Cố Nhung còn đang thầm nghĩ từ khi nào mà trường học đã mời một bà lão lớn tuổi như vậy đến Hoán Sơn làm đầu bếp thì nghe bà cười to nói với cậu: “Chủ quán đi vệ sinh rồi, không biết khi nào mới về.”
Giọng nói của bà còn mang theo tiếng địa phương, Cố Nhung cảm thấy khẩu âm của bà cũng rất quen thuộc, rất giống với khẩu âm của lái xe hôm qua chở bọn họ đi ngắm Hoán Sơn, khi nói chuyện cũng thường dùng giọng địa phương để nói.
Cố Nhung còn nhìn thấy bên ngoài quán tạp hóa có một bộ bài poker đặt trên bàn gỗ, xung quanh có mấy cái ghế, có lẽ là giáo viên ở đây vừa mới đánh bài, vừa vặn ở đây lại nắng đẹp, cho nên Cố Nhung bèn thuận tay lôi một cái ghế đến ngồi xuống nói với bà lão: “Thế cháu chờ một lát vậy, vừa hay phơi nắng luôn.”
Đừng thấy tối hôm qua Cố Nhung thề son sắt nói với Thẩm Thu Kích muốn ở biệt thự một mình, trông oanh liệt biết bao nhiêu, trên thực tế khi mọi người đi rồi, Cố Nhung vẫn luôn ở trong vườn hoa biệt thự, ngồi chờ ở nơi có nắng to, bởi vì ánh mặt trời ấm áp mới khiến cậu yên tâm hơn.
Mặc dù hôm qua gặp hỉ tang bị quỷ ám là vào ban ngày, nhưng so với mấy lần gặp quỷ lần trước, Cố Nhung cảm giác gặp quỷ vào ban ngày không tuyệt vọng như những lần khác, dù sao đường nào cũng phải gặp quỷ, vậy còn không bằng đi phơi nắng.
Bà lão thấy Cố Nhung ngồi xuống tự chơi bài một mình, cười cười không nói gì, quay người đi vào trong nhà ăn.
Cố Nhung chờ khoảng mấy phút, chủ quán tạp hóa vẫn chưa về, cậu xoa xoa chiếc bụng đói đến mức phát đau, lại thấy đủ loại đồ ăn vặt và đồ uống gần ngay trước mắt, thầm nghĩ hay là lấy luôn một túi khoai tây chiên ăn cho rồi, dù sao cậu chỉ ngồi đây không đi đâu, chờ anh chủ về trả tiền cho họ là được?
Nhưng cậu cũng không đói đến mức sắp chết, Cố Nhung được dạy dỗ đàng hoàng không thể làm ra chuyện lấy đồ trước trả tiền sau, cậu cứ do dự mãi: Đói thêm chút nữa cũng không thiếu thêm được miếng thịt, dù sao cũng sắp tới giờ cơm, chịu khó nhịn thêm chút nữa là được.
Thế là Cố Nhung lại bắt đầu chồng bài poker giết thời gian.
Sau khi chồng được một tòa tháp bốn tầng, cậu cảm thấy hôm nay mình khá may mắn: Ở một mình lâu như vậy vẫn chưa gặp quỷ, hình như bên nhóm Thẩm Thu Kích và Lộ Tiếu Vu cũng không thấy, có lẽ Thẩm Thu Kích đoán sai rồi, hôm qua vụ gặp hỉ tang chỉ đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi.
Cố Nhung nghĩ như vậy, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cậu lấy di động ra chuẩn bị chụp tòa tháp poker đăng lên vòng bạn bè “báo bình an” cho gia đình, thế nhưng ngay khi Cố Nhung viết xong trạng thái định gửi đi, cậu mới phát hiện di động của mình không bắt được sóng.
Sóng điện thoại ở nhà ăn kém vậy ư?
