Cố Nhung nhìn ánh chiều tà gần như không còn chút nhiệt độ nào trước mắt, càng không thể phân biệt được đây là mơ hay là thật, hoặc là… hiện thực chồng chéo lên giấc mơ của cậu.
Hẳn là lúc này cậu đang nằm trong trạng thái linh hồn nhỉ?
Cố Nhung nghĩ tới đây, không khỏi cúi đầu xuống, sau đó nhìn thấy chân không chạm đất, cơ thể lơ lửng giữa không trung.
À, thì ra làm quỷ lại được bay tự do như thế này.
Chờ đã, Cố Nhung cảm thấy mình không thể nghĩ những thứ vớ vẩn thế được, nên suy nghĩ xem nên rời khỏi bãi tha ma trên núi này như thế nào đã.
Dù sao Cố Nhung có linh cảm rằng, nếu bọn họ không thể rời khỏi bãi tha ma này trước khi trời tối, có thể… sẽ không thoát được nữa.
Cậu có thể chắc chắn rằng bây giờ mình còn chưa chết, bởi vì nếu cậu chết, thời gian nhất định sẽ quay trở lại —— Chết cũng tốt, chỉ sợ hồn rời khỏi xác rồi bị Cố Hương Nương lôi vào mộ, mà cơ thể của cậu cứ sống như thằng khờ…
Đối với Cố Nhung, sống như vậy còn đáng sợ hơn là chết.
Rõ ràng hôm đó trong mơ cậu rời khỏi bãi tha ma này được, vì sao bây giờ lại không ra được?
Cố Nhung quay lại nhìn Nhan Phinh, bây giờ cậu đã nhận ra người mình bám theo là Nhan Phinh mới đúng, Nhan Phinh ở đâu cậu phải ở đó, không thể cách Nhan Phinh quá xa, cho nên dù cậu kéo Nguyễn Ninh An chạy bao lâu đều không thể rời khỏi nơi này được.
Mà Nguyễn Ninh An được cậu kéo chạy đi thì vừa chạy vừa hét suốt cả quãng đường, ban đầu tiếng hét còn sắc nhọn cao vút, về sau dần dần tắt tiếng.
Chỉ tiếc ở bãi tha ma này, ngoại trừ Cố Nhung và Nhan Phinh ra, dường như không còn ai có thể nghe thấy tiếng cô, cho nên cũng không ai biết ở đây đang có hai người đuổi theo nhau.
Nước mắt nóng hổi của Nguyễn Ninh An dần dần nguội lạnh. Ánh mặt trời càng lúc càng đỏ thẫm, trải thành gạch lát trên mặt đất, khiến bãi tha ma như chìm trong địa ngục. Nguyễn Ninh An nhìn khung cảnh trước mắt, cảm giác không chân thật trào lên như sóng, hệt như có máu chảy ra khỏi mắt cô nên mới làm cho mọi thứ đều được phủ một lớp vải đỏ đáng sợ.
Nhưng tất cả đều không phải ảo giác của cô.
Bàn tay nắm lấy tay cô càng lúc càng rõ, Nguyễn Ninh An có thể cảm nhận được trước cô còn có người đang kéo mình chạy, dù cô không thể thấy được người đó.
Ban đầu Nguyễn Ninh An còn tưởng rằng “người” vô hình trà trộn vào nhóm các cô là quỷ, nếu các cô có chuyện thì chắc chắn là do con quỷ này ra tay, nhưng có vẻ như không phải thế.
Nhan Phinh điên cuồng như ma kia mới giống quỷ.
“Rốt cuộc là vì sao?” Nguyễn Ninh An nâng tay áo lên lau đi nước mắt trên mặt, “Vì sao không ra được?”
Nhưng khi cô thả tay xuống lại thấy trước mặt mình là một ngôi mộ nhỏ, Nguyễn Ninh An giật nảy mình phanh gấp, cơ thể vì quán tính mà nghiêng về phía trước, nếu không phải người vô hình kia đỡ lấy cô, đầu Nguyễn Ninh An đã đập thẳng vào bia mộ. Cũng may có Cố Nhung kéo về giảm xóc, trán Nguyễn Ninh An mới chịu dừng lại cách bia mộ khoảng 5cm.
