Cố Nhung và Thẩm Thu Kích chen chúc trên một cái giường, còn Lý Minh Học, Lương Thiếu và Thai Nhất Thành, Du Kim Hải phòng bên cạnh thì trải chiếu nằm trên đất, từ buổi trưa đã ôm hết chăn gối sang.
Chiều nay Cố Nhung và Thẩm Thu Kích còn có tiết, hơn hai giờ đã rời đi.
Lý Minh Học, Lương Thiếu, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải cũng có tiết chiều, nhưng tuần này giảng viên môn đó cho bọn họ thực hành, không cần đến lớp, chỉ cần làm bài ở ký túc xá hoặc thư viện nộp cho ông là được, vừa hay lần này bọn họ làm việc chung một nhóm, cho nên thừa cơ viết cho xong báo cáo.
Mà Cố Nhung và Thẩm Thu Kích sau khi tan học không về ký túc xá ngay, hẹn đi siêu thị một chuyến, bởi vì Cố Nhung muốn mua phích nước mới.
Hiện tại cậu có bóng ma tâm lý với phích nước nóng màu xanh, cho nên lúc này mới mua một cái phích mới màu hồng. Nam sinh trong ký túc xá không ai dùng phích nước màu này, Cố Nhung đã chấp nhận được tên mình, tất nhiên sẽ không để ý màu phích nước, thậm chí còn cảm thấy màu này rất tốt, người khác không nhận nhầm được.
Sau khi đi dạo qua khu bán hoa quả, Cố Nhung nhìn thấy quýt đường tươi mới mà siêu thị bày bán, bèn tiện tay mua luôn ba bốn cân quýt, định đêm về sẽ ăn trong ký túc xá.
Lúc tính tiền, Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung mua nhiều quýt đường như vậy bèn hỏi: “Em mua nhiều quýt thế làm gì? Anh không ham quýt lắm, em mua cho em là được rồi.”
Suốt khoảng thời gian đi Hoán Sơn, Cố Nhung mua gì đều sẽ mua hai phần, bởi vì cậu mua luôn cho Thẩm Thu Kích. Bây giờ Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung mua lượng quýt vượt quá sức ăn, cho rằng cậu mua luôn cho mình, cho nên phải nhắc như thế.
Kết quả Cố Nhung nghe xong lại nói: “Em biết anh không thích ăn quýt, cái này không phải mua cho anh.”
Thẩm Thu Kích cau mày khó hiểu: “Vậy em mua cho ai?”
“Không phải đêm nay Thai Nhất Thành và Du Kim Hải qua phòng chúng ta à? Em mua ít quýt mời bọn họ.” Cố Nhung nâng túi quýt lên, “Dù sao quýt mùa này cũng rẻ.”
Thẩm Thu Kích nhìn chằm chằm, im lặng không lên tiếng, một hồi sau mới ấm ức nói: “Em chưa từng mời anh ăn quýt.”
“Không phải anh không thích ăn quýt à?” Cố Nhung dở khóc dở cười, đây là lần đầu cậu biết Thẩm Thu Kích lại hay ghen tới vậy, vội vàng dỗ hắn: “Vậy anh thích ăn gì? Em mua cho anh.”
Thẩm Thu Kích quay đầu hừ lạnh, không thèm nói chuyện.
Cố Nhung thuận theo ánh mắt của Thẩm Thu Kích nhìn sang, cho là hắn muốn ăn táo tàu trên kệ, đi qua lấy một bịch: “Thích ăn táo tàu à? Vậy em mua cho anh một bịch. Táo tàu rất tốt cho sức khỏe, chúng ta ăn cháo cho thêm vài quả táo tàu cũng được.”
Thẩm Thu Kích nghe đến chữ “Chúng ta”, sắc mặt mới hơi tươi lên chút, Cố Nhung nheo mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thế sáng mai nấu chè hạt sen táo tàu ăn sáng nhé?”
“Ừ.” Thẩm Thu Kích trầm giọng đáp lời, nhận lấy túi quýt trên tay Cố Nhung, sợ cậu phải mang vác vật nặng gây mệt.
