• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thu Kích vừa lên lớp đã mất tập trung, nghe thấy phía trước có người nói chuyện, lực chú ý lập tức bị câu nói “Dưới bàn có quỷ” của Thai Nhất Thành hấp dẫn.

Đợi đến khi hắn hoàn hồn, đã thấy hình như Cố Nhung ngồi cạnh hắn đang… run rẩy?

Thẩm Thu Kích quay người nhìn về phía Cố Nhung, phát hiện quả nhiên mình không nhìn nhầm.

Thanh niên đang ngồi yên ở chỗ cũ, toàn thân khẽ run lên, cánh môi nhạt màu cơ hồ tái nhợt, trông vừa bất lực vừa đáng thương, con mắt ngập nước nhìn hắn đầy mong chờ.

“Cậu lại làm sao thế?” Thẩm Thu Kích hỏi cậu.

“Thẩm Thu Kích…” Cố Nhung nhẹ giọng bất lực, “Cậu có thấy… quanh người tôi có thứ gì kỳ lạ không?”

Thứ kỳ lạ?

Vì sao Cố Nhung đột nhiên lại hỏi vậy?

Hai người bọn họ đã từng trải qua những chuyện kia ở bệnh viện thành phố, cho nên Thẩm Thu Kích sẽ không cho rằng “thứ kỳ lạ” mà Cố Nhung nói chỉ đơn giản là gì đó, mà khi cậu nói đều sẽ chỉ mấy “thứ” không sạch sẽ, nói trắng ra là quỷ.

Thế là Thẩm Thu Kích nhíu mày lại gần Cố Nhung, ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: “Cậu lại thấy quỷ nữa à?”

Nói xong Thẩm Thu Kích lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, phòng 406 của bọn họ gồm sáu lớp học chung, nếu như học sinh đi đầy đủ sẽ có gần hai trăm người. Bây giờ cho dù có một số người xin nghỉ phép hoặc trốn học, hơn một trăm người này có đầy đủ nam nam nữ nữ trắng đen cao thấp mập ốm, có người xinh đẹp cũng có người bình thường, nhưng không có ai giống quỷ.

Thẩm Thu Kích có thể nhìn thấy quỷ, nhưng hắn cũng bị hạn chế rất nhiều, một là chỉ có thể nhìn thấy vong hồn cạnh người sắp chết, hai là —— vong hồn kia không giống vong bình thường, hắn mới có thể phân biệt được.

Cái sau hắn không nói cho Cố Nhung biết, bởi vì càng là lệ quỷ, khuôn mặt và cơ thể của chúng càng khác với người thường, cái loại nửa người nửa quỷ kia thường mới chết không lâu, hoặc là mị quỷ không ý thức được mình đã chết sẽ phiêu đãng nhân gian, cũng sẽ không tổn thương người bình thường.

Mà nếu người bình thường không cẩn thận gặp phải bọn chúng cũng chỉ bệnh một trận, chỉ cần yểm mấy ngày hoặc tu dưỡng nửa tháng là ổn, không nguy hiểm đến tính mạng.

Trong số hơn một trăm người có mặt tại phòng học, đến cả người thuộc khoa thể dục Thẩm Thu Kích còn nhớ không hết, cùng lắm nhớ được cái mặt là tốt lắm rồi, bảo hắn tìm được một con quỷ “cực bình thường” không dễ chút nào.

Hắn nhìn lâu như vậy cũng không thấy ai bất bình thường.

Thẩm Thu Kích cũng không muốn nhìn thấy quỷ, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc trong phòng học có học sinh sắp chết.

Cho nên hắn chỉ nói với Cố Nhung: “Tôi không nhận ra.”

Cố Nhung đã từng ở chung với Thẩm Thu Kích trong viện lâu như vậy, đương nhiên hiểu ý hắn là gì, nghe vậy liền ngước mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thu Kích, mà Thẩm Thu Kích cũng nhanh chóng giải thích: “Tôi không phân biệt được quỷ, trong tình huống bình thường chúng sẽ không khiến người khác bị thương, nếu cậu nhìn thấy quỷ thì chắc là do bọn chúng đùa dai. Vả lại tôi không nhìn thấy là chuyện tốt, như thế chứng minh ở đây không có ai sắp chết, cậu đừng căng thẳng quá.”

