Cho nên hiện tại Kim Đồng Ngọc Nữ đang bị bắt nạt đúng không?
Nhưng Cố Nhung cho rằng Kim Đồng Ngọc Nữ không phải bị người ta ăn hiếp mà là bị đè đầu cưỡi cổ: Bọn nó quỳ hai gối trên đất cúi đầu, một trái một phải ngồi bên cạnh bàn con, Kim Đồng thêm nước nóng vào ấm, Ngọc Nữ thì run rẩy giơ ấm trà lên, cẩn thận châm trà cho một chiếc… áo khoác màu đen?
Người mặc áo khoác đen ngồi sau bàn, trên đó còn có một con tước mào vàng béo múp míp —— Đó chính là con chim tước mà Cố Nhung đã thấy trên đường đi, chẳng qua bây giờ hai mắt nó xám tro, trống rỗng vô thần, ngực không hề lên xuống như đã chết, lại như mất đi linh hồn trong cơ thể.
Cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, người mặc áo khoác đen này hẳn là người đã điều khiển tước mào vàng.
Nhưng dưới lớp áo choàng đen kia lại trống rỗng không có gì, hệt như áo khoác bọc lấy một người tàng hình, Cố Nhung không nhìn thấy khuôn mặt của nó, chỉ nghe được tiếng sai sử: “Trà hơi nóng, mau thổi nguội cho ta.”
Vừa dứt lời, áo choàng đen liền nâng tay phải lên, đẩy trà Ngọc Nữ đã châm đến trước mặt Kim Đồng, sau đó lại quay đầu áo choàng sai Ngọc Nữ: “Ngươi cũng đừng lười biếng, mau lột quýt cho ta, nhớ lột hết vân trắng trên thịt quýt với vỏ đi, ta không thích ăn.”
Cái tên áo choàng này cuồng vọng đến thế à?
Rốt cuộc nó là yêu ma quỷ quái đến từ phương nào, mà đến Kim Đồng Ngọc Nữ đứng trước mặt nó không dám hó hé một câu?
Chẳng qua vì động tác đưa tay, cho nên Cố Nhung có thể thấy thật ra nó không phải là không có cơ thể, chỉ là cơ thể không đầy đủ mà thôi —— Bởi vì nó là một bộ xương khô.
Tay phải của nó có phần xương khá hoàn chỉnh, chỉ là ngón út trống mất một lóng, lúc nó dùng tay trái ăn quýt Ngọc Nữ bóc, Cố Nhung lại nhìn thấy toàn bộ tay trái đều trống không.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến hành động của nó, bộ xương kia vẫn bình thản như không cầm múi quýt nhét vào trong chiếc miệng vô hình, lại uống trà nóng Kim Đồng đã thổi nguội, cuối cùng thở phào một hơi đầy thỏa mãn, không thèm quan tâm Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, cứ như đang ra oai phủ đầu bọn họ, phạt cả hai phải đứng im một chỗ.
Thẩm Thu Kích chỉ thấy mạch máu hai bên thái dương điên cuồng đập, nghiêng người nói với Cố Nhung: “Trông cái dáng hưởng thụ này không khác chú Bảy nhà anh là bao.”
Bộ xương khô nghe Thẩm Thu Kích nói vậy, áo choàng chuyển hướng như đang nhìn hắn “chằm chằm”, sau đó nói: “Trông cậu quen quen.”
Trước đó lực chú ý của hắn vẫn luôn đặt trên thân Cố Nhung, cho nên không quan sát người này.
Thẩm Thu Kích đảo mắt nhìn đống xương trên người bộ xương khô kia hồi lâu, buồn bực nói: “Sao tôi cũng thấy ông quen thế nhỉ?”
Người chết lâu năm đều hóa thành đống xương trắng, dù khi còn sống bạn có là người khuynh nước khuynh thành như thế nào, sau khi chết rồi cũng hóa xương trắng mà thôi. Mà có ai lại chưa thấy xương bao giờ? Chẳng lẽ không quen mắt được à?
Nhưng “trông quen quen” mà Thẩm Thu Kích nói không đơn giản chỉ là như thế, bởi vì bộ xương khô choàng áo đen này tỏa ra sương mù trắng từ bên trong, giống hệt minh cốt mà Cố Nhung và hắn đã từng thấy.
Một người một xương nhìn nhau, mấy giây sau đồng thời cất tiếng.
“Cậu là học trò của Tạ Ấn Tuyết!”
“Ông là Tần Hạc?”
“Hơn mười năm không gặp, sao xương của ông càng ngày càng ít đi thế?” Thẩm Thu Kích khoanh tay cười lạnh, “À sai rồi, trước kia xương của ông đâu tỏa ra khí lạnh, chẳng lẽ trước kia ông dùng xương pha kè?”
Bộ xương choàng áo cũng thâm trầm nói: “Trước kia ta dùng xương của thím Bảy nhà cậu.”
Thẩm Thu Kích tiếp tục khịa: “Vậy ông hẳn phải là chó mới đúng.”
“Nói bậy!”
Bộ xương choàng áo phất tay hét lớn, đập tay phải xuống bàn, lại vì động tác quá lớn nên khiến ngón áp út bị rơi ra, hắn lập tức quay đầu trừng Kim Đồng, Kim Đồng bị hắn hù dọa, khóe miệng hình sóng run lên, vội đi kiếm minh cốt về cho hắn.
“Ông ta là Minh Vương, hồi nhỏ anh đã từng gặp rồi.” Thẩm Thu Kích giới thiệu lai lịch của bộ xương khô choàng áo cho Cố Nhung, “Ông ta luôn cản trở không cho chú Bảy và thím Bảy nhà anh đến với nhau.”
“Ai cản bọn nó?!” Minh Vương gắn lại xương áp út, hùng hổ nói, “Ta còn ước gì thím Bảy nhà cậu vĩnh viễn treo cổ trên người chú Bảy, cái nết kia của thầy cậu thì chỉ có thím Bảy thấp hèn, chó thích đớp cứt mới ưa nổi.”
Bình thường người ta khi nghe có người chửi cha chửi thầy mình đều sẽ đứng ra nói giúp người nhà, nhưng đến Thẩm Thu Kích thì vui còn không kịp, thõng tay nhún vai nói: “Ông muốn mắng sao cũng tùy, đường nào cũng không liên quan tới tôi.”
Cố Nhung nghe hai người kia cãi nhau, trong đầu lại không nạp nổi lượng thông tin to lớn.
Theo lý mà nói, Minh Vương là người nắm quyền cao nhất trong địa phủ mà? Nhưng vì sao lúc Thẩm Thu Kích đối diện với Hắc Bạch Vô Thường thì khúm núm, lúc đối diện với Minh Vương lại dám cả gan lên mặt như vậy?
Vả lại nghe bọn họ nói chuyện thì hình như trước đây Minh Vương và chú Bảy của Thẩm Thu Kích có qua lại thì phải?
Rõ ràng Minh Vương cũng đã phát hiện chú Bảy thím Bảy đều không phải mối uy hiếp của Thẩm Thu Kích, vì vậy hắn lập tức thay đổi chủ đề, dùng ngón trỏ bên tay phải chỉ Cố Nhung: “Vậy chắc cậu ta thì liên quan tới cậu đấy nhỉ?”
Không đợi Thẩm Thu Kích lên tiếng, Minh Vương đã giơ bàn tay trái trống rỗng của mình, thẳng thừng nói: “Trong cơ thể của cậu ta có minh cốt của ta, là tay trái.”
Thẩm Thu Kích bình thản trợn mắt nói dối, sao chép lại y nguyên những gì Hắc Bạch Vô Thường đã nói: “Không thể nào, người sống không chạm được vào minh cốt, ông có chứng cứ không?”
