Học kỳ này vừa bắt đầu, bọn họ đã cảm thấy trong trường ít đi vài người. Điều này cũng là điều đương nhiên, vì các đàn anh đàn chị năm bốn đã bắt đầu đi thực tập không về trường được, cho nên họ mới cảm giác như vậy.
Chỉ là các sự kiện tâm linh cũng đã “ít” đi, vì vậy Cố Nhung rất yên tâm.
Nhờ phúc của Minh Vương và chú Bảy, Cố Nhung vừa đeo nhẫn vừa đeo vòng tay dây đỏ mà trải qua một kỳ nghỉ đông yên ổn, dù Thẩm Thu Kích vì muốn về nhà ăn tết mà hai người phải ở nơi lạ một tuần, Cố Nhung cũng chưa từng gặp phải bất cứ việc ma quái nào đúng như Minh Vương đã nói.
Mà câu đầu tiên Thẩm Thu Kích nói sau khi bước vào đại học thành phố Đàm là cảm khái: “Trường học mời người về giải hạn kìa.”
Đâu chỉ là pháp sự, lãnh đạo trường còn chặn hết những lối vào bãi tha ma phía sau trường, tòa Minh Tâm thì bị san phẳng, mấy cái hồ cạn nước chỉ cao tới đầu gối cũng được xây lan can đá, trên lan can đá còn lắp hai cái vòng, bên trong nuôi ít con cá chép, quanh hồ cũng trồng không ít đào trừ tà, xem ra trường học thật sự sợ học sinh lại gặp chuyện.
Cả ký túc xá nam lẫn ký túc xá nữ đều dán một đôi môn thần trước cửa ra vào, dù quản lý nói là để phù hợp với bầu không khí của năm mới, nhưng rốt cuộc sự thật như thế nào thì ai cũng ngầm hiểu.
Ví dụ như Thẩm Thu Kích và Cố Nhung xách hành lý đi đến cửa ký túc xá, Thẩm Thu Kích vừa thấy môn thần đã nở nụ cười, nói với Cố Nhung: “Môn thần này rất có thần tính, chắc chắn là do trường mời đại sư về vẽ.”
Lớp trưởng Xa Khả lớp Cố Nhung sau khi quan sát một hồi thì tán thưởng không thôi, thăm dò xung quanh xem đây là tác phẩm của ai, cậu ta muốn học hỏi chút.
Về phần Du Kim Hải và Thai Nhất Thành sau khi nhìn thấy cũng vội đi mua một bộ tranh môn thần Chung Quỳ dán trên cửa phòng, ngoài miệng thì bảo là để hòa chung với bầu không khí lễ tết, còn giả bộ mua thêm cả câu đối dán lên.
Cố Nhung buồn cười, nhịn không được hỏi: “Du Kim Hải, lần này về nhà cậu có đi chùa dâng hương không?”
“Đương nhiên là đi rồi.” Du Kim Hải vỗ ngực nói, “Hơn nữa không chỉ đi một lần khiến mẹ tưởng tôi sắp đi xuất gia, vừa mùng một Tết đã sắp xếp cho tôi đi làm quen.”
Thẩm Thu Kích cau mày, không có ý tốt xúi bậy: “Xuất gia thì phải ở trong chùa, như vậy sẽ không gặp phải những chuyện kia nữa, vậy cũng rất an toàn.”
Du Kim Hải nghe xong, đầu tiên là chấn kinh, mấy giây sau lại đảo mắt suy tư: “Có vẻ có lý đấy.”
“Anh đừng có dạy hư người ta.” Cố Nhung vội thúc cùi vào Thẩm Thu Kích, nhỏ giọng mắng hắn, “Sao anh cái tốt không học cứ thích học cái xấu vậy? Không khác gì thím Bảy nhà anh.”
Thẩm Thu Kích cười nói: “Thế còn chưa bằng dì ấy đâu.”
Hắn sợ Cố Nhung mắng mình nên nhanh chân ôm hành lý chạy vào ký túc xá trước, Lý Minh Học và Lương Thiếu đã đến ký túc xá trước, Lý Minh Học đang trải giường, Lương Thiếu trải xong giường trước nên ngồi chỗ bàn vừa chơi game vừa ăn gà rán uống coca.
Cố Nhung cũng định thay ga giường mới cho mình, Thẩm Thu Kích lại rất nhàn rỗi —— Hắn đã trắng trợn đổi chỗ ngủ rồi, vì để đề phòng Lý Minh Học và Lương Thiếu than thở cặp yêu nhau chỉ lo làm chó không lo làm người, Thẩm Thu Kích chủ động hiến giường mình để mọi người đựng mấy thứ đồ lặt vặt như hành lý.
