Kết quả mẹ cậu cũng cảm thấy chuyện tắm rửa mới quan trọng nhất.
—— Đương nhiên là không được tắm chung với Thẩm Thu Kích.
Ai bảo mẹ Cố ở phòng sát bên, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung không dám làm càn.
Cũng may vì đây là khách sạn của người quen, có rất nhiều phòng trống cho bọn họ lựa chọn, hai người mỗi người chọn một phòng, rửa trôi đống bùn hôi tanh trên người rồi sấy khô tóc, sau đó mới quay về phòng cũ gặp mẹ Cố.
“… Mẹ.” Cố Nhung nhìn mẹ mình, lại lén lút nhìn trộm Thẩm Thu Kích, không biết nên nói từ đâu.
Mẹ Cố thấy con trai mình đã sạch sẽ hơn, lúc này mới chịu tiến lên kiểm tra Cố Nhung một lượt, quan tâm hỏi han: “Con không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Cố Nhung lắc đầu.
“Tốt nhất vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra.” Mẹ Cố khẽ thở dài, “Mẹ biết giờ con đã lớn, không muốn mẹ quản chặt, nhưng con vẫn phải nghe lời người lớn, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Cố Nhung liên tục ứng tiếng: “Vâng vâng.”
Nếu không đồng ý, chắc chắn mẹ Cố sẽ lải nhải dặn dò rất lâu.
Sau khi xác định Cố Nhung không sao thật, ánh mắt mẹ Cố lướt qua người Cố Nhung, dừng lại ở Thẩm Thu Kích sau lưng cậu, trong mắt bà có tò mò, có không tin tưởng, có ngờ vực, nhưng tất cả những cảm xúc đó cuối cùng đều biến thành bất đắc dĩ, thở dài: “Con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ không quản các con làm gì.
Thẩm Thu Kích có cảm giác mẹ Cố không thích mình như bà nói, nhưng bà chọn thỏa hiệp, bởi vì bà là người biết rõ nhất điểm khác thường của Cố Nhung, mà quyết định của bà chẳng qua chỉ là một sự thỏa thuận —— Bà hi vọng Thẩm Thu Kích sẽ vì mối tình này mà bảo vệ cho Cố Nhung.
Tuy rằng Thẩm Thu Kích biết bây giờ Cố Nhung đã có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa lần này hẳn là Cố Nhung tự cứu lấy mình, còn hắn cứ đi loanh quanh dưới chân núi cả ngày mà vẫn không vào bãi tha ma được…
“Chắc con cũng mệt rồi nhỉ? Mấy hôm nay còn chưa ăn được bữa nào ra trò, con nhìn đi, cằm hóp lại rồi này.” Mẹ Cố nghiêm khắc bước lên nhìn Cố Nhung, chẳng qua không vươn tay sờ vào cằm con mình, chỉ vẫy vẫy anh trai Cố Nhung, “Để anh con dẫn đi ăn mấy món ngon chút.”
Cố Nhung nghe xong, biết bà đang muốn đẩy mình đi để nói chuyện riêng với Thẩm Thu Kích. Chẳng qua đã đến nước sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi, Cố Nhung cảm thấy mẹ mình hẳn sẽ không làm khó Thẩm Thu Kích, dù sao tiếng thở dài vừa rồi của bà đã là một sự ngầm đồng ý cho hai người qua lại với nhau.
Vì vậy nên Cố Nhung dứt khoát “Vâng” một tiếng, sau đó quay người đi ăn cơm với anh trai, để lại mình Thẩm Thu Kích nói chuyện với mẹ Cố.
Khách sạn Vân Châu có nhà bếp riêng, tay nghề của đầu bếp cũng tốt, Cố Nhung và anh mình không đi đâu xa, xuống thẳng phòng ăn khách sạn Vân Châu gọi đồ ăn, khoảng nửa tiếng sau đồ ăn được dọn lên, mẹ Cố cũng dẫn Thẩm Thu Kích xuống cùng ăn cơm với họ.
Cố Nhung lén nhìn khuôn mặt Thẩm Thu Kích, thấy hắn không có gì khó xử mới thở phào, mẹ Cố bèn chọc Cố Nhung: “Mẹ không làm khó bạn trai con đâu, nhìn gì mà nhìn?”