Trên đường về ký túc xá, Cố Nhung còn nói với Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, lát nữa anh đi với em lấy một bình nước nóng đi, bây giờ em không dám đi một mình, mà không biết vì sao ký túc xá chúng ta lại gặp phải mấy thứ như vậy, rõ ràng trước đó không hề có.”
“Được, anh đi với em.” Thẩm Thu Kích nói, “Có thể là do mấy tên phòng 519 gọi tới, đối với mấy thứ thần quỷ này, nếu em gọi bọn họ nhất định sẽ đáp lại, cho nên đừng đùa với chúng.”
“Chắc chắn em không dám chơi rồi, em chỉ không hiểu vì sao mấy người kia lại dám chơi thôi.” Cố Nhung nhớ tới ánh mắt nhìn mình đêm qua, nhịn không được rùng mình.
“Có lẽ là do tò mò, cũng có lẽ là tìm kiếm kích thích, nhiều nguyên nhân vậy ai mà biết được?”
Nói đến đây, Thẩm Thu Kích đột nhiên dừng bước.
Cố Nhung hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thu Kích khẽ ngẩng đầu, thoáng nhìn qua ký túc xá nam: “Phòng 519 không bật đèn.”
Bây giờ mới bảy rưỡi đêm, tháng mười hai ở thành phố Đàm rất nhanh tối, cho nên chỉ cần có người ở trong ký túc xá thì chắc chắn sẽ phải bật đèn, nhưng bây giờ bọn họ đứng từ dưới nhìn lên, chỉ thấy cả tầng năm đều sáng, trừ phòng 519.
“Bọn họ không có trong phòng à?” Cố Nhung hỏi, “Hay là bị dọa đến mức đi thuê phòng rồi.”
“Không biết.” Thẩm Thu Kích nói, “Em lại muốn lên gõ cửa phòng bọn họ xem thử à?”
Cố Nhung lắc đầu: “Bỏ đi, không bọn họ lại bảo em thích bao đồng.”
Quả thật Cố Nhung không muốn nhúng tay vào chuyện phòng 519 nữa, chuyện đi nhầm phòng đêm qua rất quỷ dị, cậu không biết nếu mình vào phòng 519 lần nữa thì có làm âm khí tăng lên hay không, vả lại phòng không bật đèn, hẳn là bọn họ đã ra ngoài ở rồi, nếu không ở ký túc xá thì không cần phải lo lắng.
Thẩm Thu Kích cũng là kiểu không thích xen vào chuyện người khác, lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bi không độ người tự tìm ngõ cụt. Những gì làm được bọn họ đều làm rồi, chuông cảm ác trên mắt cá chân Cố Nhung không rung, chứng minh tà quái xuất hiện trong phòng 519 vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế, ít nhất là tạm thời không có gì nguy hiểm.
Nếu người phòng 519 vẫn tiếp tục muốn chơi trò gọi hồn kia, thế thì chuyện xảy ra tiếp theo là vấn đề của bọn họ.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng nhau lên lầu, bọn họ vừa vào phòng liền thấy bốn người Lý Minh Học, Lương Thiếu, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải ngồi dưới đất đánh bài. Thấy bọn họ về còn cười nói: “Ái chà, đôi chim cu chịu về rồi à? Bọn này còn tưởng đêm nay hai cậu không về cơ đấy.”
“Đi mua ít quýt cho các cậu.” Cố Nhung nhờ Thẩm Thu Kích chia quýt cho mọi người.
“Cố Nhung tốt bụng quá.” Thai Nhất Thành nhận quýt, cảm thán một câu.
Lương Thiếu tinh mắt phát hiện Cố Nhung còn xách theo một túi táo tàu, hỏi cậu: “Đây là táo à? Nhị Nhung, cho tớ mấy quả được không?”
“Không hiểu sao dạo này tớ bị nhức răng, hình như là do nhiệt.” Lương Thiếu thích ăn ngọt, sâu mười cái răng rồi vẫn không bỏ được đồ ngọt, sờ hàm mình nói, “Táo tàu có tính nóng, tớ có thể ăn được, còn quýt thì chắc thôi.”
