“Đã nằm xuống giường rồi, để mai hẵng vẽ.” Thẩm Thu Kích chôn đầu vào cổ Cố Nhung, giọng nói vừa thấp vừa buồn bực, “Đêm nay em lo ôm anh ngủ cho “chặt” vào.”
Thẩm Thu Kích nhấn mạnh vào chữ “chặt”, ám chỉ Cố Nhung đây là con đường duy nhất để hắn vui vẻ trở lại, Cố Nhung nghe vậy bèn vươn tay ôm lấy tay Thẩm Thu Kích.
Nhưng nói thật, Cố Nhung cảm thấy có nhiều bùa hộ thân đến chừng nào đi chăng nữa cũng không an toàn bằng ở gần Thẩm Thu Kích, cậu nép vào ngực Thẩm Thu Kích, nghe nhịp tim đều đều của hắn, nhắm mắt dần đi vào giấc ngủ.
Bây giờ là mười một giờ, đêm nào Cố Nhung cũng ngủ vào giờ này, bởi vì cậu phải ngủ sớm dậy sớm để dưỡng sinh.
Nhưng đối với thanh niên, nhất là nam sinh đại học, không mấy ai lại ngủ vào giờ này, chẳng qua đêm nay mọi người đều bị nam sinh tới gõ cửa kia dọa sợ, cho nên khi Cố Nhung đề nghị đi ngủ, tất cả đều nằm xuống.
Ngủ hay không thì tùy, nhưng nằm trong ổ chăn ấm áp với bạn cùng phòng sẽ có cảm giác rất an toàn, dù không ngủ được nhưng đã có người bên cạnh ở cùng.
Thai Nhất Thành thường thức khuya thành thói, lúc này không tài nào ngủ nổi, chỉ biết đeo tai nghe cày phim hài để thả lỏng tâm trạng, bớt căng thẳng phần nào.
Lương Thiếu ngủ ở giữa, Lý Minh Học và Du Kim Hải nằm hai bên, Thai Nhất Thành đang xem phim hài cười rúc rích, vậy mà video tiếp theo lại là video giới thiệu một bộ tiểu thuyết kinh dị nào đó.
Trong video có một người đàn ông trẻ tuổi và một ông lão.
Người đàn ông trẻ tuổi vừa chuyển vào, còn ông lão là nhân viên quản lý chung cư. Sang sáng hôm sau, ông lão đến hỏi thanh niên đêm qua ngủ ngon không, người đàn ông đó xoay eo bẻ cổ nói rất thoải mái, chẳng qua khách trọ tầng trên cứ hay kéo ghế, còn làm rơi đồ đạc, cho nên đêm đến anh ta sẽ thức giấc mấy lần.
Ai ngờ ông già kia nghe xong thì biến sắc, nói phòng trên phòng anh ta không có ai ở, sao có thể nghe thấy tiếng người kéo ghế được?
Trước đây Thai Nhất Thành cảm thấy video kinh dị ngắn thế này rất thú vị, nhưng không hiểu sao bây giờ cậu ta xem xong lại thấy sợ, hơn nữa loạt bình luận còn xen lẫn một vài câu chuyện ma khiến cậu ta hoảng hốt tắt đi, ánh mắt đảo qua góc phải màn hình mới phát hiện bây giờ đã là mười hai giờ đêm.
Mười hai giờ đêm, thời điểm đáng sợ trong truyền thuyết.
Thai Nhất Thành nuốt nước bọt, bỗng cảm giác có người đang chọc vào tay mình, sợ tới mức suýt nữa nhảy tót dậy, di động cũng làm rơi vào mặt.
Chờ đến lúc hồi hồn, nhận ra là Du Kim Hải nằm bên cạnh chọc mình, Thai Nhất Thành vẫn chưa bớt sợ, yếu ớt cử động, không tháo tai nghe xuống, chỉ dùng mắt hỏi xem cậu ta muốn gì?
Du Kim Hải cuộn chặt mình trong chăn không dám nói to, dường như sợ quấy rầy thứ gì đó, hỏi cậu ta: “Thai Nhất Thành, cậu có nghe thấy… có người đi lại ở tầng trên không?”
Cậu ta vừa dứt lời, Lương Thiếu nằm bên trái Thai Nhất Thành chen vào: “… Tôi nghe thấy này.”
Thai Nhất Thành nghe bọn họ nói mới nhanh chóng tháo tai nghe xuống, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên trên.
Lắng nghe một lát, cậu ta phát hiện đúng là trên tầng có tiếng bước chân như Du Kim Hải đã nói, hệt như có người không đi giày bước trên đất, phát ra từng tiếng “Bịch bịch”. Hơn nữa tiếng bước chân còn rất có quy luật, cứ như có người đang đi vòng quanh các ký túc xá vậy.
Thai Nhất Thành xoa đôi tai tê dại, nói: “Hình như tôi cũng nghe…”
Du Kim Hải: “Tôi nói rồi mà, có người đang đi thật.”
“Phòng 519 nửa đêm không ngủ còn làm gì trên kia thế không biết?” Lý Minh Học trở mình cáu bẳn, “Cũng không phải ngày đầu trọ ở trường, trước kia không phát hiện phòng đó phiền tới vậy.”
Cả bốn người ngủ trên đất đều đang rì rầm nói chuyện, thì ra đã một tiếng rồi mà chưa ai đi ngủ.
Lúc này tiếng bước chân cứ đi liên tục, hơn nữa tốc độ nhanh hẳn lên, Lương Thiếu hoảng sợ, nghĩ bây giờ trong phòng có nhiều người như vậy bèn đề nghị: “Hay là chúng ta lên đó xem họ làm gì đi?”
Có lẽ sáng nay phòng 519 không cãi lại được bọn họ, đồng thời còn bị Thẩm Thu Kích dọa cho tái mặt, cho nên đến tối lại có ý trả thù, cố tình đi bịch bịch không cho bọn họ ngủ chăng?
Dù sao nhóm Lương Thiếu không tận mắt thấy nửa cơ thể người trong phòng tắm cho nên không sợ bằng, nhưng Du Kim Hải thì khác, cậu ta nghĩ có lẽ nam sinh kia đang lang thang ngoài kia, chỉ chực chờ bọn họ rời khỏi cửa để giết, vì vậy nghe Lương Thiếu nói xong, cậu ta lắc đầu từ chối không hề do dự: “Cậu thích thì tự mà đi, tôi không đi đâu.”
Lý Minh Học hỏi: “Bọn tôi đi cả, cậu có dám ở một mình trong phòng không?”
Du Kim Hải hơi do dự, nhưng sau khi đảo mắt nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang ngủ trên giường thì hơi thả lỏng: “Không phải vẫn còn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ở đây ư?”
Nói xong còn không quên hâm mộ: “Hai người kia cũng an nhàn thật, bọn mình nói lâu thế rồi mà không có động tĩnh gì, có phải ngủ thật rồi không? Tôi cũng muốn ngủ được như thế.”
Vừa dứt lời, Du Kim Hải đột nhiên phát hiện cơ thể Thai Nhất Thành giật một cái, cứ như đang sợ lắm.
“Cậu run cái gì?” Du Kim Hải hỏi, “Sao đêm nay cậu cứ giật mồng như gà thế? Trông cậu còn sợ hơn tôi ấy.”
Thai Nhất Thành ngửa đầu nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Tôi nghe trên đó có tiếng hạt châu rơi xuống sàn nhà.”
Tiếng hạt châu rơi xuống sàn đầy thanh thúy.
Lý Minh Học do dự nói: “Hay là phòng 519 làm rớt gì đó?”