Cố Nhung nhíu mày suy nghĩ, cậu giơ cao di động lên quay xung quanh một vòng mãi mà vẫn không bắt được tín hiệu, một suy nghĩ khiến người ta lạnh cả sống lưng bỗng lóe lên trong đầu Cố Nhung —— Hình như mỗi lần sắp gặp quỷ, tín hiệu điện thoại đều sẽ như vậy.
Cố Nhung ngồi ngẩn ra tại chỗ, rõ ràng là cậu đang đứng dưới ánh nắng, thế nhưng không hiểu sao cơ thể lại như chìm vào hầm băng, âm khí cuồn cuộn kéo đến như vô số bàn tay người chết vươn ra khỏi lòng đất, nắm chặt lấy chân cậu kéo xuống vực sâu không đáy.
Hệt như tất cả mọi thứ bây giờ cậu đang trải qua đều là ảo giác, Cố Nhung thật sự hôm qua đã bị đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bằng giấy vỗ vai, đập vào đầu rồi đẩy vào trong quan tài đưa đi.
Cố Nhung cơ hồ có thể nhìn thấy từng đôi mắt trợn trừng lườm mình của nhóm con cháu, Kim Đồng Ngọc Nữ đứng trên quan tài dùng đôi mắt đậu đen vô hồn nhìn cậu, lại vươn đôi tay nhỏ bằng giấy đập lên vai cậu, trăm miệng một lời hỏi: “Đây là hỉ tang của lão phu nhân, sao mày không cười?”
“Đây là hỉ tang của lão phu nhân, sao mày không cười?”
Câu nói này như ảo giác, cũng chân thật vang vọng bên tai Cố Nhung, cùng lúc đó, vai cậu bị ai đó vỗ một cái: “Cậu bạn.”
“Á ——!”
Cố Nhung bị dọa sợ, theo bản năng hét một tiếng, chờ nhớ tới phương pháp mà Thẩm Thu Kích dạy cho đêm qua liền điên cuồng nhổ tóc —— Nhưng không biết là do run tay bất lực hay do tóc cậu cứng quá nhổ không ra, Cố Nhung thậm chí đã chọn bảy tám sợi mà không nhổ được một sợi nào, những sợi mà cậu kéo xuống đều bị đứt đoạn không đầy đủ gốc.
Giọng nói kia lại vang lên sau lưng Cố Nhung: “Cậu bé… Cháu đang làm gì thế?”
Cố Nhung từ từ xoay người lại, đối diện là đôi mắt tuy già nhưng không vẩn đục của bà lão, bà mở to mắt nhìn cậu, tay vẫn duy trì ở tư thế nâng lên đập vào vai cậu.
“… Bà ơi, bà vừa vỗ vai cháu ạ?” Cố Nhung vẫn chưa hoàn hồn, nhìn bà lão hỏi.
“Đúng thế.” Bà lão lúng túng rút tay về, chỉ vào nhà ăn nói, “Cháu bảo đang đói nên bà đi pha cho cháu bát mì, đến hỏi xem cháu có muốn vào ăn không?”
Cố Nhung: “…”
Xem ra là do cậu thần hồn nát thần tính rồi, Cố Nhung vuốt ngực thở phào một hơi, chờ nhịp tim đập mạnh bình tĩnh lại, bụng cậu bắt đầu reo lên ùng ục.
Trước đó bọn họ đến Hoán Sơn vẽ tranh đã nộp tiền rồi, ăn ngủ đều không cần dùng tiền, cho nên khi bà lão nấu mì, Cố Nhung có thể tự do ăn mà không cần áy náy.
Cố Nhung đang định đồng ý, thậm chí đã bước một chân vào phòng ăn, thế nhưng ngay khi chuẩn bị bước vào, Cố Nhung lại dừng lại, cậu cúi đầu nhìn mũi chân nhấc lên của mình —— Nếu bước thêm một bước nữa cậu sẽ rời khỏi ánh nắng ấm áp, trong phòng dù sáng sủa rộng rãi, thế nhưng nếu đóng cửa lại, cậu sẽ hoàn toàn bị vây khốn bên trong không thể thoát ra được.
Cho nên dù hiện tại Cố Nhung có thể nhìn thấy nam đầu bếp đang bận rộn nấu ăn bên trong cũng không dám tiến vào.
“Hay là thôi đi bà.” Cố Nhung ngượng ngùng lui về, ngồi vào góc bàn bên ngoài quầy bán quà vặt, kiếm cớ nói, “Điều hòa trong phòng lạnh quá, cháu muốn vừa ăn vừa phơi nắng nên mới đến đây mua mì tôm.”
“Ôi, cháu còn trẻ như vậy mà sao đã sợ lạnh, cẩn thận già rồi đau khớp như bà đấy.” Bà lão lắc đầu, cảm khái vài tiếng rồi im lặng quay vào nhà ăn.
Cố Nhung ngồi bên ngoài phòng ngửi hương thơm bay tới, dạ dày đau xót lại kêu lên, thậm chí cậu còn cảm thấy mình sắp điên rồi, cho dù không bị đuổi học thật cũng nên tạm nghỉ học về nhà thư giãn một thời gian, bằng không cứ lúc nào đi cũng phải cẩn thận quan sát, còn phải suy đoán xem có quỷ không, mình có chết không, về sau cậu phải sống bình thường như thế nào đây?
Không, có lẽ cậu đã không thể sống bình thường được nữa rồi, nếu như sau khi về nhà cậu còn gặp quỷ thì phải làm sao bây giờ? Nếu như ở nhà mà cậu vẫn không cảm thấy an toàn thì sao? Vậy cậu phải sống thế nào?
Cố Nhung mím môi, càng nghĩ càng khổ sở, sau cơn đau khổ thì suy nghĩ rốt cuộc nhà ăn nấu gì mà thơm vậy? Mùi thơm càng lúc càng nồng…
Mãi tới khi một đôi tay khô gầy như nhánh cây già run rẩy bưng bát mì đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Nhung, cậu mới phát hiện thì ra là bà lão kia bưng đồ ăn ra cho cậu.
Bát mì kia thơm nức mũi, bên trên rải mấy cọng cải chíp, còn có thêm thịt kho tàu, trên cùng là trứng lòng đào chần nước sôi.
Cố Nhung ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bà lão, bà nhìn cậu cười hiền hòa, một tay đấm đấm lưng một tay lấy đôi đũa đưa cho cậu, dịu dàng nói: “Ăn nhanh đi, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ cơm, bà sợ cháu bị đói.”
“Cảm ơn bà.” Mũi Cố Nhung chua xót, cậu chớp chớp mắt để ngăn đi cơn xót ùa đến, ánh mắt còn hơi mờ đi.
Bà lão cười cười không nói gì, đặt bát xuống rồi quay vào nhà ăn ngay, Cố Nhung cúi đầu ăn mì, sợi mì nóng hầm hập xua tan cơn đói, cũng xua tan cơn lạnh trong cơ thể cậu.
Cố Nhung ăn mì xong, đang định mang bát vào nhà ăn, quay người lại đã thấy bà lão ôm giỏ thức ăn sống thật lớn ra, hình như là đang định nhặt rau.
“Bà ơi, để cháu giúp bà.” Cố Nhung tiến lên lấy một cái ghế cho bà, lại giúp bà đặt giỏ thức ăn lên mặt đất. Nhưng bà lão lại bảo Cố Nhung đưa cả ghế lẫn giỏ đến chỗ có bóng râm, dùng ánh mắt của mình chỉ vào nơi cần đến: “Đặt vào chỗ râm đi, mắt bà bị lóa, không thể nhìn ánh mặt trời chói mắt.”
Cố Nhung thuận theo ý bà, khi định mang bát đũa vào, bà lão lại cười nói: “Cháu cứ để đó đi, lát nữa bà sẽ mang vào với giỏ rau, trong phòng ăn lạnh, không phải cháu sợ lạnh à?”
Cố Nhung không tiện nói với bà lão thật ra là mình sợ quỷ chứ không phải sợ lạnh, bèn lúng túng xoa tai nói: “Vậy cháu nhặt rau giúp bà.”
“Được.” Bà lão chia một nửa bó rau cho Cố Nhung, còn dạy cậu phải nhặt rau như thế nào, vặt lá úa rồi tước thành vài đoạn.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn Cố Nhung chưa từng làm những việc như thế này, thế nhưng lại rất nhanh quen, chỉ mấy phút sau động tác đã từ luống cuống biến thành thạo, mà bệnh thích sạch sẽ của cậu cũng không phát tác, cậu thấy đây đều là đồ ăn làm no bụng, không việc gì phải ghét bỏ.
Bà lão còn nói chuyện với cậu: “Hình như hôm qua trong thôn có một bà cụ qua đời, tổ chức hỉ tang, dựng sân khấu kịch phía bên quảng trường, còn hát tướng thanh, rất nhộn nhịp, sao cháu không đi xem? Bà thấy bạn cháu đều đến đó cả.”
Cố Nhung vẫn còn hơi sợ hãi xung sát hôm qua mình gặp phải, nghe vậy cười khổ nói: “Cháu tuổi thỏ, nghe nói bà cụ kia tuổi gà, cháu tương xung với tuổi bà ấy, cho nên không đi được.”
Bà lão thở dài: “Ầy dà cũng phải, mấy đứa trẻ con thích nhất là ham vui, hỉ tang thì nên để người khác hưởng phúc cùng, kết quả lại đi dọa người ta, có lẽ nên bảo bọn nhỏ đến xin lỗi cháu, áy náy quá.”
Bởi vì ăn một tô mì của bà cụ nên Cố Nhung vẫn mải tập trung nhặt rau, muốn giúp bà cụ một tay, kết quả nghe bà cụ nói thế thì thấy lạ, động tác nhặt rau cũng hơi ngừng lại.
Ánh mắt của cậu không khỏi chuyển từ giỏ thức ăn sang bà lão.
Cố Nhung chợt phát hiện bà cụ đi đôi giày đỏ, có lẽ chiếc váy đỏ dưới lớp quần áo cho đầu bếp cũng cùng chất liệu với nó, mặt gấm sáng bóng lóe lên, bên trên dùng chỉ vàng thêu ba chữ “Phúc, lộc, thọ”. Chiếc quần đen mà bà lão mặc cũng được dệt từ gấm, mặc dù không thêu chữ nhưng lại có hình hoa mẫu đơn, cá mập cùng văn chúc thọ, nếu nhìn không kỹ sẽ không đoán ra, người bình thường dù thấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như bà đang mặc đồ chúc thọ.
Nhưng Cố Nhung vì giữ mạng mà đọc không ít sách lại có thể nhận ra ngay, thứ mà bà lão mặc trên người… là đồ liệm.
Mà chỉ có người chết mới mặc áo liệm.
Cố Nhung trừng to mắt, cho dù cậu đã cố gắng che giấu sự khác thường của mình, thế nhưng ngón tay không nhịn được mà run lên, cậu không dám ngẩng đầu nhìn bà cụ hiền hòa, trong tai chỉ còn lại tiếng tim đập ầm ầm như sấm.
Bà lão nói xong câu vừa rồi mới “Ấy” một tiếng, cũng không biết là đang cảm thán vì mình bất cẩn để lộ thân phận hay là vì điều gì khác, nhanh tay nhanh chân thả hết đống rau đã nhặt xong vào giỏ, đưa tay lên đấm đấm lưng nói: “Bà vốn định dọn bát với giỏ thức ăn vào cùng một lúc, nhưng ông chồng nhà bà tới tìm bà, hối bà đi rồi, bây giờ cháu còn đói nữa không?”
Cố Nhung khiếp đảm, ngay cả nói cũng không thành lời, cậu không biết nếu không trả lời quỷ thì có chuyện gì hay không, cứng nhắc lắc đầu định trả lời, lại chợt nhớ ra mình đã trò chuyện với bà lão được rất lâu.
Dường như bà lão rất hài lòng với câu trả lời của cậu, đứng dậy đi qua một bên, giọng nói càng lúc càng xa: “Không đói là được rồi, mấy năm nay mấy đứa nhà bà không ăn cơm bà nấu nữa, xem ra tay nghề của bà vẫn chưa lụt…”
Đến đây thì không còn tiếng thở nữa.
Cố Nhung chờ thật lâu, phát hiện không có chuyện gì khác lạ xảy ra mới ngẩng đầu nhìn lên, bà cụ đã mất bóng, lúc này trong phòng ăn có một người đàn ông đi tới, miệng lẩm bẩm: “Rau diếp thơm của mình đâu rồi? Bị ai trộm mất à?”
Sau khi ra ngoài thấy trước mặt Cố Nhung là giỏ đựng thức ăn, ban đầu đang định dạy dỗ cậu một phen tội ăn trộm, kết quả thấy rau diếp thơm đã được làm sạch, trên tay Cố Nhung còn nắm một cọng rau chưa kịp ngắt, khuôn mặt trở nên dịu đi, hỏi Cố Nhung: “Chú em đến đây giúp nhặt rau à? Anh còn tưởng bị trộm mất rồi cơ đấy.”
Cố Nhung thả lại rau vào trong giỏ, ngơ ngác nói: “Là em… và một bà cụ vặt chung ạ.”
Nam đầu bếp gãi đầu, ngạc nhiên nói: “Nhà ăn này có bà cụ nào à? Sao anh chưa gặp bao giờ?”
Cố Nhung thầm nghĩ: Em thấy mà chưa mặc áo liệm là do em có tố chất tâm lý tốt, nếu anh mà thấy có lẽ cũng mặc áo liệm luôn rồi.
Nam đầu bếp ôm giỏ rau vào nhà bếp.
Cố Nhung nhớ đến bát mì mình ăn xong bỏ ngoài bàn chưa kịp lấy vào, quay người định gọi nam đầu bếp lấy đi luôn, cậu không dám vào bên trong. Ai ngờ vừa quay đầu, Cố Nhung thấy ngay một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bằng giấy quen thuộc đang nấp dưới bàn, mà tay Ngọc Nữ không biết đã trộm thò vào túi cậu từ bao giờ, thấy cậu quay đầu, Ngọc Nữ lập tức dừng lại, dùng đôi mắt đậu đen cùng Kim Đồng nhìn cậu chằm chằm.
Một người hai quỷ im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng Ngọc Nữ như đang làm ra chuyện trộm cắp lên tiếng trước: “Anh trai ơi, bà bảo em đến xin lỗi anh, em xin lỗi, để em mời anh ăn… Á!”
Nó còn chưa nói hết lời, giọng trẻ con âm trầm đều đều khiến Cố Nhung nổi da gà vang lên, da đầu cũng rờn rợn, càng đừng nói đến tiếng hét đau đớn đầy quỷ dị của Ngọc Nữ.
Có lẽ là do Ngọc Nữ chạm phải bùa hộ thân mà Thẩm Thu Kích đưa cho Cố Nhung. Chờ Ngọc Nữ rút tay ra khỏi túi cậu, một nửa cánh tay đã bị đốt thành tro, nơi ống tay áo chỉ còn lại một đoạn trụi lủi, đôi mắt đậu đen rưng rức sắp khóc, ấm ức nhìn Cố Nhung.
Cố Nhung còn ấm ức hơn cả nó, thậm chí đôi mắt đỏ hồng còn chảy nước mắt trước Ngọc Nữ, gắng vững chân chạy nhào về phía ký túc xá.
Ngọc Nữ vươn bàn tay bị đốt gọi cậu, rất giống như đang muốn lấy mạng Cố Nhung: “Anh trai ơi, anh đừng chạy…”
Kim Đồng cũng đưa tay ra muốn kéo cổ áo cậu.
Cố Nhung thấy thế thì chạy càng nhanh, nhưng hai chân cậu mềm nhũn, chưa chạy được hai bước đã mất thăng bằng, cái mông ngã phịch xuống đất, sau đó lăn rầm rầm xuống bậc thang, mặc dù Kim Đồng nắm lấy cổ áo cậu có hình người, nhưng cơ thể nó vẫn làm bằng giấy, bị Cố Nhung lôi ngã nhào xuống, đến cả giọng nói cũng ngắt quãng theo động tác lăn của Cố Nhung: “Anh chạy nhanh quá… Á! Á! Á á á ——”
Dường như bọn chúng sợ ánh sáng, trước đó Cố Nhung vẫn luôn tắm nắng nên chúng mới trốn dưới gầm bàn tránh ánh nắng mặt trời, bây giờ Cố Nhung mang theo Kim Đồng lăn xuống dưới nắng, chờ Cố Nhung ngã xuống bậc thang cuối cùng rồi dừng lại, Kim Đồng lập tức khóc “Hu hu” đầy thảm thiết, sau đó dùng tư thế thê thảm hơn Cố Nhung chạy về phía bóng râm, trốn ở chỗ mát với Ngọc Nữ không dám ra.
Cố Nhung không để ý tới cái mông bầm dập, cũng không dám quay lại nhìn bọn chúng, đứng lên vội vàng chạy về nơi nhiều nắng hơn.
Mấy món đồ trong túi cậu vì động tác chạy mà rơi ra, mấy thứ màu hồng rơi xuống gạch xám rất dễ thấy, Cố Nhung đi chậm lại muốn nhìn cho kỹ, lại đâm cái phịch vào ngực một người.
Người kia mặc áo khoác đen, trên người có mùi bột giặt hương chanh thơm mát, hai tay ôm lấy vai Cố Nhung, trong giọng nói mang theo lo lắng quan tâm khó che giấu: “Cố Nhung, cậu không sao chứ?”
Cố Nhung nghĩ: À, đây là giọng Thẩm Thu Kích.
Nhưng khi đứng trong ngực Thẩm Thu Kích, Cố Nhung lại nghĩ xem vì sao trên người Thẩm Thu Kích không phải là mùi sữa tắm Lux hương hoa anh đào nữa? Sau đó mới nhớ ra ở ký túc xá bên này chỉ có cục xà phòng tắm chứ không có sữa tắm, cho nên Thẩm Thu Kích mới không thơm.
Cố Nhung đứng vững lại, lau nước mắt sinh lý tràn ra vì bị dọa, cậu vốn không muốn khóc, nhưng không thể tự chủ được, trả lời Thẩm Thu Kích: “Tôi không sao, ấy, sao cậu lại quay về? Nhóm Lộ Tiếu Vu đâu?”
Thẩm Thu Kích thấy hai mắt cậu đỏ bừng, gò má trắng như tuyết vương đầy nước mắt, không tin vào câu không sao của Cố Nhung, nâng mặt cậu lên cau mày hỏi: “Cậu không có việc gì mà sao lại khóc thành thế này? Còn chạy trối chết nữa?”
“Tôi lại gặp quỷ.” Cố Nhung nói với hắn, “Cậu cũng biết tôi bị dọa là dễ khóc mà, thật ra không phải tôi muốn khóc đâu…”
“Cậu lại gặp quỷ?!” Thẩm Thu Kích cao giọng, nghe như hắn còn ngạc nhiên hơn Cố Nhung, trong giọng mang theo tia tuyệt vọng như từ nay về sau không còn được gặp lại cậu, khàn giọng nói, “Vậy, vậy cậu định nghỉ học à?”