“Chờ cậu ta chết đi rồi ta sẽ đào xương cậu ta lên.” Minh Vương cười “Ha ha” hai tiếng, dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói, “Đến lúc đó cậu muốn chứng cứ gì cũng có.”
Minh Vương nói xong cũng không lảm nhảm với Thẩm Thu Kích nữa, vươn tay phải ra dụ dỗ Cố Nhung: “Cơ thể cậu chứa xương lạ, chắc chắn sẽ thu hút tà ma, hẳn là từ nhỏ đến lớn cậu đã gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ đúng không? Cậu không sợ à? Cái chết lặp lại không có hồi kết, mỗi một kiểu chết đều đau khổ, sự tra tấn vĩnh viễn không có điểm dừng… Chắc hẳn cậu bị những chuyện này dằn vặt từ lâu rồi nhỉ? Chỉ cần cậu bằng lòng trả lại minh cốt cho ta, kiếp sau cậu muốn gia thế như thế nào, tuổi thọ bao lâu, ta đều cho cậu chọn.”
Cũng không phải trải qua từ nhỏ, mới bắt đầu sau khi thành niên vào năm mười tám tuổi thôi. Cố Nhung thầm nghĩ, vả lại mới đầu quả là rất đáng sợ, nhưng càng về sau càng thú vị, ví dụ như lần chơi bút tiên kia, chẳng phải rất sướng sao?
Cố Nhung hỏi hắn: “Vậy kiếp này tôi sẽ chết ư?”
Minh Vương không phủ nhận: “Nhưng cậu sẽ có kiếp sau tốt hơn.”
Cố Nhung lại hỏi: “Nếu tôi không trả thì sao?”
Minh Vương bắt đầu uy hiếp: “Kiếp sau đày cậu làm heo.”
Cố Nhung: “…”
Sao Minh Vương lại ngây thơ đến vậy?
“Thế cũng được.” Cố Nhung thở dài, “Ngài xem kiếp này trông tôi đẹp thế này, có rất nhiều người thích tôi chỉ vì khuôn mặt, nhưng trong nhà tôi tiền xài không hết, vất vả lắm mới có được anh người yêu, người yêu lại vì tiền của tôi khiến tôi không có được tình yêu đích thực, không bằng kiếp sau đầu thai làm heo.”
Minh Vương: “?”
Thẩm Thu Kích: “?”
“Ngài cũng nói trên người tôi có minh cốt, cho nên khó lòng kết thúc vòng lặp cái chết vô hạn.” Cố Nhung tiến lên phía trước vài bước, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Minh Vương, nhìn vào khuôn mặt tàng hình của hắn nói “Cho nên ngài không giết được tôi.”
Bởi vì cậu chết rồi vẫn có thể sống lại.
Nếu Minh Vương có thể thẳng tay giết cậu lấy minh cốt thì sẽ không ở đây nói nhảm nhiều như vậy với bọn họ, dùng tới cả mấy mánh khóe uy hiếp.
Chẳng qua mấy lời này của Cố Nhung thật ra cũng chỉ đoán mò, đoán sai cũng không sao, Thẩm Thu Kích dám nói chuyện với Minh Vương ngang ngược như vậy chắc chắn là vì có ô dù che bóng, quan trọng nhất là… cậu cảm thấy Minh Vương không phải người xấu, dường như còn rất đáng yêu?
Ánh mắt Cố Nhung không nhịn được chuyển sang con chim tước béo tròn trên bàn.
Hơn nữa với thái độ của Minh Vương, Cố Nhung cảm thấy hẳn là mình đoán đúng rồi. Bởi vì Minh Vương lần nữa vặn cho xương ngón áp út rơi ra, lăn lộc cộc đến bên chân Cố Nhung, cậu ho khẽ một tiếng, xoay người nhặt minh cốt lên, cẩn thận phủi đi tro bụi trên đó mới dâng lên cho Minh Vương bằng hai tay.
Lúc này Kim Đồng đang thổi một tách trà khác đưa cho Minh Vương, Ngọc Nữ cẩn thận lột vỏ quýt đưa tới trước mặt hắn.
Bầu không khí lập tức trở nên rất ngượng nghịu.
“… Đồ quá đáng.”
Minh Vương xếp lại mẩu xương của mình, uống trà ăn quýt, cuối cùng mắng: “Các cậu đúng là… nồi nào úp vung nấy.”
Thẩm Thu Kích nghe xong lập tức há miệng, Cố Nhung sợ hắn nói ra mấy lời khó nghe kích động Minh Vương, cho nên kéo áo Thẩm Thu Kích, bảo hắn im lặng.
Minh Vương liếc nhìn động tác nho nhỏ của Cố Nhung, có lẽ là tìm lại được chút mặt mũi, hỏi cậu: “Cậu không đồng ý thật à?”
“Tôi chỉ nghĩ xem có dễ làm hay không thôi.” Cố Nhung cười nói, “Vả lại tôi nghĩ ngài không phải loại lấy việc công báo thù riêng.”
Cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con người đều thích nghe lời nịnh nọt, trước kia Cố Nhung đã dỗ Thẩm Thu Kích tình nguyện “làm trâu làm ngựa” cho mình, đến cả xe lăn chạy bằng điện cũng muốn vay tiền mua cho cậu, bây giờ dỗ dành một Minh Vương ngây thơ thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Thật ra Tần Hạc biết Cố Nhung đang nịnh nọt mình, nhưng mấy lời thế này rất êm tai, hắn rất thích nghe.
Huống hồ Cố Nhung nói rất đúng, hắn không có cách giết Cố Nhung.
Bọn họ giằng co mãi lại còn kéo theo Thẩm Thu Kích, đấu đến cuối cùng sẽ chỉ bất lợi cho cả hai bên, vả lại một người phàm trần mắt tục cùng lắm chỉ sống chưa đến trăm năm, cho nên không phải hắn không đợi được.
Lần này hắn tìm tới Cố Nhung chủ yếu là vì phát hiện ra gần đây nhân gian có nhiều chuyện lạ phát sinh, Tần Hạc vẫn cho là vì xương của mình, lại không ngờ có người sống mang minh cốt như Cố Nhung, ban đầu hắn quan sát đã lâu nhưng vẫn chưa xác định được trên người Cố Nhung có xương của mình hay không, cho nên lúc trên xe hắn định giả chết để Cố Nhung nuôi mấy ngày, tranh thủ quan sát ở khoảng cách gần, ai ngờ kế hoạch lại bị Thẩm Thu Kích phá hoại.
Trước kia Tần Hạc không biết Cố Nhung đã làm cách nào mà vẫn sống sót khi mang xương của hắn, nhưng bây giờ khi biết người yêu của Cố Nhung là học trò Thẩm Thu Kích của Tạ Ấn Tuyết, hắn đã hiểu ra tất cả.
Chỉ là Minh Vương không lấy lại được minh cốt của mình thì vẫn hơi cay cú, xúi bậy Cố Nhung: “Cố Nhung, nếu Thẩm Thu Kích đối xử không tốt với cậu thì cứ chết luôn đi, kiếp sau ta sẽ tìm một người bạn đời tốt hơn cho cậu, tìm mấy người cũng được, đừng treo cổ trên một cái cây mãi, mấy thằng trai đểu không xứng để làm vậy đâu.”
Cố Nhung: “…”
Thẩm Thu Kích trừng mắt, miệng lại muốn phun châu nhả ngọc, Cố Nhung vội dỗ hắn: “Anh ấy sẽ không làm thế đâu.”
Thành công trấn an Thẩm Thu Kích.
Vì để ngăn cản hai người họ cãi lộn, Cố Nhung còn phải vắt hết óc tìm chủ đề mới: “Xin cả gan hỏi một câu, đầu ngài đâu rồi?”
Minh Vương lúng túng nói: “… Còn chưa tìm thấy.”
“Thế ông không lo tìm đầu trước đi?” Thẩm Thu Kích hỏi hắn.
Minh Vương không muốn nói chuyện với Thẩm Thu Kích, cái này chọc vào chỗ đau của hắn, cho nên chỉ Kim Đồng Ngọc Nữ nói với Cố Nhung: “Hai đứa ranh con này nửa đêm dám lái xe tang đi chơi bị ta bắt lại, nghe bọn nó nói xe tang là do các cậu đốt cho?”
“Xe tang là… Maserati à?” Cố Nhung hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Minh Vương xốc lại áo choàng, nói: “Bọn chúng không có bằng lái, cho nên ta định dẫn chúng về địa phủ phán án chung thân, mỗi ngày đều phải châm trà lột quýt cho ta.”
Kim Đồng Ngọc Nữ điên cuồng lắc đầu, Minh Vương hừ lạnh một tiếng, bọn nó lại bất động giả chết.
Cố Nhung nghe đến đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu là: Quả nhiên không có bằng lái sẽ không mang lại kết quả tốt, dù chết cũng bị tóm đầu, nghe nói thi bằng lái càng lúc càng khó, có lẽ cậu phải tranh thủ đi thi bằng lái xe thôi.
“Tặng cậu cái này.” Minh Vương lấy một chiếc nhẫn bạc ra khỏi túi áo khoác, “Có thể ngăn chặn âm khí trong xương của ta, cậu đeo nó lên tay trái, trong tình huống bình thường sẽ không gặp tà ma vì âm khí quá nặng nữa.”
“Tôi biết là thế, nhưng vì sao lại là nhẫn?” Thẩm Thu Kích cau mày, chen miệng vào nói, “Ông đúc thành cái vòng chân không được à?”
Minh Vương giận tím mặt: “Không thích thì đừng đeo!”
“Tôi đeo!” Cố Nhung lập tức đeo nhẫn lên ngón trỏ, cậu không muốn bỏ qua bảo bối tốt như vậy, nói xong còn sai bảo Kim Đồng Ngọc Nữ hầu hạ Minh Vương, đừng để hắn nổi nóng, “Còn không mau châm trà lột quýt cho đại nhân.”
Kim Đồng Ngọc Nữ: “…”
Nhưng vì cố kỵ tâm tình của Thẩm Thu Kích, Cố Nhung vẫn gượng hỏi thêm một câu: “Cái nhẫn này nhất định phải đeo lên tay ư, đeo chỗ khác được không?”
“Không được.” Minh Vương vẫn khá nhẹ nhàng với Cố Nhung, có thể là vì cậu đã từng lột quýt cho hắn lúc còn ở trong công viên Lâm Lang, “Nhất định phải là tay trái, bởi vì tay trái cậu có xương của ta.”
“Được.” Cố Nhung gật đầu đồng ý, không quên nói cảm ơn, “Cảm ơn ngài.”
“Vậy ta đi đây, chờ lúc nào cậu chết ta sẽ lại tới tìm cậu.” Minh Vương còn không quên ôm chút hi vọng còn sót lại, “Nếu cậu muốn tìm thêm mấy cô người yêu nữa thì nhớ nói ta.”
Thẩm Thu Kích thẹn quá hóa giận, nói với hắn không thèm lựa lời: “Em ấy muốn tìm thêm bồ mà còn phải nói với ông à?”
“Thế chẳng lẽ nói với cậu?” Minh Vương hỏi lại hắn, “Ta không ngờ cậu lại rộng lượng như thế.”
Thẩm Thu Kích nổi giận cười gằn, sau đó làm dịu sắc mặt, mỉm cười nói: “Đã đến núi Minh Nguyệt rồi, ông không đi tìm chú Bảy thím Bảy uống chén trà à?”
“Bảo bọn nó cút đi!”
Câu nói này của hắn chọc trúng tổ ong vò vẽ, Minh Vương bỗng vung tay áo, sau khi để lại một câu chửi xả giận liền dẫn Kim Đồng Ngọc Nữ đi mất như cơn gió, tước mào vàng và quýt trên bàn cũng biến mất tăm, chỉ còn lại nửa ấm nước trà chứng minh hắn đã từng tới đây.
“Hình như Minh Vương… khá tốt đấy chứ.” Cố Nhung nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ tay trái, nói với Thẩm Thu Kích.
Cố Nhung nói xong mới chợt nhớ ra Thẩm Thu Kích không thích nghe cậu khen người khác. Thế nhưng lần này hắn không nói gì, chỉ cười hai tiếng: “Ha ha.”
Điều này khiến Cố Nhung phải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thẩm Thu Kích —— Cậu không ngờ Thẩm Thu Kích lại rộng lượng tới vậy.
Tới tận đêm khuya bọn họ tắm rửa tắt đèn nằm lên giường, Cố Nhung mới biết lòng dạ cái tên Thẩm Thu Kích này còn hẹp hơn lỗ kim!
Sáng hôm sau tỉnh lại, Cố Nhung cảm thấy có lẽ mình cần đến xe lăn chạy bằng điện thật, kết quả sau khi rời khỏi giường, Cố Nhung mới phát hiện Thẩm Thu Kích chuẩn bị cho mình một cái xe lăn thật, chẳng qua chỉ không chạy bằng điện thôi.
Được Thẩm Thu Kích đẩy xe lăn rời khỏi khách sạn, trên đường đi không cần vận động hai chân, rốt cuộc sắc mặt Cố Nhung mới khá lên một chút.
Cậu được Thẩm Thu Kích đẩy ra đường lớn nằm dưới chân núi Minh Nguyệt, vừa ngẩng đầu đã thấy ven đường có một chiếc Lamborghini đang đỗ, chủ xe thấy bọn họ đi tới liền hạ cửa sổ xe, vẫy tay với Thẩm Thu Kích.
“Anh.” Thẩm Thu Kích đáp lại chủ xe, sau đó giới thiệu cho Cố Nhung: “Đây là một trong số những người con nuôi của chú Bảy, tên Liễu Bất Hoa, em cứ gọi anh là được.”
“Cha nuôi bảo anh đến đón các em, lên xe đi.” Liễu Bất Hoa nở nụ cười với Cố Nhung, không hỏi vì sao cậu lại ngồi xe lăn, chỉ ân cần hỏi, “Có cần anh giúp không?”
Thẩm Thu Kích từ chối thẳng thừng: “Không cần.”
Mà có lẽ Liễu Bất Hoa cũng chỉ khách khí một chút, bởi vì anh ta không có ý xuống xe.
Cố Nhung cũng không thể nhờ Thẩm Thu Kích ôm mình lên xe, cho nên vịn bánh xe đi xuống chờ bọn họ ngồi vào ô tô, Liễu Bất Hoa khởi động xe đưa bọn họ lên núi.
Trước kia Thẩm Thu Kích nói chú Bảy ở trên núi, cho nên mới khiến Cố Nhung tưởng chú Bảy là cao nhân lên núi thanh tu sống màn trời chiếu đất, nhưng theo chiếc Lamborghini lăn bánh lên núi, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà lớn xây kiểu nhà vườn Trung Quốc, Cố Nhung mới phát hiện mình sai rồi.
Sinh viên thiết kế như cậu hiểu nhất phải tốn bao nhiêu tiền để xây dựng và bảo trì cho kiểu nhà vườn như thế này.
Nhà ở của chú Bảy Thẩm Thu Kích không thiếu thứ gì, vật dụng hàng ngày có người đưa đến, đầu bếp, nhân viên, dì lao công đều có, tốc độ đường truyền wifi còn rất nhanh, nếu lên núi thanh tu là tu kiểu này, cậu đoán chắc hẳn sẽ có rất ít người không bằng lòng tới đây “thanh tu”.
Vậy mà Thẩm Thu Kích cứ mách Cố Nhung không ngớt mồm: “Hồi bé anh sống ở đây, em không biết hồi đó khổ như thế nào đâu, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè anh đều mong sớm tới ngày khai giảng, bởi vì như vậy có thể trọ ở trường.”
Nhưng Cố Nhung không hiểu, rốt cuộc vì sao Thẩm Thu Kích lại cảm thấy sống ở đây rất khổ.
Chiếc Lamborghini dừng lại trước cổng, bọn họ đi bộ vào, chẳng qua Cố Nhung phải ngồi xe lăn, trên đường đi Liễu Bất Hoa hỏi Thẩm Thu Kích: “A Kích, lần này về em định ở lại bao lâu?”
“Để xem sao đã.” Thẩm Thu Kích do dự nói, “Điều hòa trong phòng em còn không?”
“Bị trộm cõng mất rồi.” Liễu Bất Hoa thở dài nặng nề, “Cha nuôi bảo không cần mua mới, đường nào cũng chỉ tổ phí tiền, sớm muộn gì mà chả bị trộm.”
“Vậy chắc em không ở lại đâu.” Thẩm Thu Kích quả quyết nói, “Giữa mùa đông ở trên núi không có điều hòa mà cóng chết à? Để em xuống núi thuê khách sạn vậy.”
Liễu Bất Hoa nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Em có tiền ở khách sạn à?”
“Có.” Thẩm Thu Kích chỉ vào Cố Nhung ngồi trên xe lăn, “Người yêu em giàu.”
Liễu Bất Hoa bỗng tỉnh ngộ: “Thì ra em tìm phú ông bao nuôi mình.”
Thẩm Thu Kích nói: “Đúng vậy, em không muốn phấn đấu nữa, một ngày ba mươi đồng cũng bằng không có tương lai.”
Cố Nhung: “…”
Liễu Bất Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra cha nuôi nghe nói em có người yêu thì đã chuẩn bị phòng ngủ cho bạn trai em rồi, em có thể qua ở ké.”
Thẩm Thu Kích mừng rỡ: “Sao anh không nói sớm.”
“Phòng Cố Nhung ở cạnh phòng em, bọn em về phòng cất đồ trước đi.” Liễu Bất Hoa dẫn bọn họ đi vào viện chính, nhìn giờ trên điện thoại, nói, “Đến hai giờ chiều cha nuôi ra phơi nắng, chúng ta sẽ đi gặp bọn họ.”
“Được.” Thẩm Thu Kích gật đầu, sau đó đẩy Cố Nhung đi về phía bên phải, “Đi thôi bé Nhung, anh dẫn em đi chiêm ngưỡng phòng anh.”
Vào khoảnh khắc mở cửa phòng Thẩm Thu Kích, Cố Nhung thoáng quan sát đồ dùng trong phòng —— Một bộ chăn nệm nằm dưới đất và một cái bàn học, hỏi Thẩm Thu Kích: “Đây là phòng anh thật à?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích thả hành lý xuống sát tường, làm đồ trang trí thêm cho căn phòng trống trải, “Thật ra trước kia trong phòng nhiều đồ lắm, nhưng về sau đều bị trộm sạch rồi. Học kỳ trước anh còn đi làm công tiết kiệm tiền mua điều hòa, nghĩ mùa đông không có điều hòa sẽ không trụ nổi, kết quả lần này quay về lại bị trộm, bọn anh cũng không biết cái tên trộm kia thó đồ kiểu gì nữa? Mẹ nó ảo thật đấy, có lẽ đây mới là mệnh, cũng may bây giờ có thể ở ké phòng em, bằng không chắc chúng ta phải thuê khách sạn.”
Cố Nhung: “…”
Rốt cuộc vẫn là cậu hiểu biết nông cạn, thì ra con người có thể nghèo đến mức này.