Chỉ là đùa dai thôi sao?

“Thật ra tôi cũng không chắc lắm…”

Cánh tay kia chỉ lấy nắp bút đi chứ chưa làm gì cậu, bởi vì nó chỉ nhoáng lên, tốc độ nhanh đến mức Cố Nhung không xác định được mình hoa mắt hay bị sao mà xung quanh cũng không có gì bất thường, cho nên Cố Nhung muốn nói cho Thẩm Thu Kích biết rốt cuộc có phải là mình gặp chuyện lạ hay không.

Nhưng bởi vì liên quan tới nắp bút, cho nên cậu nhíu mày rũ mắt xuống, quét mắt về phía chiếc bút đỏ không có nắp trên bàn —— Chiếc bút suýt nữa đã đâm mù mắt cậu bị Thẩm Thu Kích ngăn lại.

Cố Nhung nói được nửa câu rồi dừng, một câu hỏi bỗng lóe lên trong đầu cậu, Cố Nhung không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía mấy hàng trước đó, ở đó trống rỗng không có ai.

Thật ra chuyện này rất bình thường, bởi vì ngoại trừ học sinh giỏi, mấy hàng đầu trong phòng học thường không ai thèm ngồi, nhưng cũng bởi vì là ngồi ở hàng đầu nên chỉ cần có động tĩnh gì là ai cũng thấy ngay.

Cho dù là vừa rồi mọi người nhao nhao bàn tán khi đổi phòng học hay là khi Du Kim Hải và Thai Nhất Thành thảo luận xem có phải có người chết trong ký túc xá hay không, chúng đều nói cho Cố Nhung biết —— Ở đâu có drama ở đó có người hóng hớt.

Nhưng ban nãy khi hai nữ sinh đánh nhau ở phía trước, vị trí của các cô dễ đến mức người trong phòng học nhìn cái thấy ngay, nguyên nhân đánh nhau và lời nói “âu yếm” đến thế mà hơn trăm người trong phòng học không ai chạy đến xem các cô ẩu đả.

Chuyện này có bình thường không?

Sau khi nghĩ thật kỹ, Cố Nhung lại nhìn chiếc bút đỏ kia, càng nhìn càng thấy màu đỏ nơi ngòi bút thêm chói mắt.

Cậu đột ngột thu hồi ánh mắt của mình như phải bỏng, kinh ngạc nhìn vệt đen vì ngạc nhiên mà gạch một đường trên vở mình, khẽ giọng hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, vừa rồi cậu có thấy hai nữ sinh đánh nhau cách chúng ta mấy hàng không?”

Cậu vừa dứt lời, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Thu Kích không khỏi nhìn Cố Nhung, ánh mắt sâu thẳm, đến giọng nói lười biếng không đứng đắn ngày thường cũng thay đổi, trầm giọng nói: “Cố Nhung, trong phòng học của chúng ta không có ai đánh nhau cả.”

Không phải trước đó mấy hàng, mà cả cái phòng này không hề có người đánh nhau.

Dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng sau khi tận tai nghe Thẩm Thu Kích nói ra đáp án, Cố Nhung vẫn nhịn không được nhắm chặt hai mắt, run môi thì thào: “… Tại sao tôi lại gặp quỷ?”

Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung tái cả mặt, nhíu mày định lên tiếng, chợt hắn cảm thấy có một đôi bàn tay lành lạnh khẽ vuốt lên mu bàn tay hắn, chờ đến khi thu được nhiệt độ rồi lập tức nắm chặt lại, đáng thương hấp thu chút ấm áp —— Là tay của Cố Nhung.

Là đầu ngón tay khi Cố Nhung tìm kiếm bùa hộ thân trên đường đến phòng học, không cẩn thận đụng phải xương quai xanh của hắn.

