“Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” trước mắt trông không giống nhà ma vừa rồi kia, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng tấm biển “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” đã khác với tấm biển bọn họ vừa thấy: Cũ nát, hoen gỉ, bẩn thỉu vô cùng, hơn nữa còn dính không ít vết máu.
Ngoại trừ cấu trúc tòa nhà khá giống nhau, còn lại dù nhìn thế nào cũng đều thấy khác.
Bây giờ bọn họ đang đứng bên ngoài “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” chưa đi vào, lờ mờ có thể nhìn thấy lối vào “Khoa ngoại trú” có rất nhiều “khách”, cả đoàn chỉ để lộ bóng lưng màu đen không thấy rõ chính diện, chúng như vật thể hình người đi qua khói lửa sương mù tạo thành, miễn cưỡng mới có được nhân dạng, thế nhưng chắc chắn không phải người.
Cảnh tượng này tạo nên tác động rất lớn đối với mọi người, nhất là Diệp Hoa, thậm chí cậu ta còn lấy tay dụi mạnh mắt, muốn xác nhận xem có phải mình hoa mắt hay không.
Hẳn lúc này chủ nghĩa duy vật kiên định của cậu ta đã vỡ tan tành rồi.
Mà Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đã sớm nghi ngờ chuyện trên đời này liệu có quỷ hay không, cho nên bây giờ gặp ma thật, cơn sợ hãi bối rối và dục vọng cầu sinh đã lấn át đi nỗi kinh ngạc.
Về phần Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, sau khi hai người nhìn rõ hàng khách xếp hàng trước cửa “Khoa ngoại trú” thì lập tức quay đầu nhìn nhân viên Đinh Văn Bác đã dẫn bọn họ tới đây.
Ai ngờ Đinh Văn Bác thoáng nhìn qua bóng lưng đoàn du khách trước cổng “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” rồi trừng to mắt, con ngươi rung lên, khó tin thì thào: “Đây là đâu? Nơi này, nơi này đi thẳng là đến phòng trực ban mà, sao lại…”
Lương Thiếu vọt tới gần anh ta, tóm lấy hỏi: “Anh là nhân viên của công viên, còn là nhân viên bệnh viện tâm thần nữa, vậy mà không biết chỗ này ư?”
“Nhưng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mà anh làm việc vốn không phải nơi này.” Đinh Văn Bác lắc đầu, sợ hãi lui về sau mấy bước, không dám tới gần “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn”.
Lý Minh Học còn phải trông chừng anh ta, tránh cho Đinh Văn Bác đột nhiên phát điên, vứt bọn họ chạy trốn.
“Sao vẫn còn một “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” thế này? Lúc bọn tôi tới không thấy gì cả.” Diệp Hoa lắc mạnh đầu, cẩn thận nhớ lại xem rốt cuộc bọn họ đã ăn những gì, “Trưa nay chúng ta đã ăn lẩu, hơn nữa không gọi nấm, không thể ngộ độc thức ăn được… Không được, tôi phải vào đó xem sao!”
Quả thật Diệp Hoa không nghĩ ra đáp án, lại không tin trên đời này có quỷ, cuối cùng quyết định phải tận mắt đi quan sát.
“Anh Diệp! Diệp đại ca!” Du Kim Hải và Thai Nhất Thành sợ đến mức một trái một phải giữ chặt tay cậu ta, không cho đi vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, “Cậu đừng nghĩ quẩn vậy chứ!”
“Đừng đi vào.” Đinh Văn Bác cũng cản lại, lo lắng nói, “Đây không phải bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đâu, chúng ta quay về trước rồi bàn sau.”
Dường như du khách đứng trước “Khoa ngoại trú” nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ của bọn họ, dòng người kéo dài chợt phát ra tiếng xôn xao, dù đám du khách vẫn quay lưng về phía bọn họ, thế nhưng Cố Nhung lại có cảm giác bọn chúng đang quay đầu nhìn cả nhóm chằm chằm.
Đồng thời vào khoảnh khắc chúng quay lại, Cố Nhung còn ngửi thấy một thứ mùi kỳ lạ khó tả, có mùi khét của món đồ tẩm dầu châm lửa, có mùi tanh máu nồng tản ra, còn có… mùi thối rữa của xác động vật phân hủy.
Ba thứ mùi lẫn vào nhau hun Cố Nhung đầu váng mắt hoa, cậu không khỏi lui về sau mấy bước, lặp lại lời Đinh Văn Bác: “…Đừng đi lung tung, nơi này trông rất lạ, chúng ta quay về chờ nhân viên phòng trực ban lái xe tới đón đi.”
Cả nhóm cũng không phải người thiểu năng, không thể nào biết núi có hổ rồi vẫn lao đầu vào, dù là Diệp Hoa muốn tìm hiểu thực hư cũng không cố chấp, mọi người khuyên cậu ta không đi thì cậu ta không đi nữa, nhân lúc chưa xảy ra chuyện bèn vội vàng thuận theo lối cũ phủ đầy áo blouse trắng quay về.
Trên đường đi, Đinh Văn Bác thất thểu lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể như vậy, không thể như vậy được…”
Ban đầu Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều nghi ngờ Đinh Văn Bác, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đả kích của anh ta lại không chắc lắm, Thẩm Thu Kích mở mắt âm dương là có thể thấy quỷ, nhưng nếu con quỷ kia trông không khác người bình thường thì hắn cũng khó lòng phân biệt. Vả lại chuông trên mắt cá chân của Cố Nhung không rung, dù Đinh Văn Bác là quỷ, tạm thời hẳn không có ác ý.
Mười phút sau, cả đoàn bình an quay về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chân chính, trước cửa “Khoa ngoại trú” cũng có rất đông khách xếp hàng như “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” ban nãy, nhưng đoàn người bọn họ thấy tràn ngập hơi thở sức sống, tụm năm tụm bảy đùa giỡn nhau.
Đồng nghiệp thấy Đinh Văn Bác quay về còn hỏi: “Cậu đã dẫn mấy vị khách kia đến phòng trực ban chưa?”
“Chưa.” Đinh Văn Bác chưa kịp hoàn hồn, lau đi mồ hôi trên thái dương, nở nụ cười yếu ớt, “Tôi… cũng bị lạc.”
“Cậu đùa tôi đấy à?” Đồng nghiệp Đinh Văn Bác ngẩn ra, sau đó buồn cười nói, “Tôi nói này Tiểu Đinh, dù cậu là người mới, nhưng đường đi trong công viên không khó nhớ, sao cậu lại lạc đường được?”
Đinh Văn Bác ấp úng, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn nhóm Cố Nhung.
“Nếu cậu không biết đường thì để tôi dẫn khách về phòng trực ban cho.” Đồng nghiệp Đinh Văn Bác xung phong nhận việc, muốn giao nhiệm vụ trông khách cho Đinh Văn Bác, để mình dẫn đường cho nhóm Cố Nhung.
Đám Thai Nhất Thành vừa nghe thấy đồng nghiệp Đinh Văn Bác nói vậy, lập tức giơ tay gào lên: “Không!”
Giọng nói cực lớn dọa cho đồng nghiệp Đinh Văn Bác giật nảy mình.
“Không cần phiền các anh đâu.” Du Kim Hải lấy di động ra nói, “Để bọn tôi gọi điện cho phòng trực ban tới đón.”
Vừa rồi nhân viên trực ban đã nói bọn họ có thể nhờ nhân viên công tác ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn dẫn về, cũng có thể ở lại văn phòng chờ bên trực ban lái xe tới đón.
Có lẽ họ cảm thấy mình không phải trẻ con, mấy thanh niên lớn tồng ngồng lạc đường ở chỗ chơi còn phải nhờ phòng trực lái xe tới đón sẽ rất mất mặt, hơn nữa còn chiếm dụng tài nguyên công cộng, nếu bên bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã có Đinh Văn Bác có thể dẫn bọn họ đi, vậy không cần phải làm phiền bên kia, kết quả Đinh Văn Bác thế mà cũng lạc đường giống họ!
Bây giờ tất cả đều cảm thấy bệnh viện tâm thần Thanh Sơn tạm thời là chỗ an toàn nhất, ít nhất ở đây có người trông giống người sống, áp lực tâm lý không lớn như vậy.
Nếu như để đồng nghiệp Đinh Văn Bác dẫn bọn họ rời đi, có thể ra ngoài là chuyện tốt, nhưng lỡ không ra được, vậy chẳng phải lại quay về cái chỗ quỷ quái kia ư?
Mỗi một lần bọn họ đi lại con đường kia, mọi thứ đều dần thay đổi, ví dụ như bầu trời không bình thường, số lượng áo trắng nhuốm máu dần tăng lên, còn có du khách quỷ dị… Không ai muốn biết rốt cuộc những du khách kia là thứ gì, nếu như bị bọn chúng để mắt tới thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Cho nên cách tốt nhất bây giờ là chờ nhân viên phòng trực ban lái xe tới đón.
Du Kim Hải bật di động, sau khi tìm đến nhật ký cuộc gọi mới bấm vào dãy số kia, điện thoại vang lên hai tiếng tút rồi được người nhấc máy.
“Alo, xin chào, đây là phòng trực ban…, xin hỏi quý khách cần giúp gì?”
Dường như tín hiệu càng lúc càng kém, hai câu trước kèm theo rất nhiều tạp âm, chẳng qua Du Kim Hải vẫn nhận ra giọng nói kia, cô là nhân viên trực ban vừa nhận điện thoại của họ.
Du Kim Hải bịa lý do: “Chào chị, chị còn nhớ tôi không, tôi là du khách vừa gọi điện báo bị lạc đường, bạn tôi bị trặc chân rồi, không đi đường nổi nữa, phiền bên chị cho xe tới đón giúp.”
“Được.” Nhân viên trực ban đồng ý ngay, “Xin hỏi các cậu ở đâu?”
Du Kim Hải nói: “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”
“Được.” Giọng của nhân viên trực ban hơi đứt quãng, “…Vậy xin quý khách hãy kiên nhẫn chờ một lát… Bên… chúng tôi sẽ đưa xe đến đón quý khách.”
“Cảm ơn.” Du Kim Hải nói câu cảm ơn liên tục mấy lần mới cúp máy, sau đó nhìn mọi người, gật đầu nói, “Xong rồi, chúng ta đợi một lát là được, nhân viên trực ban nói lát nữa sẽ cho người tới đón chúng ta.”
“Được, vậy thì chờ.” Lý Minh Học khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bảy người hiện đang đứng bên cạnh nhóm Đinh Văn Bác ở chỗ nhân viên công tác trước cửa nhà ma, nếu không phải trước ngực họ không có thẻ nhân viên, nói không chừng sẽ còn bị người ta hiểu nhầm là một trong số các nhân viên làm việc.
Cho nên cứ đến lượt ai vào nhà ma đều sẽ quăng ánh nhìn tò mò cho bọn họ.
Cả nhóm bị nhìn nên rất bứt rứt, bèn hỏi Đinh Văn Bác khá quen thân với mình: “Anh Đinh đẹp trai, chỗ các anh có văn phòng không? Chỗ cho nhân viên làm việc nghỉ ngơi ấy, để bọn tôi qua đó chờ xe đón cũng được.”
“Có chứ.” Đinh Văn Bác chỉ vào cánh cửa nhỏ che rèm đen mà Du Kim Hải đi ra khỏi nhà ma ban nãy, nói: “Phòng nghỉ trong kia kìa.”
Cố Nhung giật giật khóe môi, cảm thấy nếu vào trong kia thì còn không bằng chờ ở bên ngoài: “…Vậy chúng ta cứ chờ ngoài này đi.”
Trong lúc đó Cố Nhung vẫn luôn nhìn đồng hồ trên điện thoại, điều lạ là bọn họ đã chờ sắp được nửa tiếng, đồng hồ sắp điểm năm giờ, xe của phòng trực ban vẫn chưa tới.
Đồng nghiệp Vạn Uyển của Đinh Văn Bác hơi mệt, nhờ Đinh Văn Bác làm thay cho mình nghỉ ngơi một lát, sau khi thay ca, cô bèn đứng bên cạnh mấy người lạc đường, buồn cười nói: “Sao thế, phòng trực ban còn chưa đến đón các cậu à?”
“Chưa ạ.” Thai Nhất Thành cũng rất bất đắc dĩ.
“Sao chậm thế nhỉ?” Vạn Uyển “Chậc” một tiếng, “Để chị gọi điện hỏi giúp các cậu.”
Ban đầu Du Kim Hải đang nghe Thai Nhất Thành và Vạn Uyển nói chuyện, kết quả Vạn Uyển vừa dứt lời, cậu ta lại nghe thấy tiếng hai nữ sinh thầm ré lên trong đoàn xếp hàng, hấp dẫn sự chú ý của cậu ta: “Nè Noãn, xem anh chàng NPC kia đẹp trai chưa kìa.”
“Ừm ừm! Sống mũi anh ấy cao, da cũng trắng, hình như còn trắng hơn cả tớ.”
Du Kim Hải sửng sốt: Sao hai câu thoại này quen thế nhỉ? Hình như đã từng nghe trước đó rồi.
Cậu ta thuận theo tiếng nói nhìn qua, lập tức nhìn thấy hai nữ sinh mặc đồ Nhật đứng trước mặt Đinh Văn Bác, vào khoảnh khắc thấy các cô, Du Kim Hải nhớ ra ngay —— Hai nữ sinh này chính là một trong số những du khách xếp hàng đi vào nhà ma chơi trước bọn họ!
Lúc ấy Đinh Văn Bác còn nói trông mặt họ quen quen, cậu ta với Thai Nhất Thành còn mắng cách tán tỉnh nữ sinh của Đinh Văn Bác quá quê mùa. Mà bây giờ cảnh tượng này lại nói cho Du Kim Hải biết, có lẽ Đinh Văn Bác không nói dối, anh ta thật sự cảm thấy hai nữ sinh này quen mắt.
Đến tận bây giờ khi Đinh Văn Bác thấy hai nữ sinh này thì không còn cười hiền hòa như trước đó được nữa, nở nụ cười miễn cưỡng: “Các em… không phải tới lần đầu đúng không?”
Hai nữ sinh cười to, đồng thanh nói: “Đương nhiên rồi, bọn em tới đây nhiều lần lắm rồi, chắc chắn anh sẽ thấy bọn em quen mắt thôi.”
Đinh Văn Bác mím môi, cười khan vài tiếng.
“Sao hai nữ sinh này cứ tới đây chơi thế nhỉ, tôi gặp bọn họ nhiều lần lắm rồi, chắc chắn là vì thích Tiểu Đinh của chúng ta.” Vạn Uyển thấy thế thì cười, sau đó lấy điện thoại xuống khỏi tai, nhìn màn hình nói, “Ơ, sao phòng trực ban không có ai nghe máy?”
“Chị không gọi được à?” Du Kim Hải không thèm đoái hoài tới Đinh Văn Bác nữa, lấy di động ra gọi lại, “Tôi gọi được này.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh giống hệt trước đó như đáp lại Du Kim Hải, sau khi vang lên ba tiếng tút thì có người nhấc máy: “Alo, xin chào, đây là phòng trực ban…, xin hỏi có thể… cho quý khách không?”
Trừ tín hiệu kém ra, dường như không có khuyết điểm nào. Thái độ của nhân viên trực ban vẫn tốt như thế, tốc độ kết nối điện thoại cũng nhanh.
Du Kim Hải nói yêu cầu cho nhân viên trực ban nghe: “Tôi muốn hỏi xem chị đã cho xe đi đón bọn tôi chưa? Bọn tôi đợi được gần nửa tiếng rồi, sao xe còn chưa tới?”
Nhân viên nói: “Xe… sắp đến rồi… Xin quý khách hãy kiên nhẫn đợi thêm vài phút.”
Du Kim Hải chỉ đành nói: “Được.”
“Bọn họ nói sắp đến rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Du Kim Hải lại nói với những người xung quanh. Thai Nhất Thành, Lý Minh Học và Lương Thiếu nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung tiếp tục cau mày im lặng, còn Diệp Hoa có lẽ là vì thế giới quan bị đả kích, hơn nữa còn bị đau răng, cho nên cũng im lặng không nói gì.
Những biểu hiện này đều rất bình thường, nhưng nhân viên nhà ma Vạn Uyển lại dùng khuôn mặt đáng sợ nhìn chằm chằm Du Kim Hải.
“Sao chị nhìn tôi như vậy?” Du Kim Hải sờ lên mặt mình, hỏi cô.
Vạn Uyển nuốt nước miếng, đặt di động của mình nằm ngang cho mọi người xem màn hình điện thoại của mình: “Chị còn chưa cúp điện thoại, sao điện thoại của cậu lại gọi được cho phòng trực?”
Màn hình di động của Vạn Uyển hiển thị vẫn đang nối máy, cho nên hẳn là điện thoại phòng trực ban công viên Lâm Lang sẽ vào trạng thái đường dây bận, người khác không thể gọi tới, nhưng Du Kim Hải không những gọi được mà còn kết nối được.
Quan trọng nhất là, Vạn Uyển nói: “Hình như vừa rồi chị nghe thấy bên kia có tiếng phụ nữ?”
“Đúng, đúng vậy…” Du Kim Hải bị thái độ của cô ảnh hưởng, cơ thể nổi một tầng da gà.
Đôi mắt Vạn Uyển càng trừng to, ngạc nhiên nói: “Phòng trực ban của bọn chị đều là người có tuổi, sao có thể có phụ nữ nhận điện thoại của cậu?”
“Nhưng người nghe điện là phụ nữ thật mà.” Du Kim Hải nói xong, sực nhớ ra chuyện gì đó, mở nhật ký cuộc gọi cho Vạn Uyển rồi hỏi cô: “Đây không phải số điện thoại phòng trực ban của các chị ư?”
“Không phải…” Vạn Uyển xem xong, biểu cảm ngạc nhiên trên mặt càng sâu, “Chị không biết số điện thoại này, các cậu lấy đâu ra vậy?”
Du Kim Hải nói: “Trên bảng thông báo ở mấy cái cây ven đường.”
“Không thể nào, để chị gọi thử.”
Vạn Uyển đầu tiên là phủ nhận, sau đó lấy số di động trong máy Du Kim Hải gọi qua, ba tiếng tút vang lên, chẳng qua di động của cô có chức năng chống nghe trộm, mọi người không nghe được người bên kia nói gì với cô.
Chỉ thấy con ngươi của cô càng lúc càng trợn to, hệt như cô nghe thấy nụ cười quỷ quyệt cực kỳ đáng sợ, sau đó hét lên thảm thiết, mặt cắt không còn chút máu ném thẳng di động của mình ra ngoài.
Ngay khi cả nhóm không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đôi mắt Vạn Uyển đỏ ngầu lên, nắm lấy áo Du Kim Hải hỏi cậu ta: “Các cậu đang đùa chị đúng không?”
Du Kim Hải ngẩn ra: “Cái gì?”
Vạn Uyển nghiêm giọng nói: “Số điện thoại cậu gọi là số của nhà hỏa táng!”
Vào khoảnh khắc điện thoại kết nối, cô nghe thấy có người phụ nữ hỏi mình: “Alo, xin chào, đây là phòng trực nhà hỏa táng Linh Lang, xin hỏi quý khách cần giúp gì? Quý khách cũng muốn được phục vụ hỏa táng ư?”
“Quý khách cũng muốn được phục vụ hỏa táng ư?”
“Quý khách cũng muốn được phục vụ hỏa táng ư?”
“…”
Người phụ nữ đầu dây bên kia cứ lặp đi lặp lại câu nói này, mãi tới khi Vạn Uyển ném di động đi.
Vạn Uyển là một trong số nhân viên công tác làm trong nhà ma, nhưng không hẳn là cô không sợ, bằng không cô sẽ không chỉ đứng trước cửa soát vé cho khách mà sẽ vào nhà ma làm NPC.
Dù cô biết những con “quỷ” trong nhà ma đều là đồng nghiệp đóng giả, nhưng thỉnh thoáng nếu nhìn thấy cô sẽ bị dọa giật mình, bây giờ Du Kim Hải lại đưa cho cô số gọi thẳng tới nhà hỏa táng, người phụ nữ bên kia còn liên tục hỏi có phải cô cũng muốn được hỏa táng hay không, nghe có đáng sợ không chứ?
“Không… Tôi không…” Du Kim Hải còn bối rối hơn cả cô, khoát tay giải thích: “Đó là số điện thoại phòng trực ban của công viên các chị mà.”
Vạn Uyển chửi to hơn: “Có con khỉ!”
Những người còn lại vừa hồi hồn đã phải chạy tới can ngăn, Cố Nhung cảm thấy mình lại ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc quỷ dị kia.
Lý Minh Học cũng bịt mũi hỏi: “Các cậu có ngửi thấy mùi hôi không?”
Lương Thiếu nói: “Tớ ngửi thấy.”
“Tôi nữa.” Diệp Hoa trả lời ngắn gọn, nói xong còn bổ sung, “Còn thối hơn trong nhà ma.”
“Nhà ma của bọn chị làm gì thối?” Vạn Uyển bảo vệ danh dự cho nơi làm việc của mình, “Ngày nào cũng quét dọn, làm gì thối?”
“Cái mùi này từ đâu ra vậy?” Thẩm Thu Kích phập phồng cánh mũi, cau mày lần theo nơi mùi thối phát ra, đợi đến lúc hắn quay người nhìn ra cửa bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, sau khi nhìn cảnh tượng bên ngoài, lập tức chửi “Đậu má”.
Mọi người thấy Thẩm Thu Kích như vậy cũng quay đầu nhìn theo, sau đó đồng thanh ré lên —— Bên ngoài có vài du khách mới đến, toàn thân bọn chúng như làn sương tụ lại thành hình người, vặn vẹo cơ thể bắt đầu xếp hàng đi sau nhóm trước.
Du khách của một “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” khác cuối cùng cũng đã theo con đường trải đầy áo trắng lần qua bên này.
Mà sau lưng bọn chúng còn có một chiếc xe đưa tang màu đen tuyền đi theo, trên mui xe đề năm chữ “Xe hỏa táng Linh Lang” thật to, lái xe cũng được ngưng tụ từ làn khói đen ngồi trên ghế lái, đánh xe đến dừng lại trước cổng bệnh viện tâm thần, sau đó lấy điện thoại ra, có vẻ đang gọi điện thoại.
Cả nhóm ngạc nhiên nhìn chằm chằm chiếc xe, chuông cảm ác trên chân Cố Nhung được Thẩm Thu Kích chuyển sang chế độ im lặng cũng bắt đầu rung lên, đồng thời điện thoại Du Kim Hải phát ra tiếng nhạc, cậu ta nhìn màn hình, bên trên hiển thị dãy số của nhà hỏa táng mà bọn họ tưởng nhầm là phòng trực ban.
Bị ngu mới nghe điện.
Cho nên Du Kim Hải vốn không có ý định nghe máy, nhưng di động của cậu lại tự kết nối, giọng nói lạnh lùng quen thuộc của người phụ nữ vọng ra: “Xin chào, xe tang phòng trực ban Linh Lang đã tới, xin hỏi quý khách ở đâu?”
Không cần hỏi cũng biết là ai gọi cú điện thoại này.
Bây giờ đừng nói là Diệp Hoa, cho dù là Vạn Uyển và Đinh Văn Bác đều ngẩn ra tại chỗ, mấy du khách trông có vẻ bình thường phía trước sôi nổi bàn tán: “Mùi gì thế nhỉ?”
“Thối quá!”
“Các người cũng ngửi thấy à?”
“…”
Những mùi thối này tỏa ra từ mấy thứ ngưng tụ từ khói đen, cuối cùng Cố Nhung cũng nhận ra thứ mùi thối đó là mùi xác chết bị thiêu cháy, máu tươi và thi thể lẫn vào nhau tạo thành.
Mà chỗ sương đèn ngưng tụ thành hình người kia thật ra là tà ma ngưng tụ từ khói hỏa táng sau khi thi thể bị đốt cháy.
Làn khói tỏa ra không chỗ nào không có, chúng vây lấy toàn thân bọn họ, dần dần lan lên từ dưới chân, nằm sau lưng bọn họ, lại dính chặt lấy da thịt khiến bọn họ cũng bị nhiễm thứ mùi hôi thối như thi thể bị hỏa táng.
“… Đây, đây là gì?” Vạn Uyển run giọng, không chịu nổi mà đẩy Đinh Văn Bác ra chạy thẳng vào nhà ma.
Đinh Văn Bác bị cô đẩy một cái, lảo đảo mấy bước mới đứng vững.
“Đi thẳng qua nhà ma có thể đến được cửa ra khác!” Thai Nhất Thành vội hét lớn, “Chúng ta mau chạy theo Vạn Uyển!”
Cố Nhung vốn đang do dự có nên ở lại nhà ma hay không, nhưng khi nhìn thấy đám quỷ hỏa táng ngày càng gần mình, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, nghe Thẩm Thu Kích hét một tiếng “Chạy” rồi xông vào bên trong.
Thẩm Thu Kích nắm tay Cố Nhung, ghé vào tai cậu giải thích: “Bên ngoài nhiều người, vào đó anh tiện vẽ bùa hơn.”
Thật ra bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi đi vào nhà ma, ánh sáng đột nhiên biến mất, Cố Nhung vội lần lượt gọi tên từng người, đề phòng bọn họ lạc mất nhau.
“Chúng ta đi trước đi.” Du Kim Hải vốn nhát gan nay đã học được thói quen tự lập, kiên cường nói: “Chúng ta đã từng đi một lần, quen với nhà ma hơn.”
“Đúng vậy.” Lương Thiếu và Lý Minh Học kẹp Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ở giữa, nói: “Hai cậu chưa từng đi thì vào giữa đi, chớ đi lung tung.”
Diệp Hoa bị phá nát thế giới quan vẫn rất đáng tin, không tỏ ra sợ hãi chút nào: “Tôi đi sau cùng, ở đây rất tối, các cậu nhớ cẩn thận.”
Chỗ an toàn nhất khi đi chơi nhà ma chính là ở giữa, nếu có NPC xổ ra dọa người, người đầu tiên sẽ đứng mũi chịu sào, mà người sau cùng ngoại trừ cảnh giác có NPC đột nhiên nhảy ra thì còn phải nhìn xem bọn họ đi tới đâu, giảm bớt áp lực lỡ đội có thừa ra một người.
Ngay khi Cố Nhung đang cảm động vì Diệp Hoa nói thế, cậu lại nghe Diệp Hoa cảm khái: “Ồ, tôi hiểu rồi, là mùi.”
“Mùi gì?” Thẩm Thu Kích hỏi cậu ta, “Cậu cũng phát hiện mùi xác chết nồng nặc kia à?”
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Thu Kích có thể nói thẳng ra mấy chuyện, không cần phải tìm cớ tránh né nữa, vừa bước vào nhà ma là hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh và xác chết cực kỳ nồng, điều yên tâm duy nhất là mùi quỷ hỏa táng cháy khét chưa lan tới đây, nhưng với tốc độ xếp hàng của bọn chúng, nếu bọn họ không nhanh chóng rời khỏi nhà ma, chỉ sợ cũng khó thoát được kiếp nạn.
Thẩm Thu Kích vẽ bùa xong thì định phát cho mỗi người một tấm, suy nghĩ một lát lại âm thầm tìm thời cơ dán thêm bùa lên lưng họ.
Đúng lúc này Diệp Hoa bỗng ngẩng đầu, làm như đã phát hiện chân tướng, nói với cả nhóm: “Tôi không biết mùi thối này có phải là mùi xác chết hay không, nhưng tôi nghĩ nó là khí độc khiến người ta sinh ra ảo giác.”
Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đi phía trước đột nhiên trượt chân suýt ngã, Lương Thiếu hít sâu một hơi, ôm hi vọng hỏi: “Ảo giác thật ư? Mẹ nó ảo giác này cũng thật quá đấy?”
“Thế đã là gì?” Diệp Hoa khinh bỉ nói, “Mấy thứ này còn chưa đáng sợ bằng ảo giác lần trước tôi trúng nấm độc đâu.”
Cố Nhung: “…”
Cậu sai rồi, thế giới quan của Diệp Hoa phá không vỡ nổi.