Thai Nhất Thành rất nghi ngờ chuyện này, chẳng qua bây giờ tòa Minh Tâm đã bị trường phá bỏ, bọn họ không thể quay về nơi cũ, cậu ta chỉ đành vứt chuyện này đi, dù sao ai cũng biết trên đời này không có quỷ.
Nhưng bây giờ Du Kim Hải lại nói cậu ta thấy cảnh tượng kia trong phòng tắm, trông không giống như đang bịa chuyện.
Phòng tắm ký túc xá bọn họ…
Thai Nhất Thành đảo mắt nhìn vào trong, ngoại trừ vệt nước đỏ chói mắt ra, trong đó không còn bất cứ thứ kỳ quái nào khác.
“Rốt cuộc thứ nước đỏ này là gì?” Có nam sinh tiến lên, quay người nhìn vệt nước trong phòng tắm 418 hỏi, “Không phải là máu thật đấy chứ?”
Trừ cậu ta ra thì vẫn còn mấy nam sinh khác lại gần quan sát, nhưng không có nam sinh nào dám thò tay ra thử xem có phải máu hay không, nghe nam sinh kia nói vậy, có người thuận miệng đề nghị: “Sờ là biết ngay mà?”
“Không được, tôi sợ máu, lỡ may đây là máu thật thì phải làm sao?” Nam sinh nọ vội lắc đầu, đề cử một ứng cử viên mới, “Diệp Hoa thì sao, cậu ta can đảm lắm, mau gọi cậu ta đến đây.”
“Đúng, đi tìm Diệp Hoa, cậu ta ở phòng nào?”
Hiện tại Diệp Hoa là niềm tin của các nam sinh ở đây, gần như tất cả mọi người đều biết Diệp Hoa lớp công nghệ thông tin ba rất can đảm, không sợ trời không sợ đất, cho nên mọi người vội vàng chạy đến ký túc xá lôi cậu ta đến.
Diệp Hoa được cả đám mời đến rất bất đắc dĩ: “Này, các cậu tìm tôi làm gì? Gọi quản lý đi.”
“Có người gọi quản lý rồi, nhưng còn chưa tới.” Nam sinh nói với cậu ta, “Cậu chỉ cần xem thử có phải máu không là được mà? Thỏa mãn tò mò cho bọn tôi.”
“Tò mò hại chết mèo đấy.”
Diệp Hoa càng cạn lời, chẳng qua mắng thì mắng, nhưng cậu ta to gan sẵn, cũng khá là cẩn thận. Diệp Hoa không lấy tay quẹt thẳng nước đỏ trên đất mà lấy một tờ giấy hút ẩm thả lên, sau đó cầm trên tay quan sát cẩn thận rồi nói: “Mặc dù màu rất giống, nhưng tôi nghĩ đây không hẳn là máu, nó trong quá, không đặc như máu.”
Có người lại hỏi: “Thế lỡ là máu hòa vào nước thì sao? Vậy cũng trong mà?”
Diệp Hoa lập tức mắng: “Biết đáp án rồi còn hỏi tôi làm mẹ gì?”
Người kia xấu hổ gãi đầu: “Đoán thôi, đoán thôi.”
Thẩm Thu Kích cũng dùng giấy hút nước để quan sát, hắn nhìn đống cặn còn lại trên gạch men sứ sau khi rút hết nước đi, nói: “Hẳn là nước bị nhiễm gỉ sắt, ở đây có mảnh cặn màu đen.”
Cố Nhung cau mày: “Nhưng dù rỉ sắt màu đỏ cũng không thể đậm đến vậy được.”
Nếu nói rỉ sắt màu đỏ còn chẳng bằng nói có màu vỏ quýt, mà màu trong phòng tắm 418 đã chạm ngưỡng đỏ tươi như máu.
Cả nhóm bàn nhau hồi lâu nhưng không có được đáp án chính xác, lúc này quản lý cũng đã dẫn bảo vệ tới, Cố Nhung nhận ra ông, đó là bảo vệ Lão Thụ đã từng gọi điện với thầy Hồ khi còn ở tòa Minh Tâm.
