Lương Thiếu hắt xì lần thứ mười chín sắp sang hai mươi trong đêm nay, Lý Minh Học dù cũng hắt xì nhưng không nhiều bằng Lương Thiếu, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.
Quan trọng nhất là Lương Thiếu đã dùng hết hộp giấy của mình, trên đường quay về từ phòng y tế không mua, bây giờ chỉ có thể dùng ké giấy của Lý Minh Học.
Những ai từng học đại học đều biết giấy lau là một loại tài nguyên không tái sinh quý báu tới cỡ nào. Nếu bạn đặt tờ một trăm đồng lên bàn, bạn cùng phòng qua một tuần cũng không thèm lấy, nhưng nếu bạn đặt gói túi giấy, vậy chắc chắn ba ngày là hết sạch.
Cho nên khi Lý Minh Học thấy Lương Thiếu rút liền một lần ba tờ giấy của mình thì vô cùng đau lòng, điên cuồng ám chỉ: “Có phải cậu bị nặng hơn tớ không? Hay là đêm nay hai chúng ta xin dì quản lý cho nghỉ, đến bệnh viện khám thử nhé?”
“Không cần.” Lương Thiếu lau sạch mũi, quấn chăn chặt hơn, “Tớ thấy lạnh nên mới bị sổ mũi thôi.”
Lương Thiếu không nhắc còn được, cậu ta vừa nhắc, Lý Minh Học lập tức cảm thấy dường như nhiệt độ trong phòng hạ xuống không ít: “Đúng nhỉ, tớ cũng thấy hơi lạnh, rõ ràng phòng bọn mình không bật điều hòa mà.”
Lý Minh Học quay qua hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm đại ca, cậu có thấy phòng lạnh không, chẳng lẽ là điều hòa bị hỏng?”
Thẩm Thu Kích đang ngồi trước bàn vẽ bùa. Gió nóng phả xuống từ trên điều hòa luôn ấm hơn hẳn so với bên dưới, càng thổi càng cảm thấy mở hay không cũng giống nhau, chẳng qua tiếng điều hòa chạy rất lớn, khiến người khác không thể nào làm lơ được.
Bây giờ Lương Thiếu đang nằm trong chăn, điều hòa treo trên tường ngay sau lưng cậu ta, chỉ cần quay lại là có thể thấy ngay.
Thẩm Thu Kích nghe cậu ta hỏi, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói kinh hoàng của Lương Thiếu: “Ơ đệt? Sao trần nhà nhiều nước thế này? Phòng chúng ta cũng bị rò nước à?”
Động tác vẽ bùa của Thẩm Thu Kích lập tức dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn trần phòng, cả ba chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà phần tường quanh trần đã bị ẩm ướt thành màu xám như phòng 418.
Càng đến gần phòng tắm, cơn ẩm càng đậm, nước tụ thành giọt lung lay chảy dọc xuống dưới tường.
Chắc hẳn lượng nước rò rỉ phải rất nhiều mới biến bức tường trở nên như vậy chỉ trong thời gian ngắn, rốt cuộc là bị rò nước từ bao giờ, sao bọn họ lại không phát hiện? Rõ ràng trước đó vài phút, trần phòng bọn họ vẫn còn rất khô thoáng.
Mà Cố Nhung vừa vào phòng tắm mấy phút trước. Tính toán thời gian một chút có thể thấy hẳn là Cố Nhung vẫn đang tắm? Nhưng vì sao bên trong lại không có tiếng nước chảy?
Con ngươi Thẩm Thu Kích chợt co lại, mặc kệ Lý Minh Học và Lương Thiếu còn đang thảo luận chuyện trần nhà, ném bút cầm khăn tắm hắn khoác lên ghế rồi vọt đến phòng tắm, nắm tay cầm trực tiếp mở cửa phòng tắm.