Lý Minh Học và Lương Thiếu ăn cơm chùa quét lá đa, quả nhiên không còn nói qua nói lại, còn hi vọng tốt nhất trước khi tốt nghiệp hai người kia đừng chia tay.
Vừa nghĩ như vậy, Lý Minh Học lập tức để ý trên ngón trỏ tay trái của Cố Nhung thừa ra một chiếc nhẫn bạc kiểu cổ, Cố Nhung không chơi Rock, phong cách ăn mặc của cậu cũng không phải như mấy người hệ punk, sau khi loại trừ hai nguyên nhân trên, nam sinh bình thường sẽ không đeo nhẫn trên tay.
Lại thêm Cố Nhung đang hẹn hò với Thẩm Thu Kích, Lý Minh Học bèn hỏi: “Lần này các cậu về nhà ăn tết đã ra mắt phụ huynh đính hôn rồi à? Hay là kết hôn rồi?”
“Phụ huynh thì gặp, nhưng không đính hôn cũng không kết hôn.” Thẩm Thu Kích nói.
Lý Minh Học tò mò: “Thế nhẫn trên tay Nhị Nhung là vật đính ước giữa các cậu à?”
Từ “vật đính ước” khiến mặt Thẩm Thu Kích tái xanh, hắn cảm thấy nếu tóc mình đổi màu thì chắc chắn cũng sẽ là màu xanh lá, cho nên hắn yếu ớt nói: “Cũng không phải, chiếc nhẫn kia là do người khác đưa.”
Lý Minh Học vốn còn muốn hỏi tiếp là nam hay nữ tặng, thế nhưng hé miệng rồi lại nuốt ngược vào trong —— Cậu ta cảm thấy dù là ai thì vấn đề này cũng rất lớn.
Đương nhiên vấn đề lớn nhất là Thẩm Thu Kích thế mà cho Cố Nhung đeo nhẫn người khác tặng!
Ảo ma thật đấy.
Lương Thiếu vốn đang ngồi ăn gà rán nghe bọn họ nói chuyện, lát sau lặng lẽ chạy đến chỗ Thẩm Thu Kích, đôi mắt rực sáng như phát hiện đồng chí chung vấn đề, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thẩm đại ca, không ngờ cậu cũng là chiến sĩ đầu trâu cơ đấy?”
“Chiến sĩ gì?” Thẩm Thu Kích buồn bực.
Mặc dù tới tận giờ vẫn chưa có chiếc dế yêu cho mình, nhưng Thẩm Thu Kích vẫn có thể lên mạng chơi, nhưng sao hắn lại không hiểu Lương Thiếu đang nói gì nhỉ?
“Đừng giả vờ nữa.” Lương Thiếu nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Thu Kích, dùng ánh mắt “Tôi đây biết tỏng” nhìn hắn, “Tớ cũng giống cậu, đừng ngại.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Hắn không hiểu Lương Thiếu đang nói gì, với cả rốt cuộc chiến sĩ đầu trâu là thứ gì?
Thẩm Thu Kích luôn cảm thấy từ này không có ý gì tốt, nghĩ lát nữa phải lấy điện thoại tra thử, lại vì khai giảng nhiều việc bận rộn nên quên mất chuyện này, bỏ lỡ cơ hội chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Mà sau khi khai giảng được gần nửa tháng thì đến Tết thanh minh, trường học lại cho học sinh nghỉ.
Cố Nhung hưởng thụ gần nửa tháng này cũng giống kỳ nghỉ đông, cậu cảm thấy đây mới là cuộc sống thường ngày của nam sinh viên bình thường. Phòng 419 vì nghỉ lễ ngắn ngày nên không có ai về nhà, vì vậy Cố Nhung tốt tính mời khách, mỗi ngày đều dẫn mọi người ăn lẩu ăn đồ nướng gì đó.
Ba ngày nghỉ qua đi, Cố Nhung không có gì thay đổi, Thẩm Thu Kích lại béo lên hai cân thịt, cũng may hắn thường xuyên rèn luyện cơ thể, hai cân thịt này lại vô tình “tạo phúc” cho Cố Nhung. Thậm chí Cố Nhung nếm được thịt ngon lại khó lòng nhịn được cơn “mê hoặc”, hơn nữa Thẩm Thu Kích còn thích chọn những lúc cậu phơi đồ để đứng tập thể hình, khiến Cố Nhung mỗi lần giặt đồ xong mang đi phơi cả nửa tiếng vẫn chưa xong.
Hôm nay cả hai đang “phơi” đồ bên ngoài, phơi một lát bỗng thấy Lương Thiếu ló đầu ra ban công hỏi: “Các cậu có nghe thấy gì không? Nghe như có người đang hát hí vậy.”
Vừa rồi Cố Nhung còn bận nhìn Thẩm Thu Kích, đâu còn tâm trạng nào nghe thấy âm thanh khác?
Sự xuất hiện đột ngột của Lương Thiếu khiến cậu giật nảy mình, còn tưởng là mình bị bắt quả tang ngắm trộm người ta, vừa vội cúi đầu làm bộ nghiêm túc phơi quần áo, vừa thuận miệng bịa chuyện: “Nghe, ai hát vậy nhỉ?”
Nhưng sau khi nói xong, Cố Nhung lại ngưng tai nghe ngóng, phát hiện gần đó có tiếng hát hí vang lên lanh lảnh.
Thẩm Thu Kích cũng dừng tập luyện, hỏi: “Có phải tiếng của nam sinh ngành thanh nhạc không?”
“Không thể nào.” Lương Thiếu nói, “Bọn họ đều sẽ tới phòng nhạc học hát, nếu tập trong ký túc xá sẽ ảnh hưởng tới xung quanh, mà dù hát cũng sẽ đóng cửa sổ nhỏ giọng hát, bằng không sẽ bị người ta đánh.”
“Vậy ai đang hát thế kia?” Thẩm Thu Kích nghe vậy cũng tập trung nghe thử, “Hình như vọng đến từ bên cạnh?”
Bên cạnh phòng bọn họ có hai phòng, một là phòng 420, hai là phòng 418.
Bọn họ không nghĩ là phòng 418 làm, dù sao cũng đều là người quen biết, bên trong không có ai có khiếu ca hát, còn Lục Thanh Lăng phòng 420 không những vẽ đẹp mà còn hát hay.
Cho nên sau khi ra khỏi phòng, cả đám chạy đến trước phòng 420 nghe ngóng trước, phát hiện bên trong hoàn toàn yên lặng mới chuyển qua phòng 418.
Kết quả tiếng hát hí đúng là vọng ra từ phòng 418, Cố Nhung tưởng phòng 418 có ai đang nghe hí, kết quả cậu vừa nâng tay gõ cửa lại nghe thấy tiếng Thai Nhất Thành ở bên trong mắng: “Du Kim Hải, cậu làm cái trò mèo gì thế hả? Tết thanh minh về nhà có một chuyến mà đã học đòi hát hí rồi à? Cả ngày chỉ biết hát hát hát, lỗ tai tôi sắp mọc kén rồi.”
Càng tới gần càng nghe rõ tiếng mắng của Thai Nhất Thành, cuối cùng khi bọn họ mở cửa phòng ra, giọng hát hí của Du Kim Hải vẫn chưa ngừng lại.
Mãi tới khi cậu ta hát xong khúc “Mẫu đơn đình”, Du Kim Hải mới hài lòng dừng lại.
“Cậu ta điên thật rồi.” Thai Nhất Thành nói với Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đứng trước cửa, “Có phải các cậu cũng nghe thấy tiếng hát hí của cậu ta mới chạy sang đây không?”
Cố Nhung nói: “Đúng vậy.”
Thai Nhất Thành đỡ trán: “Sáng hát chiều hát tối cũng hát, tôi muốn đổi phòng.”
“Tôi hát không hay à?” Du Kim Hải xoa miệng, lắc mông ưỡn ẹo nói nhỏ, “Cậu vậy mà ghét tôi.”
Thai Nhất Thành thấy thế, khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, bắt lấy Thẩm Thu Kích và Cố Nhung khóc lóc kể lể: “Không phải tôi ngán cậu ta hát hí đâu, tôi chỉ ngán mấy động tác này của cậu ta thôi.”
“Hừ, đêm nay tôi sẽ cho cậu thấy tôi hát hay tới mức nào.” Du Kim Hải hừ lạnh, leo lên giường nằm xuống.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đứng trước cửa cũng cảm thấy vô cùng vi diệu, chẳng qua bọn họ vẫn còn nhớ khi còn ở công viên Lâm Lang, Du Kim Hải đã nói muốn đổi phòng sang ở với Diệp Hoa. Cho nên bây giờ cả hai cũng cảm thấy có lẽ đây là mánh khóe của Du Kim Hải, mục đích là để Thai Nhất Thành chủ động đổi phòng, vì vậy không nghĩ nhiều, quay lưng về phòng mình.
Ai ngờ đến nửa đêm khi đang say giấc, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích lại nghe thấy tiếng hát hí.
Tiếng hát này u oán bén nhọn hơn nhiều so với tiếng hát ban ngày mà họ nghe thấy.
Cả hai bị đánh thức, mở to mắt nhìn nhau, sau đó lập tức nhảy xuống giường mở cửa đi sang phòng bên, lúc đưa tay định gõ cửa, Thẩm Thu Kích chợt phát hiện tấm ảnh môn thần dán trên cửa bị sụp mất một góc, mà góc bị sụp kia vừa hay chắn mất mắt Chung Quỳ.
Cố Nhung cũng nhìn thấy màn này, toàn thân lập tức nổi da gà.
Thẩm Thu Kích không câu giờ nữa, vội nâng tay gõ cửa gọi người bên trong: “Du Kim Hải? Thai Nhất Thành?”
Bọn họ đứng chờ trước cửa gần mười phút mà không ai ra mở cửa.
Thẩm Thu Kích hỏi Cố Nhung: “Em làm mất chiếc nhẫn Minh Vương đưa cho rồi à?”
“Không.” Cố Nhung nâng tay trái lên, giơ nhẫn và vòng tay cho Thẩm Thu Kích xem, “Vòng tay dây đỏ của chú Bảy tặng em cũng ở đây.”
Thẩm Thu Kích không nói nhảm nữa, tìm sợi dây kẽm bắt đầu mở khóa.
Cố Nhung hơi ngạc nhiên: “Thẩm Thu Kích, hóa ra anh còn biết cả mánh này à?”
“Biết nhiều cũng không thiệt.” Thẩm Thu Kích nói xong lại cảm thấy không qua mặt được Cố Nhung, cuối cùng chọn nói thật, “Thật ra hồi bé anh cứ bị trộm điều hòa nên không phục, nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng…”
Cố Nhung: “…”
Kỹ năng mở khóa của Thẩm Thu Kích rất tốt, chưa tới một phút, cửa phòng đã mở tung.
Cả hai vừa đi vào, tiếng hát hí lập tức dừng lại, Du Kim Hải ngồi trên giường quay đầu nhìn chằm chằm Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, khuôn mặt cậu ta chìm vào bóng đêm, hai người lại có thể nhìn thấy người giấy có khuôn mặt trang điểm đậm mặc đồ hí ngồi trên giường cậu ta.
Thẩm Thu Kích bật sáng đèn trong phòng.
Vào khoảnh khắc đèn sáng lên, người giấy trên giường lập tức biến mất, mà Thai Nhất Thành, Du Kim Hải và Doãn Sâm lại ngồi ngay ngắn giữa phòng như đang xem kịch.
“Chuyện gì thế này?” Biểu cảm trên mặt bốn người bọn họ còn kỳ quặc hơn cả Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, “Không phải chúng ta đang ngủ à? Sao lại ngồi đây?”
Cố Nhung không biết nói sao với bọn họ.
Thẩm Thu Kích đảo mắt nhìn quanh ký túc xá, cuối cùng ánh mắt rơi vào khúc gỗ nhỏ trên bàn Du Kim Hải, hỏi cậu ta: “Sao cậu lại nhặt cành hòe về phòng?”
“Nhặt củi, nhặt “tài”(1) đó.” Du Kim Hải gãi đầu, “Lấy may dịp thanh minh chứ sao.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Thanh minh mà dám lấy may, cái tên này đúng là gì cũng nói được.
Hòe, tục xưng cây của quỷ, cây hòe tụ tà dẫn quỷ, âm khí cực nặng, đặc biệt là cây hòe chết héo, có một số cây hòe lớn còn mọc ra mặt quỷ, thế mà Du Kim Hải cũng dám nhặt nhánh hòe héo về phòng, đúng là to gan.
Thai Nhất Thành không hiểu bọn họ đang tỏ vẻ thần bí làm gì, cậu ta hỏi Thẩm Thu Kích và Cố Nhung: “Rốt cuộc các cậu đang nói gì thế?”
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngước mắt, cùng nhìn qua chỗ Du Kim Hải.
Du Kim Hải cũng nhìn hai người họ, lặng lẽ làm động tác “Suỵt”, sau đó khóe môi cậu ta bỗng nở nụ cười quỷ dị, cùng lúc đó, Cố Nhung cảm thấy sau lưng mình bỗng nặng lên như có thứ gì đó nhảy lên lưng cậu, lại vì dây đỏ trừ tà mà dội ngược ra.
Nhưng “người” kia không chịu bỏ cuộc, bắt đầu đứng sau lưng cậu hát “Hoàng Mai hí”.
Sau khi hát xong, toàn bộ phòng 418 gồm Thai Nhất Thành, Doãn Sâm, Hứa Gia và cả Du Kim Hải vỗ tay như trúng ta, khen không ngớt miệng: “Hát hay lắm!”
Cố Nhung: “…”
“Cuộc sống bình thường của một nam sinh” như cậu lại bắt đầu rồi.