Ban đầu khi bị các nam sinh gọi lên, quản lý còn nghĩ có thể do bọn họ chuyện bé xé ra to, nhưng đến khi nhìn thấy phòng tắm như hiện trường thảm sát của ký túc xá số 418, bà không khỏi giật mình, hỏi Lão Thụ: “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
“Để tôi xem đã.” Lão Thụ cẩn thận bước vào phòng tắm, quan sát một vòng rồi tháo vòi hoa sen xuống, sau đó mở nó ra.
Kết quả đúng như Thẩm Thu Kích nói, dòng nước đỏ kia chắc là gỉ nước, bởi vì lớp vải lót trong vòi hoa sen chứ đầy lớp gỉ, sau khi ông mở vòi hoa sen kia ra, nước ở khu quản lý cũng có màu đỏ tươi.
“Có thể là nước ngâm gỉ sắt.” Lão Thụ cảm thán, “Nhưng nước này cũng đỏ quá rồi đấy? Các ký túc xá khác có nước đỏ thế này không?”
Cả đám trăm miệng một lời đáp: “Không.”
“Chừa ít nước để đi báo chủ nhiệm.” Lão Thụ tìm hai cái lọ nhỏ hứng nước, có lẽ là muốn đi kiểm tra xem trong nước có hoàn toàn là gỉ sắt hay không.
Quản lý cũng nói với Du Kim Hải: “Hôm nay đừng dùng phòng tắm ở đây nữa, tìm phòng khác mượn đi.”
Thật ra dù quản lý không nhắc, Du Kim Hải cũng không dám tắm trong nhà tắm phòng mình nữa, thậm chí đêm nay cậu ta còn không muốn ngủ trong ký túc xá, chẳng qua quản lý không đồng ý. Trên người cậu ta vẫn còn vệt nước khô màu đỏ, trông vừa thê thảm vừa đáng sợ.
Du Kim Hải đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm Diệp Hoa.
Mắt cậu ta sáng quắc lên, cười hì hì sấn tới: “Anh Diệp Hoa, cậu có thể cho tôi mượn phòng tắm phòng cậu không?”
“Được, mang thẻ nước của các cậu qua là được.” Diệp Hoa đồng ý, dù sao trường bọn họ cũng là kiểu quẹt thẻ tắm rửa, dù là thẻ của ai, chỉ cần bỏ vào là có thể lấy nước, tắm bao lâu cũng được.
Ai ngờ Du Kim Hải cười “hi hi” vài tiếng, rụt rè hỏi: “Vậy có thể mời cậu tắm cùng tôi không?”
Diệp Hoa: “?”
Đề nghị của Du Kim Hải không những không khiến người khác bật cười mà còn khiến Thai Nhất Thành động lòng, quay sang hỏi: “Diệp Hoa, cậu rủ lòng thương đi, tôi cũng muốn cậu tắm chung nữa.”
Diệp Hoa: “…”
Cậu ta cạn lời rồi: “Không phải hai cậu tắm chung là được rồi à, cần gì tôi tắm cùng?”
Thai Nhất Thành tìm cách níu kéo: “Thế hai bọn tôi tắm chung, cậu đứng ngoài cửa chờ nhé?”
Cố Nhung nhìn cảnh này, thầm nghĩ lịch sử đúng là một vòng tuần hoàn.
Xem ra không chỉ có mình cậu mới nhát gan, suy nghĩ này khiến cậu dễ chịu hơn không ít, mà Du Kim Hải và Thai Nhất Thành thấy xin mãi Diệp Hoa không cho, đành phải lấy lùi làm tiến xin việc khác, mượn phòng tắm phòng 419 bên cạnh. Hai người họ muốn cùng tắm bên trong, để Thẩm Thu Kích đứng ngoài cửa trông hộ.
Thẩm Thu Kích nghe vậy, lập tức từ chối: “Các cậu muốn làm tôi mất thanh danh à? Tôi không trông, bảo Lý Minh Học với Lương Thiếu đi mà trông.”
Cuối cùng Du Kim Hải và Thai Nhất Thành không khuyên nổi Thẩm Thu Kích, chỉ có thể kéo Lý Minh Học và Lương Thiếu cùng đi, Thẩm Thu Kích ôm đống quần áo thay ra xuống phòng máy giặt giặt đồ.
Cố Nhung ngồi trong ký túc xá nấu ít nước pha trà hoa cúc câu kỷ dưỡng sinh, tốt nhất nên ép Thẩm Thu Kích cũng uống một cốc, bằng không hai người “lửa nóng” bốc cháy, thân mật vài lần đã dễ lên hứng.
Chẳng qua khi Cố Nhung lấy phích nước nóng, cậu mới phát hiện trong phích không có nước.
Trường học của bọn họ cho lắp đặt máy giặt và máy nước nóng ở cuối hành lang mỗi tầng, máy giặt lắp ở gần phòng 420, máy nước nóng lắp ở đầu phòng 401, Cố Nhung nhìn giờ trên điện thoại, thấy bây giờ khoảng gần chín giờ đêm, không muộn cho lắm, bèn định đi lấy một phích nước nóng về.
Để cho an toàn, Cố Nhung còn mang cả bùa hộ thân mà Thẩm Thu Kích đưa cho, trên hành lang có rất nhiều phòng mở cửa thoáng gió, ánh sáng và tiếng người rôm rả từ bên trong vọng ra ngoài, vô cùng náo nhiệt, trông cũng không hẳn sẽ có việc lạ xảy ra.
Cố Nhung sợ chậm thêm chút nữa mình sẽ không dám đi, thừa dịp bây giờ các phòng chưa đóng cửa đi ngủ, vội vàng xách phích nước đến gần phòng 401 lấy nước.
Ở trước máy nước nóng có rất nhiều người đang xếp hàng, chờ tới lượt Cố Nhung, nước nóng đã hết sạch.
“Hết nước nóng rồi à?”
“Chúng ta lên tầng năm lấy được không?”
“Tôi xuống tầng ba đây.”
Mấy nam sinh đứng sau lưng Cố Nhung cũng lập tức giải tán.
Cố Nhung còn đang nghĩ xem nên xuống tầng ba hay lên tầng năm, nhưng chờ đến lúc cậu quay người lại, suy nghĩ này lập tức biến mất —— Khi mới đi Cố Nhung thấy có rất nhiều phòng đang mở cửa, nhưng lúc này trừ ký túc xá của cậu ra, tất cả các phòng khác đều đóng.
Không có ngoại lệ.
Toàn bộ hành lang chìm trong màn đêm tĩnh lặng, không có chút tiếng động nào, cứ như bây giờ không phải chín giờ tối mà là mười hai giờ đêm.
Cũng may Cố Nhung còn có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thu Kích đang đứng bỏ quần áo vào máy giặt ở trước cửa phòng 420 đầu bên kia, khiến cậu yên tâm hơn hẳn, cậu cũng không có ý định lấy nước nữa, nhìn qua bóng lưng Thẩm Thu Kích rồi xách bình thủy quay về.
“Loạt soạt loạt soạt…”
Tiếng bước chân vừa nhẹ vừa chậm là tiếng vang duy nhất trên hành lang yên ắng. Nó vang lên ngay bên tai Cố Nhung, nghe như tiếng động phát ra khi đi đường, cả tiết tấu lẫn nhịp đi đều ăn khớp, Cố Nhung nghe thấy tiếng bước chân, vô thức cúi đầu nhìn.
Sau khi cúi đầu, cậu nhìn thấy mình đang đi đôi dép lông đáy mềm. Bây giờ là cuối tháng mười một, Cố Nhung thấy hơi lạnh nên đổi sang dép lông, chiếc dép này rất mềm, đi đường sẽ không phát ra tiếng động.
Vậy tiếng bước chân mà cậu nghe được từ đâu ra?
Hơn nữa tiếng bước chân rất gần, gần đến mức như chính cậu phát ra vậy.
Cố Nhung bỗng dừng bước không đi nữa, tiếng bước chân cũng biến mất theo.
Nếu là trước kia, chắc chắn Cố Nhung sẽ không hề suy nghĩ mà quay lại xem chuyện gì xảy ra, nhưng từ khi đọc nhiều sách phong tục dân gian, Cố Nhung biết buổi tối đi đường không được quay đầu. Chỉ cần quay lại, ngọn lửa trên vai sẽ dập tắt, quỷ sẽ theo đó bám vào vai bạn.
Cố Nhung không dám quay lại, bây giờ cậu đang ở trước cửa phòng 410, đi thêm mấy bước là có thể về đến phòng 419, cho nên Cố Nhung quyết định đi tiếp, chỉ là khi cậu bước đi, tiếng chân kia lại vọng lên theo.
Ngoại trừ việc nhớ không được quay đầu, cậu còn có một cách khác để xem thử mình có gặp ma hay không, đó là nhìn tín hiệu điện thoại.
Cố Nhung đi đâu cũng mang theo di động, cho nên cậu vừa không ngừng đi vừa lấy di động ra bật lên, trong lòng lập tức nguội lạnh, góc phải màn hình điện thoại không hiển thị cột sóng.
Điện thoại bị mất tín hiệu.
Mà trước chiếc máy giặt đặt ngay phòng 420, bóng hình của Thẩm Thu Kích đã biến mất, Cố Nhung bình tĩnh đến mức khó tin, tắt di động của mình, nhưng cậu không thể bình tĩnh quá lâu, bởi vì màn hình vừa tối đi, Cố Nhung đã thấy phía sau mình có nửa phần cơ thể… “người”?
“Người” kia đi giày da mặc quần tây, là thứ chiều nay đi lên tầng năm mà Cố Nhung đã thấy.
Cố Nhung hít sâu một hơi, sau đó vứt phích nước nóng đi, hi vọng có thể mượn phích nước để chặn người kia lại, còn mình nhanh chóng chạy về phía ký túc xá số 419, cũng may phòng họ chưa đóng cửa, Cố Nhung vọt thẳng tới, liên tục gõ cửa thật mạnh.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị tiếng đập cửa của Cố Nhung dọa cho phát sợ.
“Chào cậu, cậu…”
Ba người trong phòng ngạc nhiên nhìn Cố Nhung đột nhiên chạy từ ngoài cửa vào, thảng thốt hỏi: “Có phải cậu đi nhầm phòng không?”
Cố Nhung nhìn ba người xa lạ kia, đầu óc không khỏi choáng váng.
Sau vài giây im lặng, Cố Nhung hỏi bọn họ: “Đây không phải phòng 419 à?”
Lúc vừa vào cửa, cậu đã nghĩ phải nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng bây giờ dù không hỏi, Cố Nhung cũng biết mình đã đi nhầm phòng, những người trong phòng trông rất lạ, cách bài trí càng lạ hơn.
Chẳng trách cậu không thấy Thẩm Thu Kích ở đầu kia hành lang, có lẽ khi cậu đang nhìn di động đã chạy thẳng lên tầng năm, tưởng phòng này là 419 nên vọt vào.
Câu trả lời của nam sinh kia cũng khẳng định suy đoán của Cố Nhung: “Đây là phòng 519, không phải phòng 419.”
Trên sàn phòng còn trải một tấm thảm nâu, giữa phòng đặt một cái bàn nhỏ thấp, quanh bàn có ba người ngồi. Nam sinh ngồi giữa quay lưng về phía Cố Nhung đã quay lại, nhìn cậu nói: “Cậu vào nhầm phòng đúng không? Cậu chạy đến đập cửa làm bọn tôi giật cả mình.”
“Đúng vậy.” Nam sinh bên trái cũng cười nói, “Tôi còn đứng tim nữa cơ.”
“Xin lỗi…” Cố Nhung vội xin lỗi bọn họ, nhưng cậu cũng không có ý định ra ngoài.
Dù sao bây giờ Cố Nhung không biết nửa cơ thể người đi theo mình còn ở ngoài cửa nữa hay không, nếu cậu mở cửa mà gặp chuyện thì phải làm sao đây? Cho nên Cố Nhung lại lấy điện thoại ra định gọi cho Thẩm Thu Kích, bảo Thẩm Thu Kích lên đón mình về.