“Hay là cậu tạm xin nghỉ một thời gian đi, tình huống của cậu rất đặc biệt, tôi dẫn cậu về nhà tìm chú Bảy giúp cậu…”
“Tôi không nghỉ.” Cố Nhung buồn bực, cậu chưa chết mà Thẩm Thu Kích tuyệt vọng cái gì? Nhưng sau khi nghe câu nói cuối cùng của Thẩm Thu Kích, cậu không thèm để ý tới nỗi tuyệt vọng của Thẩm Thu Kích nữa, nắm lấy tay hắn hỏi ngay: “Tìm chú Bảy của cậu? Tìm chú ấy xem mệnh cách giúp tôi ư? Được được.”
“Hửm?” Nhưng Thẩm Thu Kích lại nói với cậu, “Không phải cậu nói gặp quỷ nữa sẽ nghỉ học luôn à? Sao không nghỉ nữa?”
Thật ra Cố Nhung vẫn sợ, dù là bà cụ mặc áo liệm có hiền tới mức nào đi chăng nữa, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bằng giấy có xin lỗi lấy lòng cậu như thế nào, dáng vẻ chạy trốn thê thảm buồn cười ra sao thì bọn họ vẫn là quỷ.
Nhưng cảm giác no bụng vẫn còn ở đó, bởi vì cậu đã ăn bát mì bà cụ nấu.
Cố Nhung cúi đầu, nhìn về phía mấy thứ màu hồng rơi ra khỏi túi cậu —— Đó là mấy viên kẹo.
Trước đó hẳn là Ngọc Nữ không phải đang trộm đồ của cậu, Kim Đồng cản cậu cũng không phải muốn lấy mạng cậu mà là muốn nhét kẹo xin lỗi cho cậu, còn câu đang dở dang của nó là “Em mời anh ăn kẹo”.
Nếu cậu đoán không lầm, có thể bà lão kia là người hỉ tang thành tiên, cả đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia cũng đến xin lỗi là vì chuyện xung sát dọa cậu sợ.
Trong đầu Cố Nhung rối như một mớ bòng bong, trong lúc nhất thời không biết mình nên sợ hãi hay nên có cảm xúc khác, lần này gặp quỷ không sợ bằng những lần trước, ngược lại còn hơi… ấm áp?
Cho nên khi Thẩm Thu Kích hỏi, Cố Nhung lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “… Bởi vì tôi phát hiện, hình như không phải con quỷ nào cũng đều đáng sợ, có lẽ vẫn có những con quỷ tốt.”
Ví dụ như Giảo Giảo trong tòa Minh Tâm, thật ra cô không hề làm bọn họ bị thương, cửa sổ tầng bốn đã sớm bị vỡ, nhưng trong mắt bọn họ lại không thể vỡ được, vậy có lẽ là do Giảo Giảo che mắt bọn họ, bằng không sẽ có người nhảy xuống từ tầng bốn —— Cô giữ bọn họ lại, chẳng qua chỉ muốn đi cùng bọn họ ra khỏi tòa Minh Tâm, nhưng cô lại không biết, chỉ cần có cô ở đó, tất cả mọi người đều không thể rời đi được.
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói xong, vô ý phản bác: “Quỷ thì có gì mà tốt? Chết rồi còn ở lại trần thế ——”
Đợi đến khi Cố Nhung ngẩng đầu lên nhìn hắn, Thẩm Thu Kích nghẹn họng đổi lời, cười giả lả nói: “—— Chắc là bất đắc dĩ thôi, có lẽ chúng ta nên dành cho chúng một chút cảm thông và quan tâm.”
“…”
Cố Nhung lau nước mắt, lắc đầu nói: “Cảm thông thì được, chứ quan tâm thì thôi.”
Sự quan tâm của bà cụ và Kim Đồng Ngọc nữa suýt nữa đã dọa cậu ngủm củ tỏi.
Chẳng qua điều này cũng khiến Cố Nhung khẳng định được một chuyện: “Tôi ở một mình vẫn gặp quỷ, còn gặp giữa ban ngày, xem ra mấy lần gặp quỷ trước đều do tôi, tất cả những việc ở bệnh viện thành phố, bao gồm cả tòa Minh Tâm đều không liên quan tới cậu, dây dẫn nổ chân chính là tôi.”