Nhờ vào khoảng cách gần như thế, Nguyễn Ninh An mới lờ mờ thấy ngôi mộ, chờ đến lúc nhìn rõ, cô nhìn thấy tấm ảnh khắc trên bia… là di ảnh của Nhan Phinh.
Nhan Phinh trên bia nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt hiền hòa nhìn vào ống kính, thuận mắt hơn cách cô ta giả bộ trầm lặng và dịu dàng trong hiện thực nhiều.
Vấn đề là dù có thuận mắt như thế nào đi chăng nữa, ở đây lại có một ngôi mộ tạc di ảnh của Nhan Phinh cũng đủ để chứng minh Nhan Phinh phía sau cô không bình thường chút nào.
Ở phía trước không còn lối đi, Nguyễn Ninh An đành phải đứng trước mộ, cứng đờ quay đầu nhìn Nhan Phinh đuổi theo cô đến.
Mà “Nhan Phinh” này đang nở nụ cười khẽ, đường cong khóe môi không khác gì với nụ cười trên di ảnh, Nguyễn Ninh An nhìn cô ta, cảm thấy còn đáng sợ hơn khuôn mặt kinh dị máu me be bét ban nãy, dường như người trong di ảnh đã bước ra ngoài hiện thực.
Cho nên dù không thể lui, nhưng Nhan Phinh cứ bước về phía trước một bước, Nguyễn Ninh An sẽ lui ra sau một bước, cô ngã vào bụi lau sậy, thân cây khô cứa thành từng vết xước trên tay, vậy mà Nguyễn Ninh An không dám kêu đau.
“Ha ha ha…”
Nhan Phinh nhìn vệt máu trên tay cô, miệng phát ra từng tiếng cười quỷ quyệt không thuộc về người sống, sau đó lấy một tờ giấy trắng ra khỏi túi ném xuống trước mặt Nguyễn Ninh An, giọng nói đã biến thành của người khác, cô ta hỏi: “Chơi không?”
Mảnh giấy không gió mà bay tựa như tiền giấy rải đầy trời lúc đưa tang, từ từ đáp xuống bên chân Nguyễn Ninh An —— Đó là tờ giấy trắng mà các cô chuẩn bị hồi chiều nay để chơi “Hỏi”.
“Cô muốn hỏi gì?” Nhan Phinh lại bước về phía Nguyễn Ninh An một bước, dùng giọng nói mê hoặc hấp dẫn cô, “Tôi có thể cho cô toàn bộ đáp án.”
Trò chơi “Hỏi” nhất định phải được tổ chức ở bãi tha ma, bởi vì bãi tha ma nặng âm khí, người được hỏi là du hồn qua đường. Nhưng luật đề ra là không bao giờ được tổ chức ở một nơi mình có thể thấy mộ, bởi vì một khi bạn làm như vậy, tương đương với việc bạn đang hỏi chủ ngôi mộ kia.
Lúc này Nguyễn Ninh An cảm giác mình không thở nổi, trái tim cũng như muốn ngừng đập.
Trong đầu cô chỉ còn một câu: Cô sắp chết rồi ư?
Ánh mắt Nguyễn Ninh An dần rã ra, đôi môi cũng hơi hé, dường như đang muốn hỏi xem đường về ở đâu.
Nhưng trước khi cô kịp cất lời, Nguyễn Ninh An lại nghe thấy thanh niên vô hình kia ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Mặt cô ta đâu?”
Mặt?
Mặt ai?
Không phải mặt Nhan Phinh đang ở đó ư?
Đầu óc Nguyễn Ninh An thoáng tỉnh táo lên, chớp mắt mấy cái rồi nhìn Nhan Phinh, sau đó cau mày —— Không đúng, vừa rồi cô đã thấy khuôn mặt Nhan Phinh bị xé toạc, vì sao bây giờ lại trở nên bình thường?
Người này có phải là Nhan Phinh thật không?
Nguyễn Ninh An căng thẳng nuốt nước miếng, há miệng hỏi: “Mặt của cô đâu?”
“Nhan Phinh” nghe cô hỏi xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mắt cô ta trợn trừng, khuôn mặt biến dạng, sau đó lấy tay níu lấy lỗ tai mình rồi sờ vào mắt mũi, gào lên thảm thiết: “Mặt của tôi?”