Tai Cố Nhung đỏ bừng lên, vùi đầu ăn cơm, làm bộ không nghe thấy mẹ Cố nói gì.
“Chờ ăn cơm xong, mẹ và anh con sẽ quay về, trước kia mẹ hay càu nhàu là vì sợ con không tự chăm sóc được cho bản thân, bây giờ có nhóc Thẩm trông rồi, mẹ và bố con cũng yên tâm hơn.” Mẹ Cố không cần Cố Nhung nói gì thêm, chỉ tìm chuyện để nói, “Nếu tiền không đủ thì cứ nói với bố mẹ.”
Cố Nhung ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, khẽ nói: “Vâng, mẹ, bố và cả anh trai cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ.” Mẹ Cố vui mừng nhìn Cố Nhung, sau đó nặng nề thở dài, “Con lớn rồi, về sau đừng đi nghịch bùn nữa.”
Cố Nhung: “…”
Nghịch bùn cái con khỉ, cái đó mà là nghịch bùn ư? Đó là do cậu không cẩn thận mới rớt xuống công mà thôi.
Thẩm Thu Kích: “Ha ha.”
Đã thế Thẩm Thu Kích còn cười theo kiểu giết người không dao, cười đến mức Cố Nhung giận dỗi trừng hắn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng tiễn mẹ Cố và anh trai rời khỏi khách sạn Vân Châu, bọn họ vốn định đưa tới sân bay, có điều mẹ Cố sợ Cố Nhung nhìn thì bình thường nhưng bên trong vẫn chưa khỏe hẳn, cho nên không chịu cho bọn họ tiễn.
Trước khi đi bà còn dặn Cố Nhung thật kỹ, bảo Thẩm Thu Kích nhớ đưa Cố Nhung đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, hơn nữa còn phải gửi kết quả qua cho bà, tất nhiên Thẩm Thu Kích không có lý do để từ chối.
Chờ mẹ Cố đi rồi, Thẩm Thu Kích liền nghe Cố Nhung ủ rũ nói: “Anh được lắm, cái này khác nào mẹ em gài tai mắt bên cạnh em đâu.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy nhướng mày, nắm bắt cơ hội lập quy tắc lấy công chí tư cho Cố Nhung: “Cho nên em nhớ phải để ý lời nói và hành vi của mình, không được để nam nữ khác tới gần.”
“Nghe như anh đang ám chỉ gì ấy?” Cố Nhung nghi ngờ nhìn Thẩm Thu Kích.
Kết quả tên này thừa nhận thật, mỉm cười nhìn cậu: “Em biết là tốt, cẩn thận anh mách mẹ em.”
Cố Nhung: “…”
Trò mách phụ huynh lúc nào cũng có lực uy hiếp rất lớn.
Cố Nhung muốn cứng rắn với hắn, nhưng dù cứng thế nào cũng không đọ nổi Thẩm Thu Kích, chỉ có thể nén giận, ngoan ngoãn theo sau Thẩm Thu Kích về khách sạn.
Sau khi về phòng không lâu, Cố Nhung nhận được tin nhắn do Nguyễn Ninh An gửi đến.
Nguyễn Ninh An nói với cậu Nhan Phinh đã về ký túc xá của mình rồi. Các cô không tin, còn chạy đến phòng Nhan Phinh để nhìn tận mắt, xác nhận Nhan Phinh trong ký túc xá có nhiệt độ cơ thể, tim vẫn đập mũi vẫn thở mới buồn bực rời đi.
Cố Nhung hiểu vì sao các cô lại phản ứng như thế, đừng nói là Nguyễn Ninh An, đến cậu cũng đầy đầu chấm hỏi.
“Người về là Nhan Phinh thật ư?” Cậu cầm di động hỏi Thẩm Thu Kích, “Sao cô ta về được, rõ ràng em đã thấy…”
Trên mộ có di ảnh của Nhan Phinh.
Giọng nói của Cố Nhung dần nhỏ đi, bởi vì nếu thật là vậy, thế thì rốt cuộc thứ gì đã về ký túc xá nữ?
“Là Nhan Phinh thật, chẳng qua…” Kết quả Thẩm Thu Kích nói với cậu, “Là một Nhan Phinh không đầy đủ hồn phách mà thôi.”
Cố Nhung nghe vậy bỗng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Thẩm Thu Kích.
Thẩm Thu Kích thấy thế bèn xốc chăn lên, nằm xuống bên người Cố Nhung, gối đầu lên đùi cậu: “Bé con, em còn nhớ những gì mình gặp sau khi ly hồn không.”
“Có, nhưng không nhớ rõ lắm.” Cố Nhung cẩn thận suy nghĩ, trả lời Thẩm Thu Kích: “Trong trí nhớ của em, hình như em luôn đi theo Nhan Phinh, ban đầu khi cả nhóm vừa lên bãi tha ma, em còn tưởng mình đang nằm mơ, về sau mới phát hiện không phải mơ.”
Mà là hiện thực.
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói xong, cười lạnh nói: “Cô ta cũng gan thật, dám bảo hổ lột da.”
Khi bắt được quỷ bà mối, Thẩm Thu Kích đã từng đoán già đoán non xem rốt cuộc Cố Hương Nương này là gì mà có thể sai khiến sinh hồn, nhưng hắn đã quên mất một tình huống – đó là sinh hồn tự nguyện cho Cố Hương Nương sử dụng.
Lấy sinh hồn làm mồi, ban đêm nhập mộng dẫn sinh hồn khác rời khỏi cơ thể.
Thẩm Thu Kích cho rằng mình ngăn nữ quỷ bà mối kia lại là có thể gọi được hồn Cố Nhung về, nhưng hắn quên mất trừ quỷ bà mối, Cố Hương Nương vẫn còn một sinh hồn khác để sử dụng, đó chính là Nhan Phinh. Cho nên hồn Cố Nhung mới quanh quẩn bên cạnh Nhan Phinh không rời đi được.
Nếu Nhan Phinh có thể kéo được những người khác đến bãi tha ma, còn giữ lại trước khi mặt trời lặn, tất nhiên Cố Hương Nương sẽ không động đến cô ta. Kết quả những người mà Nhan Phinh dẫn lên núi nếu không phải do Thẩm Thu Kích đưa xuống thì cũng là được Cố Nhung cứu ra, cuối cùng người ở lại bãi tha ma chỉ còn Nhan Phinh. Xem biểu cảm ngạc nhiên và hoảng loạn của cô ta khi thấy mọi người rời đi là có thể thấy chắc hẳn cô ta vẫn chưa biết, ngay khi mình đồng ý giao dịch với Cố Hương Nương thì linh hồn cũng bị Cố Hương Nương nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chuyện tới nước này, cái kết cho Nhan Phinh có thể xem là gieo gió gặt bão, không hề oan uổng.
Suy nghĩ lạc quan một chút thì cô ta vẫn may mắn hơn người khác nhiều, ít nhất còn có thể sống, cơ thể thiếu nửa phần sinh hồn không chết được, vẫn còn được nguyên vẹn. Chẳng qua là sẽ ngu si, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị mất hồn mà thôi.
Sáng ngày hôm sau, ký túc xá nữ bỗng trở thành quả bom nổ chậm.
Nghe nói nữ sinh tên “Nhan Phinh” ở tầng ba điên rồi, không ai biết điên như thế nào, dù sao nghe bạn cùng phòng kể thì từ đêm qua Nhan Phinh quay về đã hơi bất thường, sau khi ra ngoài cũng không nói cho bạn cùng phòng biết mình đi đâu, cho nên không người nào biết cô ta muốn làm gì.
Giáo viên nghe tin liền gọi điện thoại ngay cho bố mẹ Nhan Phinh, gọi xong mới biết bố mẹ cô ta đã ly hôn từ lâu, không ai quan tâm chăm sóc đứa trẻ này, Nhan Phinh được một tay bà ngoại nuôi lớn.
Bà ngoại chưa kịp tới đại học thành phố Đàm, bốn nữ sinh khác đã tìm đến giáo viên, khai rằng vì mình với Nhan Phinh đến bãi tha ma chơi trò tâm linh nên Nhan Phinh mới biến thành như vậy.
Đương nhiên nói không sẽ không ai tin, cho nên theo cuộc trò chuyện mà một nữ sinh nộp lên, trò chơi này là do Nhan Phinh đề nghị bọn họ đi chơi, về sau cô ta còn bỏ lại bốn nữ sinh kia ở bãi tha ma để về ký túc xá trước.
