Nhan Phinh cung cấp sinh hồn cho Cố Hương Nương ăn, Cố Hương Nương giữ lại hồn người cô ta thích, người không có một phần sinh hồn sẽ không chết, chỉ ngây ngây ngẩn ngẩn, Nhan Phinh cũng không cần lo người không có sinh hồn sẽ chết đi để cảnh sát đến điều tra mình.
Mà cô ta và Cố Hương Nương cũng có thể thỏa mãn nhu cầu, đạt được những thứ mình muốn.
Tiếc là trên đời này không có thứ gì toàn vẹn.
Nhan Phinh cảm thấy kế hoạch này đã xảy ra sơ suất ngay khi Đồng Tiểu Kỳ còn chưa kịp hỏi câu nào vào ngày hôm đó, Mộ Lan và Trần Hoàn quay về đã bị lấy đi sinh hồn, trở nên ngớ ngẩn, vì vậy Đồng Tiểu Kỳ mới phát hiện điểm bất thường của trò chơi, Nhan Phinh thử dụ dỗ cô quay lại bãi tha ma nhưng không thành công.
Cùng đường bất đắc dĩ, Nhan Phinh đành phải tìm Nguyễn Ninh An mua vòng tay thạch anh hồng, làm bộ mình có số đào hoa là vì vòng tay này, không liên quan gì tới trò chơi, bằng không nếu Đồng Tiểu Kỳ cảm thấy trò chơi quá linh, trắng trợn tuyên truyền với người khác, có người tin mà đến bãi tha ma chơi còn được, lỡ người nào không tin đi báo cáo với trường học, thêm nữa người nhà Mộ Lan và Trần Hoàn biết các cô chơi trò chơi này, chắc chắn cô ta sẽ dính phiền toái.
Kết quả một bước sai, từng bước sai.
Cô ta tạm thời trấn an được Đồng Tiểu Kỳ, nhưng bạn gái Phương Triết phát hiện cậu ta bất thường, mời đạo trưởng gọi sinh hồn Phương Triết về từ chỗ Cố Hương Nương.
Bạn trai Phương Triết cứ vậy mà biến mất, chẳng qua Nhan Phinh đã hơi chán cậu ta, có Cố Hương Nương trợ giúp, có người đàn ông nào mà cô ta không nắm được vào tay? Bây giờ cô ta cảm thấy Cố Nhung rất hợp mắt mình.
Nhưng cô ta không ngờ sinh hồn của Cố Nhung khó câu đến vậy, rõ ràng đêm đầu tiên đã bị dẫn ra, suýt nữa thì hoàn thành bước cuối, nhưng lại bị người khác gọi về. Đêm qua để Trần Hoàn đi dẫn hồn, ai ngờ sau đó sinh hồn Trần Hoàn cũng mất tích.
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô ta không còn sinh hồn cho Cố Hương Nương ăn, nếu như không tìm được sinh hồn mới… Vậy nợ sẽ đổ lên đầu cô ta.
Nghĩ tới đây, cơ thể Nhan Phinh không ngừng run rẩy.
Đồng Tiểu Kỳ phát hiện Nhan Phinh cũng đang tỏ ra sợ hãi, còn tưởng cô ta lo chuyện giống mình, nói: “Tôi vẫn cảm thấy trò chơi kia… có quỷ thật, bởi vì lần đầu tiên chúng ta chơi, trên giấy đã xuất hiện đáp án chính xác cho câu hỏi của cậu.”
Đồng Tiểu Kỳ đã nói trúng mấu chốt trong trò chơi linh dị. Mà đối với Nhan Phinh, đây là điều khó giải thích nhất nên dứt khoát không cần giải thích, trong giọng cũng mang ý đuổi Đồng Tiểu Kỳ: “Dù có quỷ thật thì cậu cũng đừng lo, tôi là người hỏi đầu tiên, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ trúng trước, cậu lo cái gì? Hôm nay tôi còn bận hẹn người ta, không lảm nhảm với cậu nữa.”
Cô ta đã nói đến vậy rồi, dù Đồng Tiểu Kỳ có kém nhạy như thế nào đi chăng nữa cũng có thể nghe ra Nhan Phinh đang đuổi cô đi.
“Được.” Đồng Tiểu Kỳ cúi đầu, “Vậy cậu nhớ cẩn thận.”
“Ừ.” Nhan Phinh qua loa đáp lời, nhìn chằm chằm nam sinh ra vào trong ký túc xá không chớp mắt, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Cố Nhung.
Đêm qua Cố Hương Nương nói cho cô ta biết mình không giữ được sinh hồn Cố Nhung, nhưng Cố Nhung cũng không thể quay về cơ thể mình, bây giờ cậu đang ngơ ngẩn rất dễ nghe lời, bảo Nhan Phinh tìm cách gặp được Cố Nhung, tốt nhất là dẫn cậu đến bãi tha ma.
Nhưng Nhan Phinh chờ cả buổi sáng vẫn không thấy Cố Nhung đâu, mà Nguyễn Ninh An cô ta hẹn lại đến.
“Vì sao cứ phải gặp nhau trước cổng ký túc xá nam vậy?” Tiếng phàn nàn của cô tới gần Nhan Phinh theo từng bước chân, “Ai cũng là nữ sinh, không tập trung trước ký túc xá nữ được à?”
“Muốn ra sau núi phải đi qua ký túc xá nam.” Nhan Phinh tìm bừa một cái cớ ngụy biện, ánh mắt nhìn ba nữ sinh phía sau Nguyễn Ninh An, “Mấy người này là?”
“Họ đều là bạn tôi.” Nguyễn Ninh An phất tay, “Nghe nói tôi với cô đi ra sau núi chơi “Hỏi” nên cũng muốn đi theo. Trò chơi này phải chơi đông mới vui, trước kia tôi cũng từng chơi với rất nhiều người, cô không để ý chứ?”
Bởi vì đã từng bóc phốt nhau, cho nên cuộc trò chuyện giữa Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh nồng nặc mùi thuốc súng. Nhưng Nhan Phinh không thèm để ý thái độ của Nguyễn Ninh An, ngược lại còn nở nụ cười, sâu kín nói: “Không sao, càng nhiều người chơi càng tốt.”
Sao cô ta có thể để ý cho được?
Mục tiêu của cô ta vốn là Nguyễn Ninh An, bây giờ Nguyễn Ninh An dẫn tới cho mình nhiều người như vậy cô ta vui còn không kịp, sao lại để ý cho được? Dù sao cũng là cô ta cố tình bày trò để cãi nhau Nguyễn Ninh An.
Bởi vì trò chơi “Hỏi” này là do chính Nguyễn Ninh An đầu têu gửi bài lên diễn đàn.
Nguyễn Ninh An gõ liền hai ngàn chữ miêu tả mình đã từng chơi trò này kỹ như thế nào, nói đến xuất thần, còn nói chỉ trên đường đi lên núi thôi đã gặp phải không ít chuyện thần bí, nhờ vòng tay thạch anh hồng cô đeo mới có thể bình an xuống núi.
Bên dưới khu bình luận có mấy trăm tin, có người hỏi cô có thật không, có người chửi cô ba xạo, cũng có người hỏi cô mua vòng tay thạch anh hồng ở đâu, ban đầu Nguyễn Ninh An còn không chịu nói, về sau làm bộ vì nhiều người hỏi nên cô mới tiết lộ cách liên lạc với người bán vòng, cũng chính là cô.
Đây mới là mục đích cuối cùng để Nguyễn Ninh An bày ra trò chơi này.
Tất cả mọi chuyện đều là do cô tự biên tự diễn nhằm quảng cáo bán vòng đá.
Nếu không phải do Nguyễn Ninh An thì Mộ Lan, Đồng Tiểu Kỳ và Trần Hoàn cũng không biết có trò chơi này, bởi vì có quá ít người lưu truyền, ít càng thêm ít, dù có người biết sơ qua cũng không dám đi chơi, bởi vì yêu cầu đến bãi tha ma đã dọa lui không ít người nhát gan, càng đừng nói đến việc tới nơi còn phải cắt tay lấy máu.
Ngay từ ban đầu Nhan Phinh đã chất vấn Nguyễn Ninh An ngay dưới bình luận, thậm chí cô ta còn nghi những người muốn mua hàng kia đều là Nguyễn Ninh An mời tới, mà Đồng Tiểu Kỳ, Trần Hoàn và Mộ Lan sau khi thấy bình luận của cô ta mới quen biết nhau, cũng vì vậy mà hẹn nhau ra bãi tha ma phía sau trường đại học thành phố Đàm nghiệm chứng xem trò chơi này là thật hay giả.
Kết quả chứng minh, trò chơi này hoàn toàn có thể lấy được “đáp án”.
Cho nên từ sau khi quay về, Nhan Phinh mới lập tức tìm Nguyễn Ninh An mua vòng tay, một là để lừa Đồng Tiểu Kỳ, hai là do tin lời chủ bài viết mà Nguyễn Ninh An nhắc tới, cho rằng đeo vòng tay vào sẽ làm tăng vận đào hoa.
Nếu không phải về sau Nhan Phinh phát hiện Nguyễn Ninh An là chủ bài kia, có lẽ cô còn có thể mua thêm vòng tay phòng thân, bởi vì cô ta cảm thấy không thể hoàn toàn tin lời Cố Hương Nương được, phải chuẩn bị cho sau này.
Không ngờ trò chơi là thật, tác dụng của vòng tay là giả.
Nhan Phinh cảm thấy dù sao cũng là Nguyễn Ninh An lừa các cô trước, vậy cũng đừng trách sao cô ta lợi dụng Nguyễn Ninh An để hoàn thành ước mơ của minh.
Năm nữ sinh có mặt đầy đủ rồi đi về phía sau núi, Cố Nhung lơ lửng đi theo các cô, chỉ là không có ai trong số này có thể thấy Cố Nhung.
Ban đầu Cố Nhung không muốn đi cùng, thế nhưng cậu không khống chế được mình, cùng lắm chỉ có thể đi xung quanh một phạm vi rất nhỏ. Bây giờ cậu như đang nằm mơ qua góc nhìn thứ ba, có thể nhìn có thể nghe nhưng không thể tham gia, không thể thay đổi sự phát triển của mọi chuyện.
Trong “giấc mơ”, nhóm của Nhan Phinh chính là nhân vật chính của “giấc mơ” này, mắt cậu chỉ có thể chuyển động theo mọi người, bước chân cũng theo đó tiến về phía trước, nghe các cô nói chuyện.
“Chúng ta phải lên núi thật à?”
Ba nữ sinh theo Nguyễn Ninh An đến không phải ai cũng can đảm, có nữ sinh vừa đến chân núi đã do dự, ôm tay Nguyễn Ninh An hỏi.
“Không phải chứ?” Nhan Phinh liếc cô, nhìn chằm chằm vào cái vòng trên tay nói, “Các cậu còn đang đeo vòng tay phòng thân kia kìa, sợ gì? Hay là… trò chơi kia là giả?”
Nguyễn Ninh An nghe vậy thì nói ngay: “Tất nhiên không phải là giả.”
Trò hề mèo khen mèo dài đuôi của cô bị Nhan Phinh đào ra, trước kia cô cho rằng mình làm dữ đến thế với Nhan Phinh, chắc chắn cô ta sẽ mượn cớ phốt cô lên diễn đàn hoặc nhóm của trường, dù không phốt thì cũng là báo cáo cho trường học, đường nào cô cũng phải ăn quả đắng. Thế nhưng Nhan Phinh không làm gì cả, cô ta chỉ hỏi cô một câu: Rốt cuộc trò chơi kia có thật hay không?
Nguyễn Ninh An cảm thấy dường như Nhan Phinh rất hứng thú với trò chơi tâm linh nọ, cho nên mượn tay biện giải cho mình, nói mặc dù cô đang lợi dụng trò chơi để bán vòng tay, nhưng cô không có nói khoác, trò chơi tâm linh là thật, cô đeo vòng tay trốn thoát khỏi bãi tha ma cũng là thật.
Nhan Phinh chỉ trả lời: Cô ta không tin, trừ khi Nguyễn Ninh An cùng cô ta ra sau núi chơi một lần, chứng minh cho cô ta xem.
Nguyễn Ninh An đâm lao thì phải theo lao, chẳng qua cô nhớ tới nhật ký trò chuyện vẫn còn đó, trò chơi tâm linh cũng là do Nhan Phinh đề nghị, nếu cô chơi trò này với Nhan Phinh, về sau Nhan Phinh muốn báo cáo cô, cô ta cũng sẽ không thoát khỏi tội.
Cho nên Nguyễn Ninh An liền hẹn mấy đứa bạn thân đến đi cùng. Đương nhiên mấy cô gái này sẽ không cắt tay lấy máu như cô đã nói với Nhan Phinh để chơi, các cô chỉ cần đi cùng mình lên núi là được.
Muốn đến bãi tha ma phải đi qua một cái cống nhỏ, qua cống rồi là có thể nhắm mắt từ từ đi lên núi.
Chẳng qua khi năm người mới đến cái cống, còn chưa kịp bước qua, hai nữ sinh trong số đó lại lấy đồ trang điểm ra dặm lại phấn, dặm một tầng dày trên mặt còn chưa đủ, về sau còn phải dặm lên cổ lên tay.
Trò chơi này bắt đầu chơi từ lúc trời nhá nhem và phải xuống núi trước khi mặt trời lặn, nhiệm vụ của Nhan Phinh là phải câu giờ cho tới lúc trời tối hẳn mới cho những người kia xuống núi được, cũng không quan tâm các cô vừa lên núi đã lề mề, khoanh tay đứng một bên không nói gì.
Mà nữ sinh dưới chân núi đã thấy sợ quay qua hỏi: “Trên núi không có ai, các cậu dặm lại phấn làm gì? Mau đi lên đi, chúng ta còn phải xuống núi trước khi trời tối.”
“Phòng muỗi đó.” Một trong số nữ sinh dặm lại phấn chỉ vào lớp bột dày cộp trên mặt mình, “Đánh phấn dày vào, muỗi không thể chích chúng ta được, trên núi nhiều muỗi lắm, Chu Giai Dung, hay là cậu cũng đánh một ít đi.”
“Tôi không đánh.” Nữ sinh tên Chu Giai Dung lắc đầu nói, “Vả lại đang mùa đông thì đào đâu ra muỗi?”
“Thì có côn trùng cắn người chứ?” Hai nữ sinh đánh phấn không chịu nghe lời cô, “Phấn này hôm nay tôi mới mang tới đấy, bình thường không hay dùng đâu, bởi vì chất phấn thô quá, dùng phòng muỗi hợp hơn.”
Cố Nhung đi theo bên cạnh các cô, hoàn toàn không hiểu hai người này lấy đâu ra logic dùng phấn thơm phòng muỗi, mặc dù nghe khá hợp lý, nhưng nếu các cô đã nghĩ tới việc dùng phấn thô phòng muỗi, vậy thì mua thêm bình xịt chẳng phải tốt hơn ư?
Lại nói sau khi hai người kia đánh phấn xong, khuôn mặt trở nên trắng như giấy, đôi mắt đen nổi bật, bờ môi đỏ mọng như xác người chết được trang điểm trước khi cho vào quan tài, Cố Nhung thấy mà sợ, âm thầm nép vào bên cạnh nữ sinh nhát gan kia.
Kết quả động tác này của Cố Nhung lại khiến Chu Giai Dung gan thỏ đế rùng mình một cái. Cô cảm giác hình như có một luồng khí lạnh lại gần mình, nhè nhẹ lướt qua mặt cô, cô cảnh giác dò xét xung quanh, nhưng trừ năm nữ sinh đang có mặt ra thì không còn ai xuất hiện.
Đánh giá một vòng xong, ánh mắt cô không tự chủ mà chuyển lên người Hoắc Hinh và Ban Thi Ức: Lớp phấn trên mặt hai người kia trông rất đáng sợ, rất giống lớp hóa trang của người chết, nếu các cô mặc thêm áo liệm đi giày thọ thì chẳng khác nào một bộ thi thể.
Huống gì cô còn nhớ trước kia mình từng xem một bộ phim có nói về mấy cách gặp quỷ, một trong số đó chính là mặc áo liệm đi giày thọ, tô điểm như người chết, nằm trong quan tài thắp một nén hương là có thể đến địa phủ gặp quỷ.
Chu Giai Dung càng nghĩ càng sợ, đi được nửa đường qua cống thì không dám bước lên nữa, lắc tay Nguyễn Ninh An vài lần: “Tôi không lên núi nữa đâu, các cậu đi đi, tôi đứng dưới chân núi chờ mọi người.”
Nhan Phinh nãy giờ không nói gì bắt đầu khuyên: “Sắp lên núi tới nơi rồi, trên núi ít mộ lắm, chúng ta nhắm mắt đi bừa một đoạn là có thể chơi, mau đi thôi.”
“Không, tôi không đi.” Chu Giai Dung quay người đi ra khỏi núi, cô quay về đoạn đường tiếp giáp cống mới dừng lại, nói với bốn nữ sinh kia: “Tôi đứng đây chờ các cậu, nhớ đi sớm về sớm.”
Thấy Chu Giai Dung đã quyết tâm, bốn người còn lại không khuyên nữa, sau khi vượt cống liền đi vào núi.
Chu Giai Dung đứng dưới chân núi nhìn bóng mấy người kia xa dần, mắt thấy toàn bộ bóng dáng sắp biến mất khỏi bụi lau, Chu Giai Dung lại nhớ tới một cách gặp quỷ khác được nhắc tới trong phim.
Cô do dự mãi, cuối cùng không nhịn nổi tò mò, dạng hai chân thành thế đứng tấn, gập người nhìn xung quanh qua chân —— Bộ phim kia nói chỉ cần đứng nhìn như vậy là có thể thấy quỷ.
Vì vậy cô loáng thoáng thấy có mười cái chân đang bước đi phía sau bụi cỏ.
Vào khoảnh khắc cô còn ngẩn ra, mười cái chân kia đã nhanh chóng biến mất.
Nhưng một người chỉ có hai cái chân, mà chỉ có bốn nữ sinh lên núi, vậy hai cái chân còn lại là của ai?
Chu Giai Dung hoảng loạn đến cùng cực, tiếng hét dồn lên như muốn xé rách cổ họng, cô đang duy trì tư thế này chưa kịp đứng dậy thì đã thấy có hai cái chân bước ra khỏi đám bụi lau, nhanh chóng bước đến chỗ cô.
“Á á á!”
Chu Giai Dung không khống chế được mình nữa, vừa hét vừa lảo đảo chạy ra xa, kết quả trượt chân ngã phịch xuống đất. Cô không dám quay lại, sợ mình sẽ thấy khuôn mặt hung ác nham hiểm quỷ khí dày đặc, sau đó lại nghe thấy tiếng con trai nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bà nội cha nó, sao lại quay xuống núi nữa rồi?”
Hình như đây là giọng người.
Chu Giai Dung run rẩy quay đầu, nhìn thấy có một nam sinh đứng bên cống, trên lưng hắn cõng một thanh niên da trắng tóc đen, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ.
Nam sinh kia cũng thấy cô, cau mày hỏi: “Cô là ai, sao lại ở đây?”
Chu Giai Dung sợ hãi hỏi hắn: “Cậu, cậu có phải người không?”
“Đương nhiên là người.” Hắn chỉ vào bầu trời chưa kịp tối, hỏi: “Quỷ có xuất hiện được vào ban ngày không?”
Nói xong hắn lại hỏi tiếp: “Đây là bãi tha ma, cô tới đây làm gì?”
“… Tôi đi theo bạn tới, mấy người kia lên núi rồi.” Cuối cùng Chu Giai Dung lựa chọn không bán đứng bạn mình, nói các cô lên núi chơi trò chơi tâm linh.
Chu Giai Dung sau khi biết người này là người thì hơi bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi đúng là yếu bóng vía, hẳn là hai cái chân mình vừa thấy là của thanh niên này rồi nhỉ?
Nhưng hắn vừa nghe cô nói xong, đôi mày cau càng chặt, nghi ngờ hỏi: “Trên núi vẫn còn những người khác?”
Chu Giai Dung cũng sửng sốt: “Bọn họ vừa lên núi, hẳn là cậu xuống núi chung một đường, sao cậu không thấy?”
Thanh niên không trả lời câu hỏi của cô mà cười lạnh: “Bãi tha ma hôm nay đông vui thật.”
Hắn nói xong liền quay người đi, cõng thanh niên bước lên trên núi.
Chu Giai Dung không ngừng nuốt nước bọt, cứ cảm thấy chuyện càng lúc càng quỷ dị, cô nhìn ánh trời chiều đỏ như máu, lấy di động ra định gọi cho Nguyễn Ninh An bảo họ rời khỏi bãi tha ma. Thế nhưng sau khi điện thoại kết nối, âm thanh đều đều lạnh lùng truyền ra khỏi ống nghe: Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng.
Bốn nữ sinh lên núi không biết Chu Giai Dung dưới núi vừa gặp chuyện gì, các cô cũng không gặp phải người ở cái cống kia, vừa qua khỏi cống đã thấy con đường vốn chỉ có một lối nay lại chia thành sáu lối khác nhau.
Chẳng qua có một đường đã bị cành cây khô chặn lại, không thể đi vào, năm đường còn lại vẫn thông thoáng.
Nhan Phinh thấy thế cũng hơi hoảng, cô ta nhớ rõ ràng lần trước khi đến đây cùng Đồng Tiểu Kỳ, Mộ Lan và Trần Hoàn thì nơi này chỉ có bốn lối mà thôi, sao bây giờ lại có thêm hai lối?
“Nhiều đường thế này, đi đường nào bây giờ?” Nguyễn Ninh An cũng đang rất phiền não.
“Chọn bừa một đường là được.” Hoắc Hinh không để tâm: “Dù sao đi đường cũng phải nhắm mắt, thấy đường nào phẳng thì đi đường đó.”
Ban Thi Ức híp mắt nở nụ cười, hạ giọng đùa dai: “Này, các cậu có cảm thấy hình như bắt đầu vui hơn rồi không?”
Nguyễn Ninh An hỏi cô: “Là sao?”
Ban Thi Ức nhìn Nhan Phinh, cô ghi thù chuyện Nhan Phinh cãi nhau với người bạn Nguyễn Ninh An của mình, muốn dọa cô ta một phen, nói: “Chúng ta có năm người đến đây, nơi này có năm lối cần đi, có phải bãi tha ma đang mở đường cho chúng ta không? Tiếc là Chu Giai Dung không đi.”
“Có sáu con đường mà? Có một đường bị cây chắn lối, đi thì đi được, chẳng qua không dễ mà thôi.” Hoặc Hinh nhắc cô, “Vả lại nếu chúng ta đi tách ra thì sao chơi trò chơi nổi đây?”
Ban Thi Ức thở dài, cảm thấy Hoắc Hinh không ăn ý với cô chút nào, cơ hội dọa người ta tốt như vậy mà không biết nắm bắt: “Được rồi được rồi, lên núi thôi, nhắm mắt lại đi.”
Nguyễn Ninh An đề nghị: “Chúng ta đi con đường chính giữa nhé?”
Không ai nói gì, Nhan Phinh cũng không phản đối.
Bốn nữ sinh hít sâu một hơi, nắm lấy tay nhau nhắm mắt lại, lần theo con đường chính giữa dần tiến lên phía trước, Cố Nhung đi theo phía sau các cô, nhìn thoáng qua con đường đã bị chặn kín.
—— Hình như trò đùa của Ban Thi Ức nghe cũng rất có lý.
Dù sao trong nhóm vẫn còn một người các cô không thấy là cậu.
Cho nên con đường thứ sáu bị chặn lại kia là đường của Chu Giai Dung không chịu lên núi?
Không ai biết đáp án là gì, Cố Nhung thì muốn ở lại dưới núi với Chu Giai Dung, chỉ tiếc cậu không có quyền lựa chọn, chỉ có thể tiếp tục đi theo bốn nữ sinh lên phía trước.
Bốn nữ sinh đi tiếp khoảng năm phút, suốt đường đi, trừ tiếng cành khô và lá cây phát ra tiếng loạt soạt khi các cô đạp lên thì không còn âm thanh nào khác.
Bãi tha ma sau núi này yên lặng tới bất thường. Đến cả âm thanh sột soạt quỷ dị khiến người ta sợ hãi cũng không có.
Mọi người vốn định đi khoảng mười phút thì dừng, bởi vì quãng đường mò mẫm mười phút thì các cô chỉ cần tốn vài ba phút là có thể xuống núi, không cần lo trời tối vẫn bị kẹt trên núi.
Chỉ là khi đi được khoảng sáu bảy phút, Ban Thi Ức dần chịu không nổi, cô hỏi Nguyễn Ninh An đi phía trước mình: “Ninh An, cậu có bị muỗi cắn không?”
“Không.” Nguyễn Ninh An trả lời, “Không phải trước đó Chu Giai Dung đã nói rồi ư? Bây giờ là mùa đông, lấy đâu ra muỗi?”
“Nhưng muỗi cứ chích tôi này, bây giờ còn có con đang cắn mặt tôi.” Ban Thi Ức chịu không nổi nữa, tay trước cô bị Nguyễn Ninh An nắm, tay sau bị Hoắc Hinh nắm, đến việc dùng tay đập muỗi cũng không làm được.
Mà chờ cô nói xong, Hoắc Hinh cũng lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy, muỗi cũng đang cắn tôi, chẳng lẽ muỗi không cắn cậu à?”
“Không có thật mà, tôi còn không nghe thấy tiếng muỗi vo ve.” Nguyễn Ninh An nói, “Hay là chúng ta dừng ở đây đi, tôi đếm một hai ba, sau đó cùng nhau mở mắt.”
“Tôi cũng không bị muỗi cắn.” Dường như Nhan Phinh vẫn còn muốn lên núi tiếp, thế nhưng Nguyễn Ninh An đã nói tới vậy, cô ta không tiện phản đối, trước khi mở mắt còn đang nghĩ xem có phải Ban Thi Ức và Hoắc Hinh vì sợ nên mới nói dối không.
Nhưng sau khi tiếng đếm ngược của Nguyễn Ninh An dừng lại, mấy người đều bị hình dáng của Ban Thi Ức và Hoắc Hinh dọa cho giật nảy mình.
Trên mặt, trán, chóp mũi, còn có cái cằm… Gần như cả khuôn mặt của bọn họ đều có từng nốt đỏ sưng lên hệt như bị muỗi cắn.
Nhưng bây giờ đang là mùa đông, các cô còn không nghe thấy tiếng muỗi kêu vo ve, thậm chí khi mở mắt, các cô không thấy có muỗi bay xung quanh Ban Thi Ức và Hoắc Hinh.
“Thấy chưa! Tôi không lừa các cậu mà, có muỗi thật đó!” Dù Ban Thi Ức không soi gương, cô cũng biết chắc chắn mặt mình bị muỗi cắn tơi tả thông qua ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Ninh An, Nhan Phinh và Hoắc Hinh.
Hoắc Hinh lấy gương ra soi mặt mình, giật mình hét lớn: “Mặt cả tôi! Sao có thể như vậy được?!”
Ban Thi Ức soi gương xong cũng hét theo cô: “Mặt tôi cũng thế!”
Trên mặt cô và Hoắc Hinh toàn là nốt đỏ, rõ ràng các cô đánh một lớp phấn phòng muỗi dày như vậy mà còn không bằng Nguyễn Ninh An và Nhan Phinh, khuôn mặt hai người kia trắng tinh, không hề có một nốt đỏ nào.
“Không được không được, nhiều muỗi quá, đi nữa tôi sẽ bị hỏng mặt mất, chúng ta chơi luôn ở đây đi.” Ban Thi Ức lắc đầu không chịu đi tiếp, sau đó nhìn quanh bốn phía, xem ở đây có ngôi mộ nào hay không. Nếu không có mộ, trò chơi có thể bắt đầu.
Bây giờ các cô đang đứng trên một con đường nhiều ngã rẽ, bên trái đường dẫn đến một ngôi mộ nhỏ, trước mộ còn có hình, nhưng vì xa nên thấy không rõ, mà bên phải đường vẫn tiếp tục uốn lượn kéo dài lên núi, không thấy điểm tận cùng.