“Mặt của tôi đâu?!”
Quả nhiên câu nói này chính là vảy ngược của Cố Hương Nương.
Khi Nhan Phinh bắt đầu điên cuồng xé nát mặt mình như Cố Hương Nương trong mơ, Cố Nhung liền cảm thấy nguồn năng lượng khống chế mình biến mất, cậu quay lưng nhìn thoáng qua mặt trời đang dần lặn, chỉ còn một tia nắng cuối cùng —— Nguyễn Ninh An đã hỏi, cô nhất định phải xuống núi trước khi mặt trời lặn.
“Chạy mau!”
Cố Nhung nhắc Nguyễn Ninh An, cậu phát hiện không phải lần nào mình nói Nguyễn Ninh An cũng có thể nghe thấy, cũng ví dụ như vừa rồi cậu nhắc cô nên hỏi như thế nào, phải nói đi nói lại Nguyễn Ninh An mới nghe được giọng cậu.
Cũng may lần này cậu mới nói một lần mà Nguyễn Ninh An đã lập tức bừng tỉnh, trong đôi mắt sợ hãi không có phía trước cùng dưới chân, chỉ còn có tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Đó là hướng xuống núi, cũng là hi vọng duy nhất của cô.
Chu Giai Dung ngồi khoanh chân ven đường, run rẩy hỏi Ban Thi Ức và Hoắc Hinh: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, vì sao Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh còn chưa về?”
Ba người các cô không ai nhường ai, mỗi người chiếm một góc, không quan tâm đất bẩn mà ngồi phịch xuống, tình chị em trước khi lên núi đã mất sạch.
“Không biết, không gọi điện được.” Hoắc Hinh rũ mắt, trong lòng quyết định nếu trời trở tối mà Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh còn chưa xuống núi, cô sẽ lập tức quay về, đến nơi nào đó có sóng gọi cho cảnh sát.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa cống của Ban Thi Ức bỗng sáng lên, vui mừng nói: “Cỏ lau động kìa! Hai người đó về rồi ư?”
Nhan Phinh chạy đến chỗ miệng cống, liếc một cái là có thể thấy Ban Thi Ức, Hoắc Hinh và Chu Giai Dung đang chờ dưới chân núi, rõ ràng là cô đuổi theo Nguyễn Ninh An xuống núi, muốn cản cô lại trước khi cô về tới nơi, kết quả Nguyễn Ninh An cứ chạy lên trước làm cô ta đuổi không kịp, nhưng vì sao sau khi đến cái cống này lại không thấy Nguyễn Ninh An đâu?
“Nguyễn Ninh An đâu rồi?”
Cô ta hỏi Ban Thi Ức ngồi gần đó.
Kết quả Ban Thi Ức không nói gì, Hoắc Hinh nghi ngờ lẩm bẩm “Về rồi à”, lại hỏi tiếp: “Ninh An đâu?”
Nhan Phinh cũng muốn hỏi như vậy, chẳng lẽ Nguyễn Ninh An còn chưa xuống núi? Nhan Phinh đang do dự có nên nói với mọi người mình quay lên tìm Nguyễn Ninh An hay không, đã thấy Ban Thi Ức thất vọng nhỏ giọng nói: “Cậu lại quay về đây rồi…”
Sao thế? Ban Thi Ức không vui vì cô quay về, còn Nguyễn Ninh An chưa về ư?
Chuyện gì thế này?
Nhan Phinh vừa định lên tiếng, giọng nam trầm gắt gỏng vang lên sau lưng cô: “Tiên sư mười tám đời nhà nó, không ngờ lại quay về…”
Phiền chết đi được!
Thẩm Thu Kích rất muốn chửi, đây là lần thứ mấy hắn quay về chân núi rồi? Hắn không đếm xuể.
Ban Thi Ức nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Thẩm Thu Kích, lại nhìn thanh niên bất tỉnh nhân sự trên lưng hắn, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Này người anh em, tôi có thể hỏi xem sao cậu cứ phải cõng cậu chàng này lòng vòng ở đây tìm đường lên bãi tha ma không?”