Chẳng qua bốn nữ sinh này dám chơi trò chơi như vậy ở trường, vì vậy bị các thầy cô nghiêm khắc phê bình và chấn chỉnh lại.
Còn Nhan Phinh thì làm thủ tục bảo lưu, được bà ngoại dẫn về nhà.
*
Nhan Phinh điên rồi.
Sau khi chơi trò chơi kia, Mộ Lan, Trần Hoàn và cô ta đều điên hết rồi.
Đồng Tiểu Kỳ nghe vậy cũng sắp phát điên, bởi vì ba người tham gia trò chơi trước đó đều đã gặp chuyện, thế thì chắc chắn cô cũng trốn không thoát. Đồng Tiểu Kỳ ngày nào cũng sợ bóng sợ gió, gầy rộc đi một cách chóng mặt.
Nhưng từng ngày trôi qua, Đồng Tiểu Kỳ chờ thật lâu mà vẫn không gặp phải bất kỳ chuyện kỳ quái nào. Cô không khỏi suy đoán: Chẳng lẽ điều kiện gặp chuyện là phải đặt câu hỏi ư? Cô không giống với ba người kia, chỉ vừa vào núi chứ không hỏi, cho nên không phát điên như Nhan Phinh, Trần Hoàn và Mộ Lan.
Đồng Tiểu Kỳ càng nghĩ càng thấy có lý, trong lòng lập tức dễ chịu hơn không ít, cô âm thầm tự hứa: Về sau không bao giờ chơi mấy trò như vậy nữa. Hơn nữa cô còn đến ngôi miếu nổi tiếng nhất thành phố Đàm xin bùa hộ mệnh, về sau mới hoàn toàn yên tâm, bắt đầu đi học bình thường trở lại.
Cuộc sống hàng ngày của cô trôi qua rất bình yên, chỉ có một điều không hoàn hảo duy nhất là Đồng Tiểu Kỳ vẫn độc thân như cũ.
Vì thế vào một đêm nào đó, Đồng Tiểu Kỳ nằm ngủ trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nhớ đến câu hỏi ngày đó mình chưa kịp nói ra: Cô rất muốn có người yêu, mà người yêu của cô ở nơi nào?
Đúng lúc này, Đồng Tiểu Kỳ bỗng nghe thấy tiếng gà gáy dài.
Trong trường có ai nuôi gà à?
Đồng Tiểu Kỳ mơ màng tự hỏi, không nghĩ ra được đáp án, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lả lướt như gió bay tới một nơi như phòng tân hôn, mà trước gương trang điểm trong phòng có một người phụ nữ yểu điệu, thân hình xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía cô.
Trong lúc hoảng hốt, Đồng Tiểu Kỳ nghe thấy người phụ nữ hỏi mình: “Hình như gần đây cô có chuyện sầu não, tôi giúp gì được không?”
“Tôi muốn có người yêu.” Đồng Tiểu Kỳ không phòng bị, trả lời cô ta theo bản năng, “Nhưng tôi không biết bạn trai tương lai của mình ở đâu.”
“Không sao, tôi sẽ giúp cô.” Người phụ nữ cười khẽ, tiếng nói chuyện dịu dàng uyển chuyển, vô cùng êm tai, hệt như đang hát một điệu hoàng mai.
“Cô có bằng lòng không?”
“Tôi bằng lòng.”
Đồng Tiểu Kỳ nghe mình trả lời như vậy.
Không sai, ngày đó khi chơi “Hỏi” ở bãi tha ma, cô thấy Nhan Phinh nhận được đáp án bằng máu, trong lòng trừ sợ hãi ra thì còn có hâm mộ. Cô hi vọng mình cũng có thể nhận được một đáp án như vậy.
Cô đi lần thứ hai, chịu đau cắt tay lấy máu, vậy mà không có cơ hội hỏi, đừng nói đến việc có đáp án.
Cũng may bây giờ cô đã được như ý nguyện.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm: Ngày mai dẫn em đi làm một chuyện rất kích thích.
Nhung (cảnh giác): Làm gì?
Thẩm: Quật – mồ.