Kết quả Cố Nhung còn chưa kịp nói gì, Thẩm Thu Kích đã nhíu mày: “Không, bây giờ cậu không thể ăn táo được.”
Lương Thiếu ngây ngốc hỏi: “Vậy khi nào thì ăn được?”
Thẩm Thu Kích tiếp tục nói bậy: “Chờ khi nào cậu đến tháng rồi tôi pha nước đường đỏ nấu gừng ngâm táo cho, đến khi đó rồi uống.”
Cuối cùng Lương Thiếu cũng hiểu ra, Thẩm Thu Kích không muốn cho cậu ta ăn bịch táo kia của Cố Nhung.
Cố Nhung nghe xong, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lại nói đến mấy quả táo, Lương Thiếu muốn ăn thì cho cậu ta vài trái, cho nên bóc bịch táo ra, đang định lấy cho Lương Thiếu thì bị Thẩm Thu Kích ngăn lại: “Đây là táo của anh.”
Nói xong lại nhìn Lương Thiếu: “Đây là đồ Nhị Nhung mua cho tôi, ăn con khỉ mà ăn.”
Thai Nhất Thành thì thầm với Du Kim Hải: “Có người làm chó độc thân lâu quá, vừa có người yêu cái là quên luôn tiếng người.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Lương Thiếu không đánh lại Thẩm Thu Kích, chỉ biết dùng võ mồm, hậm hực đánh bài với mấy người kia tiếp.
Cố Nhung không thể để cho Thẩm Thu Kích ức hiếp người khác được nữa, dúi phích nước nóng cho hắn, tuyên bố nhiệm vụ mới: “Đi rửa phích đi, lát nữa chúng ta đi lấy nước nóng.”
Thẩm Thu Kích ngoan ngoãn rời đi.
Cố Nhung nhìn quanh ký túc xá một lượt, chợt nhớ ra phòng 418 vẫn còn hai người nữa, hỏi Du Kim Hải: “Hai các cậu đến phòng bọn tôi ngủ, thế Hứa Gia và Doãn Sâm thì sao? Bọn họ vẫn ngủ ở phòng 418 à?”
“Hứa Gia và Doãn Sâm qua phòng 417 rồi.” Du Kim Hải nói, “Bọn họ không tìm phòng ngủ như bọn tôi, mà là hẹn nhau chơi game thâu đêm.”
Ngày mai là thứ tư, tất cả bọn họ đều phải đi học môn Marx của thầy Hồ: “Chơi game thâu đêm rồi ngày mai đi học kiểu gì?”
“Cúp tiết chứ sao.” Thai Nhất Thành nhìn bài trong tay, nói chuyện không thèm ngẩng đầu, “Đây cũng không phải lần đầu bọn họ làm vậy, cậu đừng quan tâm.”
Câu nói của Thai Nhất Thành khiến Cố Nhung chợt nhớ ra Hứa Gia và Doãn Sâm là hai đối tượng thường xuyên trốn học, lúc nào cũng do Thai Nhất Thành và Du Kim Hải lén báo để bọn họ chạy tới điểm danh.
Lúc này Thẩm Thu Kích đã rửa sạch phích, Cố Nhung bèn theo hắn ra ngoài lấy nước nóng.
Bình thường học sinh ra ngoài lấy nước nóng sẽ không khóa cửa, nhưng vì đêm qua phòng họ có thứ gì đó không sạch sẽ đi vào, cho nên Cố Nhung phải đóng cửa, mang theo chìa khóa theo.
Bốn người còn lại trong phòng tiếp tục đánh bài, không bao lâu sau bỗng nghe thấy một tràng gõ cửa.
Sáng nay phòng 519 đến đập cửa phòng 419 vì cãi nhau chuyện gõ cửa đêm qua, bây giờ Lý Minh Học và Lương Thiếu lại nghe thấy tiếng đập cửa, bóng ma tâm lý khiến bọn họ rất sợ âm thanh này, dừng ván bài lại nhỏ giọng hỏi: “Phòng 519 lại bị gõ cửa nữa à?”
“Có thể lắm.” Lý Minh Học nghe thật kỹ, sau đó cau mày nói, “Nhưng tớ có cảm giác hình như tiếng gõ cửa không phải ở trên lầu đâu.”
