫn duy trì động tác một người ôm một người được ôm.
Ngay sau đó, tiếng mở chốt cửa vang lên cái “Cạch”, y tá trực ca sáng đẩy theo xe đựng đồ y tế vào kiểm tra phòng, có lẽ cô là người đã từng trải qua nhiều chuyện sóng to gió lớn, vừa ngẩng đầu thấy tư thế vi diệu của Cố Nhung và Thẩm Thu Kích thì chỉ ngẩn ra nửa giây, sau đó bình thản đi vào trong: “Đang định bế cậu ấy đi vệ sinh à? Đi nhanh lên, nhóm bác sĩ sắp tới rồi, các cậu cẩn thận đừng động đến miệng vết thương, đi xong cũng không cần kéo quần lên đâu, để mông trần chuẩn bị đổi thuốc là được.”
Cố Nhung: “…”
Cuộc đời đúng là thay đổi nhanh như lật bánh tráng.
Từ từ, y tá vừa nói gì? Nhóm bác sĩ?
Vài phút sau, Cố Nhung dại ra ghé vào giường, phía sau cậu có bác sĩ và người khám chính dẫn theo hai thực tập sinh, bên cạnh còn có nữ y tá đang đứng, Thẩm Thu Kích đứng bên cửa sổ càng có hứng nhìn người ta thay thuốc cho mông cậu.
Phòng bệnh nhiều người như vậy mà chỉ tới để ngắm – mông – cậu!
Thậm chí Cố Nhung còn thấy xấu hổ không nổi, sau một đêm gặp quỷ lại đụng phải chuyện này khiến cậu khóc không được, cười cũng không xong.
Cho nên Cố Nhung đổi thuốc xong thì nằm liệt trên giường, Thẩm Thu Kích thấy một lúc lâu sau mà cậu vẫn không động đậy, bèn đến mép giường quơ quơ tay trước mặt Cố Nhung: “Bé Nhung làm sao thế? Gặp quỷ nên bị choáng hả?”
“Cậu cũng biết đêm qua hai chúng ta gặp quỷ à?” Cố Nhung nghe thấy hắn nhắc tới hai chữ “gặp quỷ” mới có lại cảm giác chân thật, dù sao Thẩm Thu Kích cũng rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối hắn vẫn không tỏ ra sợ hãi, bây giờ còn ung dung chọc ghẹo người ta, khiến cho Cố Nhung có cảm giác tối qua chỉ do cậu nằm mơ mà thôi.
Cố Nhung không nhịn được hỏi hắn: “Sao cậu không sợ chút nào vậy?”
“Quỷ thì có gì mà sợ?” Thẩm Thu Kích hỏi ngược lại, hắn nghiêng đầu rũ mắt nhìn Cố Nhung, đáy mắt ngập tràn ý cười trêu chọc, “Đừng nói với tôi là cậu sợ quỷ nhé?”
Cố Nhung chết cũng không nhận.
Cậu rất muốn kiên cường nói mình không sợ, nhưng Cố Nhung lại cảm thấy lời này của mình nghe chẳng thuyết phục chút nào, nói nghe như phồng má giả làm người mập —— càng thêm xấu hổ.
Cậu ngại nhìn thẳng vào Thẩm Thu Kích, vì thế Cố Nhung rời mắt về phía cửa sổ, rũ đầu xuống nhỏ giọng biện giải: “Tôi, tôi chỉ hơi sợ thôi.”
“Cố Nhung.”
Nhưng sau khi cười xong, khóe miệng vốn câu lên của Thẩm Thu Kích dần dần cong xuống, giữa mày hắn mang theo chút nghiêm túc khó phát hiện, giọng nói cũng mang theo sự nặng nề, từ cách gọi cả họ lẫn tên của hắn là có thể nghe ra: “Trước kia cậu hỏi có phải tôi cũng thấy được quỷ hay không, tôi nói không phải, câu nói kia là thật, tôi không lừa cậu.”
“Tôi không thấy quỷ thật, trừ khi —— “
“Người kia sắp chết, tôi mới có thể nhìn thấy những vong hồn quanh quẩn bên cạnh người đó.”
Nghe Thẩm Thu Kích nói như vậy, Cố Nhung chợt ngẩng đầu, hai mắt trừng lớn nhìn Thẩm Thu Kích —— đôi tay thanh niên đút trong túi áo, đứng nhìn cậu từ trên cao xuống, với góc này sẽ không có ánh sáng lọt được vào mắt Thẩm Thu Kích, cho nên tròng mắt hắn đen tối như một cái đầm lầy sâu không thấy đáy, để lộ sự lạnh lẽo hoàn toàn tương phản với sự ấm áp mà Cố Nhung cảm nhận được chỗ vai tối hôm qua, khiến Cố Nhung cầm lòng không đặng rùng mình một cái, duỗi tay nắm lấy bùa hộ mệnh trên cổ, muốn tìm kiếm sự phù hộ.
Cậu không cảm thấy lạnh vì mắt Thẩm Thu Kích, mà là lạnh vì lời nói của thanh niên.
Cố Nhung không hề nghi ngờ Thẩm Thu Kích đang lừa mình, cậu biết chắc chắn Thẩm Thu Kích đang nói thật, dù là trước đó trên đường cõng cậu tới bệnh viện, Thẩm Thu Kích đã nhắc cậu đừng quay đầu lại, hay là tối qua lúc vừa gặp quỷ, Thẩm Thu Kích đè đầu cậu xuống bảo đừng quay người, mỗi lần Thẩm Thu Kích nhắc cậu đều là lúc cậu sắp chết.
Nếu tối qua không có bùa hộ mệnh… Hoặc là không có Thẩm Thu Kích đi cùng, có lẽ khi cậu ngồi trong phòng bệnh gặp phải ông già kia thì đã chết rồi.
Hôm nay trước khi y tá kiểm phòng đi Cố Nhung cũng đã hỏi cô có thể tra camera giúp cậu, xem rốt cuộc đêm qua Thẩm Thu Kích và cậu có đi qua đâu không, nhưng sau khi y tá xem xong lại trả lời cậu là —— camera không quay được hình ảnh của cậu và Thẩm Thu Kích rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh không có camera, điều đó tương đương với việc ngoại trừ cậu và Thẩm Thu Kích ra, không ai biết rốt cuộc tối qua bọn họ đi đâu.
Thẩm Thu Kích rũ mắt nhìn khuôn mặt lo sợ bất an của Cố Nhung, lại nghĩ tới điểm đặc biệt của Cố Nhung, bèn dứt khoát ngồi xuống mép giường của cậu nói tiếp: “Người bình thường không nhìn thấy quỷ, cậu cũng không có mắt âm dương.”
“Nếu cậu có thể nhìn thấy quỷ, thế thì chỉ có ba khả năng.”
“Một, cậu bị quỷ ám, bị mấy thứ không sạch sẽ quấn lấy; hai, vận thế của cậu hạ thấp, vô cùng xui xẻo, dương khí trên người thể nhược, cho nên mọi thứ tà ma đều có thể dễ dàng tới gần cậu, hiện hình trước mặt cậu; ba, cậu sắp chết rồi.”
“Cố Nhung ——” Thẩm Thu Kích vươn ba ngón tay, đột nhiên tới gần Cố Nhung, chóp mũi cao thẳng cơ hồ sắp đụng phải Cố Nhung, “Cậu nói xem, cậu là loại nào?”