“Vừa rồi tôi mới xem một đoạn phim kinh dị ngắn, mấy người bình luận kia nói…” Thai Nhất Thành mím môi, hầu kết lên xuống liên tục, “Nếu nửa đêm các cậu mà nghe thấy mấy âm thanh như thế này, dù bên trên có người ở hay không thì đó đều có thể là quỷ đang cúi đầu nhìn các cậu, tiếng hạt châu rơi là tiếng động phát ra khi tròng mắt của nó rơi xuống trong quá trình cúi đầu.”
“Đậu má cậu nửa đêm không ngủ còn dám xem phim kinh dị?” Du Kim Hải càng cuốn chăn chặt hơn, cậu ta bị câu chuyện ma mà Thai Nhất Thành kể dọa đến mức sởn da gà.
Bốn người bọn họ nằm chung một chỗ, Thai Nhất Thành thấy thế cũng cuộn chăn theo, giải thích cho mình: “Đó là quảng cáo cho tiểu thuyết, không phải tôi muốn xem!”
“Nhưng sao cậu lại vô duyên vô cớ mở được đoạn phim đó chứ? Hơn nữa đã mười hai giờ đêm rồi.” Du Kim Hải không nhịn được, suy nghĩ bắt đầu bay cao bay xa, tự mình dọa mình, “Có khi…”
Quỷ tới rồi.
Du Kim Hải do dự không nói ra ba chữ kia, cuối cùng lựa chọn im lặng, bởi vì người ta thường nói lời thành tiên tri, Du Kim Hải sợ những thứ đó vốn chưa tới, cậu vừa nhắc thì nó sẽ tới, im lặng đứng ẩn nấp trong góc tối nào đó.
“Vớ vẩn.”
Giọng nói của Thẩm Thu Kích từ trên giường vọng xuống, tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng lại xua tan được bầu không khí quỷ dị trong phòng 419.
“Tạm thời chưa đề cập đến chuyện phòng 519 có người ở, dù không có ai thì có âm thanh này cũng là chuyện bình thường.” Hắn ló đầu ra khỏi giường, cau mày nhìn bốn người kia nói, “Tiếng động đó là vì các cấu trúc vật liệu xây nhà gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại, mùa hè và mùa đông là rõ nhất, bởi vì thời tiết mùa đông rất lạnh, mà trong phòng có máy sưởi hoặc điều hòa lại ấm áp, lý thuyết tương phản, nói trắng ra là do chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm.”
Thai Nhất Thành cười đầy châm chọc: “…Vậy à?”
“Thẩm Thu Kích, các cậu chưa ngủ à?” Du Kim Hải cũng hơi ngại, tình huống vừa rồi là do bọn họ tự dọa sợ mình.
Thẩm Thu Kích cười lạnh, hỏi bọn họ: “Các cậu nói chuyện còn nóng hơn tôi hôn Cố Nhung, hai bọn tôi ngủ nổi chắc?”
Du Kim Hải: “…”
“Đề tài nói chuyện của bọn tớ lạnh muốn chết, nóng chỗ nào?” Lương Thiếu xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, không biết là vì Thai Nhất Thành vừa kể chuyện ma, hay là vì họ ngủ dưới đất quá lạnh, nhiệt độ của gạch xuyên qua lớp nệm tràn vào ổ chăn, cho nên Lương Thiếu cảm thấy nhiệt độ trong phòng ngày càng thấp, thậm chí cậu ta còn muốn bật điều hòa.
“Vậy thì đừng nói nữa.” Thẩm Thu Kích nghe vậy lại phản pháo, “Có đôi khi càng kể càng dễ dẫn mấy thứ dơ bẩn về phòng, đặc biệt là qua mười hai giờ đêm thì đừng nhắc tới chữ kia.”
Mọi người đều biết chữ mà Thẩm Thu Kích nói là gì, ai cũng im lặng không lên tiếng nữa.
Thẩm Thu Kích thấy tất cả bọn họ yên tĩnh lại mới tiếp tục nằm vào chăn. Hắn vừa nằm xuống, Cố Nhung lập tức quấn cả tay lẫn chân lên người hắn, dựa sát vào hắn như muốn lấy chút hơi ấm, Thẩm Thu Kích vỗ lưng cậu dỗ dành, để Cố Nhung không còn sợ nữa.
