Đây chính là ưu điểm khi có một người bạn không sợ quỷ.
Người từng đi chơi nhà ma đều biết có người không sợ quỷ đi cùng tốt biết bao nhiêu, huống gì Diệp Hoa chỉ là không sợ quỷ, chứ không phải cái loại não tàn gào lên không có ma quỷ rồi chạy lung tung, cuối cùng chết oan chết uổng.
Vả lại toàn bộ căn nhà ma này giống với lần trước khi họ đi vào như đúc, không có bất cứ thay đổi nào trừ việc du khách ít đi: Phía trước gần như không thấy du khách đi trước, đến cả bóng dáng Vạn Uyển cũng mất tăm, đừng nói đến người chơi đi theo sau.
Nói thật trong tình huống như vậy, người đi sau cùng phải gánh áp lực tâm lý lớn nhất.
“Đừng sợ, không phải chúng ta đã đi qua căn nhà ma này một lần rồi ư?” Nhưng Diệp Hoa vẫn chủ động đứng ra gánh hết tất cả nỗi sợ của bạn mình, “Du Kim Hải, Thai Nhất Thành, các cậu có dám đi trước không? Hay để tôi đi?”
Du Kim Hải hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Không sao, cậu nói đúng, chúng ta đã từng đi một lần rồi.”
Diệp Hoa nói: “Vậy nếu các cậu sợ thì cứ gọi tôi, để tôi đi lên trước.”
Thai Nhất Thành đồng ý: “Được.”
Có lẽ là do được thái độ của Diệp Hoa ảnh hưởng, cho nên Du Kim Hải và Thai Nhất Thành hơi tỉnh táo lại, đương nhiên cũng là do bọn họ cảm thấy phía trước an toàn hơn phía sau —— Dù sao bọn họ không có đường quay về, phía sau có “khách” đi tiếp hay không vẫn còn là ẩn số.
Trong nhà ma có một quy tắc bất thành văn: Không được sử dụng đồ chiếu sáng bên ngoài. Du khách đi vào nhà ma chỉ được dùng đèn do nhà ma cung cấp hoặc nương theo ánh sáng có sẵn, bằng không nếu sáng quá sẽ phá hủy bầu không khí đáng sợ thì chơi thế nào được nữa? Chẳng qua mục đích lớn nhất của bọn họ khi đi vào nhà ma là để ra ngoài chứ không phải cảm nhận bầu không khí bên trong, vì vậy cả nhóm phá quy tắc mà bật đèn, lấy di động bật sáng đèn pin, soi rọi con đường đi phía trước.
Trước khi đi vào nhà ma, Cố Nhung còn tưởng bên trong “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không khác với bệnh viện thành phố là bao, tất cả nỗi sợ đều bắt nguồn từ bầu không khí âm trầm tĩnh mịch, nhưng sau khi đi vào cậu mới phát hiện, nếu nói nơi này là bệnh viện, còn chẳng bằng bảo nó là một trung tâm thí nghiệm con người.
Mặc dù bây giờ bệnh tâm thần đã được công nhận là một loại bệnh tâm lý, nhưng ở những thế kỷ trước đó, đại đa số người đều không thừa nhận đây là một loại bệnh, hơn nữa còn cho rằng người bị bệnh bị tà ma chiếm mất cơ thể, cho nên cách trị liệu thời ấy đều là những cực hình đáng sợ trong thời hiện đại, ví dụ như phương pháp ghế điện tiếng xấu vang xa, hoặc là giải phẫu thùy não.
Thứ đầu tiên mọi người nhìn thấy sau khi bước vào chính là ghế điện.
“Trông cái ghế này thật quá, lần trước tôi đi vào đã muốn hỏi xem nó có phải sửa lại từ ghế mát-xa hay không.” Du Kim Hải chiếu đèn pin vào mấy cái ghế phía trước, biểu cảm phức tạp nói, “Đúng là hàng xịn có khác.”
Thai Nhất Thành đẩy cậu ta: “Đừng nhìn nữa, cậu muốn ngồi lên đó à?”
“Không không không…” Du Kim Hải vội lắc đầu chối, “Chúng ta đi nhanh lên, lỡ may lát nữa có NPC vào kéo chúng ta ngồi lên là xong đời.”