Những nơi như bệnh viện và khu giảng dạy từ trước tới nay vẫn luôn có những lời đồn đại ma quái, gặp quỷ thật cũng không có gì lạ, nhưng hỉ tang và biệt thự ở Hoán Sơn qua miệng đàn anh đàn chị thì chưa bao giờ có chuyện lạ xảy ra, tình huống gặp quỷ giữa ban ngày càng chưa bao giờ có, Cố Nhung cảm thấy có lẽ là vì mình phải gánh vác mệnh đế vương của bản thân, cho nên mới thường xuyên gặp họa.
Cố Nhung nói hết những chuyện mình vừa gặp phải cho Thẩm Thu Kích nghe, Thẩm Thu Kích nghe xong cũng trầm mặt nói: “Nhóm ba người Lộ Tiếu Vu, Tạ Tử Hàm và Trần Tấn rất gan dạ, sáng nay đứng trước quảng trường xem hát hồi lâu, tôi muốn để bọn họ xem thử nếu không có cậu thì có gặp quỷ hay không, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn, chỉ tập trung xem kịch, không hề vẽ tranh. Sau mười một rưỡi cậu gửi Wechat cho Lộ Tiếu Vu, tôi bèn thuận miệng hỏi nhóm Tạ Tử Hàm tuổi gì, Trần Tấn và Lộ Tiếu Vu đều không sao, nhưng Tạ Tử Hàm cũng là tuổi thỏ giống cậu.”
Nhưng hôm qua Tạ Tử Hàm không quay người tránh đưa tang mà cũng không gặp xung sát, người duy nhất gặp xung sát chỉ có mình Cố Nhung, như vậy nếu nói những việc trong quá khứ không liên quan tới Cố Nhung đều rất vô lý.
Sau một hồi ngạc nhiên, Thẩm Thu Kích đã rất sợ hãi, vội vàng bảo Lộ Tiếu Vu liên lạc với Cố Nhung, hắn sợ Cố Nhung ở một mình trong biệt thự sẽ gặp chuyện.
Kết quả về sau Lộ Tiếu Vu gửi Wechat cho Cố Nhung như thế nào cậu đều không đáp lại, gọi điện tới cũng chỉ nghe thấy tiếng không nằm trong vùng phủ sóng của tổng đài, Thẩm Thu Kích lo lắng mới lập tức chạy về biệt thự, mà con đường từ thôn làng đến biệt thự cách khoảng mười mấy cây số, Thẩm Thu Kích không chờ được xe bus nên đành chạy bộ về.
Chẳng qua hôm nay Cố Nhung đã bị quỷ dọa giật mình suýt chết, còn nhờ một tô mì của bà lão và Kim Đồng dọa chạy làm gan lớn hơn hẳn, lại thêm việc cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý khi nghe chuyện gặp quỷ có liên quan tới mình, bây giờ không còn sợ hãi nữa, chỉ lo lắng hỏi: “Cái gì? Bọn họ không vẽ tranh à? Vậy sao cậu không đốc thúc bọn họ, đêm nay không nộp được bài thì thành tích của nhóm chúng ta phải làm sao đây?”
Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung còn có tâm trạng nghĩ tới điểm số chung của nhóm, xem ra là không có ý định nghỉ học thật, sắc mặt trầm như nước tươi tắn lên không ít, ôm Cố Nhung an ủi: “Không sao, vẫn còn một buổi chiều, tôi đã hỏi nhóm tổ chức rồi, họ bảo chiều nay không làm kịch nữa, cho nên nhóm Trần Tấn có thể tập trung vẽ tranh.”
Cố Nhung không hề yên tâm chút nào, đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Thẩm Thu Kích: “Vậy còn cậu? Cậu có vẽ không?”
Thẩm Thu Kích che miệng ho khan vài tiếng: “Người nhà mời hai nhân vật đến hát tướng thanh, họ diễn rất hài hước.”
Cố Nhung: “?”
Đây là lý do cậu học ngu đúng không?