Nhung: Ồ…
Mấy người chưa kịp xuống núi lúc mặt trời lặn đều đã bị điên, câu chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng Cố Hương Nương vẫn còn một vài chương nữa, tôi sẽ viết sang phần sau, còn hai chương nữa là hoàn toàn xong phần này rồi _(:з” ∠)_
*****************
Lảm nhảm: Nội tâm Cố Nhung khi bị Thẩm Thu Kích dọa mách mẹ:
Chương 85
Thật ra Cố Nhung đã sớm muốn đi tắm, nhưng nhờ có Thẩm Thu Kích nói mà cậu mới biết mẹ mình vì lo cho cậu nên mới tới thành phố Đàm, cho nên Cố Nhung muốn báo bình an cho mẹ trước.
Kết quả mẹ cậu cũng cảm thấy chuyện tắm rửa mới quan trọng nhất.
—— Đương nhiên là không được tắm chung với Thẩm Thu Kích.
Ai bảo mẹ Cố ở phòng sát bên, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung không dám làm càn.
Cũng may vì đây là khách sạn của người quen, có rất nhiều phòng trống cho bọn họ lựa chọn, hai người mỗi người chọn một phòng, rửa trôi đống bùn hôi tanh trên người rồi sấy khô tóc, sau đó mới quay về phòng cũ gặp mẹ Cố.
“… Mẹ.” Cố Nhung nhìn mẹ mình, lại lén lút nhìn trộm Thẩm Thu Kích, không biết nên nói từ đâu.
Mẹ Cố thấy con trai mình đã sạch sẽ hơn, lúc này mới chịu tiến lên kiểm tra Cố Nhung một lượt, quan tâm hỏi han: “Con không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Cố Nhung lắc đầu.
“Tốt nhất vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra.” Mẹ Cố khẽ thở dài, “Mẹ biết giờ con đã lớn, không muốn mẹ quản chặt, nhưng con vẫn phải nghe lời người lớn, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Cố Nhung liên tục ứng tiếng: “Vâng vâng.”
Nếu không đồng ý, chắc chắn mẹ Cố sẽ lải nhải dặn dò rất lâu.
Sau khi xác định Cố Nhung không sao thật, ánh mắt mẹ Cố lướt qua người Cố Nhung, dừng lại ở Thẩm Thu Kích sau lưng cậu, trong mắt bà có tò mò, có không tin tưởng, có ngờ vực, nhưng tất cả những cảm xúc đó cuối cùng đều biến thành bất đắc dĩ, thở dài: “Con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ không quản các con làm gì.
Thẩm Thu Kích có cảm giác mẹ Cố không thích mình như bà nói, nhưng bà chọn thỏa hiệp, bởi vì bà là người biết rõ nhất điểm khác thường của Cố Nhung, mà quyết định của bà chẳng qua chỉ là một sự thỏa thuận —— Bà hi vọng Thẩm Thu Kích sẽ vì mối tình này mà bảo vệ cho Cố Nhung.
Tuy rằng Thẩm Thu Kích biết bây giờ Cố Nhung đã có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa lần này hẳn là Cố Nhung tự cứu lấy mình, còn hắn cứ đi loanh quanh dưới chân núi cả ngày mà vẫn không vào bãi tha ma được…
“Chắc con cũng mệt rồi nhỉ? Mấy hôm nay còn chưa ăn được bữa nào ra trò, con nhìn đi, cằm hóp lại rồi này.” Mẹ Cố nghiêm khắc bước lên nhìn Cố Nhung, chẳng qua không vươn tay sờ vào cằm con mình, chỉ vẫy vẫy anh trai Cố Nhung, “Để anh con dẫn đi ăn mấy món ngon chút.”
Cố Nhung nghe xong, biết bà đang muốn đẩy mình đi để nói chuyện riêng với Thẩm Thu Kích. Chẳng qua đã đến nước sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi, Cố Nhung cảm thấy mẹ mình hẳn sẽ không làm khó Thẩm Thu Kích, dù sao tiếng thở dài vừa rồi của bà đã là một sự ngầm đồng ý cho hai người qua lại với nhau.
Vì vậy nên Cố Nhung dứt khoát “Vâng” một tiếng, sau đó quay người đi ăn cơm với anh trai, để lại mình Thẩm Thu Kích nói chuyện với mẹ Cố.
Khách sạn Vân Châu có nhà bếp riêng, tay nghề của đầu bếp cũng tốt, Cố Nhung và anh mình không đi đâu xa, xuống thẳng phòng ăn khách sạn Vân Châu gọi đồ ăn, khoảng nửa tiếng sau đồ ăn được dọn lên, mẹ Cố cũng dẫn Thẩm Thu Kích xuống cùng ăn cơm với họ.