Cố Nhung không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ lần trước vào có NPC nào lôi các cậu lên ghế điện à?”
“Đúng vậy.” Lương Thiếu nói: “Suýt nữa là tớ bị bắt rồi, lực tay NPC bác sĩ kia lớn lắm, cũng may Diệp Hoa kéo tớ về, sau đó NPC bác sĩ đi bắt người sau bọn tớ.”
“Đúng vậy.” Lý Minh Học gật đầu, kể tiếp phần sau thay Lương Thiếu, “Người kia bị dọa rất thảm, bọn tớ đi ra xa mà vẫn nghe thấy tiếng người đó hét lên.”
Cố Nhung: “…”
Có thật là vì sợ nên mới hét lên không?
Rất khó để Cố Nhung không nghĩ nhiều, cũng may bọn họ qua khu trị liệu bằng ghế điện rồi vẫn không có NPC bác sĩ nào nhảy ra bắt người kéo lên ghế điện.
Lại đi về phía trước là khu phòng bệnh ánh sáng lập lòe, đèn chỗ này lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng lại nhấp nháy mấy lần, trên giường bệnh còn dính không ít máu tươi tung tóe, bầu không khí nhuốm máu tạo thành khung cảnh đáng sợ hoàn mỹ, Du Kim Hải nuốt nước miếng, giới thiệu khu vực bên này cho Cố Nhung và Thẩm Thu Kích: “Tôi nhớ chỗ này, lát nữa đi tiếp khoảng mười bước sẽ thấy một con rối bệnh nhân liên tục nằm xuống ngồi dậy, các cậu cẩn thận đừng để bị dọa… Á á á!”
Du Kim Hải vừa dặn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cẩn thận đừng để bị dọa, kết quả còn chưa dứt lời đã phát ra tiếng hét như chọc tiết heo, dọa cho mấy người ở đây phát sợ.
Tiếng hét ấy trong căn nhà ma vốn tĩnh lặng chỉ có khúc nhạc quỷ dị nghe rất nổi bật, Thai Nhất Thành vội che miệng cậu ta: “Không phải cậu đã biết phía trước có gì rồi à? Còn gào cái mẹ gì?”
“Tôi cũng có muốn hét đâu…” Du Kim Hải run rẩy nói, “Nhưng có gì đó vừa chạm vào chân tôi.”
Thứ kia rất giống với tay người, lạnh buốt như băng, bất thình lình bắt lấy chân bạn rồi lại nhanh chóng buông ra, chóng vánh đến mức khiến người khác khó có thể xem nhẹ.
Mọi người nghe xong liền dùng di động chiếu xuống chân Du Kim Hải, nhưng chân cậu ta trống trơn không có gì cả.
Lương Thiếu nói: “Không có gì hết.”
“Thế nhanh đi tiếp thôi.” Du Kim Hải cũng không dám truy cứu tới cùng, sau khi phát hiện dưới chân không có gì thì tiếp tục đi lên trước.
Thẩm Thu Kích phía sau cậu ta lại phát hiện lá bùa hắn dán lên lưng Du Kim Hải đã biến mấy, Thẩm Thu Kích híp mắt, ngón tay chuyển động, nhanh chóng lấy thêm một lá bùa dán lên lưng Du Kim Hải.
Bọn họ chưa đi được mấy bước đã thấy con rối bệnh nhân nửa nằm nửa ngồi Du Kim Hải từng nhắc tới —— Nó nằm ngang trên giường bệnh, mấy sợi tóc khô lưa thưa như cỏ dại dán trên phần da đầu khâu kín chỉ, làn da như tờ giấy nháp vò nhăn nhúm miễn cưỡng dính vào khung xương, mí mắt không khép lại được mở trừng trừng khiến cho toàn bộ con mắt đều lồi ra ngoài.
Khi cảm nhận có người tới gần, nó bỗng ngồi thẳng dậy, tiếng hét thảm thiết bén nhọn lập tức trào ra khỏi khóe miệng bị cưỡng ép móc lên, đôi mắt trợn trừng cũng như chuyển động theo mấy người kia, dùng ánh nhìn oán độc trừng cả nhóm.