Thật ra hai cậu không hề ngủ, không chỉ vì tiếng nói chuyện của bốn người dưới đất kia mà còn vì Cố Nhung cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân trên phòng 519.
Ban đầu tiếng bước chân ấy chỉ gây ồn đến những người khó ngủ, nhưng rất khó để bảo Cố Nhung không nghĩ nhiều, ngay khi Thai Nhất Thành kể câu chuyện kia, Thẩm Thu Kích liền phát hiện cậu hơi run lên, cho nên hắn mới dùng khía cạnh khoa học để giải thích, loại trừ những suy nghĩ của Thai Nhất Thành và Du Kim Hải.
“Đừng sợ.” Thẩm Thu Kích hôn lên trán Cố Nhung, “Không sao đâu, ngủ thôi.”
“Em không sợ, em chỉ… hơi hoảng hốt.” Cố Nhung hơi cau mày, mãi một lúc lâu sau vẫn không dãn ra được.
Cảm giác hoảng hốt này đã lâu lắm rồi không xuất hiện, nhưng khi nó quay trở lại, Cố Nhung không còn cảm thấy xa lạ với nó nữa, bởi vì mỗi lần hoảng hốt kéo tới, những chuyện đáng sợ sẽ xảy ra.
Cậu nhịn không được hỏi Thẩm Thu Kích: “Có thật là vậy không?”
Thẩm Thu Kích suy nghĩ một lát mới hiểu Cố Nhung đang hỏi gì —— Có phải tiếng hạt châu rơi ở tầng trên là tiếng nguyên vật liệu xây dựng gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại hay không.
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng nói đúng sự thật: “Phần lớn là thế.”
Cố Nhung mím môi, cảm giác lo sợ không yên dần chìm xuống cùng giọng Thẩm Thu Kích, cuối cùng chạm đáy.
Giây tiếp theo, đèn ngủ trong phòng 419 đột nhiên lập lòe, dây tóc bóng đèn chớp nháy liên tục như một sinh mệnh đang hấp hối giãy giụa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Đèn ngủ phụt tắt.
Cùng lúc đó, chuông cảm ác quấn quanh mắt cá chân Cố Nhung điên cuồng rung lên, tiếng chuông thanh thúy cắt qua bóng tối như phù chú đòi mạng, thê lương bén nhọn át đi tiếng hét thảm thiết của mấy người trong phòng, vang dội quanh quẩn khắp nơi.
Cùng lúc đó, đèn bàn trong phòng 519 chợt sáng lên. Đó là chiếc đèn nạp điện của Đỗ Ngũ Nhất, chỉ cần nạp no điện thì không cần cắm vào ổ trước khi hết năng lượng. Trước đây bọn họ chưa từng dùng nó, bởi vậy sau khi bật công tắc, ánh sáng phát ra từ bóng đèn mong manh như ngọn nến trước gió, không biết có thể kéo dài bao lâu.
Đỗ Ngũ Nhất bất đắc dĩ lắm mới lấy đèn bàn ra dùng, bởi vì đèn phòng họ bật không lên, không biết là do hỏng hay mất điện.
Sau khi bật đèn bàn, Đỗ Ngũ Nhất nương theo ánh đèn nhìn ký túc xá một vòng, thấy trong phòng chỉ có bốn người mới thở hắt ra, rũ tay nói: “Không chơi, không chơi nữa, dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng ký túc xá chúng ta thừa ra một người đấy.”
“Tôi cũng thấy vậy, trò này có gì vui đâu, còn không vui bằng bút tiên.” Úc Khương Viên hùa theo Đỗ Ngũ Nhất, “Bút tiên còn có thể hỏi chuyện, chơi trò này thì có gì hay?”
“Đúng thế.” Tề Đại đứng cạnh công tắc đèn, không ngừng bật đi bật lại, nhưng đèn vẫn không sáng lên, gã lấy làm lạ nói, “Bóng đèn hỏng hay mất điện đây? Tôi nhớ chúng ta vừa nạp tiền điện mà?”
Người thứ tư đứng giữa phòng cười khanh khách: “Tôi thấy rất vui, không phải trước khi bắt đầu chơi tôi đã nói rồi ư? Trò chơi này là để gặp quỷ, hơn nữa chắc các cậu cũng phát hiện ra rồi. Phòng của chúng ta thừa ra một người.”
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng 519 lập tức trầm xuống, ngay cả Tề Đại gan dạ nhất cũng bị dọa đứng tim vào khoảnh khắc đó.
Trong ký túc xá tĩnh mịch, chỉ có chiếc đèn bàn của Đỗ Ngũ Nhất là nguồn sáng duy nhất, ánh đèn sắc lạnh như làn sương tuyết tù mù phiêu đãng trong phòng làm độ ấm giảm hẳn đi.
Người đứng giữa ký túc xá nở nụ cười lạnh lẽo, khuôn mặt hắn như người chết đã được trang điểm, cứng nhắc, băng giá, tràn ngập cảm giác không chân thật, Đỗ Ngũ Nhất, Úc Khương Viên và Tề Đại nhìn Triệu Dục, lần đầu tiên cảm thấy hắn xa lạ đến vậy.
Triệu Dục quay về phòng vào khoảng sáu giờ chiều nay.
Tuy rằng lúc đó trời chưa tối hẳn nhưng đã có ánh ráng mỡ gà đặc trưng của hoàng hôn, trên trời trong vắt không một gợn mây, chỉ có mặt trăng treo lơ lửng phía nơi xa.
Hắn không mang chìa khóa, Đỗ Ngũ Nhất mở cửa cho hắn, sau khi vào phòng Đỗ Ngũ Nhất định khóa trái cửa lại, nhưng không biết có phải nghe nhầm hay không, khi Triệu Dục bước vào, cậu ta nghe thấy có người đang gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng lúc thò đầu ngó qua, cửa phòng bên cạnh lại không có ai, rất giống với tình huống nửa đêm về sáng của bọn họ.
Khi ấy Đỗ Ngũ Nhất không nghĩ nhiều, cậu ta chỉ đang ngạc nhiên vì thấy Triệu Dục quay về.
“Thằng khốn này, cuối cùng cũng chịu về, cậu cứ gặp Hữu Hữu cái là quên luôn anh em, nhắn tin không thèm nhắn, bọn này còn tưởng cậu gặp chuyện rồi chứ.” Đỗ Ngũ Nhất vỗ vai Triệu Dục, lại cảm giác cơ thể hắn cứng đờ.
Nam sinh có khung xương lớn, cơ bắp cũng nhiều, không mềm mại như nữ sinh, nhưng không cứng đến mức giống cục đá như hắn.
Đỗ Ngũ Nhất hơi buồn bực, chưa kịp nghĩ gì đã nghe Triệu Dục trả lời: “Mẹ nó chứ, tôi mất di động rồi.”
“Chẳng trách cậu không nhắn tin.” Úc Khương Viên cũng tặc lưỡi, “Thế giờ còn đau bụng tiêu chảy nữa không?”
“Hết rồi.” Triệu Dục đứng giữa ký túc xá, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vén rèm lên, quay người nở nụ cười thật tươi, “Mấy hôm nay Hữu Hữu chỉ cho tôi một trò chơi mới, các cậu có muốn chơi không?”
Triệu Dục khẳng định đây không phải trò chơi bình thường, hắn còn nhắc tới Hữu Hữu thích chơi mấy trò thần quái, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn hắn đang rủ chơi gọi hồn.
Nhưng vừa nhắc đến trò gọi hồn là Tề Đại lại nổi giận, gã chửi ầm lên: “Chơi mẹ mày, mấy hôm nay mày không ở trong phòng nên không biết, bọn này chơi bút tiên bị tầng dưới báo cáo, dì quản lý thu hết giấy bút rồi.”
Triệu Dục cũng không hoảng, chậm rãi nói: “Cho nên đêm nay chúng ta sẽ chơi trò không cần sử dụng đạo cụ.”
“Không muốn chơi cho lắm.” Úc Khương Viên vẫn còn sợ mấy lời sáng nay Thẩm Thu Kích nói.
“Cậu sợ gì?” Triệu Dục hỏi, “Không có chuyện gì đâu, trò này không giống bút tiên.”
Đỗ Ngũ Nhất khoanh tay, buồn cười hỏi: “Có gì mà không giống, không phải đều là trò gọi hồn ư?”
“Bởi vì trò chơi này có thể gặp quỷ thật.” Nụ cười của Triệu Dục càng sâu.
Tề Đại cảm thấy Triệu Dục đang giả ngầu, ngứa mắt nói: “Trên đời này vốn không có quỷ.”
“Các cậu không tin, hay là đang sợ?” Triệu Dục nhìn Tề Đại, “Chẳng lẽ đêm đó chơi bút tiên nên bị dọa? Tôi thấy trò này còn không sợ bằng bút tiên, các cậu lại không dám chơi.”
Đỗ Ngũ Nhất hỏi hắn: “Cậu nói xem là trò gì đã.”
Triệu Dục nói: “Trò chơi bốn góc.”
Hắn vừa nhắc tới tên trò chơi, ba người còn lại trong phòng đều không khỏi giật mình, bởi vì chỉ cần ai thường xuyên chơi gọi hồn đều sẽ nghe đến cái tên này.
Nghe nói trò chơi này tà môn hơn bút tiên, đĩa tiên và Bloody Mary nhiều, bởi vì nó có thể gặp quỷ thật.
Quy tắc của trò chơi là như vậy: Bốn người đứng trong một căn phòng hình vuông, mỗi người ở một góc, sau khi tắt đèn, người đầu tiên sẽ đi đến góc thứ hai vỗ vào vai người sau, sau đó người thứ hai lại đi lên trước đập vào vai người thứ ba… Đến lượt người thứ tư sẽ đi đến chỗ trống của người đầu tiên, lúc này phải ho lên một tiếng để biết vị trí đó trống người.
Sau khi ho xong, người đó lại tiến lên tiếp, đập vào vai người đầu tiên. Cứ vòng đi vòng lại như vậy, đến góc không có người sẽ ho lên.
Theo lý thuyết, trong suốt quá trình chơi sẽ luôn có người ho, bởi vì trong phòng chỉ có bốn người, tất nhiên sẽ có một góc để trống.
Nhưng rất nhiều người sau khi chơi đều nói, càng về sau sẽ không còn người ho nữa, bởi vì không có người tới góc trống —— Vì về sau, trong phòng sẽ thừa ra một “người”.
Nó chính là con quỷ đang chơi cùng bạn.
Trong căn phòng u ám, bạn không thể thấy rõ mặt của bạn mình, càng không thể biết người đập vai mình là người hay quỷ, hay là… bạn đang vỗ vai người, hay là quỷ.
“Trò này có thể chơi trong phòng, dù sao phòng chúng ta cũng rất rộng, hôm qua tôi đã chơi với Hữu Hữu, bọn tôi gặp quỷ thật.” Triệu Dục cười, nghiêng đầu nhìn ba người bạn cùng phòng, “Các cậu có dám chơi không?”
Lý trí nói cho Đỗ Ngũ Nhất, Tề Đại và Úc Khương Viên biết đây chỉ là phép khích tướng của Triệu Dục, bọn họ không nên mắc lừa, thế nhưng họ lại nghĩ, lúc chơi bút tiên Triệu Dục đã dọa mình, cớ gì không nhân cơ hội này để dọa lại Triệu Dục?
Ba người bọn họ nhìn nhau, cuối cùng gật đầu đáp: “Chơi!”
“Tôi làm người đầu tiên, Đỗ Ngũ Nhất làm người cuối cùng, cậu thứ hai, Úc Khương Viên thứ ba.” Tề Đại sắp xếp chỗ đứng, bởi vì nếu muốn làm trò chơi đáng sợ hơn thì chỉ có thể dựa vào người đầu tiên và người thứ tư.
Ví dụ như người đầu tiên đập vai người thứ hai xong, gã lại lui về chỗ đứng, hoặc là người cuối cùng đến chỗ trống nhưng không ho lên, chỉ cần có hai người trở lên cùng phối hợp thì sẽ dọa kẻ khác sợ mất mật, mấy trò chơi mật thất đều dọa người theo quy tắc như vậy.
Triệu Dục gật đầu: “Tôi sao cũng được, các cậu làm xong thì tắt đèn đi.”
Đèn phòng 519 cứ vậy mà tắt đi.
Bọn họ bắt đầu trò chơi bốn góc.
Sau khi rèm cửa được thả xuống, trong phòng không còn chút ánh sáng nào, không gian tối đến lạ, thậm chí còn khiến người ta không thể phân biệt phương hướng, chỉ có thể sờ vào mép giường để định vị.
Trong màn đêm u tối, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma sát vang lên sàn sạt, tiếng động này rất nhẹ, thậm chí còn hơi dễ chịu như nghe ASMR(1).
Nhưng điều ngược lại là, tiếng bước chân trên đất của bọn họ lại rất nặng.
Vòng thứ nhất, vòng thứ hai, vòng thứ ba… không có vấn đề gì, ngay khi bắt đầu vòng thứ tư, Đỗ Ngũ Nhất đến đập vào bả vai Tề Đại, lại nghe gã nói: “Lát nữa cậu đến chỗ trống thì đừng ho.”
Gã đang muốn dọa Triệu Dục.
“Được.” Đỗ Ngũ Nhất nhỏ giọng đồng ý.
Đỗ Ngũ Nhất cứ đứng im đó, đợi đến lúc bả vai bị một người vỗ vào liền tiến lên phía trước, dựa theo quy tắc của trò chơi, bọn họ đến một góc nào đó phải sờ xung quanh một lát, xem xem có ai đứng hay không, không thấy ai mới được ho.
Ban đầu Đỗ Ngũ Nhất bước lên thì không thấy ai, bởi vì cậu ta là người cuối cùng, ba lượt trước cũng vậy, cậu ta đều là người ho lên.
Nhưng góc đứng đáng lẽ phải trống rỗng lần này lại có người.
Đỗ Ngũ Nhất chạm phải cánh tay của nó —— Cứng đờ, lạnh buốt, đây là cảm giác của Đỗ Ngũ Nhất.
Nhưng Đỗ Ngũ Nhất cảm thấy cơ thể mình còn lạnh và cứng hơn cả người này.
Ban đầu cậu ta còn định hợp lực với Tề Đại dọa Triệu Dục một chút, kết quả chơi đến giờ, Đỗ Ngũ Nhất lại cảm thấy người bị dọa là mình, cậu ta không hiểu vì sao góc này lại có người, đáng lẽ nơi này phải trống mới đúng, chẳng lẽ… trò chơi này đã xuất hiện người thứ năm cùng chơi với bọn họ thật?
Không… không thể nào!
Đỗ Ngũ Nhất liên tục phủ nhận, muốn nghiệm chứng xem trong phòng có người thứ năm hay không cũng rất đơn giản, gọi tên mọi người là được.
Vậy nên Đỗ Ngũ Nhất hắng giọng, lần lượt gọi tên bạn cùng phòng.
Kết quả Triệu Dục, Úc Khương Viên, Tề Đại đều đáp lời, nhưng chỉ duy nhất người đứng bên cạnh cậu ta là không phát ra tiếng.