Cố Nhung lén nhìn khuôn mặt Thẩm Thu Kích, thấy hắn không có gì khó xử mới thở phào, mẹ Cố bèn chọc Cố Nhung: “Mẹ không làm khó bạn trai con đâu, nhìn gì mà nhìn?”
Tai Cố Nhung đỏ bừng lên, vùi đầu ăn cơm, làm bộ không nghe thấy mẹ Cố nói gì.
“Chờ ăn cơm xong, mẹ và anh con sẽ quay về, trước kia mẹ hay càu nhàu là vì sợ con không tự chăm sóc được cho bản thân, bây giờ có nhóc Thẩm trông rồi, mẹ và bố con cũng yên tâm hơn.” Mẹ Cố không cần Cố Nhung nói gì thêm, chỉ tìm chuyện để nói, “Nếu tiền không đủ thì cứ nói với bố mẹ.”
Cố Nhung ngẩng đầu nhìn mẹ Cố, khẽ nói: “Vâng, mẹ, bố và cả anh trai cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ.” Mẹ Cố vui mừng nhìn Cố Nhung, sau đó nặng nề thở dài, “Con lớn rồi, về sau đừng đi nghịch bùn nữa.”
Cố Nhung: “…”
Nghịch bùn cái con khỉ, cái đó mà là nghịch bùn ư? Đó là do cậu không cẩn thận mới rớt xuống công mà thôi.
Thẩm Thu Kích: “Ha ha.”
Đã thế Thẩm Thu Kích còn cười theo kiểu giết người không dao, cười đến mức Cố Nhung giận dỗi trừng hắn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng tiễn mẹ Cố và anh trai rời khỏi khách sạn Vân Châu, bọn họ vốn định đưa tới sân bay, có điều mẹ Cố sợ Cố Nhung nhìn thì bình thường nhưng bên trong vẫn chưa khỏe hẳn, cho nên không chịu cho bọn họ tiễn.
Trước khi đi bà còn dặn Cố Nhung thật kỹ, bảo Thẩm Thu Kích nhớ đưa Cố Nhung đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, hơn nữa còn phải gửi kết quả qua cho bà, tất nhiên Thẩm Thu Kích không có lý do để từ chối.
Chờ mẹ Cố đi rồi, Thẩm Thu Kích liền nghe Cố Nhung ủ rũ nói: “Anh được lắm, cái này khác nào mẹ em gài tai mắt bên cạnh em đâu.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy nhướng mày, nắm bắt cơ hội lập quy tắc lấy công chí tư cho Cố Nhung: “Cho nên em nhớ phải để ý lời nói và hành vi của mình, không được để nam nữ khác tới gần.”
“Nghe như anh đang ám chỉ gì ấy?” Cố Nhung nghi ngờ nhìn Thẩm Thu Kích.
Kết quả tên này thừa nhận thật, mỉm cười nhìn cậu: “Em biết là tốt, cẩn thận anh mách mẹ em.”
Cố Nhung: “…”
Trò mách phụ huynh lúc nào cũng có lực uy hiếp rất lớn.
Cố Nhung muốn cứng rắn với hắn, nhưng dù cứng thế nào cũng không đọ nổi Thẩm Thu Kích, chỉ có thể nén giận, ngoan ngoãn theo sau Thẩm Thu Kích về khách sạn.
Sau khi về phòng không lâu, Cố Nhung nhận được tin nhắn do Nguyễn Ninh An gửi đến.
Nguyễn Ninh An nói với cậu Nhan Phinh đã về ký túc xá của mình rồi. Các cô không tin, còn chạy đến phòng Nhan Phinh để nhìn tận mắt, xác nhận Nhan Phinh trong ký túc xá có nhiệt độ cơ thể, tim vẫn đập mũi vẫn thở mới buồn bực rời đi.
Cố Nhung hiểu vì sao các cô lại phản ứng như thế, đừng nói là Nguyễn Ninh An, đến cậu cũng đầy đầu chấm hỏi.
“Người về là Nhan Phinh thật ư?” Cậu cầm di động hỏi Thẩm Thu Kích, “Sao cô ta về được, rõ ràng em đã thấy…”
Trên mộ có di ảnh của Nhan Phinh.