Thẩm Thu Kích: “…”
Hay cho câu lòng vòng ở đây, đúng là tàn nhẫn.
Thẩm Thu Kích hừ lạnh, tức giận nói: “Giải sầu.”
Ban Thi Ức: “…”
Đến bãi tha ma giải sầu?
Nếu Thẩm Thu Kích nói là đi vứt xác thì cô còn tin được.
Dù sao nam thanh niên trên lưng hắn ngủ lâu vậy mà vẫn không mở mắt, trông rất giống một cái xác, nhưng trước đó khi hắn dẫn cô và Hoắc Hinh xuống núi, cô lại thấy hắn xem thanh niên như trân bảo, lúc đi qua bãi cỏ lau khô đều cẩn thận tránh đi, chỉ sợ cán lá quẹt vào làm cậu bị thương.
Thái độ như vậy không giống như đi vứt xác.
Hắn cũng không có thái độ tàn nhẫn và bối rối khi bị phát hiện đi làm việc ác, xem ra vẫn có thể tin vào lý do giải sầu được đúng không?
“Trước đó các cô đi lạc trong núi à?” Thẩm Thu Kích cõng Cố Nhung ra khỏi đường vào cống, lúc đi ngang hắn còn cẩn thận nhích ra như tránh thứ gì, sau đó mới đứng trước mặt Ban Thi Ức hỏi cô, “Vậy cô lạc đường như thế nào?”
Hắn dùng lá mở mắt âm dương, còn mang cả la bàn —— Kết hợp từ mê tín và khoa học, kết quả không thấy một bóng ma nào trên đường lên núi, cho nên hắn hiểu mình không bị lạc đường trong nghĩa địa.
Bực mình thấy mẹ.
“Đi qua đi lại… rồi lạc đường.” Ban Thi Ức càng nói càng nhỏ, sao cô cứ cảm giác tên này rất muốn lạc đường thế nhỉ? “Có lẽ là do bọn tôi đi sai đường, dù sao khi đi vào ai cũng nhắm mắt, không biết rốt cuộc đã chọn lối nào.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy, giật mình chớp mắt: “Nhắm mắt?”
“Đúng vậy.” Hoắc Hinh cũng gật đầu, hỏi hắn, “Có vấn đề gì à?”
“Không có.” Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi, khuôn mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười thỏa mãn.
Bởi vì hắn đã biết mình nên lên núi như thế nào rồi.
Thẩm Thu Kích phát hiện mình đã bị Cố Hương Nương chơi một vố.
Cũng không thể nói là bị chơi khăm được, là do hắn hiểu nhầm, sợ Cố Hương Nương giở trò quỷ che mắt, quỷ đánh tường… cho nên mới mở mắt âm dương định vào bãi tha ma, nếu thấy mộ Cố Hương Nương trước thì quật trước, gặp Cố Nhung trước thì cứu Cố Nhung trước rồi quật mồ Cố Hương Nương sau.
Kết quả thì hay rồi, muốn vào bãi tha ma này để gặp Cố Hương Nương thì nhất định phải nhắm mắt lại.
Mặc dù không biết vì sao phải nhắm mắt, có lẽ như vậy có thể phát động kết giới nào đó, chẳng qua Thẩm Thu Kích không quan tâm, hắn cõng Cố Nhung đi lên núi, định nhắm mắt xem thử như thế nào.
Kết quả vừa xoay người, trên núi liền có một nữ sinh ngược những tia nắng cuối cùng của mặt trời vọt ra khỏi núi.
Thẩm Thu Kích vội nghiêng người tránh đi mới không bị cô va ngã.
“Ninh An! Là Ninh An!” Chu Giai Dung, Ban Thi Ức và Hoắc Hinh nhìn thấy cô thì vui mừng cười to, vẫy tay với cô, “Ninh An, bọn tôi đây này!”
Nguyễn Ninh An nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bạn mình, cuối cùng mới có thể thả lỏng căng thẳng suốt quãng đường chạy trốn, bật khóc hu hu, mà ánh sáng cuối cùng của mặt trời cũng biến mất trong những giọt nước mắt của cô.