Cả nhóm lắng tai nghe thật cẩn thận, phát hiện đúng là thế thật.
Tiếng gõ cửa đó vọng ra từ tầng của bọn họ, từ xa tới gần, theo đó còn có tiếng cửa mở ra đóng lại, cứ như người kia phải đi gõ từng phòng một, chờ có người ra mở cửa mới bằng lòng.
Du Kim Hải hỏi: “Bắt đầu kiểm tra phòng rồi à?”
Ký túc xá nam thường bắt đầu kiểm tra phòng vào mười giờ mỗi tối. Mỗi lần kiểm tra phòng, quản lý đều sẽ gõ cửa gọi học sinh tới mở, nếu là quản lý đi kiểm phòng thì đó là điều bình thường. Nhưng Thai Nhất Thành nhìn xuống đồng hồ, nhỏ giọng nói: “Không đúng, còn chưa tới tám giờ mà kiểm tra gì?”
“Cốc cốc cốc.”
Cậu ta vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã lan đến phòng bọn họ.
Thai Nhất Thành hỏi: “Ai đó?”
Ngoài phòng không có người trả lời.
Cả nhóm tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, tạm thời không biết nên xử lý thế nào.
Người gõ cửa cũng không vội, không có ai ra mở cửa, hắn sẽ dừng lại mấy giây rồi khẽ gõ thêm ba lần nữa.
Cuối cùng Lý Minh Học nói: “Mở ra xem thử đi, ký túc xá khác cũng mở cửa, hẳn là không sao đâu.”
Vào khoảnh khắc nắm chặt tay cầm, Lý Minh Học cười đùa với ba người sau lưng, muốn làm cho bầu không khí bớt căng thẳng: “Hi vọng bên ngoài có người.”
Thai Nhất Thành hậm hực gật đầu: “Mong thế.”
Mấy nam sinh phòng 519 nói đêm qua có người gõ cửa phòng bọn họ, nhưng sau khi mở cửa thì không thấy ai, nếu như lúc này bọn họ mở cửa cũng không thấy người đâu, có lẽ cả đêm nay sẽ phải thức trắng.
Mọi người hít sâu một hơi, hồi hộp chờ Lý Minh Học mở cửa
Cũng may ngoài phòng có người, đó là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, nửa dưới mặc quần tây đi giày da, vóc người ngang tầm với Lý Minh Học, thoạt trông nho nhã trầm tĩnh.
“Cậu…”
Lý Minh Học thấy cậu ta không phải quản lý mỗi đêm đều đi gõ cửa kiểm phòng, vừa định hỏi là ai, kết quả chưa kịp nói gì, người kia đã cúi đầu đi thẳng vào phòng.
Lý Minh Học đành phải nâng tay ngăn cản: “Này này, làm gì đấy?”
“Vào phòng.” Tốc độ nói của nam sinh rất chậm, cũng rất nhẹ, giống như yếu ớt quá độ nên không thể phát ra âm thanh quá lớn.
Lương Thiếu cúi xuống muốn nhìn mặt hắn, nhưng nam sinh cứ cúi gằm đầu, phần tóc ngang trán ngăn mất hơn nửa khuôn mặt, Lương Thiếu chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt xa lạ còn lại: “Cậu không phải người phòng bọn tôi.”
Nam sinh không ngẩng đầu, vừa như đang trả lời câu hỏi của Lương Thiếu, vừa như đang nói chuyện: “Ký túc xá của tôi hết chỗ rồi, tôi không có giường ngủ, cho tôi ngủ nhờ phòng các cậu một đêm được không?”
“Không được, phòng bọn tôi cũng quá tải rồi.” Lý Minh Học lắc đầu, “Đêm nay phòng có sáu người ngủ.”
“Tôi không có nơi nào để đi, bên ngoài lạnh lắm…” Nam sinh xoa tay phải, vuốt ve phần tay liên tục như đang bị lạnh, “Tôi mệt lắm, buồn ngủ nữa…”
Không ai hiểu nam sinh kia đang nói gì.
