Lúc Lưu Giai Mộng và mấy nữ sinh khác bắt đầu khóc, khắp hành lang đều là tiếng khóc hu hu đầy thảm thiết, nghe như tiếng quỷ khóc trước mộ, lại như tiếng khóc oán thán đưa tang, mà hiện tại những tiếng khóc đó lại bị tiếng chuông điện thoại bén nhọn vang lên liên tục thay thế.
Tiếng chuông không ngừng vang lên như bùa đòi mạng, còn giống khúc nhạc đưa tang, dọa cho cả nhóm sợ hãi không thôi. Không còn nghi ngờ gì nữa —— “Người” trong phòng 409 kia đã hết kiên nhẫn, đang hối thúc bọn họ đi lên.
Đến cả Diệp Hoa cũng giật mình ngẩn ra, bởi vì cậu ta biết chỉ dùng một cái điện thoại của mình mà gửi tin nhắn đến cho tất cả mọi người là chuyện bất khả thi.
Nhưng Cố Nhung vừa rồi còn mụ mị bỗng nhớ ra điểm khác biệt mình vừa phát hiện, vội vàng nói với Thẩm Thu Kích bên cạnh: “Thẩm Thu Kích, cậu nói xem… có phải trong tòa Minh Tâm không chỉ có một con quỷ hay không?”
Nghe thầy Hồ kể về quá khứ của tòa Minh Tâm, bây giờ Cố Nhung đã có thể khẳng định nam sinh cầm rìu chữa cháy trong tòa 409 là nam sinh đã từng treo cổ trong phòng học, thế nhưng trong câu chuyện này vẫn còn một người nữa bị bọn họ bỏ quên, đó là nữ sinh bị chặt xác.
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói xong lập tức hiểu ra ngay, giương mắt nhìn Cố Nhung, trong mắt chứa đựng mấy phần hứng thú, hắn thấy bạn cùng phòng của mình nhát gan thì nhát gan thật, mấy thói hư tật xấu kia cũng tạm thời không nhắc tới, nhưng lại rất mẫn cảm với những chuyện quỷ quái: “Cậu cũng cảm thấy ba nữ sinh kia có vấn đề à?”
Cố Nhung nhìn ba nữ sinh nơi cổng không chớp mắt, khẽ gật đầu một cái.
Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy Giảo Giảo, Hạ Thi và Lưu Giai Mộng có vấn đề, đi chung với nhau tạo thành cảm giác không hài hòa khó nói thành lời, nhưng tất cả các học sinh ở đây đều có thể thấy các cô, bao gồm cả Diệp Hoa, điều này chứng minh các cô không phải là quỷ.
Đến cả Thẩm Thu Kích cũng không nhìn ra điều bất thường.
Nhưng bây giờ Thẩm Thu Kích đã không còn tin vào hai mắt mình nữa, hắn chỉ cảm thấy mắt hắn cũng có vấn đề, cho nên chỉ nói với Cố Nhung: “Cũng hết cách rồi, các cô rất giống người, chỉ nhìn bề ngoài tôi không nhìn ra được, ở đây đông người quá nên tôi cũng không thể đến sờ xem các cô có độ ấm và nhịp tim không, lỡ lát nữa bị tát mắng dê xồm thì làm sao giờ? Hay là cậu đi thử đi? Dù sao đây cũng không phải lần đầu Nhung cục cưng của anh thả dê người ta.”
Cố Nhung: “?”
Thẩm Thu Kích chọc cậu rất vui vẻ, sau đó lại nói vào chuyện chính: “Chẳng qua Hạ Thi và Lưu Giai Mộng đều thấy lạnh, còn Giảo Giảo lại không có phản ứng gì cả.”
Hạ Thi và Lưu Giai Mộng đều mặc quần áo dài tay, còn Giảo Giảo dù mặc áo dàu tay nhưng lại là váy liền áo, hơn nữa tay cô đang bị gãy xương khó mà động đậy, trong tình huống như vậy hẳn cô phải là người dễ cảm thấy lạnh nhất, thế nhưng cô vẫn luôn im lặng chìm vào trong nhóm người, nếu như không phải vì quá xinh đẹp mềm yếu và thân phận đặc biệt, cô gần như sẽ không có cảm giác tồn tại.
Cố Nhung vẫn cho rằng bàn tay tháo dây giày của Du Kim Hải và bàn tay lấy nắp bút dưới gầm bàn đều là nam quỷ cầm rìu, thế nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, dường như nam quỷ kia không thể rời khỏi phòng 409, cho nên cậu ta mới trộm điện thoại Diệp Hoa, nghĩ đủ mọi cách lừa bọn họ đến phòng 409 giết chết.
Mà sau khi Du Kim Hải rời khỏi phòng học, mặc dù đã thay thành giày dán băng gai dính nhưng vẫn dễ dàng bị bong ra.
Hiện tượng quỷ dị này trông thì như hoàn toàn vô hại, nhưng tác dụng duy nhất là tranh thủ một giây của chủ giày —— Đó là cần cậu ta cúi xuống cột giây.
Trước đó Cố Nhung đã từng đặt giả thiết rằng, nếu như cậu và Thẩm Thu Kích đi luôn không quay đầu lại, thế thì nhóm người Hạ Thi và Giảo Giảo gãy tay sẽ gặp được Du Kim Hải chảy máu mũi trong nhà vệ sinh, còn thầy Hồ là vì ở lại làm việc nên thuộc về tình huống ngoài ý muốn.
Lại lùi thêm chút nữa, cho dù nhóm Du Kim Hải đi trước thì vẫn không chạy thoát nổi, bởi vì trừ bọn họ ra, bên dưới vẫn còn những học sinh khác, Hạ Thi không tìm thấy người giúp đỡ ở tầng bốn, nhất định sẽ chạy xuống tầng một để tìm.
Nghĩ tới đây, Cố Nhung nhìn về phía nhóm học sinh kia, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu không liên quan gì tới tình huống lúc này: “Tôi có thể hỏi các cô một câu không, vì sao mọi người ở lại tòa Minh Tâm vậy, không ra kịp à?”
Nam sinh vừa rồi đề nghị Cố Nhung đi lên tầng bốn bị Thẩm Thu Kích lườm kêu lên: “Đã đến lúc nào rồi mà cậu còn hỏi chuyện không liên quan như vậy?”
Chẳng qua không ai thèm để ý đến cậu ta, câu hỏi của Cố Nhung như ấn vào công tắc của máy hát, không ít nữ sinh đều hối hận khóc lóc kể lể ——
“Dây giày của tôi bị lỏng nên dừng lại cột, đến tầng một lại bị lỏng nên tôi lại dừng để cột tiếp…”
“Hai tiết đi học làm da tôi tiết dầu, phải đến nhà vệ sinh dặm lại phấn…”
“Tôi thấy vừa tan học đông người quá, lười không muốn chen chúc, bèn định lúc nào vắng rồi sẽ đi, mà khi tôi vừa đứng lên đã bị đau chân, tính nghỉ ngơi một lát… Hu hu, nếu sớm biết xảy ra chuyện chắc chắn tôi đã chạy trước rồi…”
Những lời than vãn của các cô về cơ bản đều giống nhau, chủ yếu là nguyên nhân bình thường qua quýt, ví dụ như lỏng dây giày, trẹo chân, dặm lại son phấn… Việc trẹo chân hay lỏng dây giày đều là ngoài ý muốn, thế nhưng nó lại như.. có một thế lực lẩn trốn trong bóng tối cố ý giữ những người này lại, chờ Hạ Thi trên tầng bốn chạy xuống tìm giúp đỡ, giúp cõng Giảo Giảo bị thương xuống tầng một rời khỏi tòa Minh Tâm.
Nhưng rốt cuộc không ai có thể rời khỏi tòa Minh Tâm được.
Cũng như nữ sinh bị chặt xác trong câu chuyện của thầy Hồ, cô cũng muốn chạy nhưng chỉ chạy được đến cửa chính tầng một tòa Minh Tâm, sau đó bị kéo về phòng 409, vĩnh viễn bị vây chết trong tòa nhà này.
Điều này như một lối chết tuần hoàn vô hạn.
Ở lại tầng một không đi ra được phải chờ chết, lên tầng bốn vào phòng 409 sẽ bị nam quỷ cầm rìu chém chết.
Mà theo thời gian Cố Nhung đã tính, có lẽ trời đã sắp trở tối, sau khi trời tối nam quỷ có chạy ra ngoài làm loạn được hay không… thì bọn họ không biết.
“Nếu cứ ở lại tầng một sẽ không bao giờ đi ra được.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Thu Kích vang lên rõ mồn một trong loạt tiếng chuông điện thoại, khiến cho ánh mắt của mọi người đều không tự chủ mà quay về phía hắn, “Tôi nói mình thấy có rìu chữa cháy ở tầng hai là thấy, bây giờ tôi sẽ lên tầng hai lấy rìu ngay, Cố Nhung đi với tôi.”
“Tôi cũng đi!” Diệp Hoa giơ tay đồng ý với ý kiến của Thẩm Thu Kích, “Nếu các cậu lên tầng hai không tìm thấy thì chúng ta lên tầng bốn thử xem.”
Du Kim Hải ôm cậu ta chỉ vào đống di động đang điên cuồng rung lên: “Diệp Hoa, đã như vậy rồi mà ông còn dám lên tầng bốn à?”
“Chắc chắn là gã cấy virus vào di động tôi rồi, kỹ thuật thành thạo như thế, nói không chừng là người thuộc khoa chúng ta.” Xem ra Diệp Hoa là kiểu không gặp quỷ tuyệt sẽ không tin có quỷ, “Các cậu cứ ở đây khóc lóc thì làm được gì? Còn không bằng đi với tôi lên trên cướp rìu cho rồi! Thay vì ngồi đây khóc lóc chờ chết thì cứ đánh cược một lần xem!”
Thái độ của Diệp Hoa và Thẩm Thu Kích ít nhiều cũng đã lan ra, nam sinh càng rõ hơn, thậm chí đến cả Du Kim Hải treo trên người Diệp Hoa cũng cảm thấy có lẽ cậu ta đáng tin cậy thật, run giọng nói: “Vậy tôi đi cùng cậu…”
Vừa dứt lời, trong nhóm người lại vang lên không ít thanh âm phụ họa, bọn họ đều cảm thấy ở đây không có đường ra, không bằng đi theo Thẩm Thu Kích lên tầng hai xem thử, không có rìu chữa cháy thì lên tầng bốn cướp rìu.
Mắt thấy phần lớn nam sinh đều muốn đi theo Thẩm Thu Kích và Diệp Hoa, Lưu Giai Mộng thì ngồi trong góc tường chỉ lo lẩm bẩm mình chưa muốn chết, Hạ Thi hơi hoảng sợ: “Vậy bọn tôi thì sao? Giảo Giảo không cử động được, Giai Mộng cũng đã thành như vậy rồi, để mấy nam sinh ở lại với chúng tôi được không?”
Diệp Hoa thuận miệng nói: “Tìm bạn cùng phòng đến đón cô ta là được.”
“Người trong ký túc xá của bọn tôi đều ở đây rồi.” Hạ Thi chỉ vào Lưu Giai Mộng và Giảo Giảo, nghẹn ngào sắp khóc.
Diệp Hoa thầm nghĩ, cái túc xá này thảm đến vậy à, có người gãy tay có người sắp điên, nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Ký túc xá của các cô chỉ có ba người này thôi à?”
Hạ Thi vô ý trả lời: “Đúng thế, hôm nay ký túc xá của bọn tôi có người xin nghỉ.”
“Ký túc xá của cô ở đâu?” Diệp Hoa cảm thấy Hạ Thi trông quen quen, hình như là bạn lớp, trí nhớ và khả năng tính toán của cậu ta đều rất mạnh, bằng không cậu ta sẽ không đi học ngành công nghệ thông tin, “Tôi nhớ hình như hôm nay lớp của thầy Hồ chỉ có hai nữ sinh xin nghỉ, hình như còn ở chung một ký túc xá.”
“Đúng thế, ba người bọn tôi đều ở ký túc xá số 606!”
Nói xong câu đó, Hạ Thi lập tức phát hiện Diệp Hoa đang dùng một loại ánh mắt hoang mang khó hiểu nhìn mình, không chỉ có cậu ta mà còn có những học sinh khác, bao gồm cả thầy Hồ.
“Sao, sao thế?” Hạ Thi lắp bắp hỏi.
Thầy Hồ run giọng nói: “Hai nữ sinh xin nghỉ đều ở ký túc xá số 606!”
Ông là người điểm danh, cũng là người biết rõ nhất hôm nay lớp có mấy người xin nghỉ, hôm nay tổng cộng có năm học sinh không đi học, tất cả đều cáo bệnh, ba nam hai nữ, mà hai nữ sinh xin nghỉ đều chung một phòng —— ký túc xá số 606.
“Ký túc xá các cô có hai người xin nghỉ.” Diệp Hoa chỉ vào Lưu Giai Mộng rồi lại chỉ sang Giảo Giảo, cuối cùng mới chỉ về Hạ Thi, “Vậy sao ở đây lại có ba người?”
Hạ Thi cũng sửng sốt.
Đúng vậy… Chẳng phải phòng cô có hai người xin nghỉ ư?
Vậy sao lại thừa ra một người?
Hình như là vì sau khi tan học Lưu Giai Mộng muốn đi tiểu nên kéo cô đi cùng, sau đó… Bạn cùng phòng Giảo Giảo của cô bị ngã gãy tay, tòa Minh Tâm rất quỷ dị không được ở lại lâu, cho nên cô và Lưu Giai Mộng phải nhanh chóng tìm người đưa Giảo Giảo rời khỏi đây…
Ánh mắt khó tin của Hạ Thi chuyển về phía Giảo Giảo, nữ sinh xinh đẹp mà cô và Lưu Giai Mộng luôn quan tâm chăm sóc vẫn đang mang bộ dáng mỹ lệ, đôi con ngươi rưng rưng đáng yêu ai nhìn cũng không nhịn được mà muốn nâng niu, muốn bảo vệ che chở.
Nhưng bóng hình cô rơi vào mắt Hạ Thi vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê như diễm quỷ sắp ăn thịt người.
“Á á á ——!”
Hạ Thi được xem như kiên cường bình tĩnh trong số nhóm nữ sinh không nhịn được trừng to mắt, không thể nào tiếp nhận được sự thật mình ở chung với quỷ lâu như vậy, hét một tiếng tan nát cõi lòng, vừa bò vừa chạy lên cầu thang không ai cản được, có lẽ trong mắt cô, nam quỷ chưa từng xuất hiện trên tầng bốn còn tốt hơn Giảo Giảo nhiều, cô cũng muốn lên tầng bốn tìm rìu chữa cháy, mở cửa chính tòa Minh Tâm ra ngoài.
Những học sinh khác nghe Diệp Hoa và thầy Hồ nói, lại thấy Hạ Thi điên cuồng chạy trốn thì đều bừng tỉnh, Thai Nhất Thành cõng Giảo Giảo từ nãy tới giờ càng thảm hơn Hạ Thi, quỷ khóc sói gào chạy đến trước mặt Diệp Hoa nắm chặt lấy tay cậu ta không chịu buông.
Trước đó Giảo Giảo vẫn luôn tựa vào vai Thai Nhất Thành, bây giờ Thai Nhất Thành chạy rồi, cô không còn chỗ dựa nữa, nước mắt giàn dụa vươn tay với nhóm người kia cầu xin: “Đừng đi… Mang tôi đi với…”
“Tôi cũng muốn rời khỏi đây…”
“Hức… Đừng bỏ lại tôi… Cầu xin các người…”
Tiếng khóc của cô nghe rất thê lương, thế nhưng không ai ở đây dám nắm chặt tay cô, thấy mọi người không để ý tới mình, cô cũng không đột ngột nổi giận hay biến thành ác quỷ hung ác, chỉ là vẫn không ngừng thút thít.
Sau đó cô xoay người, nâng phần xương tay đã bị gãy nát không thể cử động, thế nhưng Giảo Giảo vẫn có thể sử dụng nó nắm chặt song sắt cửa chính tòa Minh Tâm.
Đầu ngón tay dài nhỏ của cô được sơn màu hồng nhạt, trên đó còn dán từng miếng mặt trăng vàng, đôi bàn tay trông nhỏ yếu bất lực ấy không thể đẩy song sắt ra được, dù mười đầu móng tay đứt lìa tóe máu vẫn không chịu buông tay, hạ giọng khóc thảm: “Tôi muốn ra ngoài… Tôi muốn ra ngoài…”
Giống như buổi tối đó cô bị giết chết cũng cố gắng nắm lấy hàng rào như vậy, muốn mở chúng ta.
Cuối cùng hàng rào bằng sắt cứ như vậy bị Giảo Giảo kéo ra.
Khuôn mặt Giảo Giảo giàn giụa nước mắt, ngón tay nhuốm đầy máu tươi từ từ kéo cơ thể lê về phía trước: “Tôi phải rời khỏi đây… Ai cứu tôi… Ai cứu tôi với…”
Nhưng cảnh sắc ngoài cửa như một bức tranh phong cảnh bị xé rách, ẩn phía sau lớp hàng rào dần mở không phải lối ra, không phải sân trường quen thuộc của bọn họ, mà là… hành lang tầng bốn.
Cả đám ngây ngốc nhìn qua hành lang, không biết đã nhìn bao lâu, thấy cuối hành lang còn có một nữ sinh nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ, đó là Hạ Thi không màng người ta ngăn cản mà vọt lên tầng bốn —— Cửa chính tòa Minh Tâm lại nối liền với hành lang tầng bốn.
Hoàn cảnh khiến người ta tuyệt vọng này làm mọi người đứng đờ ra đó, không còn chút sức nào để cất bước nữa.
“Cửa mở rồi ư?!”
Lưu Giai Mộng vẫn luôn cúi đầu thút thít nghe thấy tiếng hàng rào mở ra cũng mặc kệ phía sau là hành lang tầng bốn, vừa cười ha ha vừa hét lớn chạy ra: “Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài ——!”
Diệp Hoa cũng lẩm bẩm: “Chuyện gì đây? Không thể nào.”
Nói xong, cậu ta liền quay đầu chạy đến cầu thang phía sau lưng, dường như không tin tầng một thông với tầng bốn, cuối cùng vẫn chạy trở lại đây, nhất định phải tự mình thử xem, mà những nam sinh khác có người quỳ gối ngẩn ra, cũng có người chạy theo Diệp Hoa.
Các học sinh bị dọa chạy tán loạn, cánh cửa lớn của tòa Minh Tâm mở ra chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, thầy Hồ vịn vào tay vịn cầu thang cũng không ổn định cho lắm, cứ lắc đầu thì thào: “Hỏng rồi…”
Ông đang dùng tiếng địa phương của thành phố Đàm, nếu nghe theo tiếng phổ thông thì sẽ là “Chết chết”, chẳng qua Cố nhung nghe thầy Hồ nói “Hỏng rồi”, không hiểu sao bỗng nghĩ đến lần đó khi cậu chủ động chịu chết, nam quỷ cầm rìu chặt vào bục giảng chứa máy tính lại có tiếng sứ vỡ vang lên.
Cứ như nam quỷ cầm rìu không bổ trúng máy tính làm bằng sắt đặt trên bục giảng, mà bổ phải một món đồ sứ.
Thầy Hồ cũng từng nói, sau khi trường học mời tượng Quan Âm về trấn trong tòa Minh Tâm, về sau tòa Minh Tâm bị niêm phong lại cũng không có chuyện gì nữa, thậm chí bọn họ cũng đã vào nhầm phòng 409 học một buổi cũng không sao.
Vì sao đến lần này lại phải chết trong phòng 409?
Trừ khi… tượng Quan Âm đặt trong phòng 409 dùng để trấn tòa Minh Tâm đã bị hỏng.