Dù hiện tại trời còn chưa tối hẳn, nhưng mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
“Sao lại khóc thảm thiết thế này?” Ban Thi Ức ôm cô hỏi, “Nhan Phinh đâu? Cô ta không xuống với cậu à?”
“Đừng đi vào!”
“Tôi…” Nguyễn Ninh An vừa định nói, lại nghe thấy cống nhỏ bên kia vang lên tiếng hô lớn.
Bốn nữ sinh đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy thanh niên đứng bên cống và chàng trai trên lưng hắn cắm ngược đầu ngã vào khe.
Mấy giây sau, hai người lồm cồm bò dậy từ trong khe, trên mặt dính đầy bùn.
Ban Thi Ức thở phào nhẹ nhõm —— Thì ra thanh niên kia là người sống thật.
Nguyễn Ninh An thoáng nhìn qua bọn họ, ngạc nhiên đến thất thần.
Hình như câu “Đừng đi vào” vừa rồi là giọng của thanh niên kia? Sao tiếng cậu ta nghe quen thế? Rất giống với “người” vô hình đã dẫn mình xuống núi…
“Cố Nhung…”
Bàn tay buông thõng bên người Thẩm Thu Kích siết chặt, vội vã gọi tên Cố Nhung. Hắn rất giận, giận mình không bảo vệ được Cố Nhung, giận Cố Nhung khiến hắn lo lắng thật lâu, hắn lại rất khó chịu, buồn bã vì mình vô dụng như vậy, buồn vì Cố Nhung phải chịu đựng những chuyện này, nhưng tất cả cảm xúc đều hóa thành bất đắc dĩ khi thấy Cố Nhung đứng trước mặt mình lấy tay dụi mắt, sợ hãi hét “Bùn!”, “Chỗ nào cũng có bùn!”
Không thể giả được.
Người vừa yếu ớt vừa sợ bẩn này là Cố Nhung của hắn.
“Mắt của em! A a a bùn lọt vào mắt em rồi…”
Thẩm Thu Kích giữ chặt vai Cố Nhung để cậu đứng vững lại, nhỏ giọng dỗ dành: “Đứng im đứng im, để anh lau cho em.”
Cố Nhung nghe lời Thẩm Thu Kích đứng im, ngoan ngoãn ngửa đầu để Thẩm Thu Kích lau mắt cho mình.
Chờ đến lúc mở được mắt, Cố Nhung thấy Thẩm Thu Kích liền đứng hình mất năm giây, mãi lâu sau mới nhận ra cái người mặt mũi đầy bùn này là bạn trai mình, cho nên câu đầu tiên Cố Nhung hỏi là: “Thẩm Thu Kích, sao mặt anh bẩn thế?”
Thẩm Thu Kích: “…”
“Em còn có mặt mũi mà hỏi anh à?” Thẩm Thu Kích lạnh lùng chỉ vào mặt mình, hỏi Cố Nhung.
Chẳng qua dù bây giờ hắn có biểu cảm gì, đoán chừng Cố Nhung cũng không nhìn ra.
Cố Nhung lập tức kéo khóa miệng, ngoan như chim cút.
Cậu nhớ ra vì sao bọn họ lại ngã vào khe rồi —— Là do cậu chứ ai.
Cái này cũng do bất đắc dĩ, khi Cố Hương Nương bắt đầu nổi điên, Cố Nhung và Nguyễn Ninh An liền chạy thục mạng về phía mặt trời không dám dừng lại.
Cố Nhung cũng phát hiện mình càng lúc càng nhẹ tựa cơn gió, nhẹ như thể cậu đang nằm mơ, khẽ lướt theo Nguyễn Ninh An đến dưới núi, sau đó nhìn thấy Thẩm Thu Kích, còn thấy cả mặt mình.
Chẳng qua điều khác biệt so với trong mơ là Thẩm Thu Kích không ngồi trên ghế đá.
Thẩm Thu Kích cõng cậu đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc qua cống.
Vì vậy khi Cố Nhung vừa mở mắt đã thấy Thẩm Thu Kích muốn đưa cậu vào bãi tha ma, bị dọa đến mức tóm chặt cổ Thẩm Thu Kích lôi về sau, cố gắng lui lại, sau đó thành công đẩy cả cậu lẫn Thẩm Thu Kích ngã vào cống.
—— Còn dính bùn đầy người!
Giấc mơ chết tiệt, dám làm hại cậu!
Cố Nhung rất tức giận, Thẩm Thu Kích ôm cậu ra khỏi cống mà vẫn chưa nguôi.
Trên mặt cậu lẫn Thẩm Thu Kích đều là bùn, dù là Nhan Phinh cũng không nhận ra một thanh niên trong số đó là con mồi Cố Nhung của cô ta.
Hiện tại Nhan Phinh đang rất hoang mang. Cô ta không hiểu vì sao Ban Thi Ức, Hoắc Hinh như không thấy cô ta, không ai để ý cô ta, sau đó Nguyễn Ninh An còn nói cô ta chưa xuống núi, không phải cô ta đã đứng đây từ trước ư?
“Các cậu…” Nhan Phinh bước về phía trước, vươn tay định gọi các cô, lại phát hiện mình chạm phải một bức tường vô hình.
Cô ta bị nhốt ở phía đối diện cống —— Cũng chính là bãi tha ma.
Nhan Phinh bỗng biến sắc.
Cô ta sợ hãi trừng lớn mắt, cố gắng vượt qua cống, nhưng hết thảy đều phí công vô ích. Cô ta không thể ra khỏi bãi tha ma được.
Hơn nữa điện thoại của nhóm Nguyễn Ninh An bỗng bắt lại được sóng, sau đó Nguyễn Ninh An nói với mọi người: “Bạn cùng phòng của Nhan Phinh nói cô ta đã về phòng rồi.”
“Ủa?” Hoắc Hinh, Ban Thi Ức và Chu Giai Dung nhìn nhau, “Cô ta xuống khi nào vậy, sao bọn tôi không thấy?”
“Ai biết?” Nguyễn Ninh An lắc đầu, gió lạnh thổi qua khiến cô rụt cổ, “Dù sao đều sống chung trong một tòa ký túc xá, chúng ta đến thăm cô ta xem, nếu cô ta không ở đó thì báo cảnh sát.”
“Được.” Hoắc Hinh, Ban Thi Ức và Chu Giai Dung gật đầu.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cũng nối đuôi nhau rời khỏi bãi tha ma.
“Quay lại! Các người mau quay lại đây!” Nhan Phinh điên cuồng gọi tên các cô, “Tôi chưa về ký túc xá, tôi ở đây!”
Thế nhưng không ai quay lại nhìn cô ta. Không ai nhìn thấy, đừng nói là nghe được giọng cô ta.
… Vì sao? Vì sao!
Nhan Phinh trơ mắt nhìn sáu người đi xa, trong lòng luôn hỏi vì sao, nhưng cô ta vĩnh viễn không có được đáp án.
Trên đường quay về, Nguyễn Ninh An nhiều lần muốn nói lại thôi, liên tục nhìn Cố Nhung.
Chờ đến lúc về tới ký túc xá nam sắp phải tách ra, Nguyễn Ninh An không nhịn nổi nữa, lấy di động ra nói với Cố Nhung: “Chào cậu, tôi có thể…”
“Làm gì đấy?” Cố Nhung đã kể toàn bộ mọi chuyện cho Thẩm Thu Kích nghe trên đường quay về, Thẩm Thu Kích sau khi biết Cố Nhung từng kéo tay nữ sinh này thì tức đến mức suýt nữa nghiến nát răng.
Bây giờ Nguyễn Ninh An lại mon men đến gần Cố Nhung, hắn càng như phát điên, kéo Cố Nhung ra sau lưng, nghiêm giọng nói: “Em ấy là người của tôi, mong cô tự trọng.”
“Không phải…” Nguyễn Ninh An lúng túng như gà mắc tóc, “Tôi không có ý kia, tôi cũng nghĩ cậu ấy là bạn trai của cậu…”
Thẩm Thu Kích hùng hổ dọa người ta: “Không phải nghĩ, nghĩ là nghĩ cái gì?”
“Không sao.” Cố Nhung đẩy Thẩm Thu Kích ra, quét mã QR hai chiều cho Nguyễn Ninh An, “Cậu muốn kết bạn đúng không? Thêm đi.”
“… Cảm ơn.” Nguyễn Ninh An nghe Cố Nhung nói chuyện, khuôn mặt không khỏi hoảng hốt, càng nghe càng cảm thấy giọng cậu giống thanh niên giúp cô rời khỏi bãi tha ma như đúc.
Nhưng câu nói sau cùng của Cố Nhung lại khiến cô hoàn toàn tỉnh táo: “Về sau đừng có làm mấy thứ mê tín này nữa.”
Cơ thể Nguyễn Ninh An run lên, sau khi bình tĩnh lại thì đỏ mắt, gật đầu liên tục: “Tôi không làm nữa.”
Cuối cùng cô nhìn vào bóng lưng Cố Nhung, nhỏ giọng thì thào: “… Cảm ơn cậu.”
Thẩm Thu Kích không dẫn Cố Nhung về ký túc xá, dù sao mẹ của Cố Nhung vẫn đang ở khách sạn Vân Châu chờ tin của hắn. Cho nên Cố Nhung không thấy Thẩm Thu Kích quay về phòng mà mượn điện thoại cậu gọi taxi, mơ màng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Về khách sạn à?”
“Đúng thế.” Thẩm Thu Kích bình thản nói, “Mẹ em đang ở khách sạn chờ tin của chúng ta.”
“Ồ.”
Cố Nhung nghe nửa câu đầu còn bình tĩnh, chờ Thẩm Thu Kích nói xong nửa câu sau chợt biến sắc, sợ hãi như thấy quỷ: “Cái gì? Mẹ em đến á?!”
“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích cười sung sướng vì báo được thù riêng, hai hàm răng trắng trên khuôn mặt đầy bùn đen như bóng đèn sáng chói giữa đêm khuya.
Hắn còn vươn bàn tay lấm lem bùn của mình ra xoa lên má Cố Nhung: “Được gặp mẹ vui thế còn gì? Nhìn xem bé cưng của anh vui chưa?”
Cố Nhung: “…”
“Chúng ta…” Cậu bám lấy áo Thẩm Thu Kích định hỏi.
Thẩm Thu Kích đáp luôn: “Mẹ em biết hết rồi. Từ chuyện chúng ta ngủ chung một phòng, em mất hồn, anh gọi hồn cho em, cuối cùng anh cõng em đến bãi tha ma, bà đều biết.”
Cố Nhung sợ bay màu.
Thẩm Thu Kích còn cười cậu: “Có phải bé con vui hơn rồi không?”
Cố Nhung vui con khỉ! Cậu sắp ngất luôn thì có.
Thậm chí Cố Nhung không thèm quan tâm bùn dính trên người mình nữa, chỉ lo nấp sau lưng Thẩm Thu Kích, sợ phải đối diện với mẹ Cố.
Nhưng Cố Nhung không ngờ mẹ Cố ngồi trên ghế khách sạn vừa thấy cậu bước vào liền vươn tay về phía cậu, chẳng qua sau khi thấy mặt Cố Nhung thì chững lại, sau đó vành mắt đỏ lên, bàn tay thả xuống nâng lên đổi thành nắm chặt tay anh trai, vừa khóc vừa cười, vui mừng gật đầu: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi…”
Cố Nhung thấy mẹ mình như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu. Cậu tưởng mẹ sẽ mắng mình, sẽ cứng rắn ép cậu lập tức nghỉ học về nhà, còn có thể bắt cả cậu và Thẩm Thu Kích chia tay… Trên đường tới đây cậu đã tưởng tượng rất nhiều, thế nhưng mẹ Cố lại chỉ muốn cậu sống tốt là được.
“Mẹ…” Cố Nhung áy náy tới gần bà, định xin lỗi vì đã khiến bà lo lắng.
Ai ngờ một giây sau, mẹ Cố lại bưng ghế lùi về sau mấy bước mới ngồi xuống lần nữa, ngậm nước mắt nói với Cố Nhung: “Bé Nhung, con bẩn quá, không sao là được rồi, đi tắm đi đã.”
Cố Nhung: “…”
Thẩm Thu Kích thấy thế thì nhướng mày, lần này là vui thật: Hóa ra bệnh sạch sẽ của Cố Nhung là do di truyền à?