Giọng nói của Cố Nhung dần nhỏ đi, bởi vì nếu thật là vậy, thế thì rốt cuộc thứ gì đã về ký túc xá nữ?
“Là Nhan Phinh thật, chẳng qua…” Kết quả Thẩm Thu Kích nói với cậu, “Là một Nhan Phinh không đầy đủ hồn phách mà thôi.”
Cố Nhung nghe vậy bỗng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Thẩm Thu Kích.
Thẩm Thu Kích thấy thế bèn xốc chăn lên, nằm xuống bên người Cố Nhung, gối đầu lên đùi cậu: “Bé con, em còn nhớ những gì mình gặp sau khi ly hồn không.”
“Có, nhưng không nhớ rõ lắm.” Cố Nhung cẩn thận suy nghĩ, trả lời Thẩm Thu Kích: “Trong trí nhớ của em, hình như em luôn đi theo Nhan Phinh, ban đầu khi cả nhóm vừa lên bãi tha ma, em còn tưởng mình đang nằm mơ, về sau mới phát hiện không phải mơ.”
Mà là hiện thực.
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói xong, cười lạnh nói: “Cô ta cũng gan thật, dám bảo hổ lột da.”
Khi bắt được quỷ bà mối, Thẩm Thu Kích đã từng đoán già đoán non xem rốt cuộc Cố Hương Nương này là gì mà có thể sai khiến sinh hồn, nhưng hắn đã quên mất một tình huống – đó là sinh hồn tự nguyện cho Cố Hương Nương sử dụng.
Lấy sinh hồn làm mồi, ban đêm nhập mộng dẫn sinh hồn khác rời khỏi cơ thể.
Thẩm Thu Kích cho rằng mình ngăn nữ quỷ bà mối kia lại là có thể gọi được hồn Cố Nhung về, nhưng hắn quên mất trừ quỷ bà mối, Cố Hương Nương vẫn còn một sinh hồn khác để sử dụng, đó chính là Nhan Phinh. Cho nên hồn Cố Nhung mới quanh quẩn bên cạnh Nhan Phinh không rời đi được.
Nếu Nhan Phinh có thể kéo được những người khác đến bãi tha ma, còn giữ lại trước khi mặt trời lặn, tất nhiên Cố Hương Nương sẽ không động đến cô ta. Kết quả những người mà Nhan Phinh dẫn lên núi nếu không phải do Thẩm Thu Kích đưa xuống thì cũng là được Cố Nhung cứu ra, cuối cùng người ở lại bãi tha ma chỉ còn Nhan Phinh. Xem biểu cảm ngạc nhiên và hoảng loạn của cô ta khi thấy mọi người rời đi là có thể thấy chắc hẳn cô ta vẫn chưa biết, ngay khi mình đồng ý giao dịch với Cố Hương Nương thì linh hồn cũng bị Cố Hương Nương nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chuyện tới nước này, cái kết cho Nhan Phinh có thể xem là gieo gió gặt bão, không hề oan uổng.
Suy nghĩ lạc quan một chút thì cô ta vẫn may mắn hơn người khác nhiều, ít nhất còn có thể sống, cơ thể thiếu nửa phần sinh hồn không chết được, vẫn còn được nguyên vẹn. Chẳng qua là sẽ ngu si, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị mất hồn mà thôi.
Sáng ngày hôm sau, ký túc xá nữ bỗng trở thành quả bom nổ chậm.
Nghe nói nữ sinh tên “Nhan Phinh” ở tầng ba điên rồi, không ai biết điên như thế nào, dù sao nghe bạn cùng phòng kể thì từ đêm qua Nhan Phinh quay về đã hơi bất thường, sau khi ra ngoài cũng không nói cho bạn cùng phòng biết mình đi đâu, cho nên không người nào biết cô ta muốn làm gì.
Giáo viên nghe tin liền gọi điện thoại ngay cho bố mẹ Nhan Phinh, gọi xong mới biết bố mẹ cô ta đã ly hôn từ lâu, không ai quan tâm chăm sóc đứa trẻ này, Nhan Phinh được một tay bà ngoại nuôi lớn.
Bà ngoại chưa kịp tới đại học thành phố Đàm, bốn nữ sinh khác đã tìm đến giáo viên, khai rằng vì mình với Nhan Phinh đến bãi tha ma chơi trò tâm linh nên Nhan Phinh mới biến thành như vậy.
Đương nhiên nói không sẽ không ai tin, cho nên theo cuộc trò chuyện mà một nữ sinh nộp lên, trò chơi này là do Nhan Phinh đề nghị bọn họ đi chơi, về sau cô ta còn bỏ lại bốn nữ sinh kia ở bãi tha ma để về ký túc xá trước.
Chẳng qua bốn nữ sinh này dám chơi trò chơi như vậy ở trường, vì vậy bị các thầy cô nghiêm khắc phê bình và chấn chỉnh lại.
Còn Nhan Phinh thì làm thủ tục bảo lưu, được bà ngoại dẫn về nhà.
*
Nhan Phinh điên rồi.
Sau khi chơi trò chơi kia, Mộ Lan, Trần Hoàn và cô ta đều điên hết rồi.
Đồng Tiểu Kỳ nghe vậy cũng sắp phát điên, bởi vì ba người tham gia trò chơi trước đó đều đã gặp chuyện, thế thì chắc chắn cô cũng trốn không thoát. Đồng Tiểu Kỳ ngày nào cũng sợ bóng sợ gió, gầy rộc đi một cách chóng mặt.
Nhưng từng ngày trôi qua, Đồng Tiểu Kỳ chờ thật lâu mà vẫn không gặp phải bất kỳ chuyện kỳ quái nào. Cô không khỏi suy đoán: Chẳng lẽ điều kiện gặp chuyện là phải đặt câu hỏi ư? Cô không giống với ba người kia, chỉ vừa vào núi chứ không hỏi, cho nên không phát điên như Nhan Phinh, Trần Hoàn và Mộ Lan.
Đồng Tiểu Kỳ càng nghĩ càng thấy có lý, trong lòng lập tức dễ chịu hơn không ít, cô âm thầm tự hứa: Về sau không bao giờ chơi mấy trò như vậy nữa. Hơn nữa cô còn đến ngôi miếu nổi tiếng nhất thành phố Đàm xin bùa hộ mệnh, về sau mới hoàn toàn yên tâm, bắt đầu đi học bình thường trở lại.
Cuộc sống hàng ngày của cô trôi qua rất bình yên, chỉ có một điều không hoàn hảo duy nhất là Đồng Tiểu Kỳ vẫn độc thân như cũ.
Vì thế vào một đêm nào đó, Đồng Tiểu Kỳ nằm ngủ trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nhớ đến câu hỏi ngày đó mình chưa kịp nói ra: Cô rất muốn có người yêu, mà người yêu của cô ở nơi nào?
Đúng lúc này, Đồng Tiểu Kỳ bỗng nghe thấy tiếng gà gáy dài.
Trong trường có ai nuôi gà à?
Đồng Tiểu Kỳ mơ màng tự hỏi, không nghĩ ra được đáp án, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lả lướt như gió bay tới một nơi như phòng tân hôn, mà trước gương trang điểm trong phòng có một người phụ nữ yểu điệu, thân hình xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía cô.
Trong lúc hoảng hốt, Đồng Tiểu Kỳ nghe thấy người phụ nữ hỏi mình: “Hình như gần đây cô có chuyện sầu não, tôi giúp gì được không?”
“Tôi muốn có người yêu.” Đồng Tiểu Kỳ không phòng bị, trả lời cô ta theo bản năng, “Nhưng tôi không biết bạn trai tương lai của mình ở đâu.”
“Không sao, tôi sẽ giúp cô.” Người phụ nữ cười khẽ, tiếng nói chuyện dịu dàng uyển chuyển, vô cùng êm tai, hệt như đang hát một điệu hoàng mai.
“Cô có bằng lòng không?”
“Tôi bằng lòng.”
Đồng Tiểu Kỳ nghe mình trả lời như vậy.
Không sai, ngày đó khi chơi “Hỏi” ở bãi tha ma, cô thấy Nhan Phinh nhận được đáp án bằng máu, trong lòng trừ sợ hãi ra thì còn có hâm mộ. Cô hi vọng mình cũng có thể nhận được một đáp án như vậy.
Cô đi lần thứ hai, chịu đau cắt tay lấy máu, vậy mà không có cơ hội hỏi, đừng nói đến việc có đáp án.
Cũng may bây giờ cô đã được như ý nguyện.