Du Kim Hải cũng trừng mắt theo nó, lắp bắp hỏi: “Đây, đây là đạo cụ à?”
“Không phải cậu giới thiệu cho bọn tôi biết đây là đạo cụ sao?” Thẩm Thu Kích hỏi lại cậu ta.
“Nhưng… trông nó thật quá?” Hai chân Du Kim Hải run lên bần bật, cậu ta nhớ lần trước con rối bệnh nhân này trông không gớm ghiếc tới vậy, chắc là do lúc đó họ không bật đèn pin nên không thấy rõ trong bóng tối?
“Là đạo cụ.” Diệp Hoa đi về phía trước vài bước, chỉ vào cột chống sau lưng con rối, nói: “Nó được điều khiển từ xa, ngồi dậy nhờ cây cột này.”
Diệp Hoa vừa dứt lời, đôi mắt vằn vện tia máu của bệnh nhân lập tức rơi ra khỏi hốc, lăn lộc cộc đến bên chân Diệp Hoa kéo theo vệt máu dài đỏ sậm trên đất, mà vì không còn mắt ngăn cản nên phần não hư thối của bệnh nhân tuôn ào ào ra khỏi mắt như nước cốt, tỏa ra thứ mùi tanh hôi của máu thịt thối rữa.
“Ọe…”
Diệp Hoa đứng gần con rối bệnh nhân nôn khan vài tiếng, mắng: “Mấy người này nhét cứt vào trong à? Sao thối thế này? Có cần phải vậy không?”
Vào giây tiếp theo, cột chống sau lưng bệnh nhân ngửa ra, tiếng kèn kẹt chói tay như tiếng móng tay cào vào bảng đen vang lên, cơ thể bệnh nhân không được chống đỡ cũng theo đó mà ngã xuống.
Thẩm Thu Kích không chịu nổi loại âm thanh này, toàn thân nổi một tầng da gà, thúc giục cả nhóm: “Con rối này trông thật quá, chắc còn đắt tiền hơn tiền sinh hoạt cả tháng của tôi đấy nhỉ? Đúng là hàng xịn, đi thôi, tôi không muốn nghe tiếng cào bảng của nó nữa đâu.”
“Đi đi đi.” Diệp Hoa cũng xua tay để mọi người đi lên trước, “Tôi sắp nôn rồi.”
Đi qua khu phòng bệnh là phòng ăn phiên bản thu nhỏ của bệnh viện, cách sắp xếp bàn không khác với phòng ăn thật là bao, thậm chí trên bàn còn có không ít thức ăn —— Tất cả đều là tay chân người, còn có phần não bị tách ra và các loại nội tạng.
Di động vừa chiếu đến, lớp máu đỏ tươi bên trên lập tức phản quang lại.
Lần đầu tiên tới đây nhóm Thai Nhất Thành chỉ nhìn lướt qua một lát, lúc đó còn có mấy du khách lớn gan bước lên mượn đạo cụ tay người, nếu đổi lại là cậu ta, chắc chắn sẽ không dám chạm.
Du Kim Hải nghĩ như vậy, vừa định chuyển mắt đi thì thấy một bàn tay người như nhúc nhích hai lần.
Cậu ta hoảng sợ chỉ vào cánh tay kia, hỏi: “Nó động, động đậy kìa, các cậu có thấy không?”
“Tay thì đã là gì, trái tim còn đang đập đây này.” Diệp Hoa chỉ vào trái tim trên bàn gần chỗ cậu ta đứng rồi nói.
“Đây cũng là đạo cụ ư?” Du Kim Hải hơi suy sụp, “Vì sao chúng ta đi vào lâu như vậy mà không thấy NPC hay du khách nào, những trái tim này không moi từ mấy vị khách kia đấy chứ?”
“Nhưng tim người lớn đến vậy à?” Dù Thẩm Thu Kích cảm thấy Du Kim Hải nói khá có lý, nhưng hắn vẫn tuân theo nguyên tắc phải thấy tận nơi mới được, vươn tay ướm thử trái tim trên bàn, lại đặt lên ngực mình so sánh, cuối cùng tổng kết, “Tim người không lớn như thế.”
Diệp Hoa bổ sung: “Đây là đạo cụ tim heo.”
Hai người kẻ tung người hứng khiến Cố Nhung không biết Thẩm Thu Kích đang nói thật hay đang hùa theo Diệp Hoa trấn an mọi người, cuối cùng cười gượng phụ họa: “Hàng xịn, hàng xịn…”
“Cậu đừng sợ bóng sợ gió nữa.” Thai Nhất Thành cũng lên tiếng dạy dỗ Du Kim Hải, “Chúng ta đi lên tiếp đi, không chừng lát nữa có thể gặp được du khách khác.”
“… Được.” Du Kim Hải quyết định im lặng, lần sau gặp phải gì cũng sẽ không tỏ vẻ ngạc nhiên nữa.
Kết quả cậu ta vừa xoay người, Thẩm Thu Kích lại phát hiện bùa trừ tà sau lưng cậu ta đã biến mất. Thẩm Thu Kích cau mày, lần này dán luôn hai tấm bùa lên lưng cậu ta, sau đó vuốt ve lòng bàn tay Cố Nhung, nhỏ giọng nói: “Thể chất của Du Kim Hải còn trâu bò hơn cả em.”
Cố Nhung cũng nghĩ như hắn, đồng thời còn thừa dịp hỏi: “Thẩm Thu Kích, mấy quả tim vừa rồi là tim heo thật à?”
“Không phải, hẳn là tim dê.” Thẩm Thu Kích nói.
Trong thần thoại phương Tây, tim dê đen có mối liên hệ với ác ma, một số nghi lễ triệu hồi Satan cần có tim và đầu dê đen làm tế phẩm.
Sau khi ra khỏi phòng ăn trong bệnh viện tâm thần, bọn họ lại đến một hành lang hẹp dài tối mịt, hành lang này chỉ có thể đi song song hai người một lúc, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đi đầu tiên đã từng đến nơi này không nhịn được mà ôm tay nhau, vô cùng cảnh giác —— Bọn họ nhớ đi hết hành lang này sẽ tới khu lồng giam trong bệnh viện.
Dựa vào bối cảnh giới thiệu của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bệnh nhân trong lồng đều là những người có tính công kích lớn, không thể ở trong phòng bệnh bình thường, cho nên mới bị bệnh viện nhốt ở đây. Mà những bệnh nhân này sẽ bắt lấy tất cả ai đi ngang qua.
Vì vậy sau khi bước ra khỏi hành lang, cả nhóm lập tức mượn ánh sáng điện thoại nhìn thấy từng hàng lồng giam bằng sắt lạnh lẽo lóe lên, trong mỗi lồng đều giam giữ bệnh nhân tóc tai bù xù như Sadako, mỗi khi thấy có người tới, bọn chúng liền cười “He he” vọt tới cửa lồng giam, vươn tay ra kéo góc áo người hai bên đường.
Mọi người cẩn thận tránh khỏi bàn tay của những bệnh nhân ấy, đến mức đèn pin không thể chiếu ra phía trước mà quay một vòng xung quanh.
Vất vả lắm mới kéo được cổ áo của mình ra khỏi tay một bệnh nhân, Cố Nhung còn chưa kịp thở xả hơi đã thấy một tia chớp lóe lên trước mặt, để lại màu xanh lam pha lục ngay khóe mắt cậu, thông qua tia chớp kia, cậu thấy sau lưng Du Kim Hải bỗng xuất hiện một người mặc áo tù sọc đen xen trắng, trên cổ đeo một cái đầu dê đen đang chảy máu mắt.
Người nọ giơ tay lên, dùng bàn tay đeo xiềng ghìm lấy cơ thể Du Kim Hải.
Nhóm Lý Minh Học và Thai Nhất Thành trước đó khi tới chơi đều chưa gặp phải trường hợp này, vì thế lập tức trừng lớn mắt, hét: “Du Kim Hải!”
Nhưng người bị hại Du Kim Hải lại không nói gì, im lặng ngẩng đầu nhìn người đầu dê.
Người đầu dê đối mặt với cậu ta mấy giây, sau đó chủ động thả Du Kim Hải ra, tay phải xoa cổ đầy ngượng ngùng: “Người anh em, không dọa được cậu rồi.”
“Dọa được.” Du Kim Hải thâm sâu nói.
“Trông cậu đâu giống bị dọa.” Người đầu dê nói tiếp, “Vừa rồi tôi còn dọa hai cô gái, các cô hét rất thảm.”
Lương Thiếu thò đầu ra khỏi lưng Cố Nhung, cẩn thận hỏi: “Anh là NPC à?”
“Chứ sao?” Người đầu dê hỏi lại Lương Thiếu, trong giọng nói mang theo ý cười, “Cậu tưởng tôi là gì?”
Thai Nhất Thành khẽ thở phào: “Đúng là NPC thật.”
“Các cậu can đảm phết đấy, chán quá, thôi đi đi, tôi phải chờ dọa người khác.” Người đầu dê nghiêng người nhường đường, tay trái đặt lên cổ, xích sắt trên tay phải rung lên loảng xoảng, hối thúc bọn họ đi nhanh chút.
Mọi người không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, Thai Nhất Thành còn vỗ vai Du Kim Hải khen: “Đúng rồi, phải vậy chứ, cậu có nửa khí thế của lão Diệp rồi đấy.”
Chỉ có Cố Nhung khi đi ngang qua người đầu dê đã nhìn lên cổ hắn một lát —— Phần tiếp giáp giữa đầu dê và cổ người có một đường lằn khâu rất rõ, không giống như đội đầu lên mà như khâu luôn đầu dê đen vào.
Nhận ra ánh mắt của Cố Nhung, đôi mắt dê đen vốn không cử động đột nhiên đảo một vòng rồi nhìn về phía cậu, trước khi đôi mắt kia kịp nhìn vào mắt mình, Cố Nhung vội thu mắt lại, vờ bình thản như không đi tiếp, nhưng trên lưng lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Đến nơi phiền nhất rồi.” Thai Nhất Thành đi qua một hàng gương cao bằng bọn họ, “Chỗ này khó đi lắm, tôi nghi lần trước chúng ta đi nhầm qua đây mới phải chạy đến lối đi cho nhân viên.”
Đây là mê cung gương của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Từ nơi này trở ra, gương sẽ thay cho vách tường tới tận khi khách rời khỏi mê cung, Du Kim Hải không biết vì sao bệnh viện tâm thần lại cần nhiều gương tới vậy.
“Những tấm gương này hẳn là để ẩn dụ cho bệnh đa nhân cách.” Thẩm Thu Kích chạm vào mặt kính, nhiệt độ lạnh lẽo thuận theo ngón tay tràn vào cơ thể hắn, điên cuồng hút đi hơi ấm trên người, “Mọi người giảm ánh sáng đèn xuống đi.”
Dù sao hai bên đều là gương, hơn nữa còn là gương phản gương, trong làn gương vô hạn không thể chiếu ra bóng ngược, lúc này nếu ai nâng đèn pin lên đều sẽ bị chiết xạ làm mù mắt.
Cố Nhung cau mày, tim cậu bỗng đập thình thịch.
Nói thật quãng đường đi vào nhà ma cậu đều rất bình tĩnh, cũng không đáng sợ như những gì cậu nghĩ, ngoại trừ “đạo cụ” chân thật và “NPC” không giống người ra, bọn họ vào đây cũng không khác gì đi chơi nhà ma bình thường. Nhưng tất cả những điều này đều là yên bình trước bão trong mắt Cố Nhung —— Khi bọn họ đi vào mê cung gương, căn nhà ma này như đang há cái miệng lớn phủ kín răng nhọn, chờ đợi nuốt chửng cả nhóm.
“Mọi người nắm tay nhau đi đi.” Cố Nhung cố gắng đè cơn bối rối trong lòng xuống, mím môi nói, “Cẩn thận đi lạc.”
Dù Cố Nhung không nhắc thì bọn họ cũng sẽ làm, bởi vì nếu như bọn họ theo đường công viên đi ra, vậy chẳng khác nào sẽ quay lại cửa vào, chạm mặt với xe tang và những thứ ngưng tụ từ khói đen kia, cho nên đến cả Lý Minh Học cũng ôm tay Diệp Hoa, kéo người đi cuối cùng trong hàng lên, Thai Nhất Thành đi đầu tiên, xung phong vì mọi người.
Cả nhóm như đạp trên lớp băng mỏng, cẩn thận bước vào mê cung gương, người trước nắm tay người sau, cúi đầu nhìn chằm chằm đường dưới chân, im lặng bước đi.
Không một ai ngẩng đầu nên không nhìn thấy “người trong gương” có vẻ ngoài giống mình không hề cúi đầu, mà ngẩng đầu dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm người bên ngoài.
Xung quanh đều là gương, trong tình huống ánh đèn tù mù rất dễ bị lạc đường, chẳng qua cũng may trên đất không trải gương, mọi người nghĩ chỉ cần nhìn xuống đất là có thể rời khỏi khu mê cung này.
Nhưng nơi này lại được mệnh danh là mê cung, cho nên tất nhiên bọn họ sẽ gặp phải lối rẽ.
Bây giờ đi hướng nào đã trở thành một câu hỏi khó trả lời.
Hơn nữa cả nhóm còn nghe thấy tiếng nức nở lúc có lúc không, cứ như có người trong mê cung đang khóc thút thít.
“Hình như tớ nghe thấy tiếng người khóc.” Lương Thiếu nắm tay Cố Nhung, không nhịn được nói, “Có du khách khác à?”
Trước khi bước vào mê cung gương, bọn họ nghe người đầu dê kia nói trước lúc gặp được mình, hắn còn dọa hai nữ sinh khác.
“Không biết.” Du Kim Hải nói, “Chúng ta vào đây lâu vậy rồi mà chỉ gặp nhóm NPC trong khu lồng giam, ở chỗ khác không thấy.”
“Đừng quan tâm tiếng khóc kia nữa.” Thai Nhất Thành đi đầu tiên thoáng nhìn lối rẽ trên đất, hỏi, “Chúng ta lẩn quẩn ở đây bao lâu rồi? Bây giờ đi sang trái hay sang phải?”
“Tôi nhớ lúc trước tới đây, gặp ngã rẽ đầu tiên chúng ta đã rẽ trái.” Diệp Hoa cất tiếng, “Lúc ấy chúng ta đi theo một cặp đôi, cho nên tôi nhớ rất rõ.”
Thẩm Thu Kích nói: “Vậy chúng ta rẽ phải.”
Cả nhóm đồng ý đi sang phải, chỉ là bọn họ phát hiện càng tiến về phía trước, tiếng khóc u oán nghẹn ngào kia càng gần, Thai Nhất Thành bị tiếng khóc ấy dọa rùng mình, da đầu rợn lên, không dám bước tiếp nữa.
“Sao tôi nghe thấy quen thế nhỉ?” Du Kim Hải cau mày hỏi, “Hình như là… tiếng của Vạn Uyển?”
“Không thể nào?” Lý Minh Học ngạc nhiên, sau khi nghe Du Kim Hải nói, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy tiếng khóc này thật quen tai.
Nhưng mọi người không hiểu: “Sao chị ta lại khóc?”
Cậu ta vừa dứt lời, Lý Minh Học lập tức nhận ra cả đội đã dừng lại, Thai Nhất Thành chỉ vào người phụ nữ tóc dài ôm gối ngồi xổm trong góc nói: “Đúng là Vạn Uyển thật.”
Đồng phục của nhân viên ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là áo blouse trắng, chẳng qua áo khoác trên người bọn họ rất sạch sẽ, không hề có vết máu, trên ngực trái còn cài thẻ nhân viên mang tên mình.
Người phụ nữ đang khóc không ngẩng đầu, nhưng thẻ nhân viên trên ngực trái của cô viết rõ hai chữ “Vạn Uyển”.
“Vạn Uyển?” Du Kim Hải dùng di động chiếu vào cô.
Người phụ nữ bị ánh sáng chiếu đến, ngẩng đầu dùng đôi mắt khóc đỏ nhìn về phía bọn họ, trong hốc mắt nhòe nhoẹt nước, hai gò má cũng đầy nước mắt. Mặc dù khóc vô cùng thê thảm, thế nhưng đó đúng là mặt của Vạn Uyển.
Thai Nhất Thành và Du Kim Hải thở phào nhẹ nhõm, vừa đi đến chỗ cô vừa hỏi: “Vạn Uyển, sao chị lại ngồi khóc ở đây?”
“Chị lạc đường…” Vạn Uyển thấy rõ khuôn mặt người tới, đôi mắt lập tức sáng lên, vươn tay khóc lóc kể lể, “Các cậu dẫn chị ra khỏi đây với.”
Du Kim Hải ngẩn ra: “Không phải chị là nhân viên ở đây à? Sao còn lạc đường được?”
“Mê cung này… có, có vấn đề!” Vạn Uyển nắm chặt tay Thai Nhất Thành, mượn lực đứng lên, khóc đến mức thở không ra hơi, “Chị không ra được… Không ra khỏi đây được…”
“Mê cung trước đây không giống như thế này…”
Cả nhóm sững sờ, bởi vì mọi người không hiểu nổi, rõ ràng đây chỉ là một căn nhà ma chứ không phải mê cung thật, bên trong thiết kế kiểu gì mà đến cả nhân viên cũng không thoát khỏi mê cung?
Còn có câu nói sau cùng của Vạn Uyển, cái gì gọi là mê cung trước đây không giống như thế này? Mê cung thay đổi rồi ư?
Cố Nhung càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, cậu nhìn xung quanh Vạn Uyển, cơ thể cô bị kẹp giữa hai tấm gương, xung quanh có vô số ảnh ngược của kính, lại nhìn xuống, chân cô đang đạp lên lớp gạch xám, toàn bộ đều trông không có gì bất thường, nhưng Cố Nhung bỗng cảm thấy thứ Du Kim Hải và Thai Nhất Thành nắm lấy không phải là Vạn Uyển thật —— Bọn họ chỉ đang nắm lấy một “Vạn Uyển” phản chiếu trong gương mà thôi, rốt cuộc đâu ai biết liệu Vạn Uyển được kéo ra khỏi gương có phải là người hay không, hay là thứ gì khác?
“Đừng kéo chị ta ra!” Cố Nhung trừng to mắt, đột nhiên hét lên.
Du Kim Hải và Thai Nhất Thành bị Cố Nhung làm cho giật nảy mình, vô ý buông tay Vạn Uyển, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung phối hợp ăn ý, vào khoảnh khắc Cố Nhung lên tiếng liền níu chặt tay Du Kim Hải, kéo cả hai lôi về phía mình. Sức Thẩm Thu Kích rất lớn, cho nên dễ dàng kéo được bọn họ ra.
“Á!”
Hai người kia rên lên một tiếng, theo quán tính ngã phịch bên chân Thẩm Thu Kích. Mà Vạn Uyển thấy Du Kim Hải và Thai Nhất Thành buông mình ra, hốc mắt lại lóe lên tia nước, nước mắt giàn giụa nhào tới bọn họ: “Đừng bỏ chị lại!”
Nhưng Vạn Uyển lúc xông ra lại như đụng vào thứ gì đó, bị bắn ngược trở vào —— Cô không chạm phải người nào cả.
Vạn Uyển chỉ cách Du Kim Hải và Thai Nhất Thành vỏn vẹn một bước chân, nhưng chỉ trong một bước ngắn ngủi ấy, trước mặt cô như dựng lên một bức tường cao trong suốt, dẫu cô có đập vào bức tường này như thế nào cũng không thể phá nát tầng ngăn ấy, chạm vào… người đứng ngoài gương.
Cứ như cô mới là người đứng trong gương vậy.
“Tình huống gì đây?” Du Kim Hải và Thai Nhất Thành chưa kịp hoàn hồn, nhìn mặt đất nơi mình đang ngồi, lại nhìn chỗ bọn họ vừa vào, không dám tin nói, “Chúng ta vừa đi vào gương ư?”
“Dẫn chị ra với…”
Vạn Uyển trong gương lại lần nữa đứng lên, tuyệt vọng cào mặt kính, để lại dấu tay trên gương: “Chị lạc đường rồi, cầu xin các cậu…”