Chỉ trong chớp mắt, số nước bị vây kín trong phòng ập về phía Thẩm Thu Kích như sóng lớn, mà Thẩm Thu Kích vẫn đứng trước cửa chưa từng lui về sau nửa bước.
Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng bị tiếng vỗ ào ào thu hút, bọn họ vừa nghiêng đầu đã thấy có rất nhiều nước chảy ra khỏi phòng tắm, tích tắc đã nhấn chìm phòng bọn họ, giày để dưới chân giường đều nổi lên, trôi nổi như con thuyền trên biển.
“Sao thế này?” Lương Thiếu trừng mắt, “Ống nước phòng chúng ta bị bể à?”
“Khụ khụ khụ…”
Trả lời cậu ta là một tràng ho khan của Cố Nhung và tiếng chuông rung lên sau khi thoát khỏi đống nước dâng cao, mà tiếng ho của Cố Nhung nghe rất thê thảm, vừa ho vừa nôn khiến Lý Minh Học và Lương Thiếu có cảm giác Cố Nhung muốn nôn luôn cả phổi ra ngoài.
Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung lại càng đau lòng không thôi, hắn không quan tâm cơ thể sũng nước của mình mà dùng khăn tắm choàng lên cho Cố Nhung, vỗ lưng giúp cậu thuận khí, bàn tay đặt lên lưng Cố Nhung cảm nhận cơ thể lạnh ngắt của cậu, dường như hắn đang ôm một tảng băng lớn.
Cố Nhung ra được khỏi phòng tắm, lúc thấy Thẩm Thu Kích còn lóe lên tia mừng rỡ và hi vọng, nhưng mấy giây sau lại trở nên u ám, chờ thở được ra hơi cũng không nói gì, hai mắt ngẩn ra nhìn Thẩm Thu Kích trước mặt, mất đi toàn bộ khả năng suy nghĩ.
Thẩm Thu Kích thấy cậu như vậy, dù không cần hỏi nhiều cũng đoán ra chắc chắn Cố Nhung gặp quỷ trong phòng tắm, chỉ là không biết rốt cuộc con quỷ kia đáng sợ như thế nào, hoặc là ra tay tra tấn Cố Nhung tàn ác tới bao nhiêu mới dọa cậu sợ đến như vậy.
Thẩm Thu Kích cau chặt mày, đôi mắt sắc bén lạnh lùng liếc vào trong nhà tắm, chỉ tiếc hắn không thấy gì, hơn nữa tiếng chuông dần chìm xuống cũng nói cho hắn biết con quỷ kia đã đi rồi.
“Cố…”
Thẩm Thu Kích nắm chặt vai Cố Nhung, cúi đầu định hỏi xem cậu cảm thấy thế nào, vừa rồi trong phòng tắm xảy ra chuyện gì, kết quả vừa gọi được họ của Cố Nhung, hắn lại thấy thanh niên trong ngực run môi, đôi mắt đỏ lên, nước mắt dần tụ lại trong hốc, chớp mắt vài cái khiến nó lăn dài bên má: “Giết em đi…”
“Cái gì?”
Đã lâu rồi Thẩm Thu Kích chưa thấy Cố Nhung khóc, mà tới tận bây giờ hắn không còn thấy Cố Nhung khóc nữa, nước mắt của cậu như thứ vũ khí có thể thiêu cháy trái tim hắn, từng tiếng khóc nức nở nghẹn ngào đều như một bàn tay vô tình chà đạp trái tim, dù Thẩm Thu Kích luống cuống nhưng vẫn phải nhẹ giọng dỗ ngọt Cố Nhung, sợ cậu bị kích thích: “Sao vậy? Anh đây, không sao nữa rồi.”
Cố Nhung không thể chịu nổi đả kích, tuyệt vọng khóc to, quên luôn việc phải giữ mặt mũi với Lý Minh Học và Lương Thiếu, kiên cường không được rơi lệ: “Hu hu hu xin anh đấy, giết em luôn đi!”
“Thẩm đại ca, rốt cuộc Nhị Nhung sao vậy?” Lý Minh Học và Lương Thiếu đều bị tiếng khóc thê thảm của Cố Nhung dọa sợ, thậm chí không để ý mình đang có bệnh, lội nước chạy đến cửa phòng tắm xem thử chuyện gì.
Hiện tại Cố Nhung đang choàng khăn tắm quanh người, dù bọn họ đến cũng vô dụng, vì vậy Thẩm Thu Kích nói: “Có tôi đây rồi, các cậu đừng qua.”
Nói xong, hắn cảm thấy cổ áo mình bị Cố Nhung giật một cái nên vội cúi đầu, chỉ thấy Cố Nhung vùi trong ngực hắn khóc đến mức cơ thể co giật, tuyệt vọng nói: “Em uống nước rồi…”
“Uống nước thì sao?”
Thẩm Thu Kích không ngờ câu đầu tiên của Cố Nhung không phải nhắc đến quỷ mà nhắc đến chuyện uống nước, hắn không hiểu vì sao uống nước lại khiến Cố Nhung đau lòng đến vậy: “Không phải trước đó em còn nói với Lương Thiếu, người không uống nước sẽ chết à?”
“Em uống nước trong phòng tắm!” Cố Nhung khóc càng to, “Uống nước ở đó còn không bằng chết luôn cho xong… Hu hu hu…”
“Nước phòng tắm…”
Thẩm Thu Kích càng nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn vào phòng tắm, lời nói đến bên miệng lập tức im bặt, bởi vì hắn biết vì sao Cố Nhung khóc rồi.
Phần lớn ký túc xá của trường đại học đều thiết kế lắp chung nhà tắm và nhà vệ sinh, phòng của bọn họ chính là như vậy. Mà cống thoát nước được thiết kế lại có trách nhiệm hứng nước chảy xuống… Nói cách khác, nếu nước trong phòng tắm không chảy được, vậy chắc chắn là do tắc bồn cầu.
Mặc dù bây giờ phòng tắm không còn bị tắc nước, mực nước không ngừng hạ xuống vì cống thoát nước khơi thông, nhưng với lượng nước xả ra khi hắn mở cửa phòng tắm, có thể thấy chắc chắn bên trong vừa tích đầy nước, Cố Nhung bị ngâm trong phòng tắm, thậm chí còn bất đắc dĩ uống mấy ngụm…
Con người khi đối mặt với cái chết sẽ vùng lên bản năng sinh tồn, lúc ấy Cố Nhung cũng chỉ nghĩ đến mạng sống của mình, không quan tâm đến những việc khác, nhưng sau khi được cứu, dục vọng tạm thời bị đè xuống, cảm xúc và ký ức sẽ ùa về. Cho nên đừng nói là Cố Nhung, đến cả Thẩm Thu Kích khi biết như vậy cũng không khỏi cảm thấy nhờn nhợn trong họng, cố gắng nuốt nước miếng mới đè xuống được cơn buồn nôn —— Hắn mới chỉ bị nước trong phòng tắm xối cho ướt người chứ chưa uống nước thật, nhưng cứ tưởng tượng đến lại muốn ói ra, Cố Nhung mắc bệnh sạch sẽ chưa đâm đầu vào tường tự tử đã là yêu quý tính mạng của mình lắm rồi.
Chẳng qua sau khi biết Cố Nhung vì nguyên nhân này mới tuyệt vọng như vậy, Thẩm Thu Kích rất đau lòng nhưng không nhịn được cười, thậm chí khóe môi hắn còn nhếch lên, cũng may Cố Nhung không nhìn thấy, hắn vội mím môi, tranh thủ dỗ Cố Nhung.
Chỉ là Thẩm Thu Kích không biết mình nên nói gì mới có thể giúp Cố Nhung dấy lên khao khát được sống lần nữa, hắn vụng về ôm chặt Cố Nhung, không ngừng khuyên cậu: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”
Nếu là trước kia, Thẩm Thu Kích bị nước phòng tắm xối ướt chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị Cố Nhung chê bai, nhưng bây giờ Cố Nhung ghét bản thân muốn chết, hận không thể nuốt hết bình thuốc khử trùng, người mình còn không sạch thì lấy đâu tâm trạng mà quan tâm Thẩm Thu Kích?
Bây giờ đang mùa đông, hôm qua mới có hai tên xui xẻo bị cảm là Lý Minh Học và Lương Thiếu, Thẩm Thu Kích không dám để Cố Nhung trần truồng ở ngoài quá lâu, bèn đỡ cậu đứng dậy: “Bé Nhung, người em lạnh lắm, anh đưa em vào tắm nước nóng nhé.”
Hiện tại Cố Nhung không muốn làm gì ngoài tự sát, để Thẩm Thu Kích lúi húi đỡ mình, nhưng nói gì thì cậu vẫn phải tắm lại, sau khi Thẩm Thu Kích nói xong câu kia, hắn đã nhận được câu trả lời khác ngoài hai chữ “Muốn chết”: “Được…”
Đồng ý xong lại nức nở hai tiếng: “Tắm xong rồi tự sát.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Lý Minh Học và Lương Thiếu nghe hồi lâu cũng hiểu vì sao Cố Nhung khóc, bọn họ thấy Cố Nhung cứ mở miệng là lại “Muốn chết” nên không dám kích động Cố Nhung, còn hối Thẩm Thu Kích nhanh chóng đưa cậu đi tắm.
Vất vả lắm Thẩm Thu Kích mới kiếm cớ được tắm chung, nhưng vì bận dỗ người yêu nên không có suy nghĩ gì khác, tắm rửa ra ngoài mặc áo ngủ cho Cố Nhung, sấy tóc, đút thuốc cảm, cuối cùng ôm cậu lên giường nằm xuống, bận bịu gần hai tiếng đồng hồ. Lý Minh Học và Lương Thiếu nghẹn họng nhìn trân trối, sợ hãi thán phục tình yêu vĩ đại.
Thân là người duy nhất trong phòng không bị bệnh, Thẩm Thu Kích còn phải chịu trách nhiệm dọn dẹp phòng ở, chờ đến khi xong việc thì đã là mười hai giờ khuya.
Hắn bò lên giường nhìn thử, chỉ thấy Cố Nhung vẫn còn mở mắt, chưa chịu đi ngủ.
Thanh niên khoanh hai tay đặt lên bụng, khuôn mặt đờ đẫn xám như tro tàn, dáng vẻ tuyệt vọng “Đừng thấy em còn thở, thật ra em chết rồi”.
Thẩm Thu Kích sờ lên gối đầu, phát hiện nó hơi ẩm ướt, có lẽ vừa rồi Cố Nhung lại khóc thầm một lát —— Lần này Cố Nhung tuyệt vọng thật rồi.
“Thời gian sẽ xóa mờ tất cả…” Thẩm Thu Kích ôm chặt Cố Nhung vào ngực, vuốt lưng vuốt gáy vỗ về cậu.
Hốc mắt Cố Nhung lại đỏ lên: “Nhưng em phải mất cả đời mới quên được tối hôm nay.”
Cả đám: “…”
“Haiz, đúng là…” Lương Thiếu không nhịn được cảm thán, “Tớ còn tưởng tớ và Lý Minh Học đã xui lắm rồi, sao cậu còn xui hơn cả bọn tớ nữa vậy?”
“Rốt cuộc phòng tắm phòng chúng ta bị gì? Tắc hố… Tắc cống thoát nước à?” Lý Minh Học cố kỵ cảm xúc của Cố Nhung, đến cả hai chữ hố xí cũng không dám nhắc, đổi thành kiểu nói nhẹ nhàng hơn, “Mà sao lại để nước đầy phòng vậy, cậu phải gọi bọn tớ chứ Nhị Nhung, bọn tớ nghe thấy chắc chắn sẽ đi cứu cậu ngay.”
“Tớ gọi rồi, các cậu không nghe thấy…” Cố Nhung vùi mặt vào ngực Thẩm Thu Kích khóc hu hu.
“Đều tại anh đều tại anh, anh sai rồi, sau này ngày nào anh cũng đi tắm với em.” Thẩm Thu Kích nhận hết lỗi về mình, còn tìm cách chặn đứng tình huống ngoài ý muốn như ban nãy, “Chắc chắn Lý Minh Học và Lương Thiếu sẽ thông cảm thôi.”
Cố Nhung nghe vậy, tiếng nức nở dần dừng lại.
Lý Minh Học và Lương Thiếu bỗng mắc nghẹn như uống phải nước bồn cầu, cảm thấy chắc Thẩm Thu Kích không bị chập mạch, nhưng hình như nghe sai sai đâu ấy? Chỉ là bọn họ không thể phản bác, dù sao Cố Nhung vì chuyện này mà muốn tự sát tới nơi.
“Ngủ đi.” Thẩm Thu Kích sờ trán Cố Nhung, phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu cao hơn cả hắn, rõ ràng đang bị sốt nhẹ, “Có vẻ em sốt rồi, ngày mai để anh đưa em đến phòng y tế khám.”
Cố Nhung bị dọa sợ, hơn nữa còn phải chịu đựng lâu như vậy, thật ra lúc này đã mơ màng không rõ, nghe Thẩm Thu Kích nói bên tai mà chỉ nhớ đến chuyện “Tự sát”, lẩm bẩm: “Sốt chết cũng được…”
Lý Minh Học và Lương Thiếu chìm vào im lặng, mấy hôm trước trường bọn họ có một nữ sinh mới phát điên bên ký túc xá nữ, đừng nói ngày mai Cố Nhung cũng phát điên đấy nhé? Cả hai đều nhất trí cho rằng có lẽ ngoài việc dẫn Cố Nhung đến phòng y tế ra, Thẩm Thu Kích còn phải đưa cậu đi tìm bác sĩ tâm lý.
Hôm sau khi tỉnh dậy, bọn họ phát hiện Cố Nhung không bị điên, nhưng lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không tự lo liệu được sinh hoạt hàng ngày, mặc quần áo là do Thẩm Thu Kích mặc giúp, ăn sáng cũng do Thẩm Thu Kích đút cho ăn, Thẩm Thu Kích hầu hạ Cố Nhung như hầu hạ bệnh nhân bại liệt, thậm chí nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dỗ dành, đêm qua Lý Minh Học và Lương Thiếu còn sợ hãi, thán phục, chấn động, sáng nay đã biến thành bội phục, chết lặng, thậm chí còn hơi ngưỡng mộ.
Mà nhóm hai người hôm qua đến phòng y tế nay đã thành cả phòng cùng đi.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Thu Kích sờ trán Cố Nhung, thấy không nóng như tối qua mới thở phào nhẹ nhõm, tìm khăn quàng cổ quàng cho cậu rồi dắt xuống tầng.
Suốt quãng đường đi, Thẩm Thu Kích nhìn ánh mắt ảm đạm của Cố Nhung, dáng vẻ rầu rĩ chậm chạp, cuối cùng cũng nghĩ ra cách dỗ cậu vui lên, hỏi Cố Nhung: “Bé cưng, có lẽ mấy ngày em bệnh đều sẽ phải truyền nước, anh thấy em đi đường cũng mệt, hay là mua cho em cái xe lăn chạy bằng điện nhé?”
