Hai nam sinh run tay định ném miếng gỗ đi, nhưng lập tức nghĩ ra như vậy có vẻ hơi bất kính với chủ quan tài nên dừng lại, run rẩy nói: “Chị Hồng Dứu đừng dọa bọn em… Bọn em biết ván quan tài trông như thế nào mà.”
Mấy khúc gỗ mà bọn họ nhặt được một nửa vẫn còn lớp vỏ cây, nửa phần còn lại bóng loáng dựng thẳng như mặt sắt, tựa như là cọc gỗ được bổ từ phần giữa, hai nam sinh cũng xem nó là củi thôn dân gần đó nấu cơm còn dư nên mới nhặt, mà dù trông như thế nào, những mảnh gỗ này đều không liên quan gì tới ván quan tài được gia công quét sơn, sao Tô Hồng Dứu lại nói đây là ván quan tài?
Nhưng Tô Hồng Dứu lại nói cho họ biết: “Cái này không phải là ván quan tài cho người lớn, mà là ván cho trẻ con.”
Mấy người ở miếu Thủy Quan nghe cô kể về lai lịch mồ hoang trên núi Hoán Sơn là hiểu ngay, lúc ấy hai nam sinh này không ở đó, cho nên vẫn không hiểu lời của Tô Hồng Dứu. Tô Hồng Dứu chỉ có thể giải thích cho bọn họ: Trẻ con chết yểu trong thôn Hoán Sơn nhất định phải bỏ vào quan tài đóng nắp lại ngay trong ngày, chờ hôm sau sẽ mang đi chôn, chỉ có trẻ con mới như thế, phụ nữ trưởng thành thì không cần, còn về lý do thì không ai biết.
Vấn đề là người bình thường ai lại đi dự trữ một bộ quan tài nhỏ trong nhà đâu? Cũng chẳng ai hi vọng con mình sẽ chết yểu mà sớm chuẩn bị quan tài, điều này sẽ dẫn đến việc nếu có tình huống phát sinh ngoài ý muốn, ban ngày còn đỡ, vào ban đêm gia đình này không thể nào đủ thời gian để chuẩn bị một bộ quan tài nhỏ được.
Cho nên bọn họ mới bổ cọc gỗ ra, “chế tạo” một bộ quan tài đơn sơ trong thời gian ngắn nhất để bỏ thi thể của trẻ con vào.
“Có thể đây là củi thừa khi người khác bổ ra sử dụng thì sao?” Hai nam sinh sắc mặt tái nhợt, thế nhưng vẫn còn muốn cãi lại, “Nơi bọn em tìm củi không hề thấy bia, cũng không thấy mộ đâu.”
“Cũng có thể, để chị nhìn lại xem.” Tô Hồng Dứu nghe vậy thì trầm tư mấy giây, gật đầu nói, “Cũng có thể là do chị nhìn nhầm.”
Cô tiến lên phía trước lấy một mảnh gỗ từ trong ngực hai nam sinh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt gỗ bóng loáng, cuối cùng dừng ở phần đuôi gỗ: “Hình như nơi này có vết đóng đinh.”
Cô Tô đến bên cạnh cô quan sát, hai phút sau thì gật đầu nói: “Đúng vậy, còn có vết đỏ rỉ sét nữa.”
Những vết đinh rỉ kia đều đã thấm vào trong vân gỗ, dù trên gỗ dính đầy bùn đất nhưng vẫn khó che khuất tầng rỉ sét màu đỏ này, hiển nhiên không phải là vết tích xuất hiện ngày một ngày hai, cho nên hẳn là chiếc quan tài này đã lâu năm, được chôn trong đất qua ngày qua tháng, đinh đóng quan tài vì ngâm trong nước mưa và không khí dần rỉ sét, hai nam sinh này hẳn là tìm được mảnh gỗ sau núi, địa hình phẳng hơn nhiều so với phía trước núi, trăm mét quanh đó không có lấy một cái bia mộ.
Mà vị trí chôn khúc gỗ khoảng tầm nửa mét trên núi, có lẽ là vì ngày nào đó có mưa to, rửa trôi lớp đất chôn quan tài, cho nên mấy miếng ván mới bị bong ra, để cho hai nam sinh kia tìm thấy.
Tô Hồng Dứu sợ hai nam sinh không tin, còn đang định tìm thêm chứng cứ khác: “Nói không chừng trên gỗ vẫn còn đinh đóng lại đấy, chúng ta thử tìm xem, nếu như tìm thấy thì nó chính là quan tài…”
“Đừng tìm nữa…” Hai nam sinh yếu ớt nói, trên gỗ bình thường sao có thể có đinh được, “Để bọn em mang mấy khúc gỗ… Không, quan tài này trả về chỗ cũ.”
“Ừ, nên trả lại đi, các em còn nhớ đường không?” Tô Hồng Dứu hỏi bọn họ, “Có muốn chị đi với các em không? Hoán Sơn lớn lắm, nếu lạc đường thì rất phiền.”
Cố Nhung nghe cô nói, cảm thấy phiền toái lớn nhất không phải là lạc đường, mà là nơi này nhiều mộ hoang, gây áp lực rất lớn cho người khác.
Thầy Dương cũng đứng ra nói: “Được rồi, cô Tô nên nghỉ ngơi đi cho khỏe, để tôi đi với mấy em ấy cho.”
Cô Tô cũng khuyên Tô Hồng Dứu ở lại, dù sao thầy Dương cũng là con trai, hơn nữa ông không sợ quỷ, dù là thể lực hay lá gan đều hơn nữ sinh bình thường, để ông dẫn hai nam sinh đi cũng tốt.
Thật ra Cố Nhung biết Tô Hồng Dứu rất gan dạ, từ việc đêm qua cô vui vẻ ở lại dọn dẹp phòng 714 là có thể thấy được phần nào. Sợ rằng ở đây chỉ có Thẩm Thu Kích là so lòng gan dạ với cô được.
Nhưng thầy Dương là thầy của hai nam sinh, về tình về lý ông mới là ứng cử viên để dẫn hai nam sinh đi trả lại ván quan tài, cho nên Tô Hồng Dứu hơi hé miệng, cuối cùng vẫn nhịn không đề cử mình nữa, chỉ nhìn mặt ván quan tài trong lòng bàn tay ngẩn ra, trong mắt là cảm xúc bi thương khó nói hết.
Thầy Dương đưa hai nam sinh đi trả ván, những người còn lại ở lại nhóm lửa ăn cơm.
Trần Tấn, Tạ Tử Hàm, Lộ Tiếu Vu, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung ăn chung, Thẩm Thu Kích còn lén thiên vị, bảo Cố Nhung canh cho hắn, trộm vẽ ra một ít gia vị không nói, còn thêm một chai coca 1 lít.
Tạ Tử Hàm nhìn bọn họ, nói Thẩm Thu Kích đúng là trâu bò, thế mà cõng được chai coca lớn như vậy lên núi, chẳng trách Cố Nhung lại hay quấn lấy hắn như vậy.
Ban đầu Cố Nhung biết chân tướng nghe thế chỉ mím môi cười không nói gì, nhưng sau khi nghe Tạ Tử Hàm nói câu sau, cậu luôn cảm thấy có gì đó sai sai, còn cảm thấy Tạ Tử Hàm ám chỉ gì đó, nhưng cậu không có chứng cứ.
Mà Trần Tấn nghe Tạ Tử Hàm khen Thẩm Thu Kích thì mất hứng, hỏi Tạ Tử Hàm rằng hắn không trâu bò à? Tạ Tử Hàm lại nói “Chồng yêu giỏi nhất”, Trần Tấn được dỗ ngọt, hai người không nhịn được cười đùa, anh đút cơm cho em em đút gà cho anh, dáng vẻ dính nhau khiến Thẩm Thu Kích và Cố Nhung bưng đồ ăn đứng hình, còn Lộ Tiếu Vu “ọe” một tiếng chạy đi chỗ khác.
Cố Nhung ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích bên cạnh. Cậu đang dùng ánh mắt hỏi Thẩm Thu Kích: Hay là chúng ta cũng đi chỗ khác ăn cơm được không? Đừng quấy rầy bọn họ.
Nhưng Cố Nhung không biết, Thẩm Thu Kích lại đọc ra ý trong mắt cậu là: Trần Tấn đã đút cơm cho Tạ Tử Hàm rồi, chẳng lẽ còn đợi tôi nhắc cậu nên làm thế nào ư?
Thẩm Thu Kích tự nhận sau một thời gian dày công tôi luyện đã biết nhìn mặt đoán lòng lập tức hiểu ra, hắn nở nụ cười mà mình cho là cưng chiều hấp dẫn nhất, tự tin xé miếng thịt mềm nhất trên đùi gà, đưa tới bên môi Cố Nhung như đút cơm cho con: “Nhung cục cưng, ăn gà nào, a ——”
Thẩm Thu Kích điên rồi à?
Hay là hắn cũng bị kính tiên ám?
Cố Nhung: “Ọe…”
Cố Nhung không nhịn được mà phát ra tiếng nôn mửa.
Thẩm Thu Kích: “?”
Thẩm Thu Kích rất tủi thân, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện lý do vì sao mình đút ăn thất bại —— Cố Nhung có bệnh sạch sẽ, đến cả nắm cơm trên tay cũng phải dùng lá chuối bọc lại, tuyệt đối không chạm vào đồ ăn, mình tay không cầm gà như vậy mà đút cho Cố Nhung, chẳng trách cậu không ăn, hơn nữa còn muốn ói.
Bởi vậy nên Thẩm Thu Kích tạm gác chuyện ăn cơm qua một bên, bắt đầu đi tìm găng tay dùng một lần đeo lên, sau đó đút đồ ăn cho Cố Nhung để gia tăng tình cảm.
Kết quả găng tay thì không tìm được, Lộ Tiếu Vu bị Trần Tấn và Tạ Tử Hàm làm cho buồn nôn lại quay về, ủ rũ nói: “Sao tôi có cảm giác chị Hồng Dứu hình như đang khó chịu ấy nhỉ, nhưng trước đó chị ấy vẫn ổn mà, có chuyện gì vậy không biết? Sao bỗng nhiên chị ấy lại khó chịu vậy?”
Thì ra Lộ Tiếu Vu vừa đi ngắm trộm crush về. Tất cả mọi người đều không ngờ Lộ Tiếu Vu lại thích Tô Hồng Dứu tới vậy, nghe thế bèn thuận theo cậu ta nhìn về phía Tô Hồng Dứu.
Đúng như Lộ Tiếu Vu nói, Tô Hồng Dứu đang ngồi một mình một góc, đôi mày cau chặt, cầm nắm cơm trong tay cắn từng miếng nhạt nhẽo, ăn bừa vài miếng rồi vào miếu Thủy Quan, có lẽ là đi tìm sư thầy nói chuyện.
Thẩm Thu Kích không cần nhìn nhiều đã biết ngay, nói chắc nịch: “Là vì thấy mấy tấm ván quan tài kia.”
“Thấy mấy ván quan tài đó mà khó chịu vậy sao?” Lộ Tiếu Vu cảm thán, “Chị Hồng Dứu đúng là tốt bụng.”
Cố Nhung nghe ra được ý của Thẩm Thu Kích, hỏi hắn: “Ván quan tài có vấn đề à?”
Quả nhiên Cố Nhung với hắn là tâm linh tương thông, Thẩm Thu Kích nhìn Cố Nhung, dịu giọng nói: “Mặt ván quan tài kia quá bóng.”
Mặc dù Cố Nhung cảm thấy hôm nay Thẩm Thu Kích hơi kỳ lạ, nhưng khả năng nắm bắt vấn đề của hắn vẫn rất vượt trội, mà Cố Nhung đã cùng Thẩm Thu Kích trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc bắt đầu linh hoạt hơn, sau khi được hắn nhắc nhở liền suy nghĩ một lúc, hiểu được ý của Thẩm Thu Kích.
Chẳng qua hai người bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng Trần Tấn, Tạ Tử Hàm và Lộ Tiếu Vu đều không hiểu bọn họ đang thần bí cái gì, tò mò hỏi: “Ván quan tài bóng thì bóng thôi, chẳng lẽ bóng thì không tốt à?”
“Các cậu còn nhớ lời của Tô Hồng Dứu chứ?” Cố Nhung nghe vậy đành giải thích, “Trẻ con chết yểu ở đây nhất định phải đóng quan tài ngay trong ngày, đợi sang hôm sau sẽ mang đi chôn, nói đơn giản chút thì mọi chuyện chỉ tập trung vào chữ ‘nhanh’.”
Nhưng người bình thường sẽ không bao giờ mong con mình chết yểu, cho nên không thể nào chuẩn bị sẵn một bộ quan tài nhỏ trong nhà được, phần lớn là trẻ con tắt thở rồi mới bổ gỗ ra làm một bộ quan tài, chỉ cần “nhanh” là được.
Mà người làm gỗ đều sẽ hiểu, cọc gỗ dùng rìu chẻ đôi đều sẽ dựng thẳng đứng, dù rìu bén tới cỡ nào, mặt gỗ cũng không thể bóng loáng đến mức sờ không thấy vết dằm gỗ được.
Có lẽ mấy người ở đây chỉ có Thẩm Thu Kích làm gỗ, cho nên hắn mới biết mấy ván quan tài kia không bình thường —— Phần mặt ván mà Tô Hồng Dứu vuốt vào quá bóng loáng.
Cho nên nhất định chiếc quan tài kia đã được tôi hai lần, được chuẩn bị từ sớm rồi.
Nói cách khác, người chuẩn bị bộ quan tài này đã “chắc chắn” đứa bé sẽ chết yểu, hoặc là nói, người đó có thể đảm bảo đứa bé này sẽ chết yểu.
Đương nhiên cũng không phải là không thể, cha mẹ đứa trẻ nằm trong quan tài này vì quá thương con nên mới tôi quan tài lần hai, hi vọng con mình nằm trong quan tài có thể ngủ ngon hơn, thế nhưng nếu là vậy, xung quanh không thể không có cái mộ nào được.
“Tô Hồng Dứu là người địa phương, chị ấy hiểu rõ hơn chúng ta, cho nên khi thấy ván quan tài mới khó chịu tới vậy.” Cố Nhung nói suy đoán của mình cho Trần Tấn, Tạ Tử Hàm và Lộ Tiếu Vu nghe, lại cảm giác tâm trạng của mình cũng bị Tô Hồng Dứu lây nhiễm, nặng nề khổ sở, “Xem cách mà Tô Hồng Dứu biểu lộ, có lẽ đây không phải lần đầu chị ấy gặp chuyện này.”
Đồng thời rất có thể chủ nhân của quan tài kia là một bé gái.
Lộ Tiếu Vu nghe xong cũng ngẩn ra hồi lâu, sau khi hoàn hồn lại mới bực tức nói: “Đệt, cái này mà an táng gì, đây là mưu sát! Tôi phải đi báo cảnh sát!”
“Tôi đoán có lẽ bên đồn cảnh sát nhận không ít án như thế này từ Hoán Sơn, nhưng năm năm trở về trước thì rất khó để phá án.” Thẩm Thu Kích nói, đôi mắt sâu thẳm không chút ánh sáng, hệt như bóng đêm bao phủ làng Hoán Sơn năm năm trước, “Tô Hồng Dứu cũng đã nói rồi, lúc đó thậm chí làng Hoán Sơn còn chưa thành làng du lịch, trong làng có nhiều nơi chưa có điện, không có camera nên đành tìm nhân chứng, nhưng phong tục làng này là chôn trẻ con chết yểu, cho dù có thôn dân thấy thì sao, có ai nói gì không? Các cậu cũng thấy đường chúng ta lên núi rồi đấy, so với Tô Hồng Dứu, các thôn dân cảm thấy đây là chuyện vô cùng bình thường.”
Hoặc là nói, đây là chuyện không thể đào sâu.
Bởi vì người dân làm chuyện này quá nhiều, trước khi chính phủ đến đây vào năm năm trước, đây chính là phong tục của thôn Hoán Sơn, là thói quen mà chính phủ phải ban bố lệnh cấm mới có thể ngăn chặn.
Bọn họ không biết chủ quan tài qua đời bao lâu, qua đời như thế nào, mọi người chỉ có thể cố gắng nghĩ theo hướng tốt, rất có thể cô bé vì sức khỏe yếu nên qua đời một cách tự nhiên. Điều này rất châm chọc, vì từ lúc nào mà một đứa trẻ một tuổi qua đời, dù là chết một cách tự nhiên đều thành hi vọng của mọi người? Bởi vì không ai dám nghĩ, nếu không phải chết một cách tự nhiên, vậy thì đứa bé lúc chết phải chịu đau đớn như thế nào?
Lộ Tiếu Vu, Trần Tấn và Tạ Tử Hàm không nuốt nổi cơm nữa, bọn họ từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, dù là đến làng du lịch suối nước nóng Hoán Sơn, bọn họ cũng cảm thấy ở đây có phong cảnh đẹp, dân cư nhiệt tình, không ngờ còn có một quá khứ như vậy.
Mấy người im lặng không nói gì, Lộ Tiếu Vu không chịu được bầu không khí trầm uất bèn đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đã sắp ăn xong cơm, hai nam sinh và thầy Dương đi trả ván quan tài còn chưa quay về, không khỏi hỏi: “Sao nhóm thầy Dương vẫn chưa về nhỉ? Chẳng lẽ chỗ bọn họ nhặt củi cách đây xa lắm ư?”
Cô Tô cũng nghĩ như vậy, nghi hoặc hỏi: “Không lẽ thầy Dương lạc đường?”
Kết quả cô Tô vừa nói xong, có nữ sinh sợ hãi không thôi: “Không phải trên đường tới đây, chúng ta đều nghe có thôn nam kia nói miếu Thủy Quan được xây lên là để trấn áp phụ nữ và trẻ con được chôn ở đây, khiến chúng không hóa thành tà ma sao? Trần Cảng và Hoàng Gia Thận nhặt được ván quan tài kia, thế chẳng phải đứa trẻ trong quan tài được thả ra rồi ư…”
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận là tên của hai nam sinh nhặt phải ván quan tài.
Cô vừa dứt lời đã bị cô Tô mắng: “Đừng có nói vậy, có lẽ thầy Dương lạc đường rồi.”
Nhưng Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều thấy, có lẽ nữ sinh này không bịa chuyện.
Bởi vì cô Tô gọi điện cho thầy Dương, kết quả sau khi đổ chuông lại có thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng”.
“Để em đi tìm bọn họ cho.” Thẩm Thu Kích xung phong giơ tay nhận việc, “Em sống trong núi từ nhỏ, rất thạo đường, cô Tô để em đi tìm bọn họ là được.”
Nhưng cô Tô không yên tâm cho Thẩm Thu Kích đi một mình, cau mày nói: “Em tìm thêm mấy bạn nam đi chung đi.”
Thật ra cô Tô đang muốn nhờ Tô Hồng Dứu vừa nói mình biết đường đi cùng Thẩm Thu Kích, chẳng qua cô đi một vòng mà vẫn không thấy Tô Hồng Dứu đâu.
Cố Nhung cũng đang muốn nói để mình đi chung với Thẩm Thu Kích, ai ngờ hắn lại lắc đầu từ chối: “Không cần, em đi một mình là được, nếu mười lăm phút sau em chưa về thì cô cứ báo cảnh sát, bởi vì như vậy là có thể em cũng bị lạc đường, người đi lạc sẽ càng nhiều thêm.”
Cô Tô không bị Thẩm Thu Kích thuyết phục, vẫn không đồng ý.
Cố Nhung hỏi hắn: “Để tôi đi với cậu, sao cậu lại bỏ rơi tôi như vậy? Chẳng phải hai chúng ta không thể tách nhau ra được ư?”
Câu “Hai chúng ta không thể tách nhau ra” khiến Thẩm Thu Kích rất hài lòng, nếu không phải xung quanh đông người quá, Thẩm Thu Kích cũng muốn vươn tay ôm Cố Nhung, trả lời cậu “Ừ ừ ừ, chúng ta đến chết cũng sẽ không tách nhau”.
Chỉ là hôm nay khá đặc biệt, nơi mà bọn hắn đang đứng cũng rất đặc biệt.
Cho nên Thẩm Thu Kích nói với Cố Nhung: “Anh đi một mình là được, lúc anh không ở đây em cứ ở trong miếu Thủy Quan, anh sẽ để lại chuông cảm ác cho em, em ở trong miếu hẳn sẽ không xảy ra chuyện, dù sao em có thể chất đặc biệt, anh sợ em đi theo… sẽ càng khó giải quyết.”
Câu nói cuối cùng đã thuyết phục Cố Nhung.
Hoàn toàn chính xác, nếu Thẩm Thu Kích đi một mình thì không sao, nếu có thêm cậu, Thẩm Thu Kích phải phân tâm bảo vệ cậu không nói, người đi cùng gặp quỷ thì càng tệ.
Cho nên Cố Nhung cau mày, căn dặn Thẩm Thu Kích: “Vậy cậu cẩn thận chút.”
“Được.” Thẩm Thu Kích gật đầu, “Anh sẽ không sao.”
Nhưng sao câu “Anh sẽ không sao” có thể trấn an cậu được, Cố Nhung phiền lòng không thôi, nghĩ này nghĩ kia, cuối cùng ủ rũ nói: “Cậu lo khuyên cô Tô đồng ý cho cậu đi tìm nhóm thầy Dương một mình trước đi đã.”
Thẩm Thu Kích không dám nói hắn mang theo nhiều người còn đỡ hơn mang theo cậu, chỉ gật đầu xem như đồng ý.
Vừa hay lúc này có một vị sư đi ra sau núi nhặt củi, cô Tô nhanh chóng giải thích ngọn nguồn cho ông, nhờ ông đi với Thẩm Thu Kích đi tìm Trần Cảng, Hoàng Gia Thận và thầy Dương.
Dù sao miếu Thủy Quan cũng nằm ngay trên đỉnh núi Hoán Sơn, sư ở đây tu hành lâu sẽ quen đường, mà vị sư nghe có người mất tích thì lập tức đồng ý, xuất phát tìm người cùng Thẩm Thu Kích.
Mà sâu sau núi Hoán Sơn, thầy Dương, Trần Cảng và Hoàng Gia Thận đi trả ván quan tài lạc đường thật.
Toàn bộ núi đều có một mặt phủ bóng, một mặt chiếu nắng, mà Hoán Sơn chính là như thế.
Bọn họ đi từ hướng núi có ánh mặt trời, còn phía sau là nơi phủ bóng, bởi vậy ở sau núi âm u ướt lạnh hơn phía bên kia. Ba người bọn họ càng ra sau núi càng cảm thấy loại khí âm u này nồng hơn nhiều, cứ như một làn sương bao bọc lấy họ, hơi ẩm bay vào mũi trôi xuống phổi khiến cơ thể lạnh lẽo, hệt như… bị chôn dưới lớp đất ướt lạnh, càng khiến người ta hít thở không thông.
Trần Cảng bị suy nghĩ của mình dọa run cầm cập, trên tay trên cổ đều là da gà, cậu ta xoa tay định làm số lông tơ này lặn xuống, muốn giữ ấm cơ thể, kết quả vừa giật giật cánh tay, lại nhớ tới trên mình còn đang ôm mấy miếng ván quan tài, lập tức sợ đến mức không dám làm bậy.
Hoàng Gia Thận đi bên cạnh còn sợ hơn cả cậu ta, răng trên răng dưới run lên, tiếng va chạm càng phóng đại nỗi sợ trong lòng.
Thầy Dương đi phía sau bọn họ hỏi: “Còn chưa tới à? Hình như chúng ta đi được mười lăm phút rồi đó?”
“Em nhớ chỗ kia chỉ nằm quanh đây thôi.” Trần Cảng nghiêm mặt nói, “Sao vẫn chưa đến?”
Hoàng Gia Thận tiếp lời: “Em có cảm giác chúng ta vẫn đang đi vòng quanh…”
“Có lẽ chúng ta đi nhầm hướng rồi.” Thầy Dương nhìn thoáng qua phía trước, con đường rất bằng phẳng, không hề thấy sườn núi nơi Trần Cảng và Hoàng Gia Thận nói đã nhặt được ván quan tài, cho nên thầy Dương đề nghị, “Hay là chúng ta về trước đã, đi nữa sẽ lạc đường, chờ đến khi về sẽ tìm người quen thuộc địa hình đến trả ván quan tài.”
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận cầu còn không được, nghe vậy lập tức quay về, nhưng vào khoảnh khắc hai người quay lại thì thấy trên mắt thầy Dương có một đôi tay mập mạp nhỏ nhắn che đi, trên mu bàn tay còn có bốn ổ thịt rất đáng yêu, nhưng màu tay lại là màu xanh trắng, phía trên có có vết hoen tử thi —— Rõ ràng đây không phải là tay người sống.
“Sao thế?” Thầy Dương bị bàn tay nhỏ che mắt vẫn đang nói chuyện bình thường với họ, bình tĩnh đến mức như không biết mình bị tay quỷ che mắt, “Các em nhìn thầy làm gì?”
Trong tay Trần Cảng và Hoàng Gia Thận còn cầm ván quan tài, hai người bọn họ trông thấy cảnh này chỉ đứng ngẩn ra không hét lên, nếu để Cố Nhung thấy thì phải gọi là “dũng sĩ”, có thể xem như tố chất tâm lý khá ổn.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, phát hiện khuôn mặt đối phương đều bất thường, trong lòng thầm suy đoán có lẽ người còn lại cũng nhìn thấy như mình, muốn dụi mắt nhìn lại cho kỹ, xem có phải mình hoa mắt hay không, nhưng bây giờ trên tay còn cầm đồ, họ cũng chỉ đành từ bỏ ý định dụi mắt, đổi thành chớp mắt liên tục, còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy một giọng nam lười biếng tùy ý vọng đến: “Thầy Dương, thì ra thầy ở đây.”
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận cùng mở to mắt, nhìn lướt qua thầy Dương, phát hiện cánh tay che mắt ông đã biến mất, cứ như hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ, lúc này mới hoảng hốt nhìn về phía giọng nói phát ra, người tới là Thẩm Thu Kích và một vị sư.
Thẩm Thu Kích khoanh tay trước ngực: “Thầy đi lâu quá không quay về, cô Tô nghĩ mọi người đi lạc nên bảo em và sư thầy này đến tìm.”
Trần Cảng không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu ta cảm thấy từ sau khi Thẩm Thu Kích và sư thầy xuất hiện, nhiệt độ xung quanh ấm lên rất nhiều, không còn âm u ẩm ướt như trước nữa.
Thầy Dương giải thích với Thẩm Thu Kích, nhân tiện cảm ơn sư thầy: “Lạc đường thì không, chỉ là cả nhóm không tìm được sườn núi kia nằm đâu, mà hình như ở đây cũng không gọi điện thoại được, sợ các em lo lắng quá nên đang định về trước rồi tính, kết quả phải để thầy và em qua đây, ngại quá.”
Nhưng Thẩm Thu Kích nghe thầy Dương nói xong, biểu cảm vô cùng vi diệu: “Thầy không nhìn thấy sườn núi đâu ư?”
Thẩm Thu Kích nói là “nhìn thấy”, chứ không phải “tìm thấy”.
Dù hai từ này chỉ khác như một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác hẳn nhau, bây giờ Trần Cảng và Hoàng Gia Thận đang căng thẳng lập tức nghe ra sự khác biệt qua cách dùng từ của Thẩm Thu Kích.
Hoàng Gia Thận run giọng hỏi hắn: “Cậu thấy sườn núi đó à?”
“Đúng thế.” Thẩm Thu Kích gật đầu, hất cằm chỉ vào nơi phía sau cách bọn họ khoảng bảy tám mét, “Chẳng phải sườn núi ở ngay kia sao?”