Nhưng sau khi bật điện thoại lên, Cố Nhung phát hiện di động của mình vẫn không có tín hiệu!
Cậu trừng mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào điện thoại, không hiểu vì sao nơi này lại mất sóng, rõ ràng là cậu đã vào trong ký túc xá rồi, đáng lẽ phải an toàn rồi mới đúng.
Hay là…
Căn phòng này cũng không an toàn?
Cố Nhung nghĩ tới đây, không nhịn được ngẩng đầu nhìn ba người trong phòng, vừa rồi cậu không nhìn kỹ, bây giờ cẩn thận quan sát lại, Cố Nhung phát hiện tư thế của họ hơi kỳ lạ, tất cả đều ngồi quanh bàn xếp, tay phải vươn ra duy trì tư thế mất tự nhiên, trọng tâm tập trung lên giữa bàn, dù có cậu vào cũng không có ý định đứng dậy. Mà giữa mặt bàn còn đặt một tờ giấy, nhưng vì có phần lưng nam sinh ngồi quay mặt với Cố Nhung ngăn cản nên cậu không biết bọn họ đang làm gì.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Cố Nhung đã tổng kết được một hàng danh sách cách để bảo vệ chính mình, trong đó cái đầu tiên là hạn chế lòng tò mò, vậy nên Cố Nhung không cố gắng tìm hiểu xem bọn họ đang làm gì, chỉ cố gọi điện nhiều lần cho Thẩm Thu Kích, hi vọng tín hiệu biến mất có thể quay về.
Kết quả ba người kia phát hiện Cố Nhung vào nhầm phòng nhưng không có ý định đi ra, chủ động hỏi cậu: “Cậu bạn, cậu cũng muốn chơi bút tiên với bọn tôi à?”
Cố Nhung nắm chặt điện thoại, không khống chế được mà cao giọng: “Các cậu đang chơi bút tiên ư?!”
“Đúng thế.” Nam sinh ngồi giữa hơi nghiêng người, để lộ phần bị cậu ta cản mất.
Rốt cuộc Cố Nhung đã hiểu vì sao ba người này phải giữ nguyên một động tác —— Bởi vì bọn họ cùng nắm lấy một chiếc bút chì màu đỏ, dưới ngòi bút là một mảnh giấy hình vuông dài rộng khoảng nửa thước, trên giấy lít nhít chữ đen.
Nhìn thấy cảnh ấy, Cố Nhung không biết mình nên mở cửa chạy ra ngoài để gặp thứ dơ bẩn chỉ có nửa thân dưới kia, hay là ở lại trong phòng 519 chơi bút tiên với họ.
Nhưng Cố Nhung nào dám chơi thứ này?
Kết quả của Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư ở khách sạn Vịnh Trăng Khuyết vẫn còn rõ rành rành trước mắt cậu.
Cậu lập tức lắc đầu liên tục, từ chối nói: “Không, tôi không chơi, các cậu chơi đi.”
Nam sinh ngồi giữa còn thở dài: “Ồ, cậu vào nhầm phòng mãi mà không chịu đi, bọn tôi còn tưởng cậu cũng muốn chơi bút tiên.”
“Đúng thế.” Nam sinh ngồi bên tay trái cậu ta hùa theo, sau đó buồn bực nói, “Nhưng mà phòng bọn mình không đóng cửa phòng à? Tôi nhớ là có đóng mà.”
Nam sinh ngồi bên phải hỏi: “Cậu nhớ nhầm đúng không? Bằng không sao cậu bạn này vào được?”
“Thế à? Thế chắc là do tôi nhớ nhầm rồi.”
Nam sinh bên tay trái sơ ý định dùng tay gõ đầu người kia, nhưng cậu ta vừa khẽ cử động, hai nam sinh kia lập tức nhắc: “Này, Đỗ Ngũ Nhất, đừng có lộn xộn, chúng ta còn chưa tiễn bút tiên, cậu không được buông tay.”
Nam sinh tên Đỗ Ngũ Nhất gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi không thả tay đâu, tôi cũng không phải Triệu Dục. Nhưng có thật chúng ta mời được bút tiên tới rồi không? Sao không thấy động tĩnh gì?”
Nam sinh ngồi giữa đề nghị: “Vậy chúng ta mời lại lần nữa xem?”
“Đêm nay đã mời hai lần rồi mà không được.” Nam sinh ngồi bên phải cũng thở dài, “Sao lần trước có Triệu Dục thì bút lại di chuyển nhỉ?”
Nam sinh ngồi giữa nói tiếp: “Có phải do không đủ người không? Lần trước chúng ta chơi bốn người thì bút di chuyển, chắc do đêm nay thiếu người nên bút không chạy? Tìm thêm người nữa bút mới chạy?”
Đỗ Ngũ Nhất gật đầu: “Có thể lắm.”
Ba người thảo luận xong lại nhìn về phía Cố Nhung, nghe bọn họ nói chuyện không hề kiêng nể, dù chưa kịp nói ra, Cố Nhung cũng đã đoán được bọn họ muốn nói gì —— Chắc chắn là muốn mời cậu cùng chơi bút tiên.
Bây giờ mấy nam sinh nọ chưa mời được bút tiên, Cố Nhung nghĩ nếu mình tham gia, theo thể chất này thì bút tiên chắc chắn sẽ xuất hiện, mà cậu cũng chết chắc. Cho nên bọn họ còn chưa kịp nói gì, Cố Nhung đã đánh phủ đầu, nói: “Tôi về đây.”
Cố Nhung đút tay vào túi, chạm vào lá bùa hộ mệnh Thẩm Thu Kích đưa cho rồi lập tức vặn cửa, quyết định dù bên ngoài có gì, cậu đều sẽ đi ra.
Nhưng… tay cầm không vặn được.
“Lạch cạch lạch cạch…”
Cố Nhung thử mấy lần đều không mở ra, bất đắc dĩ quay lại hỏi ba người kia: “Cửa phòng các cậu… không mở được, có phải vừa rồi tôi đập hỏng khóa rồi không?”
“Hả? Chắc không đâu. Vậy cậu chờ chút, bọn tôi tiễn bút tiên xong sẽ qua xem.” Đỗ Ngũ Nhất rất ngạc nhiên, “Nhanh nào nhanh nào, Lão Tề Lão Úc, chúng ta mau kết thúc còn qua đó xem cửa.”
Nam sinh ngồi giữa gật đầu: “Được.”
Sau đó ba người cùng nhìn vào đầu bút, miệng lẩm bẩm: “Bút tiên bút tiên mau rời đi…”
“Bút tiên bút tiên mau rời đi…”
“Bút tiên bút tiên mau rời đi…”
Từng tiếng nói trầm thấp phát ra tiễn bút tiên đi, tạo thành chuỗi âm thanh đáng sợ trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ đọc ba lần liên tiếp rồi mới dám buông tay.
Vào khoảnh khắc bút đỏ nằm trên bàn, Cố Nhung nghe thấy phía sau cửa vọng đến tiếng “Rầm” nho nhỏ, cứ như có ai đó nện đồ vào cửa vậy.
Đỗ Ngũ Nhất hỏi: “Tiếng gì thế?”
“Qua đó xem thử.”
Cả ba cùng đi tới cửa, không đợi Cố Nhung kịp phản ứng, bọn họ đã kéo luôn cửa ra, người mở cửa là nam sinh ngồi giữa, cậu ta nhìn cánh cửa rồi hỏi: “Ấy, không phải mở được đây à? Làm gì bị hỏng.”
Đỗ Ngũ Nhất thò đầu ra nhìn, sau đó phát hiện một bình nước nóng màu xanh ở góc tường: “Trước cửa có phích nước nóng, ai đặt đây? Cậu bạn, của cậu à?”
Đỗ Ngũ Nhất giơ phích lên hỏi Cố Nhung.
Cái này đúng là phích nước của Cố Nhung, nhưng trên đường chạy lên phòng 519 đã bị cậu bỏ lại, bây giờ không biết ai đặt nó trước cửa phòng, Cố Nhung không dám nhận, chối bay chối biến: “Không, cái này không phải của tôi.”
“Lạ nhỉ, thế của ai?” Đỗ Ngũ Nhất buồn bực, “Sao lại đặt trước cửa phòng chúng ta thế này?”