Cố Nhung nhớ chuyện chạy bằng xe lăn điện là do bọn họ nói khi còn ở bệnh viện thành phố, lúc đó Thẩm Thu Kích còn khuyên cậu sống trên đời phải vận động, không ngờ bây giờ hắn lại chủ động đề nghị mua xe lăn điện cho mình. Hơn nữa hắn nói một cách rất chân thành, không giống như đang đùa.
“… Anh còn nhớ à?” Cố Nhung giật giật khóe môi, âm thanh vì khóc lâu nghẹt mũi nên hơi ồm ồm, nghe vừa ấm ức vừa đáng thương, chẳng qua tốt xấu gì cũng chịu cười một cái.
Vì vậy Thẩm Thu Kích cũng cười theo cậu: “Em đúng là nhớ nhung cái xe lăn kia quá, cứ nhắc đến là em cười.”
“Vậy anh mua cho em thật à?” Cố Nhung nhìn hắn, mím môi nói, “Chắc chắn là rất đắt.”
Thẩm Thu Kích nói ngay không hề do dự: “Nếu em muốn, dù phải đi vay anh cũng sẽ mua cho em.”
Lý Minh Học và Lương Thiếu đi phía sau bọn họ càng thêm ngưỡng mộ, cảm thấy đây mới là tình yêu đích thực.
Hiện tại Cố Nhung đã được Thẩm Thu Kích dỗ bình tĩnh lại, dù cậu vẫn còn thấy buồn nôn, thỉnh thoảng lại nôn khan hai tiếng, phản ứng giống hệt với cơn “ốm nghén” trước đó của Thẩm Thu Kích sau khi ăn quỷ.
Từ ký túc xá nam đến phòng y tế mất chừng mười phút, bọn họ đi được nửa đường, bỗng nhìn thấy phía trước có mấy người mặc áo blouse trắng vội vã chạy đến ký túc xá nam, nhìn kỹ thì thấy đó là nhóm bác sĩ ở phòng y tế.
Trên mặt bọn họ đeo khẩu trang nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng bảo vệ theo sau có vẻ rất hoảng hốt.
Vẻ mặt như thế, lại thêm hướng bọn họ chạy đi, phản ứng đầu tiên của nhóm Thẩm Thu Kích, Cố Nhung và Lương Thiếu chính là —— Ký túc xá nam gặp chuyện rồi.
Bác sĩ đã chạy tới ký túc xá nam, bây giờ bọn họ có đến phòng y tế cũng vô dụng, huống hồ cả nhóm đều tò mò không biết ký túc xá nam xảy ra chuyện gì, rõ ràng lúc bọn họ đi xuống không nghe thấy chuyện, cho nên bốn người xoay mũi chân quay về ký túc xá.
Vừa bước vào cửa chính, bọn họ lập tức nghe thấy tiếng ồn ào.
“Đệt! Má ơi!”
“Phòng 604 có người chết!”
“Cái gì? Thật à? Chết thế nào? Bị bạn cùng phòng giết hay sao?”
“Không biết, hình như là chết đuối.”
“…”
Thuận cầu thang đi lên, chỉ thấy có rất nhiều nam sinh đứng ở hành lang tầng ba, gần như vây chật kín một căn ký túc xá, thậm chí tiếng xôn xao khiến người ta không cảm nhận được cái rét lạnh mùa đông ở thành phố Đàm, mà bác sĩ và bảo vệ cố gắng lắm mới đẩy được sinh viên ra để vào phòng.
Khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích thấy bảng số phòng trước cửa cũng không khỏi sững sờ —— Phòng gặp chuyện là phòng 317, cũng là phòng bên cạnh phòng Diệp Hoa, đồng thời còn là một trong những phòng hôm qua Du Kim Hải nói không xuất hiện tình trạng rò nước.
Hiện tại Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đều đang đứng trước cửa phòng 316, khuôn mặt rất khó coi, xem ra đúng là hai người kia hôm qua chạy đến phòng Diệp Hoa ngủ đất như đã nói.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không chen được vào phòng 317, đành phải đến cửa phòng 316 tìm Du Kim Hải và Thai Nhất Thành hỏi dò: “Chuyện gì thế?”
Mặt Du Kim Hải chuyển từ xanh sang trắng, Thai Nhất Thành đứng vịn cửa cũng rất khó coi, cuối cùng vẫn là Diệp Hoa tỉnh táo nói cho bọn họ: “Phòng 317 có một nam sinh chết, tên là Bùi Vũ học lớp 1.”
Sáng nay thi thể của Bùi Vũ được bạn cùng phòng Kỷ Diệu phát hiện trong phòng tắm.
Kỷ Diệu và Bùi Vũ nằm giường đối diện nhau, sáng nay cậu ta dậy rất sớm, sau khi dậy thì phát hiện Bùi Vũ không nằm trên giường, nhưng Kỷ Diệu nhớ rõ đêm qua Bùi Vũ đã về phòng rồi. Nhà Bùi Vũ giàu ngang ngửa Thai Nhất Thành, chẳng qua Thai Nhất Thành chỉ trông hơi ăn chơi đàn đúm thế thôi, chứ thật ra cậu ta trốn học còn ít hơn cả Hứa Gia và Doãn Sâm, có thể nói là học sinh ngoan hiền, nhưng Bùi Vũ lại là một dân bay ăn chơi thứ thiệt.
Cậu ta thường xuyên đi đêm không về ngủ, nếu không phải là uống rượu múa quạt ở bên ngoài suốt đêm thì cũng là đi mướn phòng chơi gái, bạn cùng phòng như Kỷ Diệu không ít lần giúp cậu ta trốn dì quản lý, cho nên mối quan hệ giữa hai người khá tốt đẹp.
Mà hôm qua khi Bùi Vũ quay về, Kỷ Diệu cảm giác cậu ta rất bất thường: Cảm xúc không ngừng dao động, phần cổ luôn lắc qua lắc lại như đang phê thuốc, lại gần nhìn còn thấy đôi con ngươi dãn rộng, trên trán đều là mồ hôi lạnh, không ngừng tìm nước uống.
Kỷ Diệu nói chuyện với cậu ta, Bùi Vũ cũng chỉ trả lời bằng mấy tiếng ậm ờ không thành câu, ban đầu Kỷ Diệu còn tưởng cậu ta uống say, thật ra đúng là Kỷ Diệu ngửi thấy mùi rượu trên người Bùi Vũ, chẳng qua không nồng cho lắm.
Về sau Bùi Vũ đá giày nằm phịch xuống giường, quần áo không thèm cởi, kéo chăn đắp lên ngáy ầm ĩ.
Kỷ Diệu bèn thây kệ cậu ta, rửa mặt xong lên giường đi ngủ sớm. Đêm qua cậu ta đánh Vương Giả Vinh Diệu suốt đêm không ngủ, hôm nay buồn ngủ muốn chết, bằng không cũng sẽ không đi ngủ giờ này.
Chờ đến nửa đêm, Kỷ Diệu bị tiếng Bùi Vũ xuống giường đánh thức.
Bùi Vũ vội vã chạy vào phòng tắm, đầu tiên là đi vệ sinh, sau đó bật vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.
Kỷ Diệu nghe đến đó liền biết có lẽ Bùi Vũ đã tỉnh rượu, trước kia cậu ta cũng như thế, uống say về ngủ một lát, chờ tỉnh rượu mới bắt đầu đi tắm, hơn nữa còn mặc kệ bạn cùng phòng có ngủ hay không, dù Kỷ Diệu có mối quan hệ khá tốt với cậu ta cũng vì việc này mà cãi nhau, nhưng Bùi Vũ chưa bao giờ nghe lời khuyên của người khác.
Hai nam sinh cùng phòng cũng bị tiếng tắm rửa giữa khuya của Bùi Vũ đánh thức, nhỏ giọng chửi “Đệch cụ”, Kỷ Diệu biết mình không khuyên nổi, nghe mãi cũng thấy phiền, cho nên đành kéo chăn che kín đầu ngủ tiếp.
Giấc ngủ này không được an ổn cho lắm, sau nửa đêm Kỷ Diệu chợt nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp, còn có tiếng nước nhỏ xuống sàn tí tách, hệt như có người ướt sũng nước đang đi lại trong phòng vậy.
Tiếng bước chân vọng đến từ cửa phòng tắm, thế nhưng chỉ chốc lát sau đã đến bên giường Kỷ Diệu, âm thanh ở rất gần, dường như vang lên ngay bên cạnh cậu ta, lắng tai nghe thêm chút nữa, hướng đi đã biến thành đỉnh đầu.
Kỷ Diệu bị đánh thức cảm thấy rất bực bội, trở tay xốc chăn lên. Nói thì cũng lạ, cậu ta vừa vén chăn, tiếng bước chân lập tức dừng lại, cùng lúc đó, Kỷ Diệu cảm giác có một giọt nước rơi trên mặt mình.
… Phòng bọn họ cũng bị rò nước rồi ư?
Kỷ Diệu không để ý, quay đầu chìm vào giấc ngủ.
Kết quả sau khi thức giấc, Kỷ Diệu lại bị dọa giật nảy mình.
Tiếng hét của cậu ta đánh thức hai người bạn cùng phòng, hai người kia trước đó đã mất kiên nhẫn, nhưng sau khi mở mắt cũng hét lên cùng Kỷ Diệu: “Đậu má, cái gì đây?”
Ba người trừng lớn mắt, nhìn trần phòng ký túc xá một cách khó tin.
—— Phía trên trần nhà in đầy vết chân ướt.
Từng vết từng vết lít nhít che kín phòng, trần nhà, bên tường… chỗ nào cũng có, hệt như trong đêm có người đầm đìa nước thoát khỏi lực hấp dẫn, dựng ngược người đi lại trên trần vậy.
Hôm qua mọi người đều đã nghe tới chuyện ký túc xá bị rò ống, bọn họ còn nói may mà phòng mình không bị, ai ngờ vừa sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, bây giờ cả ba đều cảm thấy còn không bằng rò nước như phòng khác cho rồi.
Kỷ Diệu nhớ tới tiếng bước chân đêm qua lúc nửa tỉnh nửa mê, lại nghĩ tới vệt nước rơi lên mặt mình, trong đầu chợt lóe lên một vài suy nghĩ đáng sợ, sống lưng chợt tràn ra một đợt khí lạnh, lông tơ cậu ta dựng đứng, rùng mình một cái, chờ bình tĩnh lại liền ngồi bật dậy, lại phát hiện giường đối diện trống không, Bùi Vũ không nằm ngủ trên đó.
Ba người gọi tên Bùi Vũ vài lần nhưng không nghe thấy tiếng đáp, cho nên bọn họ lập tức đứng lên, hai người bạn cùng phòng vọt thẳng ra ngoài, xuống tầng tìm dì quản lý để nói chuyện dấu chân quỷ dị trong phòng ký túc xá. Còn Kỷ Diệu thì đi vào phòng tắm —— Cậu ta đau bụng, muốn đi vệ sinh.
Ai ngờ vừa mở cửa, cậu ta lại thấy trong phòng có một cái xác nam phình to như mì sợi ngâm nở, toàn thân trần trụi, mặt úp vào bồn cầu không cử động.
Kỷ Diệu bị dọa đứng hình, đến cả tiếng hét thảm thiết cũng không phát ra được.
Dù không thấy mặt nam sinh, Kỷ Diệu cũng biết đây là người bạn cùng phòng Bùi Vũ của mình.