Lúc ấy đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng cọ qua cổ hắn, mà bây giờ bàn tay ấy lại cọ vào mu bàn tay của hắn, chờ đến khi Thẩm Thu Kích bình tĩnh lại, hắn mới phát hiện không biết từ khi nào mà mình đã nắm chặt cả ngón tay lẫn bàn tay của thanh niên, cơn lạnh từ lòng bàn tay truyền đi khắp người hắn, nhưng không hiểu sao Thẩm Thu Kích lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Vì để làm dịu đi cơn khô nóng, Thẩm Thu Kích muốn buông bàn tay nắm chặt năm ngón tay của Cố Nhung ra, nhưng ngón tay của hắn lại không ăn ý mà nắm chặt thêm, còn an ủi Cố Nhung: “Cậu đừng sợ, tôi cảm thấy… có lẽ không phải chỉ có mình cậu gặp quỷ thôi đâu.”

Nghe Thẩm Thu Kích nói như vậy, Cố Nhung ngẩng đầu nhìn hắn: “… Ý cậu là sao?”

Thẩm Thu Kích gật đầu, dùng cằm chỉ vào Du Kim Hải ngồi trước Cố Nhung, nhíu mày nói: “Tai cậu ta chuyển sang màu đen, rất giống với cậu khi còn ở bệnh viện.”

Được Thẩm Thu Kích nhắc nhở, Cố Nhung lập tức nhớ ra —— Trước đó Du Kim Hải nói dây giày của cậu ta hay bị lỏng, mà Thai Nhất Thành thì đùa rằng có quỷ nằm dưới gầm bàn tháo dây giày của cậu ta.

Bây giờ nghĩ lại, cánh tay vươn vụt ra lấy nắp bút hoàn toàn đúng là đến từ ghế ngồi của Du Kim Hải.

Cố Nhung rùng mình một cái, nhỏ giọng hỏi Thẩm Thu Kích: “Vậy chúng ta có nên nhắc cho cậu ấy biết không?”

“Vô dụng thôi, bởi vì tôi thấy ——” Thẩm Thu Kích ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn trần phòng học, “Không phải do các cậu, mà là tòa nhà này có vấn đề.”

“Theo như tôi đoán thì căn phòng này chắc chắc không chỉ có mình hai người các cậu thấy mấy thứ dơ bẩn, nhưng chúng ta không quen được bao nhiêu người, cũng chẳng thân với ai, không tiện đi hỏi chuyện.”

Tiếng chuông tan học vang lên xen lẫn với tiếng nói chuyện của Thẩm Thu Kích, rõ ràng là âm thanh to lớn vang dội như vậy, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm ổn của Thẩm Thu Kích.

Cố Nhung cảm thấy Thẩm Thu Kích nói rất có lý, tạm thời không đề cập tới chuyện khác, chỉ nội việc trường học bỏ hoang một khu dạy học mới như vậy, còn xây tường lên để ngăn cản đã để lộ sự quỷ dị mờ ám.

Dù sao cánh tay kia mới chỉ nhặt nắp bút, thực tế không làm gì cậu, cũng có lẽ là như Thẩm Thu Kích nói, chẳng qua là đùa dai mà thôi.

Cố Nhung cũng chỉ còn cách nghĩ như vậy mới khiến mình không sợ hãi mà thôi.

Chuông tan học reo lên, thầy Hồ là người đầu tiên thu dọn sách vở và ly nước định rời đi, thế nhưng có học sinh còn nhanh hơn cả ông, lao ra khỏi phòng học chạy xuống nhà ăn cướp cơm, chọc cho thầy Hồ cười ra tiếng.

Thẩm Thu Kích cũng muốn phóng đến nhà ăn —— Cố Nhung còn bảo mời hắn ăn cơm trưa nữa đấy.

Nhưng Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung sợ muốn chết còn ngồi yên trên ghế thì không khỏi buồn bực: “Đi thôi Nhị Nhung, đi ăn cơm trưa thôi. Không phải cậu sợ sao, sao lại không chịu đi? Mông mọc rễ cắm lên ghế à?”

Thanh niên trừng hắn, sau đó dùng giọng nói mềm mại nói: “Tôi đi không nổi.”

Thẩm Thu Kích: “…”

Thôi được, lại phải cõng Cố Nhung đi rồi.

Chẳng qua Cố Nhung cũng cố kỵ đây là trường học, chỉ nhờ Thẩm Thu Kích đỡ cậu rời đi.

Đến khi hai người xuống tầng một, lại phát hiện Du Kim Hải đang ngồi xổm trước cửa chính tòa Minh Tâm cột dây giày, Thai Nhất Thành và Hứa Gia ngồi bên cạnh thúc giục cậu ta: “Có phải hôm nay dây giày của cậu có độc không, sao lúc nào cũng lỏng ra thế?”

Khi bọn họ đang nói chuyện, bốn bảo vệ đi về phía tòa Minh Tâm, hai trong số đó cầm xích sắt thật lớn, sau khi tới còn đuổi tất cả các học sinh vẫn còn ở lại tòa Minh Tâm: “Các cậu mau đi ăn đi, cẩn thận chậm chân lại mất phần ăn đấy.”

Có mấy học sinh đi sau thấy họ cầm khóa sắt lớn như thế, tò mò chạy lại hỏi, kết quả bảo vệ nói phải khóa tòa nhà này lại đã, chờ đến chiều lại mở ra cho bọn họ sử dụng.

“Cái gì? Buổi trưa cũng phải khóa à?”

“Thế thì không được ở lại ôn thi ư?”

Bảo vệ nói: “Nếu muốn học bài thì sang khu dạy học phía bắc kia kìa, bên đó không khóa.”

Sau khi đuổi hết học sinh tầng một đi, hai bảo vệ khác lại đi lên tầng trên, xem xét trong phòng còn học sinh nào ở lại hay không.

Cố Nhung chỉ vừa mới vào đại học thành phố Đàm, nhưng cậu cũng biết các trường đại học khác gần như không thể nào vừa tan học ban trưa đã đuổi hết học sinh đi rồi khóa lại, chờ đến lúc học thì mở ra dùng được.

Trái tim cậu run lên, Cố Nhung xoa xoa ngực, nhớ tới chiếc bùa hộ mệnh Thẩm Thu Kích cho mình đang ở trong túi áo trước ngực bèn đưa tay muốn sờ vào, định nắm bùa hộ mệnh trong tay, chờ quay về ký túc xá tìm một sợi dây đỏ cột đeo lên cổ. Kết quả Cố Nhung sờ mãi mà không thấy đâu, cậu vừa lấy tay ra, chỉ thấy trên ngón trỏ lòng bàn tay dính chút tro màu xám.

Con ngươi Cố Nhung co thành một vòng nhỏ, bây giờ bọn họ đã ra khỏi tòa Minh Tâm, đắm chìm dưới ánh nắng ấm áp không quá oi ả của mùa hè, nhưng Cố Nhung cảm thấy mình vẫn còn đang ở trong nhà xác của bệnh viện, âm khí dày đặc rét lạnh tỏa ra từ bốn phương tám hướng khiến cậu khó mà thở được.

“Thẩm Thu Kích.” Cố Nhung dừng bước, cánh môi hơi run, “Bùa hộ mệnh cậu cho tôi mất rồi.”

“Lại mất rồi à? Vừa cho cậu mà cậu đã làm mất?” Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung không chịu đi cũng quay lại nhìn, chậc một tiếng đùa giỡn, “Biết ngay cưng không coi anh ra gì mà.”

“Tôi không làm mất.” Cố Nhung đưa bàn tay dính tro của mình ra cho Thẩm Thu Kích xem, “Nó biến thành tro rồi.”

Thẩm Thu Kích thấy vậy cũng thu lại ý cười, hắn cau chặt mày, tiếp đó thò tay vào túi lục tìm, Cố Nhung rũ mi, liền thấy hắn lôi một nắm tro nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi —— Hiển nhiên là toàn bộ bùa mà hắn mang theo đều đã biến thành tro.

Thẩm Thu Kích vươn năm ngón tay, số tro đó lập tức tản ra không trung, cuối cùng rơi xuống đất rồi biến mất.

Hắn và Cố Nhung cùng nhau xoay người, nhìn tòa Minh Tâm đón ánh mặt trời tiềm tàng bóng ma khổng lồ thâm sâu khó dò, đột nhiên hiểu vì sao trường học lại muốn niêm phong tòa nhà này lại.

Bởi vì nó thật sự rất quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK