• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con lệ quỷ đã khó giải quyết, khó đối phó như thế, nếu có một lúc hai con thì đúng là xới tung trời đất.

Mà nếu bọn họ còn muốn hành động, bây giờ phải nắm chặt thời gian, nếu vừa rồi Bùi Vũ vì phóng hỏa thất bại, không bắt được người chết thay, sau đó quay về bệnh viện thành phố tìm Kỷ Diệu và Tần Siêu, vậy trừ khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích mọc cánh, bằng không không thể cứu kịp hai người kia.

Vì vậy Thẩm Thu Kích suy đi tính lại, cuối cùng đồng ý với cách của Cố Nhung.

Thẩm Thu Kích gọi Kim Đồng Ngọc Nữ âm thầm canh quanh lều vải, chịu trách nhiệm giữ an toàn cho người khác, nếu có điều gì khác thường thì phải đánh thức người trong lều rồi mật báo cho bọn họ ngay.

“Được.” Hai cái đầu giấy nhỏ của Kim Đồng Ngọc Nữ từ từ cúi xuống, trông ngoan ngoãn quá thể.

Nghĩ đến lúc lều bốc cháy cũng là nhờ bọn nó mới tỉnh lại thoát được một kiếp, mặc dù quá trình đánh thức hơi đáng sợ, nhưng trong lòng Cố Nhung vẫn dành một chút yêu mến cho chúng nó. Nếu tất cả yêu ma đều nghe lời như hai đứa này, vậy cậu cần gì phải sợ nữa?

Trong lòng Cố Nhung thầm thở dài một hơi, nghe Thẩm Thu Kích dặn bọn nó: “Nếu không có chuyện gì thì hai đứa đừng đến, lỡ dọa phải người khác…”

Thẩm Thu Kích hơi dừng lại, phát ra tiếng cười lạnh thay mấy từ uy hiếp, không nói thẳng ra.

Kim Đồng Ngọc Nữ nghe vậy thì liếc nhau, sau đó nhẹ giọng nịnh nọt lấy lòng papa Thẩm Thu Kích: “Thế anh Thẩm, nếu chúng em cứ nghe lời anh, làm trâu làm ngựa cho anh, vậy… có được nhận Maserati không?”

Cố Nhung: “…”

Nghe giọng điệu hèn mọn biết bao nhiêu, hiện tại Cố Nhung đã có ấn tượng tốt với chúng, muốn đồng ý với yêu cầu của bọn nó.

Kết quả Thẩm Thu Kích lại xua tay như đuổi ruồi, cau mày mắng: “Anh đây còn chưa lái được Maserati, hai đứa mày cũng đừng mơ, nghĩ gì mà dễ ăn thế.”

“Sao anh làm dữ vậy?”

Cố Nhung đập tay Thẩm Thu Kích, cau mày không đồng tình nhìn Thẩm Thu Kích: “Chẳng phải chỉ là một chiếc Maserati thôi sao? Đốt cho hai đứa nó đi, đốt thêm cái xe cẩu nữa.”

Thẩm Thu Kích: “…”

Kim Đồng Ngọc Nữ chớp ngay lấy cơ hội mượn gió bẻ măng, phát hiện Cố Nhung nhát như cáy trước mặt bọn nó lại có uy quyền to như vậy với Thẩm Thu Kích, bọn chúng lập tức vứt hắn sang một bên, chạy đến bên cạnh Cố Nhung dỗ ngon dỗ ngọt: “Cảm ơn anh Cố, anh Cố tốt nhất~”

“Cũng không phải chỉ có mình Thẩm Thu Kích đốt được cho hai đứa.” Cố Nhung được bọn chúng nịnh nọt, ngạo nghễ gật đầu: “Anh ấy không đốt thì anh đốt, đốt mười chiếc.”

Kim Đồng Ngọc Nữ khẽ thở dài: “Haiz, nhưng mấy cái Maserati mua trong cửa hàng vẽ xấu lắm, chỉ có của anh Thẩm là tự tay vẽ, chất lượng rất tốt.”

Cố Nhung không phục, Thẩm Thu Kích có vẽ cẩn thận hơn chăng nữa cũng đâu tốt được bằng cậu vẽ? Cho nên cậu vỗ ngực cam đoan với Kim Đồng Ngọc Nữ: “Được rồi, hai đứa cứ cố gắng làm việc đi, chắc chắn sẽ có Maserati.”

“Cảm ơn anh Cố ~” Kim Đồng Ngọc Nữ vui vẻ gọi tên Cố Nhung, sau đó tung tăng chạy về phía lều, bắt đầu làm công để nhận Maserati.

Thẩm Thu Kích đáng thương nhìn Cố Nhung, hậm hực nói: “Anh cũng muốn Maserati.”

Cố Nhung cười hắn: “Em còn chưa được lái Maserati, anh đừng có nằm mơ, nghĩ gì mà dễ ăn thế.”

Đúng vậy, nhà Cố Nhung giàu nhưng Cố Nhung không có Maserati —— Đến cả bằng lái xe cậu còn không có, dù nhà cậu có mua Maserati thật, mẹ Cố cũng sẽ không yên tâm giao chìa khóa xe cho Cố Nhung.

Thẩm Thu Kích: “…”

Thẩm Thu Kích không muốn rước nhục nữa, vội dẫn Cố Nhung vòng đến một gốc cây đa, cũng là nơi vừa rồi Thẩm Thu Kích rời khỏi lều để giả làm người chết thay.

Nơi này cách xa lều học sinh ngủ, lại vì nằm sau bóng cây nên ánh trăng trên trời không rọi đến, nếu không có ánh sáng thì dù có người đến đây cũng không ai thấy cỗ quan tài đặt dưới gốc cây.

Cố Nhung không cần hỏi nhiều cũng biết Thẩm Thu Kích lấy cỗ quan tài này và bộ áo liệm nọ ở đâu —— Chắc chắn là do Thẩm Thu Kích vẽ.

Cậu dùng di động chiếu lên quan tài, phát hiện nó được đóng từ gỗ cây trinh nam, tiền công đóng không rẻ, thậm chí trên nắp quan tài còn dùng mực pha vàng viết chữ “Phúc” theo lối khải. Cố Nhung vươn tay vuốt ve quan tài, hỏi Thẩm Thu Kích: “Thẩm Thu Kích, đây là chỗ anh vừa giả chết thay à?”

“Đúng thế.” Thẩm Thu Kích đi lên trước, cong ngón tay gõ lên thân quan tài nói, “Thật ra nếu đặt quan tài ở bãi tha ma hoặc linh đường thì hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng anh không dám rời chỗ em quá xa, hơn nữa cây đa tụ tà gọi quỷ, miễn cưỡng có thể sử dụng.”

Không phải Thẩm Thu Kích không vẽ được ra linh đường, nhưng sắp xếp thành một linh đường đặt trong trường học thì hơi quá, quan tài còn đỡ, linh đường đồ sộ dễ thấy như vậy, nếu lỡ ban đêm có học sinh nào đi vệ sinh không cẩn thận nhìn thấy cảnh này, có lẽ người đó sẽ bị dọa phát điên, hôm sau lãnh đạo trường đại học thành phố Đàm cũng đau đầu nhảy lầu theo.

Mà mặc dù sau lưng đại học thành phố Đàm có sẵn bãi tha ma, nhưng Thẩm Thu Kích không dám cách Cố Nhung quá xa, chỉ sợ nếu có chuyện thật hắn sẽ không đuổi đến kịp, mà sự thật cũng chứng minh may mà Thẩm Thu Kích không đi xa lều của họ.

“Vậy bây giờ chúng ta có cần đến bãi tha ma không?” Cố Nhung cảm thấy mình là một cái bia sống, chỉ cần cậu rời xa mấy người kia sẽ không gây nguy hiểm đến họ nữa, có lẽ bọn họ đến bãi tha ma làm nghi thức giả chết thay sẽ tốt hơn.

Kết quả Thẩm Thu Kích lại lắc đầu: “Không, anh nghĩ em ở đâu cũng như nhau.”

Cố Nhung: “…”

Nói thì nói thế, nhưng Thẩm Thu Kích vẫn theo quá trình làm lễ, đầu tiên vẽ một bộ áo liệm cho Cố Nhung mặc, lại đỡ Cố Nhung nằm vào quan tài, còn không quên hỏi cậu: “Quan tài có cứng không, có cần anh vẽ thêm cái đệm mềm cho em không?”

Cố Nhung không yếu ớt đến vậy, cậu nói: “Không cần, vẽ gối đầu là được, em muốn loại làm bằng cao su non ấy.”

Thẩm Thu Kích thỏa mãn tâm nguyện của cậu, sau đó lấy một ngọn nến sáp ong ra hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì anh sẽ thắp nến.”

“Chuẩn bị xong rồi.” Mi mắt Cố Nhung run lên, khẽ nói.

Mấy giây sau, Thẩm Thu Kích thắp ngọn nến đặt ngay đầu quan tài, cũng là vị trí ngay trên đầu Cố Nhung.

Ánh sáng ấm áp yếu ớt của nến là tia sáng duy nhất trong bóng tối mịt mờ, đôi mắt Cố Nhung nhìn chằm chằm vào ánh lửa, nhờ có gối đầu cao su nên khi nằm trong quan tài cũng không thấy khó chịu, nhưng nếu nói không sợ thì không đúng.

Mà sau khi châm xong nến sáp ong, Thẩm Thu Kích lập tức lui lại, Cố Nhung chỉ có thể thấy bầu trời thông qua bốn góc quan tài, không thấy bóng dáng Thẩm Thu Kích đâu.

Cũng may cậu còn có thể nghe được giọng Thẩm Thu Kích, vì vậy Cố Nhung hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập thình thịch của mình, trong quá trình đợi Bùi Vũ đến, nỗi sợ đã trôi theo cuộc trò chuyện với Thẩm Thu Kích: “Nhắc mới nhớ, em chết nhiều lần như vậy, không ngờ cuối cùng lại sống sờ sờ nằm trong quan tài.”

Thẩm Thu Kích tới gần, xuôi theo cánh tay thò vào cỗ quan nhìn chỗ cậu nằm, cười cười: “Thật ra nằm trong quan tài lúc sống cũng không có gì xấu, dân gian có câu nằm vào quan tài rồi sống sót bò ra là có thể sống lâu trăm tuổi.”

Cố Nhung nghe hắn nói vậy, im lặng mấy giây rồi nói khẽ: “Sống lâu trăm tuổi cũng không tốt.”

“Sao lại không tốt?” Thẩm Thu Kích hỏi, “Em sợ chết như vậy, sống lâu trăm tuổi sao lại không tốt, đúng là khó hiểu.”

“Nhưng không phải anh sống đến bảy mươi tuổi sẽ gặp kiếp nạn lớn à?” Cố Nhung nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Thu Kích, “Em nghĩ nếu có thể sống cùng anh đến năm bảy mươi tuổi thì đã rất thỏa mãn rồi.”

Thẩm Thu Kích chợt trầm ngâm không nói gì, không biết qua bao lâu, hắn mới cúi xuống hôn lên trán Cố Nhung: “Vậy anh sẽ cố gắng sống cùng em đến trăm tuổi.”

Cố Nhung nở nụ cười.

Đợi đến lúc Thẩm Thu Kích rời đi lần nữa, cậu lại hỏi tiếp: “Đúng rồi Thẩm Thu Kích, vì sao lần chơi bút tiên anh có thể ăn nhiều quỷ như vậy, nhưng lần này bắt Bùi Vũ lại phiền phức thế?”

“Một là vì Bùi Vũ không xuất hiện trực tiếp, hai là vì âm khí khác nhau.” Giọng của Thẩm Thu Kích vọng đến từ nơi xa, “Bọn chúng không phải lệ quỷ, Bùi Vũ thì có.”

“Em thử nghĩ xem, là ai đã giết em nhiều lần khi em ở phòng 519?” Hắn hỏi Cố Nhung, “Là đám quỷ chơi trò bốn góc hay là bút tiên?”

Cố Nhung lẩm bẩm: “Là bút tiên…”

Những con quỷ đến tham gia trò chơi bốn góc đều chơi rất nghiêm túc, thậm chí Đỗ Ngũ Nhất và Tề Đại tham gia trò chơi này lâu như vậy mà vẫn chưa chết. Dù Cố Nhung vì tham gia mà chết, nhưng không phải do đám quỷ quái được gọi đến giết, mà là do bút tiên.

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Thu Kích vang lên, Cố Nhung nghe hắn nói chuyện, trong lòng từ từ bình tĩnh lại, lắng tai nghe Thẩm Thu Kích giải thích: “Từ hồi anh và em gặp quỷ đến bây giờ, trong số tất cả các tà ma thì chỉ có nam quỷ tòa Minh Tâm là lệ quỷ, hơn nữa còn là sát quỷ có âm khí nặng nhất, chẳng qua gã đã bị tượng Quan Âm trấn áp, chỉ có thể lộng hành trong phòng 409, bị hạn chế rất nhiều, còn Bùi Vũ có lượng sát khí khổng lồ, oán khí không hề ít, hoàn toàn không bị hạn chế phạm vi hoạt động.”

Cố Nhung nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến khi còn ở tòa Minh Tâm, bọn họ đã dùng tượng Quan Âm để trấn áp con lệ quỷ kia thêm lần nữa, nếu tượng Quan Âm đã có tác dụng với lệ quỷ tòa Minh Tâm, vậy chắc hẳn sẽ có tác dụng với Bùi Vũ, Thẩm Thu Kích không vẽ được tượng, thế nhưng cậu vẽ được.

Vì vậy Cố Nhung hỏi Thẩm Thu Kích: “Vậy lần này chúng ta có thể vẽ tượng Quan Âm trấn áp Bùi Vũ giống lần trước không?”

Mấy lần trước khi đang nói chuyện với Thẩm Thu Kích, hắn đều trả lời cậu rất nhanh, nhưng lần này Cố Nhung chờ mãi mà không nghe thấy Thẩm Thu Kích nói gì.

Trong bóng đêm như có tiếng bước chân xuất hiện, hung ác nham hiểm dần đi tới chiếc quan tài Cố Nhung đang nằm.

Cố Nhung chuyển ánh mắt về phía đuôi quan tài —— Đó là nơi phát ra tiếng bước chân.

Nhưng Cố Nhung không nhìn thấy Bùi Vũ, chỉ thấy một phần ba nắp quan tài được khép hờ bên trên được vẽ thêm thứ gì đó, không thấy rõ toàn cảnh mà lờ mờ trông giống cánh hoa sen.

Cố Nhung chớp mắt, vừa định tập trung nhìn thật kỹ, ánh nến vàng cam ấm áp bao phủ cậu bỗng hơi bập bùng lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến thành màu xanh sẫm âm trầm.

Xung quanh yên lặng đến đáng sợ.

Cố Nhung trừng mắt nhìn lên đỉnh đầu, sau đó cậu lập tức đối diện với một đôi mắt quỷ đen như mực không hề có tròng trắng, chủ nhân của đôi mắt ấy gầy trơ xương, hốc mắt lõm xuống thật sâu, chỉ còn sót lại một tầng da héo úa bao bọc lấy phần sọ.

Bùi Vũ đã đến.

Cố Nhung ngừng thở theo phản xạ, thậm chí cậu còn nảy sinh ảo giác tim mình đã ngừng đập vào khoảnh khắc ấy.

Bùi Vũ được “mời” đến nhếch mép cười dữ tợn, hàm răng đen không trọn vẹn lộ ra, trông như những tên nghiện thời kỳ cuối bị hỏng toàn bộ chân tủy, gã vươn tay nắm chặt nến sáp ong, cúi người thả vào trong quan tài —— Gã muốn thiêu chết Cố Nhung nằm bên trong, biến cậu thành kẻ chết thay.

Nằm trong cỗ quan tài chật hẹp như vậy khiến Cố Nhung không thể vươn tay được, cậu vừa đặt tay lên mép quan tài muốn leo ra, một bàn tay ấm áp mạnh mẽ khác đã nắm chặt cổ tay cậu, kéo Cố Nhung ra khỏi quan tài.

Động tác nhanh gọn của hắn khiến Cố Nhung không kịp phản ứng, tới khi đứng vững trên đất mà cậu vẫn chưa hoàn hồn, cậu mở to mắt, nhìn Thẩm Thu Kích cũng mặc áo liệm như mình nhấc chân đạp vào mông Bùi Vũ một phát.

“Cút vào trong cho bố!”

Bùi Vũ cầm nến vốn đang giữ tư thế vươn người vào trong quan tài, Thẩm Thu Kích còn đạp gã một phát, cho nên Bùi Vũ không thu thế lại được, ngã phịch vào bên trong.

Mà nắp quan tài nhanh chóng bị Thẩm Thu Kích đóng lại, chờ Thẩm Thu Kích đóng đinh xong, Bùi Vũ bên trong không thể ra được nữa.

Thẩm Thu Kích làm việc nhanh gọn đến mức Cố Nhung cảm giác còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.

“Vậy thôi à?” Cậu chỉ tay vào quan tài gỗ trinh nam, hỏi: “Thế là xong rồi?”

“Cái gì gọi là chỉ vậy thôi?” Thẩm Thu Kích lườm cậu, hỏi, “Em không thấy trên nắp quan tài vẽ gì à?”

Cố Nhung nhớ tới cánh sen mình thoáng nhìn thấy, trong đầu chợt lóe lên, nói: “Tranh Quan Âm à?”

“Mắt tốt đấy.” Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung, hôn chụt lên mặt cậu làm phần thưởng, “Tượng Quan Âm có thể trấn áp tà ma, chẳng qua cần có vật chứa, ví dụ như phòng 409 tòa Minh Tâm, hay cái quan tài làm từ gỗ trinh nam này.”

Chẳng lẽ Cố Nhung nghĩ ra được mà hắn không nghĩ ra ư?

Thật ra đối phó với loại lệ quỷ như Bùi Vũ không khó lắm, chỗ phiền nhất là phải làm sao để lệ quỷ tự chui đầu vào lưới, sau đó người nằm trong quan tài thoát ra như thế nào.

Đối với một Thẩm Thu Kích tứ chi phát triển, cái sau dễ như ăn cháo, chẳng qua điều kiện đầu tiên khiến hắn không khỏi đau đầu.

Quả nhiên không phải ai cũng giống nhau.

Qua lần trừ tà này, Thẩm Thu Kích cảm thấy có lẽ sau khi chết đi, hắn sẽ trở thành một con quỷ bị quỷ khác xua đuổi, khác hẳn với cục kẹo di động Cố Nhung.

Sáng nay Thẩm Thu Kích phải vẽ tranh Quan Âm tới tận mười lần mới có được một bức thành phẩm, chẳng qua thần tính hơi yếu, không sinh động như bức Quan Âm Cố Nhung vẽ ở tòa Minh Tâm, cho nên Bùi Vũ vẫn có thể giãy dụa trong quan tài, đập vào vách quan phát ra tiếng bộp bộp. Chẳng qua gã có giãy mạnh hơn nữa cũng vô ích, trừ khi Thẩm Thu Kích mở nắp, bằng không dù Bùi Vũ có ở đó đến lúc biến thành cát bụi cũng không thể chạy ra phá phách được nữa.

“Tiên sư mày đừng có giãy nữa, không ra được đâu.” Thẩm Thu Kích nghe Bùi Vũ gõ vào quan tài lại phát bực, đá vào quan tài nói, “Cái loại có phúc không biết hưởng.”

Cố Nhung nhìn chữ “Phúc” màu vàng kim khắc trên đầu quan tài, cảm thấy hình như Thẩm Thu Kích nói không sai.

“Cái quan tài này phải xử lý sao?” Cố Nhung hỏi Thẩm Thu Kích, “Đốt à?”

Thẩm Thu Kích nói: “Lát nữa gọi Kim Đồng Ngọc Nữ đến mang ra bãi tha ma sau lưng trường chôn. Bùi Vũ là lệ quỷ, sẽ có âm sai đến mang gã đi.”

Cố Nhung dở khóc dở cười: “… Anh định vắt kiệt sức Kim Đồng Ngọc Nữ luôn đấy à.”

“Không thì sao?” Trong giọng Thẩm Thu Kích trừ cảm xúc đau lòng ra thì còn chút mùi chua bị hắn cố che đi, “Một chiếc Maserati đấy.”

Hắn còn gằn giọng nhấn mạnh: “Hai chúng ta còn chưa được lái Maserati mà đã cho đôi người giấy kia lái, hơn nữa bọn chúng còn chưa có bằng lái xe, thế là thế nào?”

Cố Nhung: “…”

Cái này gọi là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Thẩm Thu Kích dùng một sợi dây đỏ đã được tẩm máu của hắn cột lại bên ngoài quan tài, sau khi cột xong lại dùng vải trắng phủ lên, đi cùng Cố Nhung quay về lều đổi chỗ cho Kim Đồng Ngọc Nữ, để bọn nó khiêng quan tài ra sau núi chôn.

Nói cũng lạ, ngay khi bọn họ nhốt được Bùi Vũ vào quan tài, đại học thành phố Đàm lập tức có điện. Vài chiếc bóng không bị sập cầu dao sáng lên, mặc dù không đủ để rọi sáng toàn bộ khu giảng dạy, nhưng vẫn đủ để thấy rõ mọi thứ.

Nhưng điều không may là, ngay khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích quay về lều vải thì gặp ngay Du Kim Hải bị ánh đèn thức giấc, lọ mọ đi tiểu đêm.

Du Kim Hải vừa kéo khóa lều ló đầu ra, lập tức đối diện với ánh mắt của bốn người —— Người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ, còn có Cố Nhung và Thẩm Thu Kích chưa kịp thay áo liệm.

Nhất thời cảnh tượng chìm vào cơn xấu hổ, nhưng nhiều hơn cả là quỷ dị.

Du Kim Hải ngơ ngác nhìn bọn họ, Cố Nhung vừa nghĩ thôi chết rồi, kết quả Du Kim Hải không sợ hãi hét lớn, cũng không bị dọa lăn quay ra ngất, chẳng qua ánh mắt trống rỗng vô hồn, miệng lẩm bẩm: “Mình chưa tỉnh ngủ à? Đang nằm mơ phải không?”

Có lẽ liên tục gặp phải chuyện tà ma đã rèn luyện lòng can đảm của Du Kim Hải, cũng có lẽ cậu ta nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong số “quỷ quái” kia, cho nên Du Kim Hải lại rút đầu vào trong lều.

Kim Đồng Ngọc Nữ cũng thừa dịp chuồn đi, chạy nhanh như bôi dầu vào chân.

Cố Nhung và Thẩm Thu Kích lập tức cởi quần áo trên người, định đổi sang bộ khác, ai ngờ cởi được một nửa, cửa lều lại bị kéo ra lần nữa —— Vẫn là Du Kim Hải.

Có lẽ cậu ta vẫn còn sợ, bởi vì lúc khóa lều vừa mở, ánh mắt cậu ta hơi lấp lóe, ngập tràn sợ hãi, chờ đến lúc nhìn thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cùng đống quần áo lộn xộn trên người, ánh mắt cậu ta trở nên phức tạp: “Các cậu…”

“Du Kim Hải, cậu đừng sợ, tôi với Thẩm Thu Kích là người sống, bọn tôi không làm gì hết.” Cố Nhung phát hiện hình như Du Kim Hải luôn nhìn thấy những tình huống xấu hổ giữa cậu và Thẩm Thu Kích, sợ cậu ta hiểu nhầm nên vội giải thích, “Bọn tôi đang thay áo ngủ thôi.”

Du Kim Hải không yên tâm chút nào, ngược lại còn trừng mắt, dò xét nhìn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích một vòng: “Áo ngủ?”

Trước đó Thẩm Thu Kích mặc áo liệm bị mọi người phát hiện, hắn giải thích áo liệm là đồ ngủ mới của mình. Mà vừa rồi câu cuối cùng Cố Nhung nói với Du Kim Hải vốn mang ý nói cậu và Thẩm Thu Kích đang thay áo liệm sang áo ngủ, nhưng nhìn khuôn mặt của Du Kim Hải là biết cậu ta càng lúc càng hiểu nhầm.

Bấy giờ Cố Nhung mới nhận ra mình dùng từ không chuẩn, nhưng không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể kiên quyết thừa nhận: “Đúng vậy, đồ ngủ đôi.”

Du Kim Hải: “…”

“Thôi để tôi gọi Thai Nhất Thành đi vệ sinh chung vậy.” Du Kim Hải lại rụt đầu vào trong lều.

Mấy giây sau, giọng nói ngái ngủ của Thai Nhất Thành vang lên: “Cậu không dám đi vệ sinh thì thôi, gọi tôi được tích sự gì không? Tôi đây cũng nhát lắm, cậu đi gọi Diệp Hoa mới có tác dụng.”

Du Kim Hải rất sợ: “Diệp Hoa bị gắt ngủ, tôi sợ cậu ta tẩn tôi.”

Thai Nhất Thành rất vô tình, lạnh lùng nói: “Vậy cậu cứ đái ra quần luôn đi.”

Du Kim Hải cười lạnh, uy hiếp cậu ta: “Nhưng bây giờ chúng ta ngủ chung một lều, cậu cho là cậu sẽ không dính à?”

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi qua đi, Thai Nhất Thành phất cờ trắng đầu hàng.

Cậu ta chui ra khỏi lều cùng Du Kim Hải, sau khi thấy Thẩm Thu Kích và Cố Nhung chưa kịp cởi áo liệm đứng bên ngoài càng cạn lời hơn.

Du Kim Hải giới thiệu cho cậu ta: “Áo ngủ đôi của người ta.”

Thai Nhất Thành bật ngón cái: “Đù! Bao thời thượng luôn!”

Cố Nhung: “…”

Hiếm có khi Thẩm Thu Kích hài lòng với bọn họ: “Bọn tôi phải thay áo ngủ, hay là để tôi với bé Nhung đi vệ sinh chung với các cậu.”

“Không cần đâu.” Thai Nhất Thành và Du Kim Hải trăm miệng một lời, “Để bọn tôi tự đi được rồi.”

Cố Nhung lẫn Thẩm Thu Kích đều cảm thấy có lẽ bọn họ chuẩn bị chạy đi báo cảnh sát cũng nên.

Chẳng qua Thai Nhất Thành và Du Kim Hải không báo cảnh sát, nhưng sau khi quay về không chịu đi ngủ, nằng nặc đòi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đổi ca gác cho cả hai. Cố Nhung biết mình không khuyên nổi nên không nói gì, chỉ là sau khi vào lều nằm xuống lại nói với Thẩm Thu Kích: “Sao chuyện lại thành ra thế này nhỉ?”

“Đừng quan tâm.” Thẩm Thu Kích vòng tay ôm Cố Nhung từ sau lưng như những đêm trước đây, “Chúng ta ngủ thôi.”

Đêm đó Kim Đồng Ngọc Nữ rời đi không quay lại nữa, chẳng qua bọn chúng đã nhắn tin Wechat cho Thẩm Thu Kích, báo cáo đã chôn xong, nhưng Cố Nhung chỉ cần nhìn thấy cuộc trò chuyện đó là lại sợ hãi, vội bảo Thẩm Thu Kích đừng nói nhiều quá, tránh để nhóm Du Kim Hải nhìn thấy, bằng không sẽ được mời lên đồn cảnh sát uống trà.

Mà trận động đất ở đại học thành phố Đàm đã dừng lại vào đêm qua.

Về sau mọi người mới biết được trường đại học của họ là nơi xảy ra động đất dữ dội nhất, bởi vì tâm chấn nằm ở bãi tha ma sau núi, thế nhưng ký túc xá bọn họ không bị sập phòng nào, quả là rất vi diệu.

Mà điều lạ hơn là, ngay hôm sau trường học đã ra lệnh cho đuổi học sinh, giục bọn họ về càng sớm càng tốt.

Có vài trường đại học thích sắp xếp tổ chức môn thi cuối cùng cách mấy ngày sau tuần kiểm tra vì muốn giữ học sinh lại trường mấy ngày, không cho bọn họ về nhà sớm, trước kia đại học thành phố Đàm cũng làm vậy, phản ứng của các sinh viên năm nhất như Cố Nhung, Thẩm Thu Kích không lớn, nhưng đối với đàn anh đàn chị thì lại là mặt trời mọc đằng tây.

Nhưng mọi người cứ nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong trường kỳ này, cảm thấy dường như có thể hiểu được quyết định mà lãnh đạo trường đưa ra.

Thẩm Thu Kích nói với Cố Nhung: “Em có biết vì sao trường học cho chúng ta về sớm không?”

“Anh biết à?” Cố Nhung không biết, nhưng nếu Thẩm Thu Kích đã hỏi vậy, chắc chắn hắn biết đáp án.

“Còn phải nghĩ nữa à?” Thẩm Thu Kích “Chậc” một tiếng, “Chắc chắn bọn họ định mời đạo trưởng hoặc sư thầy đến trường rồi, bằng không kỳ sau sao ban cán bộ trường có thể ngủ ngon giấc được?”

Không phải đại học thành phố Đàm chưa từng có tiền lệ như vậy, tòa Minh Tâm bị phong tỏa mười năm và tượng Quan Âm trong phòng 409 là minh chứng rõ ràng nhất.

Vì vậy kỳ nghỉ đông đầu tiên từ khi Cố Nhung vào đại học đã bắt đầu bất đắc dĩ như thế.

Thời gian đi chơi công viên Lâm Lang của bọn họ cũng vì vậy mà được đẩy lên mấy ngày, chẳng qua trước khi tới công viên chơi, bọn họ đến bệnh viện thành phố thăm Tần Siêu và Kỷ Diệu xem thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK