Nhưng đôi chim cu nhà người ta quyết tâm muốn ở với nhau, bọn họ không thể chia rẽ uyên ương được, lại nói trong số những du khách đến chơi công viên Lâm Lang đều có người sợ không dám tham gia một số trò, cho nên không thể đi cười người khác.
Vì vậy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đứng ở bên ngoài, chỉ có nhóm Thai Nhất Thành, Diệp Hoa và Lý Minh Học xếp hàng vào nhà ma.
Nhân viên chịu trách nhiệm duy trì lượng khách đầu vào có ba người, tất cả đều là nam, trong đó có một anh rất đẹp trai, Du Kim Hải nghe hai nữ sinh mặc đồ Nhật đứng trước mình thảo luận giá trị nhan sắc của anh trai kia.
“Nè Noãn, xem anh chàng NPC kia đẹp trai chưa kìa.”
“Ừm ừm! Sống mũi anh ấy cao, da cũng trắng, hình như còn trắng hơn cả tớ.”
Anh trai kia không thèm để ý bọn họ, tận chức tận trách dặn dò người xếp hàng: “Một lần chỉ được vào mười người thôi, mọi người xếp thành hàng với bạn đi đã, đừng đi riêng lẻ.”
“Oa ~”
Hai nữ sinh đứng trước Du Kim Hải thốt ra tiếng hâm mộ, sau khi nghe thấy tiếng cảm thán, anh chàng đẹp trai còn cười với họ, chờ lúc thấy rõ khuôn mặt của hai người kia, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, hỏi một câu như bông đùa: “Hai em đã từng tới đây chơi chưa? Sao anh thấy quen thế nhỉ?”
“Hứ…” Du Kim Hải đứng bên cạnh Thai Nhất Thành thầm mắng, “Thời nào rồi mà còn tán gái bằng cách đấy, quê quá đi mất.”
Thai Nhất Thành khoanh tay nói: “Ai quan tâm quê hay không, chỉ cần đẹp trai là trúng ngay.”
Quả nhiên sau khi được nhân viên công tác đẹp trai hỏi han, hai nữ sinh kia đỏ mặt trả lời: “Đương nhiên rồi, bọn em tới chơi rất nhiều lần, chắc chắn anh sẽ cảm thấy bọn em quen mắt thôi.”
“Thật à? Vậy xem ra nhà ma của bọn anh rất thú vị, lần nào cũng có khách hàng quen.” Nhân viên đẹp trai cười tươi, hai hàm răng trắng vô cùng chói lóa, “Đến lượt các em rồi, chúc các em dạo chơi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vui vẻ.”
Người vào nhà ma đến hai nữ sinh kia vừa tròn mười người, cho nên nhóm Du Kim Hải bị chặn lại, phải chờ đợt tiếp theo.
Có lẽ vì ánh mắt của Du Kim Hải quá mãnh liệt, cho nên nhân viên đẹp trai thoáng nhìn qua cậu ta, sau đó chớp mắt, tốt tính cười nói: “Trông các cậu lạ nhỉ, lần đầu tới đây chơi à?”
Thai Nhất Thành nói: “Đúng vậy.”
“Vậy các cậu nhớ cẩn thận đấy, trong đó…” Nhân viên đẹp trai cười cười, hạ giọng nói, “Chỉ sợ là có quỷ thật.”
Du Kim Hải biết nhân viên công tác chỉ đang cố ý tạo ra bầu không khí đáng sợ nên mới nói vậy thôi, nhưng không biết vì sao sau khi nghe xong, cậu ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu ta không đáp lời nhân viên công tác, quay đầu thoáng nhìn qua hàng người dài dằng dặc phía sau. Các trò chơi khác trong công viên Lâm Lang đều có người xếp hàng, nhưng dù là đu quay lộn đầu hot nhất hay tàu lượn siêu tốc đều không dài như vậy, sao người chơi nhà ma lại nhiều tới thế?
Có thật toàn bộ số này đều là người không?
Du Kim Hải bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ, cơ thể không ngừng run rẩy, hơn nữa còn suýt bỏ cuộc, nghĩ không bằng đứng ngoài chờ mọi người như Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.
Kết quả Diệp Hoa bỗng cười lạnh một tiếng: “Có con koo. Bên trong được mấy con quỷ, để lát tôi vào thử xem.”
Nhân viên đẹp trai nghe Diệp Hoa nói xong thì ngẩn ra, hồi lâu sau mới cẩn thận nói: “Chú em, chỗ bọn anh cấm hành hung nhân viên công tác đấy.”
Du Kim Hải: “…”
Thôi được rồi, là cậu ta nghĩ nhiều, vẫn nên theo vào thôi, nếu Diệp Hoa muốn đánh người, cậu ta có thể cản giúp mấy đòn.
“Đến lượt các cậu rồi đấy.” Nhân viên đẹp trai căn thời gian mở cửa ra, cười nói với nhóm Du Kim Hải: “Chúc các cậu dạo chơi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vui vẻ.”
Về phần Thẩm Thu Kích và Cố Nhung, bọn họ đang tìm một chiếc ghế trống xung quanh tòa nhà chính của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để ngồi, chờ nhóm Du Kim Hải ra khỏi nhà ma.
Trong lúc chờ đợi, Cố Nhung lấy di động ra chơi, lại nhớ ra kỳ nghỉ đông phải về nhà cùng Thẩm Thu Kích một chuyến không thể đi không được, bèn hỏi xem chú Bảy nhà hắn thích gì, tiện cho việc chọn quà mang đi.
Trò chuyện một lúc lâu mới hỏi ra được vài thứ ——
Ví dụ như chú Bảy thích tuyết, thích hoa lê, thích đọc sách, còn thích đan len.
Mà thứ thím Bảy thích lại rất ít, đồ ghét càng nhiều: Ghét tuyết, ghét hoa, tính tình đáng ghét, ghét trời nổi gió… Thích nhất là hai giờ chiều mỗi ngày ra phơi nắng.
Cố Nhung suy nghĩ một lát, nhờ Thẩm Thu Kích gợi ý cho mình: “Vậy em mang ít len qua được không? Thêm cái ghế phơi nắng nữa?”
“Được được, mang mấy thứ này đi.” Thẩm Thu Kích rất hài lòng, “Anh nghèo nhưng chú Bảy thì không, bọn họ không thiếu gì cả, em đi là được.”
“Nhưng vẫn phải tặng quà mà, bằng không sẽ rất bất lịch sự.”
Cố Nhung thở dài, đặt di động xuống tựa lưng ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn vật trang trí phủ kín bầu trời trên đỉnh đầu họ, thấy chiếc áo trắng dính máu lại đột nhiên giật mình lo lắng —— Cậu cứ cảm thấy mấy món đồ này rất lạ nhưng không nghĩ ra lạ ở đâu, hơn nữa cậu nghĩ mình đã bỏ sót thứ gì đó, chẳng qua tạm thời chưa tìm ra.
Thẩm Thu Kích thấy cậu nhìn đến xuất thần nên cũng ngẩng đầu quan sát, hai phút sau hắn bỗng đứng lên, cau mày rướn cổ như muốn nhìn cho rõ số áo ấy.
“Thẩm Thu Kích…” Cố Nhung mấp máy môi, sau đó lên tiếng, “Anh cũng cảm thấy chỗ áo này kỳ lạ ư?”
“Ừ.” Thẩm Thu Kích gật đầu, hai hàng lông mày cau chặt, nặng nề nói, “Bởi vì trên mấy cái áo này… là máu thật.”
Một trong số những đồ dùng cần thiết để tổ chức nhà ma là máu, nhà ma kiểu Trung dùng ít máu hơn nhà ma kiểu nhật, nhưng “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” này có liên quan đến nhà ma kiểu bệnh viện, tất nhiên phải dùng thật nhiều máu giả để trang trí, cho nên dù trên mấy cái áo này có máu thì mọi người cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhiều máu như thế, chắc chắn không thể là máu thật được.
Kết quả bây giờ Thẩm Thu Kích nói gì, máu kia là thật?
“Anh chắc chứ?” Cố Nhung sao còn có thể ngồi yên nổi, thoáng cái nhảy ra khỏi ghế, đứng bên cạnh hắn cùng quan sát vết máu trên áo.
Máu chưa chắc đã là máu mà chỉ là đồ thay thế, có thể tạo ra hiệu ứng tương tự, thậm chí còn có một số loại máu giả hơi ngòn ngọt, mùi hương giống hệt, sau khi tới gần còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Trên thế giới không phải không có nhà ma dùng máu thật và thịt thừa làm đạo cụ, thế nhưng những nhà ma kia thường là loại kinh doanh quanh năm, còn trong công viên Lâm Lang luôn duy trì cái đẹp này thì không thể. Mà “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” là nhà ma thuộc loại bình thường do công viên Lâm Lang tổ chức, không có cơ hội dùng máu thật để chế tạo đạo cụ. Bằng không nếu có mấy đứa trẻ vị thành niên đi vào bị dọa sợ, đến lúc đó công viên ăn khiếu nại, nhân viên công tác cũng sẽ chịu liên lụy.
Cho nên Cố Nhung liên tục hỏi Thẩm Thu Kích: “Em không nhìn ra, anh có chắc vết máu trên này là máu thật không?”
Thẩm Thu Kích gật đầu: “Chắc, anh ngửi thấy mùi máu tươi.”
Thật ra dù là máu thật cũng không cần phải sợ, những thứ như máu heo máu gà đều có thể dùng làm đạo cụ, nhưng để cho an toàn, Thẩm Thu Kích vẫn nghiêm túc nói: “Gọi cho nhóm Du Kim Hải đi, bảo bọn họ mau ra khỏi nhà ma.”
“Được.” Cố Nhung đáp, lập tức lấy di động lần lượt gọi cho mấy người bên trong nhưng không có ai bắt máy, Cố Nhung chỉ nghe thấy tiếng “Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng” phát ra từ ống nghe.
“Không gọi được, nhưng điện thoại của em vẫn còn có tín hiệu.” Cố Nhung cau mày, cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, “Có lẽ tín hiệu ở đây không tốt lắm.”
Cũng giống như lúc ở trong thang máy, tín hiệu điện thoại cũng khi có khi không giống vậy, có vài loại nhà xây kín sẽ cản mất đường truyền, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nhân viên đặt máy gây nhiễu tín hiệu trong nhà ma nhằm mục đích tăng bầu không khí đáng sợ.
Ngay khi Cố Nhung đang cố nhịn xuống xúc động muốn chạy vào nhà ma tìm nhóm Du Kim Hải và Lương Thiếu, Thẩm Thu Kích và cậu bỗng thấy họ vén rèm chui ra từ cánh cửa nhỏ bên cạnh cánh cửa treo biển “Khoa ngoại trú”, trong miệng còn lẩm bẩm: “Trông chẳng đáng sợ chút nào, má nó, còn không đáng sợ bằng mấy lời nhân viên ngoài kia dọa mình.”
“Đúng đấy, bên ngoài trang trí trông có tinh thần thế kia, ai ngờ bên trong ẩu tả không chịu nổi, hơn nữa còn tối om chẳng thấy gì.” Lương Thiếu đi cạnh hai người kia cũng chửi, “Còn có mấy khách chơi đi sau hét lên nữa, tôi bị dọa mấy lần đều do tiếng hét của bọn họ, mấy thứ đạo cụ kia vốn không dọa được tôi.”
Diệp Hoa bình chân như vại, bình thản khinh bỉ: “Tôi đã nói là không đáng sợ rồi, bên trong còn thối muốn chết, không biết có phải có ai cởi giày rửa chân bên trong không. Suýt nữa tôi đã mửa ra đấy rồi.”
“Không biết, tôi cũng cảm thấy trong đấy rất thối.” Du Kim Hải vẫy tay với nhóm Cố Nhung, “Đi đi đi, đi chỗ khác chơi.”
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích từ từ chạy đến bên cạnh bọn họ, nhìn tới nhìn lui cơ thể cả nhóm, kiểm tra xem liệu có bị thương ở đâu không: “Các cậu không sao chứ?”
Thai Nhất Thành không hiểu vì sao Cố Nhung lại căng thẳng tới vậy: “Một căn nhà ma không đáng sợ thì có thể có chuyện gì được?”
Cố Nhung hơi hé môi rồi nhanh chóng khép lại —— Nếu bọn họ đã không bị thương, vậy tạm thời không cần phải nói ra chuyện máu trên đồ trắng là máu thật, nếu nói cũng chỉ làm người khác thêm hoảng mà thôi.
Lỡ may mấy bộ áo blouse này là đạo cụ dùng lại từ dịp Halloween năm ngoái thì sao? Vả lại dù là máu thật cũng chưa chắc đã là máu người.
Vì vậy Cố Nhung bèn hùa theo Du Kim Hải, nói: “Vậy chúng ta đi chỗ khác chơi thôi.”
Cả nhóm nhất trí với ý kiến, thuận theo lối cũ ra ngoài, chẳng qua sau khi đi được mấy bước, Diệp Hoa lẩm bẩm nói: “Sao tôi cứ có cảm giác trời trở nên âm u hơn lúc vào thế nhỉ?”
Câu nói này khiến Cố Nhung không khỏi thả chậm bước chân.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên, ở đó vẫn là một lượng lớn đồ trắng phủ kín trời, sợ hãi phát hiện Diệp Hoa nói đúng: Bầu trời càng lúc càng âm u.
Sau khi nhóm Diệp Hoa đi vào nhà ma, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vẫn luôn chờ ở bên ngoài, cho nên không thể nhận ra ngay bầu trời đang thay đổi, nhưng đối với nhóm Diệp Hoa đi vào trong bóng tối một lúc thì lại rất nhạy bén với ánh sáng.
Quan trọng nhất là sắc trời đã tối đi rất nhiều.
Yếu tố để nhà ma có đáng sợ hay không nằm ở đạo cụ, âm thanh và ánh sáng. Hai cái trước tạm thời không đề cập tới, nhưng yếu tố cuối cùng —— Gần như tất cả nhà ma đều tối đen không có ánh đèn. Nếu như có thì chắc chắn ánh đèn kia rất yếu ớt, hoặc là các loại ánh sáng quỷ dị như đỏ, lục, lam.
Lương Thiếu vừa đi ra đã mắng rằng bên trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rất tối, mà đôi mắt con người sau khi thích ứng được với bóng đêm, lại từ chỗ tối đi ra, dù bên ngoài thời tiết như thế nào thì chỉ cần là ban ngày, chắc chắn đều sẽ phân biệt rất rõ.
Mà Diệp Hoa lại nói trời trở nên tối đi.
Cố Nhung ngước mắt nhìn theo con đường, lúc bọn họ đi tới, Cố Nhung chưa từng nghĩ con đường này lại dài như vậy, bây giờ khi cậu nhìn lại chỉ cảm thấy con đường treo đầy áo blouse trắng này dường như không có điểm cuối.
Càng đi về phía trước, sắc trời càng âm u, cuối cùng nơi mắt có thể nhìn thấy đã bao phủ màu đen hắc ám, cứ như là một con đường tăm tối không có ánh mặt trời.
Từ một điểm đáng ngờ sau khi ra ngoài nay đã tăng lên gấp bội.
Cố Nhung không bước tiếp nữa, nuốt nước miếng nói với mọi người: “Tôi chợt nhận ra một chuyện…”
“Chuyện gì?” Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đi trước quay đầu hỏi Cố Nhung.
“Vì sao cũng trên con đường này, chúng ta chỉ thấy người vào nhà ma, chứ không thấy người từ nhà ma ra?” Cố Nhung hít sâu một hơi, nói ra nghi vấn lớn nhất của mình.
Trên con đường này có rất nhiều du khách phấn khởi đi vào nhà ma, nhưng ở hướng đưa lưng về nó thì chỉ có bảy người bọn họ.
Một câu của Cố Nhung đã đánh thức người trong mộng.
Du Kim Hải ngẩn ra mấy giây, sợ hãi nói: “Cố Nhung, cậu đừng dọa tôi…”
“Thật đấy.” Thẩm Thu Kích nói đỡ cho Cố Nhung, “Lúc đi vào nhà ma có nhiều người như vậy, nhưng ra được khỏi nhà ma chỉ có nhóm năm người các cậu thôi.”
“Không thể nào.” Du Kim Hải phủ nhận, “Đi trước bọn tôi đông vậy mà, hơn nữa trong nhà ma có rất đông khách, có mấy lần nhân viên chưa kịp tránh mặt bị bọn tôi nhìn thấy, trông không đáng sợ chút nào, bọn tôi cứ theo hàng đi thẳng về phía trước, sau đó là ra…”
Càng nói về sau, giọng Du Kim Hải càng nhỏ.
Cậu ta không nhịn được mà vươn tay, lấy cùi chỏ thúc Thai Nhất Thành: “Mấy người đi trước chúng ta đâu rồi?”
“Tôi cũng thấy bọn họ ra cả rồi mà…” Thai Nhất Thành lúng túng nói, “Còn bảo chúng ta ra từ cửa kia, vén rèm là có thể ra ngoài.”
Đúng vậy, cửa ra của bọn họ hẹp hơn cửa vào, một lần đi nhiều nhất chỉ có thể qua hai người, cho nên hai người trước vén rèm rời khỏi đây, người sau mới có thể vén rèm ra tiếp.
Khi đó bọn họ không chú ý, bây giờ cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là… những người ra trước bọn họ đều không thấy bóng dáng đâu.
Bên ngoài chỉ có hàng dài người chơi đang xếp hàng và Cố Nhung lẫn Thẩm Thu Kích ngồi bên ghế chờ đợi.
Cố Nhung hít sâu một hơi, lập tức lấy di động ra xem tín hiệu. Đây là cách đơn giản nhất để xác nhận bọn họ có gặp tà hay không, cũng may là vẫn còn sóng, Cố Nhung thử gọi điện cho Lương Thiếu, điện thoại vẫn kết nối được, Lương Thiếu còn lấy làm lạ vì sao Cố Nhung lại gọi cho mình, Cố Nhung lấy cớ bấm nhầm để lấp liếm cho qua, sau đó nói với mọi người: “Được rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
“… Được.” Thai Nhất Thành gật đầu, không ai phản đối lời Cố Nhung.
Chỉ là bọn họ đi thêm gần mười phút mà vẫn không thể ra khỏi con đường treo đầy áo blouse trắng, hơn nữa… trên những bộ đồ này ngày càng nhiều vết máu.
Mọi người đều biết lúc bọn họ đến, chỉ có áo blouse trắng ở gần bệnh viện tâm thần Thanh Sơn mới có máu, đoạn đường trước đó đều trắng tinh, sao ở đây lại có máu?
Cơn sợ hãi dần càn quét tâm trí Cố Nhung, cậu rất quen với cảm giác hốt hoảng cực độ ấy: Đây là điềm dữ về cái chết.
“Đừng đi tiếp nữa.” Cố Nhung ngăn mọi người lại, run giọng nói, “Chúng ta quay về thôi.”
Lý Minh Học hỏi cậu: “Không phải chúng ta đang trên đường quay về ư?”
Cố Nhung nói: “Tớ đang bảo quay về nhà ma đi.”
“Con đường này không đi được.” Thẩm Thu Kích cũng lắc đầu nói, “Là ngõ chết.”
Ngõ chết chưa chắc đã là ngõ cụt, nó cũng có thể xem là con đường dẫn tới cái chết.
Du Kim Hải nuốt nước miếng cái “Ực”, không nói tiếp nữa.
“Phía trước tối quá, bây giờ mới bốn giờ chiều, không thể tối tới vậy được.” Diệp Hoa cũng cảm thấy con đường này không giống lúc bọn họ tới đây, “Có phải chúng ta lạc đường rồi không?”
Lương Thiếu đề nghị: “Gọi điện hỏi nhân viên trực được không?”
“Đúng rồi, xung quanh mấy công viên kiểu này đều có số điện thoại khẩn cấp, thỉnh thoảng có trẻ con lạc đường thì phụ huynh có thể gọi điện báo cho công viên, nhờ nhân viên tìm con giúp.”
Đây không phải lần đầu tiên Thai Nhất Thành đến công viên, cậu ta hiểu khá rõ mọi thứ bên trong, lập tức dẫn cả nhóm vừa quay về vừa tìm kiếm bảng hướng dẫn ven đường.
Trời không phụ lòng người, sau khi bọn họ đi chừng năm sáu phút thì thấy có bảng hướng dẫn ghim trên thân cây, trên đó có số điện thoại liên lạc với nhân viên trực.
Du Kim Hải không nói nhiều, lập tức bấm gọi cho số kia.
“Alo, xin chào, đây là phòng trực ban của công viên Lâm Lang, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách không ạ?” Người nhấc máy là một người phụ nữ.
Du Kim Hải vội nói: “Xin chào xin chào, chúng tôi là khách đến chơi công viên Lâm Lang, bây giờ bọn tôi đang bị lạc ở gần bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, muốn hỏi xem phải đi như thế nào mới rời được khỏi đây.”
Người phụ nữ trong điện thoại nói: “Vậy mời quý khách quay lại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trước, liên lạc với nhân viên công tác ở đó, nhờ bọn họ dẫn quý khách rời đi, cũng có thể ở lại văn phòng chờ chúng tôi đưa xe đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đón các anh về phòng…”
Câu sau cùng Du Kim Hải không nghe rõ, dường như lúc đó tín hiệu không tốt lắm, tiếng nói đứt quãng, chẳng qua cũng có thể đoán được chữ bị mất tiếng kia có lẽ là phòng trực ban.
Cho nên sau khi cúp điện thoại, Du Kim Hải đã thuật lại lời của nhân viên cho cả nhóm nghe.
Lý Minh Học tổng kết: “Họ đang bảo chúng ta phải quay lại đấy.”
Đây là cách giải quyết thường thấy ở công viên khi du khách lạc đường, bởi vì công viên rộng lớn, du khách lại nhiều, nhân viên công tác rất khó để tìm kiếm một du khách nào đó, bình thường đều bảo họ tìm đến công trình gần đó đợi hoặc gọi cho nhân viên làm việc để nhân viên dẫn mình rời đi.
“Chúng ta quay về à?” Lương Thiếu hỏi mọi người.
Du Kim Hải nói: “Về thôi… Ít ra ở đó còn có nhiều người.”
Đúng vậy, hai chữ “nhiều người” này chính là liều thuốc an thần lớn nhất, Cố Nhung theo đoàn đi đường cũ quay về, lần nữa đi đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Lần này bọn họ tăng tốc độ di chuyển, chưa tới năm phút cả nhóm đã thấy biển hiệu “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” quen thuộc, điều khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm là trước cửa “Khoa ngoại trú” kia vẫn có rất nhiều người xếp hàng.
Anh nhân viên đẹp trai cũng đứng trước cổng, cố gắng giữ gìn trật tự cho dòng người.
Du Kim Hải chui vào bên cạnh anh ta, vỗ vai nói: “Anh đẹp trai.”
“Ơ, hai cậu là?” Nhân viên đẹp trai quay lại nhìn Du Kim Hải rồi ngẩn ra, cười nói, “Anh vừa mới gặp các cậu mà, thấy nhà ma chơi vui quá nên muốn chơi tiếp đúng không?”
“Không phải không phải, bọn tôi không phải tới chơi, bọn tôi bị lạc đường.” Du Kim Hải vội nói, “Muốn hỏi xem anh đưa bọn tôi đến phòng trực ban của nhân viên được không.”
“Được chứ.” Nhân viên đẹp trai tốt tính đồng ý, “Xin quý khách chờ một lát, để anh bàn giao lại công việc cho đồng nghiệp.”
Nhân viên đẹp trai nói vài câu với người bên cạnh rồi quay lại, đi đến gần nhóm Cố Nhung nói: “Đi thôi.”
Cố Nhung thoáng nhìn qua thẻ nhân viên trên ngực anh chàng đẹp trai, anh ta tên là Đinh Văn Bác, cả nhóm bèn đi theo sau Đinh Văn Bác quay lại con đường trải đầy áo blouse trắng.
Hiện tại mọi người chỉ cần thấy con đường này là lại chán ngán, thực sự không muốn đi, Cố Nhung còn chưa bước ra khỏi cửa lớn đã hỏi Đinh Văn Bác: “Chỉ có lối này dẫn đến phòng trực ban của công viên thôi sao?”
“Đúng thế.” Đinh Văn Bác nói, “Hoặc là đi cửa sau nhà ma ra cũng được.”
Thai Nhất Thành không nhịn được hỏi: “Không phải lối ra ở bên này sao? Đi kiểu gì vậy?”
“Hả? Không phải.” Đinh Văn Bác còn ngạc nhiên hơn, “Từ nhà ma đi lối này ra là vườn Dương Đà Vui Vẻ ở sân sau, chứ không phải phòng trực.”
“Không thể nào!” Du Kim Hải nghẹn ngào, tông giọng cũng cao lên mấy lần, cậu ta vọt tới cánh cửa che rèm đen kia, nói với Đinh Văn Bác, “Bọn tôi vừa đi từ đây ra.”
“Không phải đâu quý khách, đây là lối đi riêng cho nhân viên, dù đi ra vẫn là nhà ma.” Đinh Văn Bác cười nói, “Chắc các cậu đi nhầm lối rồi đúng không?”
“Không thể nào không thể nào…” Du Kim Hải điên cuồng lắc đầu, “Bọn tôi đều theo mấy du khách kia ra ngoài, bọn họ đều đi lối này mà! Bọn tôi thấy họ ra ngoài mới đi theo.”
Đinh Văn Bác nhẹ nhàng giải thích cho cậu ta: “Thế chắc là bọn họ cũng đi nhầm rồi.”
Du Kim Hải nghẹn lời, hay lắm, lý do này rất hợp lý, cậu ta đờ đẫn nói: “Nhưng sau khi ra ngoài thì không thấy bọn họ đâu.”
Đinh Văn Bác bất đắc dĩ cười khổ: “Đây là lối đi riêng cho nhân viên công tác, nếu cậu không tin thì để anh dẫn vào xem.”
Anh ta nói xong liền vươn tay vén rèm, Du Kim Hải thấy anh ta quả quyết như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết ai đúng ai sai.
“Thôi thôi, đừng quan tâm cái lối đi cho nhân viên này nữa.” Lương Thiếu khuyên can, “Chúng ta quay về phòng trực trước đã.”
“Đúng vậy.” Lý Minh Học hùa theo Lương Thiếu, nói với Đinh Văn Bác, “Phiền anh dẫn bọn tôi.”
“Không phiền, đây là trách nhiệm của anh mà.” Đinh Văn Bác tiến lên trước.
Cả nhóm đi qua cánh cổng treo biển “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn”, thuận theo con đường trải đầy áo trắng tiến về phía trước.
Trên đường đi không ai nói gì, chỉ có Đinh Văn Bác đi được một quãng là nói tới nói lui, anh ta cũng rất bất ngờ: “Mình nhớ con đường này đâu có dài như vậy, vả lại…”
Anh ta ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn đống áo blouse trắng treo trên đầu: “Sao trên áo lại có máu?”
Dù Đinh Văn Bác không nói, Cố Nhung cũng đã phát hiện —— Tất cả số áo trắng trên con đường này đều có vết máu, không có lấy một bộ đồ nào sạch sẽ, hơn nữa lần này bọn họ không còn nhìn thấy du khách đi về phía bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Có lẽ không chỉ có một người thấy những chi tiết này, nhưng cả nhóm nhất trí lựa chọn im lặng, mãi tới khi nhân viên công tác như Đinh Văn Bác hỏi ra miệng.
Mà câu hỏi này còn chưa được trả lời, câu hỏi mới đã xuất hiện.
“Mẹ nó…”
Du Kim Hải thoáng nhìn qua tấm biển đề sáu chữ to “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn” lấm tấm vết máu pha, không khỏi sụp đổ: “Sao chúng ta lại quay về đây?”