“Vậy tôi có thể mượn phòng tắm các cậu tắm nước nóng không? Cho tôi một ly nước nóng cũng được, van xin các cậu đấy, tôi lạnh lắm.”
Lý Minh Học cảm thấy chỉ tắm thôi thì không sao, vừa định đồng ý, kết quả Du Kim Hải phía sau bọn họ đột nhiên bổ nhào vào cửa, cánh cửa vì động tác của cậu ta mà đóng cái “Rầm”, nhốt nam sinh kỳ lạ kia bên ngoài.
Thai Nhất Thành, Lý Minh Học và Lương Thiếu đều bị Du Kim Hải dọa cho giật nảy mình, chờ bình tĩnh lại mới phát hiện Du Kim Hải còn sợ hơn cả bọn họ. Lúc này mặt cậu ta trắng bệch, lưng dựa vào tường thở hổn hển, hai con ngươi vì sợ hãi mà co lại thành một chấm tròn rất nhỏ, ánh mắt tan rã, không biết qua bao lâu mới lấy được tiêu cự, nhìn ba người còn lại nói: “Tôi, tôi từng gặp người kia rồi.”
Thai Nhất Thành hỏi: “Cậu quen cậu ta à?”
“Không quen.” Du Kim Hải lắc đầu lia lịa, Thai Nhất Thành còn sợ cậu ta sẽ lắc đến mức rơi cả đầu. Mà giây tiếp theo, câu nói của Du Kim Hải lại khiến ba người kia phát lạnh: “Cậu ta chính là… người chỉ có nửa thân trên mà tôi thấy ở phòng tắm hôm qua.”
Thai Nhất Thành nuốt nước bọt, mãi mới nói được thành câu: “Du Kim Hải, khuya rồi đấy, đệt mợ cậu đừng có học Thẩm Thu Kích đi dọa người khác.”
“Tôi không dọa các cậu! Mẹ nó, tôi dám lấy chuyện này ra đùa được à?” Du Kim Hải cao giọng nói, sợ đến mức thất thố, “Hôm qua tôi đã nói rồi, nếu các cậu mà nhìn thấy mặt người kia, chắc chắn cũng sẽ không quên được như tôi thôi.”
Lương Thiếu ôm tay Lý Minh Học sắp khóc: “Trời ơi… Sao cậu không nói sớm? Vừa rồi tôi còn thò đầu ra nhìn mặt cậu ta.”
“Tôi bị dọa nói không thành lời.” Du Kim Hải giơ tay lên, ra hiệu cho Thai Nhất Thành mau đỡ mình, bằng không cậu ta đứng không nổi.
Ai ngờ Thai Nhất Thành vừa nâng tay Du Kim Hải lên, cửa phòng 419 lại có tiếng mở cửa, một giây sau, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra thành một cái khe nhỏ. Bốn người trong phòng lập tức xông đến, chặn cửa không cho mở.
Bên ngoài nhanh chóng có tiếng Thẩm Thu Kích vọng vào: “Các cậu làm gì thế?”
Thai Nhất Thành hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là Thẩm Thu Kích.”
“Cố Nhung đâu?”
“Ở cạnh tôi.”
“Mau bảo cậu ấy nói gì đi!”
“Tôi đây.” Giọng nói ôn nhuận của Cố Nhung xuất hiện, “Các cậu sao thế?”
Lúc này cả nhóm mới tránh ra khỏi cửa, nhưng Lương Thiếu vẫn nói: “Các cậu tự lấy khóa mở cửa đi.”
Người cầm khóa mở cửa là Cố Nhung, phía sau cậu là Thẩm Thu Kích đang xách phích nước nóng màu hồng, hắn cau mày nhìn người trong phòng, tặc lưỡi nói: “Không phải chứ Lương Thiếu, tôi mới không cho cậu ăn táo thôi mà cậu không cho tôi vào phòng nữa à?”
“Vào nhanh!”
Lý Minh Học và Lương Thiếu không nói nhiều, kéo luôn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vào ký túc xá, đóng chặt cửa lại khóa trái mới yên tâm.
Nhưng Thai Nhất Thành lại gãi đầu đi qua đi lại trong phòng, sau đó xích lại gần hỏi Thẩm Thu Kích và Cố Nhung: “Vừa rồi các cậu quay về có thấy ai mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen không?”
Cố Nhung biến sắc, lắc đầu nói: “Không.”
Cố Nhung nhớ người không có nửa thân trên mà mình gặp cũng mặc quần tây đen.
Nhưng khi cậu và Thẩm Thu Kích quay về lại không thấy gì, hôm nay tầng bốn lại không có nước nóng, cho nên cả hai xuống tầng ba lấy nước, nhưng dù lên tầng hay xuống tầng, bọn họ đều không thấy thanh niên như Thai Nhất Thành miêu tả, chỉ nghe thấy mấy tiếng đóng mở cửa vọng đến từ trên tầng, chờ đến lúc bọn họ lên lại tầng bốn thì dưới tầng ba lại vang lên tiếng đóng mở cửa.
Thai Nhất Thành nghe vậy, hít sâu một hơi, nhanh chóng kể lại chuyện vừa rồi cho Cố Nhung và Thẩm Thu Kích biết.
“Chẳng lẽ chúng ta gặp ma thật?” Sau khi kể xong, khuôn mặt cậu ta vẫn ngập tràn vẻ khó tin, ngồi trên đất dùng chăn bọc cơ thể, “Hay là lại ngộ độc thức ăn, cùng gặp ảo giác?”
Du Kim Hải cũng sầu như nhà có tang, than thở khóc lóc: “Hôm nay chúng ta không ăn nấm.”
“Còn không bằng ăn trúng nấm độc.” Thai Nhất Thành đau khổ nói, “Giảo Giảo xinh đẹp biết bao nhiêu, nếu như phải gặp quỷ, vậy tôi tình nguyện gặp Giảo Giảo còn hơn.”
Cố Nhung: “…”
Thẩm Thu Kích: “?”
“Cậu nói thế, coi chừng đêm nay Giảo Giảo tìm đến cậu đấy.” Thẩm Thu Kích nhịn không được lại chọc cậu ta.
Thai Nhất Thành xỉu ngang.
Cố Nhung vội kéo tay Thẩm Thu Kích: “Anh đừng dọa Thai Nhất Thành.”
Ban đầu khi nghe bọn họ kể xong, Cố Nhung cũng không có ý giấu chuyện mình thấy được mấy thứ dơ bẩn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Thai Nhất Thành và Du Kim Hải, Cố Nhung lại phát hiện thật ra không phải ai cũng có thể chấp nhận những chuyện quỷ quái như cậu và Thẩm Thu Kích.
Cậu có khả năng sống lại vô hạn, trên người còn đeo dây đỏ có thể cảm nhận cái ác, thế mà vẫn sợ đến mức bắt Thẩm Thu Kích đi lấy nước chung, nếu để Lý Minh Học, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải tin rằng trên đời này có quỷ, vậy về sau bọn họ phải sống như thế nào đây?
Sau khi nghĩ xong xuôi, Cố Nhung lập tức đổi lời: “Trên đời này không có quỷ đâu, chắc các cậu nhìn nhầm thôi.”
“Thế tối qua thì sao?” Lý Minh Học nghe xong lại hỏi Cố Nhung: “Các cậu còn nhớ chuyện đêm qua không? Rõ ràng tớ thấy cạnh giường mình có bóng người, dùng ánh đèn di động chiếu vào thì biến mất, tắt di động đi sẽ xuất hiện, cái này phải giải thích sao đây?”
“Cái gì? Đêm qua phòng các cậu có ma à?” Du Kim Hải và Thai Nhất Thành sợ hãi, hối hận không thôi: “Hu hu sao cậu không nói sớm, bọn tôi mà biết đã qua phòng Diệp Hoa ngủ rồi, không ngủ ở phòng các cậu đâu.”
Thẩm Thu Kích giải thích giúp Cố Nhung: “Có người đột nhập thôi, không phải sau đó cậu cũng đã nghe thấy tiếng người ra ngoài à?”
Lương Thiếu không thấy tận mắt người thần bí cạnh giường đó, cho nên dễ thuyết phục hơn, nghe vậy lúng túng nói: “Hình như vậy.”
“Hay vậy đi, chỗ tôi có vài tấm bùa hộ thân, được mẹ tôi “bỏ tiền” xin về từ tay cao nhân, các cậu đeo lên là có thể bình an.” Cố Nhung suy nghĩ một lát, nhanh chóng lấy mấy lá bùa Thẩm Thu Kích đưa phát cho mấy người kia. Cậu còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “bỏ tiền” hòng tăng thêm tính thuyết phục, giúp cho họ yên tâm hơn.
Ai cũng biết nhà Cố Nhung rất giàu, mặc dù bình thường cậu không hay khoe khoang, nhưng loại màu và dụng cụ vẽ của cậu đều là loại đắt tiền, hơn nữa trước đây mẹ Cố còn dặn bọn họ nhất định phải gọi tên nhũ của cậu, Lý Minh Học và Lương Thiếu đều cảm thấy số bùa mà mẹ Cố bỏ tiền xin cho Cố Nhung sẽ có tác dụng.
“Nhưng mà Cố Nhung, cậu cho bọn tớ hết bùa rồi, vậy cậu làm sao đây?” Chẳng qua Lương Thiếu vẫn còn nhớ đến Cố Nhung, “Cậu cũng sợ ma lắm mà?”
Cố Nhung: “…”
Đệt, chẳng phải cậu đã che giấu chuyện mình sợ ma kỹ lắm ư? Vì sao cả Lý Minh Học lẫn Lương Thiếu đều phát hiện ra vậy?
Sao Cố Nhung có thể thừa nhận những chuyện như vậy? Cậu ỷ ban đêm có Thẩm Thu Kích ngủ cùng, giả bộ bình tĩnh nói: “Cậu nhớ nhầm rồi, tớ không sợ ma, vả lại tớ có rất nhiều bùa, các cậu không cần phải lo.”
“Vậy thì được.” Lương Thiếu yên tâm hẳn.
Bọn họ không thèm ngó ngàng gì Thẩm Thu Kích, với lượng cơ bắp kia, nếu có gặp quỷ thật hắn cũng sẽ siêu độ vật lý cho chúng, cho nên bọn họ không cần phải lo thay Thẩm Thu Kích.
Vào buổi đêm, mấy người kia cẩn thận trải chăn nệm nằm dưới đất, còn bật một chiếc đèn bàn nhỏ. Đây là chiếc đèn mà trưa nay Lý Minh Học và Lương Thiếu đã cùng đi siêu thị mua vào giờ tan học, mục đích chính là để bật đèn ngủ ban đêm, còn Thẩm Thu Kích và Cố Nhung nằm trên giường.
Cố Nhung vừa chui vào chăn đã bị Thẩm Thu Kích ôm chặt eo, nghe hắn ghé vào tai, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Được lắm, mấy tấm bùa kia là của anh cho em, em lại đem tặng cả, em có biết số bùa đó giá bao nhiêu không? Chiêu mượn hoa hiến Phật của em cũng cao tay đấy. Đưa thì thôi đi, còn bảo là mẹ em xin về. Sao hả? Tên của anh làm em khó nói vậy à?”
“Em nói cũng được, nhưng bọn họ sẽ không tin đâu.” Cố Nhung giải thích, nói xong còn vội vàng dỗ ngọt trước khi hắn chất vấn không đáng tin chỗ nào, lảng sang chuyện khác, “Sao em lại ghét tên anh được?”
Cố Nhung trở tay ôm lấy Thẩm Thu Kích, ghé vào tai thấp giọng gọi hắn: “Thẩm Thu Kích… Anh nhìn đi, không phải đã gọi rồi đấy ư? Em thích anh nhất.”
Thẩm Thu Kích được vuốt lông, xùy một tiếng định tha thứ cho Cố Nhung, lại nghe thấy thanh niên trong ngực mềm giọng năn nỉ: “Vẽ thêm cho bé cưng một tấm bùa đi.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Đệt, Cố Nhung không yêu hắn!
Cố Nhung chỉ yêu mấy lá bùa phòng thân của hắn mà thôi!