Nam sinh ngồi giữa nói: “Cần gì biết là ai, cứ đặt đó đi, lát nữa sẽ có người tới lấy.”
Nói xong lại nhìn Cố Nhung: “Cửa không hỏng.”
Ý là cậu ra khỏi phòng bọn tôi được rồi.
Cố Nhung không ra ngoài ngay, cậu lấy di động nhìn thoáng qua màn hình —— Điện thoại đã có tín hiệu trở lại.
Cậu vội vàng gọi cho Thẩm Thu Kích, chờ kết nối được mới dám rời khỏi phòng 519.
Cố Nhung không cầm phích nước, nhanh chóng lao xuống tầng bốn, trước khi đi cậu còn thấy Đỗ Ngũ Nhất gõ cửa phòng bên cạnh. Mà lúc xuống tầng hình như còn nghe thấy tiếng bước chân “Loạt soạt” đi theo mình, Cố Nhung cầm di động gọi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, anh nghe thấy em nói không?”
“Nghe, em ở đâu?” Thẩm Thu Kích nói, “Em chạy đâu vậy? Anh giặt đồ xong không thấy em đâu nữa.”
Hắn vừa dứt lời, Cố Nhung đã chạy xuống tầng bốn.
Dù sao phòng 519 cũng đối diện với cầu thang, đi xuống không mất nhiều thời gian, Cố Nhung nhìn thấy bóng Thẩm Thu Kích cầm di động đứng trước cửa phòng 419 thì mừng phát khóc, nhào qua ôm chặt hắn.
Thẩm Thu Kích nhận ra có gì đó không đúng: “Sao vậy?”
“Sau em có gì không?” Cố Nhung không dám quay lại, bọn họ đứng ngay trước cửa phòng 419, lúc này cửa phòng vẫn chưa đóng. Lý Minh Học và Lương Thiếu đang nằm trên giường mình, trong phòng tắm không có Du Kim Hải và Thai Nhất Thành, có lẽ bọn họ tắm xong đã đi rồi.
“Không có.” Thẩm Thu Kích nói, “Em lại gặp gì à?”
Cố Nhung kể hết toàn bộ mọi chuyện trong quá trình đi rót nước cho Thẩm Thu Kích nghe, bao gồm cả chuyện phòng 519 chơi bút tiên cũng nói.
Thẩm Thu Kích nghe xong, hình như hơi nổi giận, lạnh lùng nói: “Mấy tên này đúng là gan to bằng trời.”
“Trước khi đi em có nghe bọn họ nói chuyện, hình như vẫn đang muốn chơi tiếp.” Cố Nhung nói, “Hơn nữa bọn họ cảm thấy không đủ người nên không mời được bút tiên… Còn muốn lôi kéo người khác chơi cùng.”
Thẩm Thu Kích vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nói thẳng: “Quan tâm làm gì, đến lúc gặp quỷ thật sẽ tự biết điều thôi.”
Cố Nhung vẫn đang nghĩ xem có nên đi cản bọn họ không, dù sao cả bọn đều ở chung một tòa ký túc xá, nói khó nghe chút thì nếu bọn họ mời được bút tiên tới thật, rất có thể là do mình ở ngay tầng dưới. Cố Nhung cảm thấy nếu mình không làm gì đó, để mấy người bên trên gặp chuyện, cậu sẽ khó mà yên tâm.
Thẩm Thu Kích biết cậu đang do dự, hỏi: “Em muốn cản bọn họ à?”
Cố Nhung khẽ gật đầu, nhưng cậu không biết liệu nhóm người kia có nghe lời khuyên của cậu không.
“Thế thì dễ thôi, anh thấy cản cũng tốt.” Thẩm Thu Kích lấy di động ra, mở danh bạ gọi cho quản lý, “Dì Trương, cháu muốn báo cáo, cháu phát hiện phòng 519 có người đang chơi trò mê tín dị đoan, cụ thể là gọi hồn.”
Cố Nhung: “…”
Chiêu rút củi đáy nồi của Thẩm Thu Kích đúng là diệu kế.